Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 99: Giẫm đuôi rắn, rắn cắn trả (2)

Chương 99: Giẫm đuôi rắn, rắn cắn trả (2)


Thiết Phồn nhìn chiếc roi, mặt tái mét như tàu lá, mắt ráo hoảnh, giọng cao v·út lên phân bua:

- Tổng quản, tên A Nguyên này nói láo. Từ chiều hắn đã luẩn quẩn bên cạnh bếp, rình rập các đầu bếp nấu nướng, người trong bếp đều thấy. Sau đó hắn tìm tiểu nhân nói hươu nói vượn về lá độc lẫn trong rau, ngụ ý muốn đổ trách nhiệm lên đầu tổng quản. Tiểu nhân không tin, vào kho kiểm tra số rau còn lại, không hề thấy có chút lá độc nào. Gặp chuyện như vậy ai chẳng nghi ngờ, tiểu nhân để mắt đến động tĩnh của hắn cũng không lạ. Bất quá hắn không hề sang phòng ăn thứ ba mà vẫn biết nồi canh ở đó có độc. Nếu không phải hắn lợi dụng tình hình hạ độc từ trước thì sao dám khẳng định. Đến A Luận huynh đệ là cao thủ dùng độc còn phải nếm tận nơi mới dám nói…

- Khua môi múa mép. – Đằng Nguyên nổi giận, nộ khí ẩn ẩn cháy lên trong ngực. – Ta bỏ độc vào canh rồi tự tay hất đổ, tự mình vạch trần ư?

Thiết Phồn cười khẩy, b·iểu t·ình thâm độc:

- Vì ngươi không hề có ý định đầu độc ai. Ngươi chỉ muốn đổ tội lên đầu A Lạp Tự tổng quản để trút mối hận b·ị đ·ánh hồi tháng trước mà thôi.

Đằng Nguyên nhất lời nghẹn họng không nói được gì.

A Lạp Tự nhìn hắn trừng trừng, mắt muốn lọt khỏi tròng, lại chỉ roi vào hắn, rú lên:

- Ngươi… Có đúng như vậy không?

Đằng Nguyên thở gấp, nghiến răng. Phen này hắn làm ơn mắc oán, dính phải một tên miệng lưỡi rắn rết, bị phun ngược máu bẩn. Nếu cứ để Thiết Phồn uốn ba tấc lưỡi mê hoặc lòng người, tội này gán lên đầu hắn chắc.

- Vớ vẩn! Thiết Phồn ngươi cấu kết ngoại nhân, muốn độc c·hết tất cả người trong hậu viện. Giờ mọi chuyện vỡ lở thì uốn ba tấc lưỡi đổ tội lên đầu ta. Quả là thâm hiểm, tâm địa rắn rết! Nhưng mà… ngươi ngậm máu phun người cũng phải chọn đối tượng. Nhắm vào A Nguyên này là nhầm người rồi, có biết không?

Hắn nhướn mày, nở nụ cười độc địa, không hề tỏ ra yếu thế. Nếu hắn khó xử hoặc đuối lý, chắc chắn lão tổng quản cay nghiệt kia sẽ dồn hết nghi ngờ lên đầu, đến lúc đó chạy đâu cho thoát nỗi oan này. Đằng Nguyên ngừng một lát chế giễu vẻ hung hãn của Thiết Phồn rồi tiếp tục:

- Ta hỏi ngươi mấy câu… Thứ nhất, ta là người nơi nào, được mua từ đâu về, mua từ tay kẻ nào?

Đương nhiên Thiết Phồn không biết. Chuyện hắn từ đâu tới chắc chỉ có Âu Linh Hà, tổng quản và đám ám vệ Hãn Thuật biết. Hộ vệ trong hậu viện này chắc gì đã có mấy kẻ biết, sao mà trả lời được.

- Thứ hai, ta đến thành Đồng Tỳ mới được hơn một tháng, bị giam lỏng trong hậu viện này, không biết chữ, không được phép giao du với bất kỳ kẻ nào bên ngoài kể cả người đưa rau. Vậy kịch độc dùng để hạ vào nồi canh lấy từ đâu ra? Thứ ba, ngươi là người của trù phòng, tại sao khi được nô lệ báo trong rau có lẫn lá độc thì lại tự mình đi kiểm tra kho để rau mà không thông báo cho tất cả đầu bếp biết? Cũng không báo cho các hộ vệ am hiểu độc dược tiến hành kiểm tra độc trong canh? Lại chờ đến khi ta hất đổ nồi canh, tổng quản chạy từ tiền viện đến… mọi chuyện vỡ lở ngươi mới lên tiếng? Đó là phản ứng thông thường của một đầu bếp sao?

Thiết Phồn đứng như trời trồng tại chỗ nhìn chòng chọc Đằng Nguyên, mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu, ngực phập phồng. Cả ba câu hỏi gã đều không trả lời được.

Gã không biết Đằng Nguyên được đưa về từ địa phương nào; không thể bịa vội ra nguồn gốc của kịch độc vì trong hậu viện không hề có nửa cái lá nhược độc, đừng nói loại kịch độc khó tìm; cũng không lý giải được hành động giữ im lặng dù Đằng Nguyên đã báo về độc từ chiều. Rõ ràng trí tuệ gã chẳng đến đâu, khi mọi chuyện vỡ lở, sợ Đằng Nguyên tố cáo mới vội vã lên tiếng đổ tội cho hắn hòng thoát thân.

Ai ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, vừa đổ tội lập tức bị hắn phát giác gã chính là kẻ chủ mưu.

Các hộ vệ nhìn chằm chằm Thiết Phồn, chờ câu trả lời. Gã im lặng càng lâu, hộ vệ càng minh bạch, những ánh mắt từ nghi hoặc, không xác định dần biến thành khẳng định, căm ghét, bực bội, cay độc. Ai có thể nhẹ nhàng và vị tha với kẻ đã xuống tay muốn độc c·hết mình? Chắc chỉ có các vị tiên nhân tấm lòng mênh mông quảng đại, thọ ngang trời đất mới không thèm để tâm, còn phàm nhân, nhất là người Vạn Tư quốc hiếu chiến, che giấu được sát khí mới lạ.

Sự tĩnh lặng bao trùm, nghi ngờ chuyển từ Đằng Nguyên lên đầu Thiết Phồn.

Gã liếc nhìn xung quanh, cuống quá nói bừa:

- Những chuyện đó… ta… làm sao ta biết được. Ngươi có căn cốt ở thành Đồng Tỳ không, lấy độc từ đâu cũng không phải chuyện ta có thể quản. Ta chỉ biết người chạy tới báo có lá độc trong rau nhưng khi ta đi kiểm tra thì hoàn toàn không có. Như vậy tức là ngươi điêu toa, nói bậy… ta báo với người khác làm gì?

Đằng Nguyên gật gù, cười nhạt:

- Lưỡi không xương! Màn kịch này quá lớn với một nô lệ như ngươi. Nếu hôm nay ngươi thành công độc c·hết toàn bộ người trong hậu viện thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng chẳng còn. Muốn còn mạng, chính ngươi cũng phải “c·hết” cùng tất cả huynh đệ, hoặc trở thành kẻ “may mắn” thoát c·hết vì ăn ít canh độc. Vậy thì… ngươi có giải dược chứ nhỉ!

Đằng Nguyên vừa dứt lời, A Luận đã vẫy tay. Hai hộ vệ lập tức xộc tới túm hai bên, khống chế Thiết Phồn để soát người. Gã gào lên:

- Tổng quản, tiểu nhân bị oan… Tiểu nhân không đầu độc, không có giải dược nào hết…

A Lạp Tự nhíu mày nhìn đám hộ vệ soát ngược xuôi không lấy ra được thứ gì, mắt đảo như rang lạc một hồi rồi ra lệnh:

- Chuyện này dính đến tính mạng nhiều người, còn phải tra rõ trắng đen. Tạm thời nhốt A Nguyên vào phòng hắn. Lục soát phòng của Thiết Phồn, đưa gã tới phòng trống giam lại, canh gác nghiêm ngặt. Không có lệnh của ta, không kẻ nào được thả hai tên này ra.

- Rõ. - Đám hộ vệ đáp ran.

A Khang lập tức bước tới ra hiệu cho Đằng Nguyên trở về phòng chịu giam. A Luận dẫn người đi soát phòng Thiết Phồn. Một đám hộ vệ khác lôi xềnh xệch Thiết Phồn về phía thạch phòng trống kế vườn rau. Gã gào thảm thiết, vùng vẫy dữ dội kêu oan.

Đằng Nguyên trừng trừng nhìn theo, khinh bỉ hừ lạnh, trước khi về phòng còn lớn tiếng:

- Bánh nướng, thịt và rau xào không có độc nhưng không nên ăn. Biết đâu tên Thiết Phồn kia có đồng bọn…

Các hộ vệ gật gù cho là phải.

A Khang đẩy lưng hắn. Đằng Nguyên đủng đỉnh đi về phòng mình, không cần kẻ nào lôi lôi kéo kéo. Mấy tên hộ vệ áp tải cũng không có ý đụng vào hắn, chỉ ngoan ngoãn đi phía sau. Chúng theo Đằng Nguyên tới cửa phòng, để hắn vào rồi khoá cửa lại cầm chìa đi. Đằng Nguyên đứng bất động trong thạch phòng tối om, tâm trạng chùng xuống.

Hắn không sợ trời, không sợ đất nhưng hiện tại sợ bị vu oan. A Lạp Tự chắc chắn không thể quyết định chuyện này, phải trở về báo cáo với Âu Linh Hà, chờ nàng ta định đoạt. Lỡ lão căm ghét Đằng Nguyên, bịa đặt thêm chi tiết vu vạ cho hắn, hoặc gộp cùng hắn vào một phe với Thiết Phồn thì toi.

Hắn đang muốn bò vào ám vệ Hãn Thuật, chưa đến được mấy ngày đã để lại ấn tượng xấu trong lòng Âu Linh Hà, ngày sau sao có thể được tin dùng. Tháp Chân tướng phủ là của Âu Linh Hà, ám vệ Hãn Thuật cũng nằm trong tay nàng ta, hậu viện huấn luyện hộ vệ để bổ sung cho đội ám vệ, nếu Âu Linh Hà tin lời A Lạp Tự, đề phòng Đằng Nguyên, thậm chí tống cổ hắn khỏi phủ thì…

Đằng Nguyên không muốn nghĩ tiếp.

- Đời trước cũng không ít lần chịu oan uổng, nhục nhã vì thủ đoạn của kẻ tiểu nhân; đời này sao thoát được…

Hắn tự lẩm bẩm một mình, đi tới tủ gỗ lấy túi đựng thịt khô mang ra bàn ngồi nhai cho đỡ đói. Thịt là của A Luận cho. Dù y không nói nhưng Đằng Nguyên đoán y và A Khang đều muốn lấy lòng hắn. Hai tên này biết Đằng Nguyên lợi hại thế nào, ngầm khẳng định sau này hắn sẽ thuận lợi vào Hãn Thuật, thậm chí vươn lên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai nên tranh thủ hiện tại hắn còn điệu thấp mà lấy lòng trước.

Đằng Nguyên ăn chay trường sắp thành bò đến nơi, hậu viện lại không có độc thảo cho hắn bổ sung nên A Luận đưa bao nhiêu thịt hắn cũng lấy. Hắn không dám ăn hết một lần, thường dè sẻn để dành. Bất quá hôm nay chỉ còn một miếng bằng bàn tay, cục diện lại chẳng có lợi nên Đằng Nguyên xơi hết miếng thịt, uống no nước rồi lên giường nằm chờ A Luận tới cười vào mũi hắn, chế nhạo hắn ngu xuẩn hoặc cấp cho hắn tin tức gì đó.

Nhưng chờ đến nửa đêm cũng không thấy A Luận quay lại, Đằng Nguyên biết có chuyện lớn rồi.

A Luận lúc nào cũng nhâng nhâng nháo nháo, cợt nhả, lắm miệng nhưng tuyệt đối không phải kẻ đần độn. Chuyện gì có thể nói, chuyện gì không nên hé nửa lời y đều có chừng mực. Nếu y lỡ cao hứng mà A Khang ở bên cạnh, gã sẽ nhắc nhở để y ngậm miệng.

Vụ đầu độc nếu không bị gán cho Đằng Nguyên, hắn chính là ân nhân của cả hậu viện, A Luận sẽ lập tức mò tới buôn bát quái; ngược lại, nếu Đằng Nguyên bị coi là h·ung t·hủ, không đời nào A Luận mò tới để rước lấy họa sát thân. Không biết A Lạp Tự đã báo cáo những gì cho Âu Linh Hà, hộ vệ bên ngoài tra xét được những gì rồi? Thiết Phồn có đồng bọn trong trù phòng không? Kẻ cấp rau độc cho Thiết Phồn là kẻ nào? Chúng hạ độc hộ vệ với mục đích gì?

Đằng Nguyên nghĩ không ra, thở dài ngồi dậy đả toạ mặc dù biết không ích gì.

Cần phải bình tĩnh lại.

Trong thân thể hắn, Không Đàm ổn định, ba tia hàn khí xoay chuyển chầm chậm, không tỏa hắc vụ vì hắn không b·ị t·hương, không cần chữa trị. Đằng Nguyên cảm nhận hàn khí ẩn giấu trong tà thể không giảm đi cũng chẳng tăng lên. Hắn ngồi nửa canh giờ đến khi tâm hoàn toàn tịnh mới từ từ nằm xuống.

Chương 99: Giẫm đuôi rắn, rắn cắn trả (2)