Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 98: Giẫm đuôi rắn, rắn cắn trả
Đằng Nguyên đứng ở cửa phòng ăn của nô bộc, nhìn đám thiếu niên tuần tự lấy bát đựng canh múc mang ra bàn bày biện, cảm giác không nỡ len lỏi trong tâm trí. Hắn nghĩ đến những thiếu niên ở Tụ Sơn thôn bị xung quân, trước đó tưởng là xui xẻo hoá ra lại may mắn thoát khỏi vó ngựa Bạch Đà quân, thấy chúng không khác gì đám thiếu niên nô lệ, nô tài trong hậu viện này.
Tiểu hài tử bị bán làm nô tài đa phần vì nhà nghèo mắc nợ, đông con, phải bán đi nếu không sẽ c·hết đói. Bản thân chúng không có tội tình gì.
Những hài tử có cha mẹ là nô lệ, vừa sinh ra đã khoác nô tịch trên lưng, càng không có lỗi. Chỉ trách tạo hóa của chúng quá tồi, không thể ngẩng cao đầu mà sống như phàm nhân, không được coi là người.
Giờ đám thiếu niên choai choai đó lượn lờ trước mặt Đằng Nguyên, nhanh nhẹn múc canh độc bày ra bàn rồi đi lấy bánh, không hề biết trong bát canh nóng hổi kia có thứ gì. Nếu tiểu Trúc lớn lên cũng ngây ngô như vậy, rơi vào tình huống này…
Lông mày Đằng Nguyên nhíu chặt, thân thể tự chuyển động, hướng về phía nồi canh mà bước tới. Hắn gạt mấy nô lệ, nô tài đang chờ lấy canh ra, lực đạo cực lớn khiến cả đám dạt về phía sau, ngơ ngác. Trong sự kinh ngạc của nô bộc và một tên đầu bếp phụ trách chia bánh nướng, Đằng Nguyên cúi xuống bưng nồi canh lên, đi ra cửa đổ xoè tất cả canh rau ra mái hiên, quăng nồi xoảng một tiếng, gầm lớn ngậm máu phun người:
- Lũ đầu bếp bất lương… Cớ gì lại cho nô lệ ăn canh bỏ độc?
Nhà ăn của nô bộc lặng ngắt như tờ, tất cả tròn mắt nhìn nồi canh đổ toé loe ra hiên, chảy xuống sân, há hốc miệng không biết Đằng Nguyên phát điên cái gì. Có kẻ xì xào:
- Canh bỏ độc là sao?
- Chuyện gì vậy?
Động tĩnh lớn khiến các hộ vệ đã vào trong hai gian phòng ăn lớn bên cạnh ló đầu ra; những kẻ chưa vào hoặc đang đi tới thì đứng luôn ngoài sân hóng bát quái.
Tên đầu bếp phụ trách phòng ăn của nô bộc lập tức nhào ra cửa, quát:
- Chuyện gì? Sao đổ canh đi? Ngươi chán sống rồi à?
- Ta chán sống thì đã ăn canh này ngay, đừng nói đổ đi. – Đằng Nguyên hung tợn làm bộ làm tịch, nắm cổ áo tên đầu bếp xách lên. – Các ngươi… bỏ độc vào canh, muốn hại c·hết nô lệ sao?
Hắn ném tên đầu bếp ra hiên khiến gã ngã nhào xuống chỗ canh đổ, y phục lập tức ngấm nước canh ướt rượt, tay chống vào rau be bét.
- Làm gì có độc… - Tên đầu bếp gân cổ lên cãi, mặt tái xanh vì bộ dạng hung hãn muốn g·iết người của Đằng Nguyên.
Hắn bước tới, nắm tóc tên đầu bếp, ấn mặt gã xuống nước canh:
- Ngươi nói canh không có độc vậy lập tức uống cho ta… Uống…
- Không… Tên cẩu nô lệ to gan… Ta là đầu bếp của hậu viện.
Tên đầu bếp vùng vẫy muốn đứng dậy, bị Đằng Nguyên đè một gối lên lưng, dúi đầu xuống nước canh.
Nô bộc và hộ vệ xúm lại hóng bát quái, kích động thì thầm to nhỏ:
- Canh có độc sao?
- Không biết, tự nhiên hắn đổ hết đi, chắc có vấn đề.
- A Nguyên này nghe nói là cao thủ dùng độc phải không?
- A Luận bảo thế. Ta cũng không rõ. Bình thường hắn kiêu căng, lười nói chuyện, mắt sắc như dao, ai rảnh mà dây vào.
Đằng Nguyên hừ lạnh, rít lên:
- Đầu bếp của hậu viện thì sao? Là đầu bếp thì có quyền bỏ độc vào canh ư?
- Hồ ngôn loạn ngữ! Canh này không có độc. – Tên đầu bếp sợ hãi rống lên, vùng vẫy dữ dội.
Bất quá sức Đằng Nguyên đâu phải c·h·ó mèo nào thích giãy là giãy. Hắn đã chủ ấn, kẻ nào cũng không thoát. Hắn quát lớn, cố tình để cho tất cả nghe thấy:
- Nếu ngươi khẳng định canh không có độc thì uống đi… Hay ngươi chê canh đổ ra đất bẩn thỉu? Ta lấy canh múc ra bát còn nóng nguyên trên bàn ra hầu ngươi.
Đằng Nguyên buông tay, đứng dậy xồng xộc đi vào phòng bưng một bát canh ra. Đám nô bộc lập tức nhường đường, không kẻ nào ho he nửa lời, mặt mũi đều xanh xanh đỏ đỏ. Hộ vệ cũng chỉ đứng xem, chẳng có động tĩnh can ngăn.
Di Tụng nghe huyên náo đã ra từ lâu nhưng không dám lên tiếng, hiện tại thấy Đằng Nguyên bưng bát canh b·ốc k·hói nghi ngút, muốn ép tên đầu bếp uống thì xồng xộc đi lên quát:
- A Nguyên, ngươi ăn gan hùm phải không? Đang yên đang lành độc ở đâu mà gào thét.
- Vậy ngươi uống… - Đằng Nguyên đưa bát canh về phía Di Tụng, chỉ tay vào mấy đầu bếp vừa chạy tới hóng bát quái. – Kẻ nào dám khẳng định nồi canh của nô lệ không có độc, lập tức uống hết bát canh này cho ta.
Mấy tên đầu bếp nhìn nhau, bán tín bán nghi nhưng không tên nào dám bước lên nhận bát canh.
Thiết Phồn cũng có trong số đó, mặt trắng bệch, trừng trừng nhìn Đằng Nguyên như nhìn một con c·h·ó dại cắn càn, đảo mắt đứng im tại chỗ.
Các hộ vệ thì thầm to nhỏ:
- Thực sự có độc sao?
- Có ai mang kim bạc không, thử chút đi.
- Sao lại hạ độc nô bộc làm gì?
Đám đầu bếp tái mặt, sợ bị gán tội, lập tức phủ nhận:
- Chuyện này đầu đuôi thế nào ta không biết nhưng khẳng định bọn ta không liên quan.
- Đúng đấy. Bọn ta bỏ độc vào canh làm gì. Canh nấu chung cho cả hộ vệ và nô bộc, bưng khỏi bếp rồi thì kẻ nào cũng có thể tiếp cận.
- Làm sao hắn biết canh này có độc? A Nguyên, ngươi thử rồi sao? Kim bạc đâu? Thử bằng gì?
Đằng Nguyên hừ lạnh nhìn một lượt đầu bếp, cố ý hắt nước bẩn cho chúng:
- Mấy nồi canh này sau khi bưng ra khỏi bếp, kẻ nào cũng có thể tiếp cận. Nhưng nếu cả ba nồi đều bị hạ độc, kẻ nào đáng nghi hơn cả? Chẳng phải chính là đám nấu nướng, chia canh các ngươi sao?
Không gian im bặt không tiếng động. Sau đó các hộ vệ rít lên, nhao nhao phẫn nộ:
- Cái gì? Canh của hộ vệ cũng có độc ư?
- A Nguyên, ngươi nói cho chuẩn. Cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi đấy.
- Ai mang kim bạc thử đi xem…
Những thanh âm nhốn nháo vang lên, có hộ vệ chạy về thạch phòng lấy kim bạc mang ra thử độc ở hai nồi canh còn lại. Bữa tối bị gián đoạn, tất cả đổ hết ra hiên và sân trước dãy phòng gỗ, đứng đứng ngồi ngồi lố nhố. Không kẻ nào muốn ngồi trong phòng, kề cận hai nồi canh như hai củ khoai lang nóng phỏng tay. Đương nhiên cũng chẳng kẻ nào dại gì mà ăn tối, kể cả bánh nướng, thịt và rau xào.
Đằng Nguyên không phanh phui vụ này để bắt kẻ chủ mưu hạ độc, hắn chỉ muốn hất đổ canh, báo cho tất cả cùng biết để không nô bộc hay hộ vệ nào ăn canh rồi về đoàn tụ với ông bà. Giờ đạt được mục đích, coi như hết nghĩa vụ. Hắn lạnh lùng đứng chờ đám hộ vệ thử độc trong hai nồi canh và mấy bát canh múc từ trong nồi của nô bộc ra.
Kim bạc lập tức đen kịt. Cả ba nồi canh đều có độc.
Tất cả hộ vệ sôi lên sùng sục, bắt đầu hùng hổ truy vấn, ép hỏi mấy tên đầu bếp. Đương nhiên làm gì có kẻ nào dại dột nói linh tinh, tất cả đầu bếp đều mặt đỏ tía tai phủ nhận, ra sức trình bày rằng bản thân vô tội, đổ lỗi cho kẻ khác lợi dụng nhốn nháo lén bỏ độc vào. Mấy hộ vệ có tiếng nói rỉ tai nhau, cho người đi báo với tổng quản A Lạp Tự.
Khoảng hơn một khắc sau, A Lạp Tự đùng đùng mang theo bốn hộ vệ từ tiền viện sang, trong đó có A Luận và A Khang.
Tình trạng r·ối l·oạn đã được kẻ báo tin thuật lại sơ sơ trên đường, A Lạp Tự nhìn một lượt, mắt rắn chiếu thẳng tới chỗ Đằng Nguyên đứng, cao giọng hỏi:
- Kẻ phát hiện canh có độc là ngươi?
- Chính ta. – Đằng Nguyên không xưng “tiểu nhân” cố tình xưng “ta” để xem lão có ở trước mặt tất cả hộ vệ hậu viện ép hắn quỳ gối dập đầu như thể mình là chủ nhân không.
A Lạp Tự nghiến răng bực bội nhưng không hề nhắc tới cách xưng hô, vẫy tay ra hiệu cho A Luận.
A Luận nhanh chóng đi vào phòng ăn của hộ vệ kiểm tra hai nồi canh. Y chọc đũa vào mút hai cái lập tức biết Đằng Nguyên nói đúng, quay ra ôm quyền báo cáo:
- Tổng quản, quả thực trong canh có kịch độc, hơn nữa liều còn rất nặng. Chỉ cần ăn một bát sẽ xuất huyết lục phủ ngũ tạng, vô phương cứu chữa.
Tất cả hộ vệ và nô bộc im lặng nhìn nhau, kẻ hú vía, người kinh sợ.
Mặt A Lạp Tự sa sầm vô cùng khó coi. Lão trừng trừng nhìn Đằng Nguyên một hồi rồi chất vấn:
- Sao ngươi phát giác ra?
Đằng Nguyên nhếch mép cười:
- A Luận nếm liền biết canh có độc, ta lại không thể nếm ra sao? Tổng quản có thấy câu hỏi này rất vô lý không?
Rõ ràng lão coi thường Đằng Nguyên, chỉ tin tưởng khi A Luận khẳng định canh có độc. A Lạp Tự nhíu mày, nghiến răng tức tối vì thái độ xấc xược của Đằng Nguyên. Khi lão mở miệng định nói gì đó thì thanh âm quen thuộc của Thiết Phồn vang lên, ngữ điệu bất thiện:
- Ngươi mà có bản lĩnh như A Luận huynh đệ sao? Từ đầu đến giờ ngươi không thể nói vì sao phát giác cả ba nồi canh đều có độc, thực chất ngươi không hề có bản lĩnh nếm ra độc. Ngươi đã đặt chân sang phòng ăn ngoài cùng đâu, làm gì có cơ hội nếm canh… Không nếm mà vẫn biết canh có độc, vậy thì chính ngươi là kẻ hạ độc.
Đằng Nguyên nhìn trừng trừng Thiết Phồn, mắt lóe sáng.
Tên khốn kiếp, lộ đuôi chồn rồi. Hèn gì lúc ở sân giếng, hắn báo cho Thiết Phồn biết canh có độc, gã phản ứng quái dị, còn lớn tiếng cảnh cáo Đằng Nguyên đừng nói bừa. Xem ra tên này chính là tên đã cấu kết với ngoại nhân, muốn độc c·hết hết người trong hậu viện.
Đằng Nguyên nhếch mép cười độc địa:
- Sao ngươi biết ta chưa sang đến phòng ăn thứ ba? Ngươi vốn làm trong bếp, ăn trong bếp, không cần phụ trách chia thức ăn cho phòng nào. Ấy thế mà ta đi đâu, đánh rắm gì ngươi đều nhìn thấy, ngửi thấy cả? Ngươi theo dõi ta sao?
Thiết Phồn toan cãi lại nhưng Đằng Nguyên quát lớn lấy khí thế đè ép người:
- Tại sao phải theo dõi ta? Chẳng phải vì hồi chiều ta tìm ngươi báo cáo trong rau mới nhập có lẫn lá độc, ngươi phớt lờ, còn cảnh cáo ta câm miệng. Ngươi nói rau nhập về do tổng quản cho phép…
Đám hộ vệ nín thở, dồn ánh mắt về phía A Lạp Tự.
Lão đột nhiên bị quy trách nhiệm, đỏ mặt tía tai chỉ roi vào Đằng Nguyên, gầm lên:
- Hồ ngôn loạn ngữ...
A Khang đứng phía sau A Lạp Tự, mặt than không động đặt hai ngón tay lên cổ tay lão, từ từ đẩy cánh tay khiến chiếc roi chỉ vào mặt Thiết Phồn. Động tác rất buồn cười nhưng không kẻ nào dám cười.