Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 141: Non nớt

Chương 141: Non nớt


- À… - Đằng Nguyên giả vờ, sắc mặt hoà hoãn đôi chút. – Tiểu cô nương, phiền ngươi về nói lại với bát tiểu thư, dược phòng đã được bàn giao lại cho Kính đại phu và các đồ đệ. Hiện tại ta không thể ra vào nơi đó, không có phương tiện chế đan. Hơn nữa ta không biết bắt mạch chẩn bệnh, không biết kê đơn thuốc, không phải đại phu. Tìm ta có vẻ không hợp tình hợp lý cho lắm.

Hai nô tì nhíu mày nhìn nhau.

Đằng Nguyên nhấc trà lên uống, cụp mắt không coi sắc mặt bọn họ ra gì.

Nô tì lớn tuổi cười gượng gạo hai tiếng:

- A Nguyên, bát tiểu thư nhà chúng ta là đích nữ của tam phòng Âu gia. Huynh không nể mặt ư?

- Không dám, không dám… Bất quá làm như vậy sẽ có kẻ cho rằng ta tranh công đoạt việc của chúng. – Đằng Nguyên cười giả tạo đáp lại.

Nô tì lớn tuổi nhướn mày khó chịu:

- Kẻ khác nghĩ gì không phải việc của tiểu thư nhà chúng ta. “Kẻ khác” xem xong mạch cũng lắc đầu, không chữa được căn cốt, không thay đổi chút nào trong đơn thuốc đã có… Hoàn toàn vô dụng. Còn dám nói ngược nói xuôi? Huống hồ… A Nguyên, huynh thức thời một chút. Huynh chỉ là nô lệ, được đích thân một quý nhân cho người tới mời, sao có thể không đi? Truyền ra ngoài, truyền tới tai Âu tam tiểu thư… huynh thử nghĩ xem có hậu quả gì?

Đằng Nguyên nhìn chằm chằm nô tì này. Đúng là hầu hạ bên cạnh chủ lớn, miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm.

Thì ra Kính Đông đã xem mạch cho Âu Liễu nhưng không giải được độc, không dám thay đơn thuốc. Âu Liễu tới đây hẳn là nhắm vào hắn vì nếu muốn tìm Kính Đông để xem bệnh, trước kia ở kinh thành đã tìm rồi, cần gì đợi tới lúc lão chạy tới tận thành Đồng Tỳ mới đi tìm.

Khoan nói chuyện bát tiểu thư gọi hắn tới gặp sẽ khiến Kính Đông cay cú ra sao, nếu hắn dám tỏ thái độ, Âu Linh Hà trở về biết được thì không xong. Âu Liễu là đường muội của Âu Linh Hà, dù mối quan hệ có xấu đến thế nào cũng không đến phiên một nô lệ như hắn tỏ thái độ. Huống hồ Âu Liễu đã lặn lội đường xa tới phủ, nếu họ là tỷ muội tình thâm, Đằng Nguyên c·hết chắc.

Hắn chỉ mà một nô lệ quèn, quý nhân tới phủ làm khách triệu kiến, hắn há có thể không đi.

Nghĩ vậy, Đằng Nguyên đứng dậy ôm quyền:

- Là ta suy nghĩ không thấu đáo, mong cô nương thứ lỗi. Mời dẫn đường…

Hai nô tì nhìn nhau mỉm cười hài lòng, quay người đi trước.

Đằng Nguyên theo sau hai nô tì tới đình hóng mát của tiểu khách viện. Hắn thấy một đám nô tì, nô tài đang đứng thành hàng trong, ngoài đình. Một tiểu cô nương vận y phục hồng nhạt thêu hoa văn tinh xảo, dóc tóc lọn nhỏ, đeo trang sức bạc đinh đang trên tóc và rất nhiều vòng tay đang ngồi uống trà, đọc sách. Phong thái rất cao quý, khuôn mặt non nớt chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi bầu bĩnh ngây thơ, rất có phong phạm tiểu mỹ nhân. Đây chắc hẳn là bát tiểu thư. Chỉ cần nàng ta lớn thêm vài tuổi nữa, thân thể nảy nở, nét ngây ngô bớt đi sẽ biến thành một đại mỹ nhân.

Làn da trắng xanh của bát tiểu thư tạo cảm giác yếu ớt, bạc nhược của người bệnh hoạn lâu ngày. Nàng ta trang điểm nhẹ nhàng, má phấn môi son che bớt nước da nhợt nhạt nhưng bàn tay và cổ lộ ra gầy guộc xanh xao không cách nào che giấu.

Đằng Nguyên tiến tới, đứng bên dưới đình hóng mát chắp tay, cúi đầu thi lễ:

- Bát tiểu thư. Tiểu nhân là A Nguyên.

Âu Liễu đã nhìn thấy Đằng Nguyên từ xa, hiện tại quay hẳn người lại đối diện với hắn, khoé miệng mỉm cười, đôi mắt to trong sáng lấp lánh hiền hoà, thanh âm non nớt tràn ngập hứng thú:

- Ngươi là A Nguyên sao? Nghe nói dưỡng nhan đan của ngươi rất tốt… quả thực danh bất hư truyền.

Đằng Nguyên ngẩng lên nhìn vẻ mặt ngây thơ của Âu Liễu, không thấy chút mỉa mai châm chọc nào, đáp lấy lệ:

- Bát tiểu thư quá khen, tiểu nhân tài hèn sức mọn, không dám nhận.

- Tới đây, ngồi đi…

Âu Liễu cười khúc khích vẫy vẫy tay, chỉ vào vị trí đối diện.

Đám nô tì, nô tài liếc nhìn nhau, b·iểu t·ình kỳ dị.

Đằng Nguyên bước lên đình hóng mát, thận trọng đứng đối diện với Âu Liễu qua bàn đá, không ngồi ngay. Hắn ôm quyền:

- Tiểu thư, tiểu nhân là nô lệ…

- Ta cho phép ngươi ngồi. – Âu Liễu tươi cười vuốt vuốt một lọn tóc dóc buông thõng trước ngực.

Bộ dạng tiểu cô nương mới lớn tâm địa sạch sẽ của nàng ta khiến Đằng Nguyên thoáng buông lỏng, chắp tay thi lễ rồi mới ngồi xuống.

Âu Liễu phất tay, nô tì lập tức rót trà cho Đằng Nguyên. Đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm hắn, dù tò mò săm soi vết sẹo trên trán hay vòng sắt ở cổ cũng không làm hắn thấy khó chịu, ngược lại có cảm giác tiểu hài tử lần đầu thấy chuyện kì lạ. Đằng Nguyên ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đùi, không đụng tới trà vì đây là trà thảo dược, hắn uống vào tà thể sẽ khó chịu.

Âu Liễu cũng không để tâm Đằng Nguyên có uống hay không, bàn tay trắng nõn đưa lên chỉ chỉ vào ấn ký nô lệ trên trán hắn:

- Ngươi mới bị đóng ấn nô lệ không lâu phải không? Hèn gì… Bản lĩnh lớn như vậy những kẻ thuần nô lệ không thể nào có được.

Đằng Nguyên không trả lời, khẽ nhíu mày.

Ấn ký nô lệ mới đóng hay đóng lâu rồi đều có thể nhìn ra, bất quá đây là lần đầu tiên có người nói thẳng vào mặt hắn như vậy. Trước khi trở thành nô lệ hắn cũng là một phàm nhân bình thường, tức là có quyền được học chữ, bái thầy học y thuật. Âu Liễu đang tự mình tìm hiểu lý do một nô lệ có thể có bản lĩnh lớn hơn đại phu chân chính ở phương diện giải độc.

Mắt nhìn không tồi. Tiểu thư thế gia võ tướng có khác.

Đằng Nguyên nhìn xuôi xuống rất an tĩnh và điềm đạm nhưng dư quang trong mắt vẫn thâu hết b·iểu t·ình của Âu Liễu. Bàn tay tiểu cô nương này không có chút chai nào, không phải tay người luyện võ. Âu Liễu chỉ đơn thuần là một tiểu cô nương yếu đuối bệnh tật.

Hắn không trả lời, Âu Liễu tự nói một mình:

- Ta vừa tới đã nghe nói trước kia ngươi phụ trách dược phòng. Đúng lúc ta đang muốn đổi dược ngâm, ngươi phụ trách đi…

- Chuyện này e rằng sẽ khiến Kính đại phu…

Đằng Nguyên chưa nói hết đã bị Âu Liễu ngắt lời:

- Không phải sợ lão. Kính Đông đó chỉ là một đại phu quèn được Đáp bá mẫu coi trọng. Nhưng tam tỷ có coi trọng lão hay không còn chưa nói trước được. Thường dân áo vải như vậy dám có ý kiến với bổn tiểu thư sao? Ta nói ngươi phụ trách thì ngươi cứ phụ trách dược ngâm cho mình ta thôi là được. Những việc khác ngươi mặc kệ đi. Có gì ta nói lại với tam tỷ một tiếng, mười Kính Đông cũng không làm gì được ngươi.

Bộ dạng ưỡn ngực, hếch mặt khoe được cưng chiều của Âu Liễu khiến Đằng Nguyên buồn cười, phải cố nhịn. Tuy nhiên khoé miệng hắn vẫn nhếch lên:

- Tuân lệnh bát tiểu thư.

Tiểu cô nương quá mức dễ thương khiến Đằng Nguyên nhớ tới tiểu Hoa nhà mình. Nếu còn sống, mấy năm nữa tiểu Hoa cũng sẽ xinh xắn, hoạt bát, mắt sáng long lanh trong trẻo như vậy.

Âu Liễu che miệng cười:

- Không cần đa lễ. Nghe nói tam tỷ rất trọng dụng ngươi, ta còn tưởng danh sư già khọm, râu tóc bạc phơ từ trên núi mới xuống cơ. Đến nơi mới biết vốn dĩ ngươi còn trẻ như vậy… Nào, xem mạch cho ta đi.

Vừa nói tiểu cô nương vừa kéo tay áo lên, đưa cánh tay trắng xanh về phía Đằng Nguyên. Chiếc bàn họ đang ngồi không tính là lớn, Âu Liễu đưa tay sang lập tức đặt gần tách trà trước mặt Đằng Nguyên.

Hắn nhìn cánh tay chỉ có một xíu, bàn tay trắng nhợt, cổ tay nổi gân xanh, một chút động lòng thoáng qua nhưng không vội làm gì cả, trực tiếp hỏi:

- Bát tiểu thư, vì sao trúng độc vậy?

- Sao ngươi biết ta trúng độc? – Âu Liễu nhướn mày ngạc nhiên. – Ngươi đã xem mạch đâu?

Đằng Nguyên lật bài ngửa:

- Ta không biết xem mạch, chỉ có chút tài nghệ giải độc. Tiểu thư ngàn dặm xa xôi từ kinh thành lặn lội đến đây chắc cũng không đến nỗi chuyện nhỏ như vậy còn không biết chứ. Cần gì phải giải vờ.

Chương 141: Non nớt