Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 96: Kẻ lắm lời
Đằng Nguyên gật đầu rồi lắc đầu, suy tư.
Với những gì hắn biết về Âu Linh Hà do Oát Cai khoe khoang, nàng ta quả thực cơ trí, dũng mãnh không kẻ nào sánh bằng. Có như vậy Âu Linh Hà mới vững vàng ngồi chắc cái ghế tướng quân suốt nhiều năm nay, gây dựng Huyền Trác quân thành Đồng Tỳ ngày càng lớn mạnh.
Âu Linh Hà muốn thử thách hắn; nhân cơ hội mượn tay hắn triệt hạ thổ phỉ; g·iết phụ tử Đáp Chi để trừ hoạ. Một mũi tên trúng nhiều đích mà chẳng mất chút sức lực nào, không khiến ám vệ Hãn Thuật đổ nửa giọt mồ hôi. Nàng ta không thâm sâu khó dò, không đùa giỡn kẻ khác trong lòng bàn tay, không coi kẻ khác như quân cờ… mới là lạ.
Da gà nổi khắp người Đằng Nguyên. Hắn biết mình không đủ bản lĩnh đối phó với những kẻ mưu ma chước quỷ. Muốn lợi dụng Âu Linh Hà, hắn còn phải học nhiều.
A Luận cợt nhả hỏi:
- Sao? Nghĩ cái gì mà thần người như vậy?
- Ta là người Sa Lục Châu, Âu tướng quân mang ta về tận phủ, không sợ sao? – Đằng Nguyên dò hỏi.
A Luận phá lên cười sằng sặc:
- Sợ? Bằng với bản lĩnh của ngươi có thể khiến Âu tướng quân sợ ư? Ngươi tự xem trọng mình quá. – Mặt A Luận đanh lại nhanh chóng, trừng mắt quát Đằng Nguyên. – Ngông cuồng! Để bổn gia gia thông não cho ngươi.
Y rút phắt túi da đựng nước bên hông ra, tu một hơi cho bõ tức, nuốt hết thịt khô xuống rồi mới xổ một tràng:
- Ám vệ Hãn Thuật có rất nhiều loại. Bản lĩnh kém cỏi nhất là loại mới qua thí luyện như ta và A Khang, chỉ như chân chạy vặt truyền tin, làm trò con bò loăng quăng không đáng kể. Tiến bộ thêm một cấp, nằm ở cấp thứ ba là các ám vệ chuyên nhận các nhiệm vụ bên ngoài, đi mây về gió, xuất quỷ nhập thần. Cấp thứ hai chính là những kẻ như Bột Thiết, lăn lộn bên cạnh chủ nhân nhiều năm, nhiệm vụ nào cũng thành công, cái gì cũng biết… Chỉ cấp này mới được ở bên cạnh bảo vệ an nguy cho Âu tướng quân. Cấp thứ nhất là loại ám vệ như Lặc Nộ, không chỉ bản lĩnh nghịch thiên, đầu óc cũng thông minh hơn người, mưu sâu kế hiểm, có tài điều binh khiển tướng, được chủ nhân tin dùng như cánh tay trái.
A Luận chỉ chỉ vào mặt Đằng Nguyên:
- Nhưng mà ngươi biết gì không? Cỡ Lặc Nộ so chiêu với Âu tướng quân cũng chỉ chống được nửa khắc là gục. Không phải ta khoe khoang, tên Hàm Tang điên điên khùng khùng người không ra người quỷ không ra quỷ kia đối chiến với Âu tướng quân chưa được năm chiêu đã văng khỏi lưng ngựa. Đại công tử Âu Thập, nhị công tử Âu Dực Ngạo, đám đường huynh đường đệ Âu gia, đại nhi tử của Thừa tướng, mấy tên nhi tử đông nhung nhúc của Đại tướng quân Hàm Quy… xếp thành hàng dài cũng không phải đối thủ của Âu tướng quân. Cỡ như ngươi… Chắc trụ được vài chiêu.
Đằng Nguyên nhíu mày lắng nghe, sau đó mở to mắt sửng sốt:
- Cái gì? Ta không trụ được vài chiêu? Âu tướng quân là nữ…
- Câm miệng! – A Luận đập tay đét một phát vào đùi chính mình, hung tợn quát. – Nữ nhân thì sao? Nữ nhân anh khí ngút trời, một thân bản lĩnh kinh thiên động địa, mười tám tuổi đã đánh đông dẹp bắc, chiến công lẫy lừng… Thứ tiện dân ngu dốt ếch ngồi đáy giếng như ngươi cứ gặp thử rồi biết.
Đằng Nguyên nhìn trừng trừng A Luận, không thèm so đo chuyện y mở miệng là chửi hắn ngu ngốc, còn đang mải nghĩ ngợi xem những điều y nói có phóng đại quá không. Đằng Nguyên có tà thể, có ba tầng Huyết Liên bảo hộ, không chỉ tốc độ hơn người, khí lực cũng tăng tiến ghê rợn, bản lĩnh lấy một địch mười… Hắn tự tin với công phu phàm nhân, nghĩ rằng ở đời sẽ chẳng có mấy kẻ vượt qua mình.
Thắng hắn phải cỡ tướng quân, Đại tướng quân lưng hùm eo gấu, công phu hơn người, kinh nghiệm tích lũy bằng máu đổ sa trường… Nói đến một Âu tướng quân – Âu tam tiểu thư, trong đầu Đằng Nguyên sẽ tưởng tượng hình ảnh nữ nhân tương tự các thiếu phụ Vạn Tư quốc, cũng không cao lớn lắm, váy áo đinh đang…
- Âu tướng quân bao nhiêu tuổi? – Đằng Nguyên buột miệng hỏi. – Hình dáng thế nào?
A Luận trợn trắng mắt, thở hắt ra một hơi, chống trán:
- Hai lăm, giống như Dã Lộc Nại trong gió.
Ví như Dã Lộc Nại ư?
Đằng Nguyên cụp mắt nhìn xuống, tự tưởng tượng.
Dã Lộc Nại là một loài cây trải dài từ Huỳnh Tương tới tận Đồng Tỳ, thân cao thẳng tắp thách thức gió cát cằn cỗi nơi hoang địa Huỳnh Tương. Mùa hạ lá xanh ngắt, mùa thu lá chuyển vàng tuyệt đẹp. Dã Lộc Nại thường được dùng để chỉ những quân tử hoa diện mạo anh tuấn, tay quạt tay kiếm, lên được lưng ngựa, vào được thư phòng… hoàn mỹ không khuyết điểm.
Nói như vậy, Âu Linh Hà này không những diện mạo xuất chúng, mưu lược thâm sâu mà còn võ công cao cường. Người như thế thực sự tồn tại trên đời sao? Nếu là nam nhân, Đằng Nguyên cũng chỉ thán phục vài câu, đằng này lại là nữ nhân…
Hắn không tưởng tượng nổi.
A Luận ví von xong, lại tự phủ nhận, cho rằng Dã Lộc Nại đẹp đẽ, kiên cường cũng chưa phải hình tượng chính xác, còn phải lãnh khốc, khí độ bất phàm, đè ép đối thủ đến ngạt thở… Đằng Nguyên bắt đầu nghĩ tên này cũng giống như Oát Cai, nhận ân của Âu Linh Hà xong nhìn vịt hoá thiên nga. Thôi thì hắn tưởng tượng Mục Nhan xinh đẹp nhà hắn vận nam trang, tay cầm kiếm, cưỡi ngựa xông pha chiến trường vậy. Chắc Âu Linh Hà giống như thế là cùng chứ gì. Mặc dù Đằng Nguyên nghĩ nữ nhân Vạn Tư quốc hiếm người nào xinh đẹp hơn Mục Nhan.
Vẻ đẹp của Mục Nhan bình dị mà nền nã, dịu dàng mà kiên cường, e lệ yểu điệu như nụ hoa trong gió sớm. Nữ nhân Vạn Tư quốc mạnh mẽ phóng khoáng, vung chân nhấc tay đều không để ý đến lễ nghi, cũng có thể vì chẳng có lễ nghi gì mà để ý, hắn nhìn không quen, không thích.
Đằng Nguyên nghỉ một lát, tiếp tục chẻ củi. A Luận cũng không bỏ đi, nói tía lia một hồi cấp cho Đằng Nguyên cả đống tin tức. Thì ra phía sau dãy thạch phòng chính là vườn rau, kế đó là bãi huấn luyện hộ vệ có tường cao bao bọc. Nếu không được phép, nô bộc không được đến gần nơi huấn luyện.
Phía tây dãy thạch phòng là khu giếng nước phục vụ tắm giặt và khu nhà xí. Đằng Nguyên có thể sử dụng tuỳ ý. Trong thạch phòng không được phép đốt lửa nấu nướng, muốn nấu phải kê bên ngoài. Nô lệ mới như Đằng Nguyên chỉ cần chẻ củi, nếu được sai đi rửa rau, rửa bát thì làm, không thì cứ chẻ củi đến khi nào có việc khác mới thôi.
Tất cả nô lệ, nô tài trong hậu viện đều dùng cho việc trồng trọt, quét tước, rửa rau nấu nước, rửa bát… tức là phục vụ ăn uống của đám hộ vệ trong này, không liên quan đến sinh hoạt của tiền viện. Không được sự cho phép của tổng quản, nô bộc và hộ vệ đang huấn luyện không được phép rời khỏi hậu viện nửa bước. Cửa trước và cửa sau canh phòng rất nghiêm ngặt, lớ ngớ mất đầu như chơi.
Nói tóm lại, dù là nô lệ, nô tài hay hộ vệ đều bị giam lỏng ở đây với mục đích khác nhau, không thể tùy ý ra ngoài. Muốn đi lên chỉ có một con đường làm việc thật tốt, nhập vào đội hộ vệ, vượt qua thí luyện, thành công tiến vào ám vệ Hãn Thuật. Nhược bằng không, cả đời cứ chui rúc trong này làm nô bộc đi.
Nói qua nói lại, A Luận vẫn chẳng đề cập đến những kẻ không vượt qua thí luyện sẽ phải chịu hậu quả gì.
Khi trống báo giờ cơm tối vang lên, y ném túi thịt khô cho Đằng Nguyên rồi nhâng nhâng nháo nháo đi ăn cơm.
Đằng Nguyên đón lấy, mở ra ăn thử một miếng. Hoàn toàn không có độc dược, mê dược gì cả. Hắn dắt túi vào thắt lưng tiếp tục chẻ củi, tốc độ nhanh dần. Khi cả khu trù phòng ăn uống, dọn dẹp xong xuôi, tắt đèn trở về nghỉ ngơi hết, Đằng Nguyên cũng chẻ xong củi.
Hắn lần mò về phòng, lấy quần áo đi tìm chỗ tắm rửa rồi ngoan ngoãn nhai thịt khô mà A Luận cho sau đó lên giường đi ngủ. Thư thư mấy hôm hắn sẽ thám thính xung quanh rồi tìm đường ra ngoài sau.
…
Đằng Nguyên chẻ củi trong hậu viện đến hết tháng mười, ngày làm, đêm ẩn thân đi lang thang trong hậu viện, ra bên ngoài nhìn ngó thành Đồng Tỳ, thậm chí leo tường nhảy sang tiền viện dò xét, đại khái biết được đường đi lối lại. Bất quá dù có biết cũng chẳng tích sự gì vì hắn buộc phải đi đêm, ban ngày hắn bị nô lệ, nô tài trong viện nhìn gắt gao, không rảnh lúc nào.
Thành Đồng Tỳ về đêm tối om om, trừ khu kỹ viện sáng đèn, địa phương khác không chút ánh sáng, không nghe ngóng được gì. Tiền viện rất khó đột nhập nhưng khi sang thì thấy đường đi lối lại lắt léo như mê cung, thạch phòng phía sau dành cho nô bộc không khác khu hậu viện, các phòng phía trước nguy nga tráng lệ chẳng biết nơi nào là nơi nào…
Đằng Nguyên nhìn nhìn chữ đá khắc trên cột, cửa, tường đá… mấy hôm, quyết định phải học chữ Vạn Tư quốc phòng thân. Hắn lân la nói chuyện với các nô lệ, nô tài trong lúc rảnh rỗi, dò xem có kẻ nào biết chữ không. Bất quá nô tài và nô lệ trong hậu viện đều mù chữ, hoặc chỉ nhận được vài chữ quen thuộc, không đọc được văn tự. Người Vạn Tư quốc chẳng coi trọng lễ giáo, dân đen hầu như mù chữ, nô lệ bị cấm học chữ.
Tên nô tài béo Tụng Di vênh vang rằng mình biết chữ hoá ra cũng chỉ biết sơ sơ đủ để đọc biển hiệu hàng quán, không ích gì. Đằng Nguyên đánh chủ ý lên đám hộ vệ đang được huấn luyện. Có điều cường độ huấn luyện rất căng, cuối ngày kẻ nào kẻ nấu mệt rũ rượi, chẳng hơi đâu mà dạy Đằng Nguyên. Vậy nên chuyện học chữ bế tắc.