Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 97: Kỳ quái ở chỗ nào?

Chương 97: Kỳ quái ở chỗ nào?


- A Nguyên, ra khiêng đồ.

Đằng Nguyên đang chẻ củi thì có tiếng gầm gào của Tụng Di từ trong trù phòng vọng ra. Thanh âm như đang bực tức, có lẽ bị kẻ nào đó vai vế cao hơn dạy bảo.

- Biết. – Đằng Nguyên chép miệng, ném rìu xuống, đi vòng ra phía trước trù phòng chờ nô bộc tập trung.

Hôm nay, kẻ nhận rau củ từ bên ngoài chuyển tới là Thiết Phồn, nô lệ làm việc lâu năm trong trù phòng. Nghe nói gã bị bán vào Tháp Chân phủ khi mới năm tuổi, hiện tại đã gần ba mươi, chưa từng được cho ra ngoài.

Thiết Phồn mang theo Khả Đô – thằng nhóc nô tài câm, mười sáu tuổi, chuyên ghi chép sổ sách nhập rau củ - và hai nô lệ khác. Dù Khả Đô biết chữ nhưng bởi vì nó câm nên với Đằng Nguyên chẳng có tích sự gì. Khả Đô ghi chép cái gì cho trù phòng cũng chỉ nó và mấy tên đầu bếp biết, chẳng thể nói với nô tài và đám hộ vệ. Trù phòng nhỏ thế này, nếu có bòn rút chút tài phú cũng chẳng đáng là bao, huống hồ sau khi bòn rút thì đi đâu mà tiêu tiền?

Đằng Nguyên coi thường, không thèm để tâm.

Hắn đi theo Thiết Phồn ra cổng phụ.

Đứng án ngữ ở cổng phụ là hai kẻ mặc đồ hộ vệ quen mặt, Đằng Nguyên không biết tên. Cổng vẫn khoá kín, tường cao vời vợi, dù có công cụ cũng khó lòng leo qua, hộ vệ canh cổng chỉ đứng doạ người.

Chờ đến khi bên ngoài có tiếng đập cửa gọi giao hàng, hộ vệ mới mở cổng phụ để xe ngựa lùi vào. Từng sọt rau được người giao hàng chuyển xuống xe, Thiết Phồn và Khả Đô kiểm số lượng. Sau khi điểm chỉ giao nhận, những kẻ giao hàng lập tức rời đi, không nói dài dòng, không buôn chuyện bát quái. Hộ vệ khoá cửa hông lại.

Lúc này nô lệ mới vác từng sọt rau lên vai chuyển về trù phòng, mang xuống hầm chứa xếp gọn một chỗ. Đằng Nguyên làm xong không thấy Di Tụng hay bất cứ kẻ nào sai đi rửa rau thì quay lại ngả ngớn bổ củi.

Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu như mũi Đằng Nguyên không phát giác ra mùi lạ.

Gần giờ cơm tối, mùi thức ăn theo gió đưa tới, Đằng Nguyên nhíu mày khi ngửi thấy mùi cỏ độc quyện cùng mùi rau, lẩn quất bay ra. Đã hết giờ chẻ củi, Đằng Nguyên bỏ rìu xuống, đi ngang qua hông trù phòng, muốn về thạch phòng lấy quần áo đi tắm. Hắn cố tình dừng lại ở hông, hít hà một hồi.

Quả thực có lá hoặc cỏ độc trong canh.

Nô bộc ở hậu viện ăn chung canh, rau xào, bánh nướng với hộ vệ. Chỉ các món mặn có thịt là nô bộc không được ăn, chỉ hộ vệ mới có phần nhưng phân chia rất đều và giới hạn. Hôm nay họ vừa nhận rau mới, giờ nấu lên đã thấy mùi độc, nếu không ai phát hiện chẳng phải cả hộ vệ lẫn nô bộc đều trúng độc sao?

Đằng Nguyên nhíu mày, đi mấy bước, khứu giác tinh tường sau khi Huyết Liên lên đến tầng thứ ba bắt được mùi của ba loại độc khác nhau. Một trong ba loại đó là kịch độc, mặc dù lượng ít nhưng phàm nhân ăn vào chắc chắn sẽ xuất huyết n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, khó bề cứu chữa.

Chuyện này là thế nào?

Đằng Nguyên bước mấy bước lại dừng, đi qua đi lại bên hông trù phòng khiến đám đầu bếp bên trong trông thấy qua ô thông gió, cười rộ lên:

- A Nguyên, đói rồi hả? Ngửi ké mùi thịt sao?

- A Nguyên ca… Ngươi nói đi, có phải ngươi quả thực ba mươi ba tuổi không? Nếu nói tuổi thật, ta sẽ cho ngươi một miếng thịt.

Cả đám phá lên cười, chế giễu có, đùa cợt thông thường có.

Đằng Nguyên đang nghĩ đến chuyện có khi nào Âu Linh Hà và đội ám vệ Hãn Thuật huấn luyện hộ vệ bằng độc, không để vào tai mấy lời nhạo báng. Từ khi hắn tới đây đến nay cũng đã hơn một tháng, chưa từng thấy đầu bếp hạ độc vào canh để tiến hành huấn luyện. Mà nếu muốn hạ, phải hạ nhược độc trước. Tại sao vừa tiến hành lập tức dùng trung độc kết hợp kịch độc? Thế này nhìn kiểu gì cũng là muốn g·i·ế·t người.

Đằng Nguyên quay lại đi về phía cửa hông trù phòng. Thiết Phồn vừa nhào bột xong, đang ra sân giếng rửa tay, thấy Đằng Nguyên đi tới thì nhướn mày cảnh cáo:

- Trù phòng không phải chỗ ngươi có thể vào.

- Thiết Phồn… - Đằng Nguyên lùi lại, bước chéo về phía giếng, múc sẵn nước cho Thiết Phồn.

Gã hừ lạnh, không xua đuổi mà ngồi xổm xuống chờ Đằng Nguyên múc nước, khoan khoái rửa tay, tận hưởng cảm giác của kẻ bề trên. Đằng Nguyên đổ nước ra chậu gỗ rồi hạ giọng:

- Ta hỏi ngươi, Thiết Phồn… Hậu viện đã từng huấn luyện hộ vệ bằng độc chưa?

Thiết Phồn đang rửa tay, giật thót mình ngẩng lên nhìn Đằng Nguyên, mắt trợn tròn, miệng há hốc.

Phản ứng này chắc là chưa từng.

Đằng Nguyên gật gù tiếp tục:

- Trong canh có độc, đầu bếp các ngươi có biết không?

Mắt Thiết Phồn đảo như rang lạc, hồi lâu mới dằn giọng:

- Ai bảo ngươi thế? Ai nói với ngươi canh có độc?

Đằng Nguyên không trả lời, nhíu mày quan sát biểu tình của Thiết Phồn.

Hắn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng sai ở đâu thì không rõ.

Thiết Phồn rít lên:

- Ai nói với ngươi?

- Không ai. – Đằng Nguyên nói dối. - Hồi chiều chuyển rau, ta nhìn thấy lá độc lẫn bên trong. Chẳng phải đầu bếp nấu bằng rau mới đó sao?

- Chuyện này không nói bừa được đâu. – Thiết Phồn trợn mắt, hạ giọng cảnh cáo. – Rau củ từ ngoài chuyển vào là do tổng quản A Lạp Tự sắp xếp. Ngươi nói bậy bạ, còn muốn đầu nằm trên cổ không hả?

Đằng Nguyên nhíu mày.

Tổng quản sắp xếp? Chẳng lẽ là huấn luyện kháng độc cho hộ vệ?

Thiết Phồn cúi xuống rửa tay tiếp như không có chuyện gì xảy ra. Đằng Nguyên nghĩ nghĩ một hồi, gật đầu:

- Đa tạ đã chỉ giáo. Coi như ta chưa nói gì đi.

- Hừ… - Thiết Phồn hừ lạnh khinh bỉ, không thèm trả lời.

Đằng Nguyên rời khỏi sân giếng, rảo bước về thạch phòng lấy quần áo đi tắm.

Nếu A Lạp Tự cố tình sắp xếp độc lẫn vào rau để đầu độc hộ vệ thì Đằng Nguyên chẳng cần can thiệp. Đó là chuyện của Tháp Châp phủ. Hắn mà thò đầu ra nói mấy câu có khi hỏng đại sự rồi lại bị tên tổng quản mắt rắn đánh cho tróc lưng.

Đằng Nguyên mang quần áo ra sân giếng, lấy một cái chậu gỗ lớn múc đầy nước, kéo vào ô tắm. Bình thường hắn vẫn tắm bên ngoài nhưng hiện tại đã sang tháng mười một, ban đêm tuyết rơi lất phất, thành Đồng Tỳ lạnh hơn mỏ Dạ Cổ rất nhiều. Dù nước giếng ấm cũng không thể chủ quan, lỡ dính một cơn gió lạ chắc nhiễm phong hàn. Đằng Nguyên không biết mình còn có thể nhiễm phong hàn như phàm nhân không, cũng chẳng dại mà thử.

Kéo chậu vào ô xong, hắn thấy một nhóm hộ vệ vừa cười nói khúc khích vừa đi tới. A Tô – kẻ to lớn lực lưỡng cầm đầu một nhóm hộ vệ - bước đến nắm vai Đằng Nguyên kéo lùi lại, lên giọng:

- Ô này của ta. Cút ra…

Đằng Nguyên trợn trắng mắt.

Còn một dãy dài các ô tắm phía sau trống không chưa ai dùng. Ô tắm cũng chẳng phải của riêng kẻ nào, bình thường hộ vệ vẫn dùng loạn xạ. Thậm chí mấy hôm trước Đằng Nguyên còn thấy A Tô và hội huynh đệ đứng chình ình ngay ở sân giếng vừa múc nước vừa tắm, làm nước vãi tung tóe vào những người đi ngang qua, chiếm nguyên một khoảng sân khiến hắn không thể múc nước, phải chờ bọn chúng tắm xong. Giờ quần áo hắn treo trong ô, nước cũng múc đầy chậu kéo vào để sẵn, A Tô tranh ô thì hắn làm thế nào?

Tranh ô hay tranh nước?

Vì ngại múc nước nên đuổi Đằng Nguyên hay vì muốn chèn ép hắn.

Đằng Nguyên đứng im không động. A Tô tức giận quát:

- Ta nói ô này của ta, còn không mau cút… Muốn ăn đòn sao?

A… Gãi đúng chỗ ngứa.

Một lũ tổng quản, hộ vệ, nô lệ… ăn cơm của chủ, làm việc cho chủ, sai khiến nô lệ của chủ còn chưa thấy đủ, giờ muốn xuống tay đánh đập nữa cơ. Nô lệ là tài sản của chủ nhân giống như đồ gỗ, bình đá; phải bỏ một khoản tiền mới mua được. Đồ gỗ hay bình đá nếu đập sứt mẻ thì không thể lành cho nên dù tức tối bọn chúng cũng chẳng dám đập phá; bất quá nô lệ bằng xương bằng thịt, có miệng mà không thể nói, đánh chảy máu mấy hôm lại liền, trông như không sứt mẻ. Vậy nên đám cẩu nô tài này ở sau lưng chủ diễu võ dương oai, phô trương thanh thế, muốn phá phách “đồ” của chủ nhân đây.

Đúng là…

Khi ở Tụ Sơn thôn, Đằng Nguyên mượn xe ngựa của Lưu Tống để dùng còn không nỡ xuống tay đánh ngựa, chỉ vụt vụt vài cái làm hiệu. Đám cẩu nô tài này cáo mượn oai hùm, hay gọi là khuất mắt trông coi cố ý lộng hành, trèo lên đầu lên cổ chủ ngồi chễm chệ…

Thấy hắn không động, A Tô hùng hổ quát:

- Nhìn cái gì? Còn không mau cút ra…

- Trong hậu viện này, bất luận người hay vật đều là của Âu tướng quân. Làm gì có thứ gì của ngươi.

Đằng Nguyên cất tiếng, thanh âm lạnh như băng, ánh mắt lóe lên tia sáng tà ác khiến đám hộ vệ đứng phía sau cười cợt xem trò vui phút chốc tắt cười. A Tô cũng sững sờ giây lát, sau đó cao giọng nhạo báng:

- Ha… Ngươi lấy Âu tướng quân ra doạ ta sao? Đồ nào có thể dùng, đồ nào không thể động tự ta phân biệt. Hôm nay gia gia muốn dùng ô tắm này, ngươi lập tức cút…

- Được. – Đằng Nguyên quay người đối diện với A Tô, gật đầu. – Để xem ngươi có bản lĩnh đuổi được ta không.

Lời chưa dứt nắm đấm đã vung tới.

Bốp một tiếng, A Tô lãnh trọn cú đấm vào giữa mặt, ngã ngửa ra sau, loạng choạng giữ thăng bằng. Gã không ngờ Đằng Nguyên dám ra tay, mắt trợn ngược đạp chân trụ vững, lao tới muốn ẩu đả.

Đằng Nguyên né cú đấm chậm rì rì, lách người nắm tóc sau gáy A Tô, vận sức đập thẳng mặt và trán gã vào thành giếng. Động tác nhanh không kịp nhìn và lực mạnh kinh hồn của Đằng Nguyên khiến đám hộ vệ sững sờ há hốc miệng, tên nào tên nấy thất kinh không động.

Thanh âm va chạm giữa đầu A Tô với thành giếng khiến không ít kẻ nổi da gà. Chính Đằng Nguyên ra tay xong cũng hơi chột dạ, sợ mạnh quá làm c·h·ế·t người thì rắc rối lớn. A Tô ngã vật ra sân giếng, máu mũi máu đầu chảy ròng ròng, choáng quá nằm thẳng cẳng trợn mắt nhìn lên trời, bất động. Có điều gã chưa c·h·ế·t, cũng không vỡ sọ, chỉ gãy sống mũi.

Đằng Nguyên đứng ngay ngắn nhìn hết lượt đám hộ vệ vẫn tiền hô hậu ủng sau lưng A Tô, hất hàm:

- Còn kẻ nào muốn tranh ô tắm nữa không?

Không tên nào lên tiếng.

Sắc trời đã muộn, sắp đến giờ ăn tối. Lòng dạ Đằng Nguyên còn đang vẫy vùng trong nồi canh độc, không có kiên nhẫn đôi co với đám hổ giấy này, đi vào ô tắm khép cửa, thoát y phục, dội nước ào ào lên người. Hắn phải tắm thật nhanh, tới dãy phòng ăn trước giờ cơm để xem trù phòng chia canh thế nào, có cho nô bộc và hộ vệ ăn cùng một loại canh không.

Chuyện này rất kỳ quái. Phản ứng của Thiết Phồn chẳng hề bình thường. Không biết hôm nay A Luận và A Khang trở về ăn tối hay đi mất dạng. Nếu lát nữa thấy A Luận, Đằng Nguyên tóm lấy y hỏi sẽ ra đáp án, chẳng cần suy nghĩ nhiều mệt óc.

Hắn vào tắm, đám hộ vệ bên ngoài mới hất đầu ra hiệu cho nhau hợp sức đỡ A Tô đứng dậy, dìu ra xa khỏi sân giếng trong im lặng.

Khi Đằng Nguyên tắm xong đi ra giặt quần áo đã chẳng còn thấy bóng dáng tên nào, đám hộ vệ khác tốp năm tốp bảy ra tắm giặt cũng không phải những kẻ thân thiết với A Tô. Hắn trở về thạch phòng phơi quần áo rồi vội rảo bước tới nhà ăn của nô bộc.

Dãy bàn để đồ ăn đã đặt đầy khay đựng bánh nướng, rau xào. Bên cạnh bàn, một nồi canh nóng hổi bốc khói nghi ngút, thơm lừng. Đằng Nguyên đứng sững giữa cửa nhìn chằm chằm nồi canh, hít một hơi thật sâu, lòng lạnh ngắt.

Có độc.

Hắn vờ vịt bưng một chồng đĩa trên bàn mang sang phòng ăn của hộ vệ. Dù bên này đồ xào và thịt vẫn chưa bày ra nhưng bánh nướng và canh cũng đã đặt sẵn ngay ngắn. Nồi canh của hộ vệ giống hệt canh cho nô bộc, phảng phất mùi hai loại trung độc và một loại kịch độc gây xuất huyết n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.

Độc này đừng nói dùng để huấn luyện hộ vệ, nấu đặc cho Đằng Nguyên ăn, hắn cũng ngáp ngáp chạy tới bờ sông nước đen mà trèo lên thuyền đi theo Mục Nhan và tiểu Hoa chứ chẳng chơi. Hơn nữa, nếu chỉ huấn luyện hộ vệ, tại sao nô bộc cũng phải ăn?

Trong đám nô bộc còn có mấy thiếu niên mười sáu, mười bảy như Khả Đô. Bọn chúng chịu sao nổi thứ kịch độc c·h·ế·t người này.

Đằng Nguyên hừ lạnh quay lại phòng ăn của nô bộc.

Tiếng trống tùng tùng vang lên. Nô bộc và các hộ vệ lũ lượt đổ về dãy phòng ăn, cười đùa ầm ĩ.

Chương 97: Kỳ quái ở chỗ nào?