Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tâm Ma

Unknown

Chương 104: Chuẩn bị luyện đan

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: Chuẩn bị luyện đan


Lý Vũ lại kể sơ qua về Lưu sư phụ, sau đó là khoảng thời gian đi học ở Tiểu Trúc thôn. Hắn kể chuyện không hay lắm, nhưng vì tò mò nên Lâm Du Du cũng chịu khó ngồi nghe. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi dạo quanh một vòng, Lý Vũ dựa trên quan sát của mình, đoán rằng Văn Hạc thỉnh thoảng có quay lại đây để chăm sóc linh dược.

Mất một lúc thì nước sôi, Lý Vũ ngâm từng món dụng cụ rồi đem phơi trên một cái giàn cao. Trong thời gian chờ đợi, hắn tranh thủ ngồi tu luyện, sau đó tắm rửa sạch sẽ, nhìn lại thì cũng vừa tới hoàng hôn.

“Tử Dương phong hiện không có người cai quản, thế nên Văn trưởng lão phải ở đó để trông coi. Đệ còn muốn hỏi thêm gì nữa không?”

“Đệ thật sự no rồi, không thể ăn thêm được nữa đâu. Trong y thư có viết, nếu ăn quá no hay quá đói đều dễ gây thực trệ, tổn thương chức năng vị tràng hoặc có thể gây các bệnh khác.”

“Sư huynh có thể cho đệ biết Văn trưởng lão hiện đang ở đâu không?”

“Thế mà bảo là không nói dối. Ngươi đang cười ta đúng không?”

“Đăng táo ngưu cốt?” Lý Vũ khẽ lẩm bẩm. “Là khúc xương này sao?”

“Lâm sư tỷ có việc thì cứ đi đi, lúc khác chúng ta lại nói chuyện.” Lý Vũ nói.

“À, đó là người trước kia từng dạy đệ học chữ.”

Đến nơi, hắn đưa lệnh bài hướng vào không trung, hết xoay sang đông lại xoay sang tây. Không lâu sau, bức màn ánh sáng của tầng trận pháp phòng hộ hiện ra, đồng thời hé lộ một khe hở.

“Vậy ta đi đây.”

Việc tưới nước này, thật ra là tưới linh khí cho chúng. Vì lẽ đó, Lý Vũ cũng chỉ thăm thú một chút rồi về. Hắn đi vào phòng chế thuốc của riêng mình, đun một ấm nước, sau đó soạn ra vài món dụng cụ như cối, chày, thuyền tán thuốc, bàn vo viên, bàn cắt viên…

Nghĩ lại thì cũng may có Lôi Mộ Hiên đưa cho tấm lệnh bài để vào dược cốc, nếu không hắn đã phải tự vào rừng kiếm gỗ để làm lại những thứ ấy, tốn thêm không ít thời gian lẫn công sức nữa.

“Ta họ Lôi, tên Mộ Hiên.” Y vừa nói vừa lấy ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ, bên ngoài được niêm phong cẩn thận, dấu niêm phong vẫn còn nguyên vẹn, đưa cho Lý Vũ.

Sau khi Lâm Du Du rời khỏi thực đường không lâu, Lý Vũ cũng trở về phòng của mình ở đông khu. Hắn dành một chút thời gian để đọc sách, sau đó ngồi tu luyện đến canh ba thì đi ngủ.

Mặc dù phần lớn người trong Thất Dương tông đã biết thân phận thật của Văn Hạc, có điều lão thích dùng cái tên giả này hơn, thế nên không ít người vẫn gọi lão như vậy, trong đó tất nhiên có cả Lôi Mộ Hiên.

Hai người đang trò chuyện thì chợt có một thân ảnh cao lớn bước đến gần, nhìn kỹ chính là người thứ tư trong tứ đại hộ hoa sứ, Trúc Mễ Mễ. Nàng ta liếc mắt về phía Lý Vũ một cái, sau đó khom người xuống, nói nhỏ vào tai Lâm Du Du. Lâm Du Du nghe xong hỏi lại:

“Đa tạ Lôi sư huynh.”

Lý Vũ nhìn lối vào quen thuộc, chờ đợi một cái bóng cao lớn đầy lông chạy tới đón mình, chỉ tiếc là điều đó đã không xảy ra được nữa. Trầm mặc một lúc, hắn chầm chậm bước qua khe hở, ẩn tầng trận pháp rồi đi tiếp vào bên trong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật ra, chuyện mà Trúc Mễ Mễ nói cũng chẳng có gì to tát, chỉ là chút xích mích nhỏ giữa các nữ đệ tử mới nhập môn, liên quan đến việc dọn dẹp phòng mà thôi. Sở dĩ nàng ta đến gọi Lâm Du Du chính là do Giang Hạ đã căn dặn từ trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tu vi ngươi còn thấp, mang theo quá nhiều thứ giá trị trên người có thể sẽ dẫn đến tai họa, thế nên ta mới không trả phí chữa bệnh cho ngươi nữa. Tấm lệnh bài này tuy quý giá nhưng không phải ai cũng dám động vào, nay ta lại cho ngươi mượn, nhớ đến trông nom mấy cây linh dược cho ta. Về phần đăng táo ngưu cốt, ngươi không được ăn, nhưng cũng không được vứt đi, sau này sẽ cần đến.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đoạn, hắn lấy ra số dược liệu mua được lúc chiều, sắp xếp ngay ngắn trên bàn, lại cất tấm ngân bài vào ngăn trong của túi vải, sau đó thì rời khỏi phòng để đi đến thực đường.

Lý Vũ vừa ăn xong thì Lâm Du Du cũng tắt bếp. Trông thấy hắn, thiếu nữ liền vui vẻ reo lên:

Lý Vũ hai tay nhận lấy hộp gỗ, lễ phép nói:

Đến bây giờ Lý Vũ vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Lâm Du Du lại cố chấp với việc nấu nướng đến vậy, chẳng lẽ nàng ta không biết thức ăn do mình nấu rất tệ hay sao?

“Không phải, sư tỷ làm đệ đột nhiên nhớ đến một người gọi là Lưu sư phụ.”

Tối hôm đó, Lý Vũ không rời khỏi dược cốc. Bởi vì thực đường có quá nhiều mùi vị hỗn tạp, thế nên hắn chỉ ăn một ít lương khô cùng với trái cây có sẵn trong cốc.

Hắn tất nhiên sẽ không ăn thứ ấy, nhưng cũng không biết dùng vào việc gì. Trong các y thư hắn đã từng đọc, kể cả trước lẫn sau khi gia nhập Thất Dương tông, mặc dù có một số vị thuốc được điều chế từ xương động vật hay yêu thú, nhưng hắn không thấy có đăng táo ngưu trong đó.

“Nếu bọn muội tự giải quyết được thì đã không đến đây nhờ tỷ rồi.”

Chợt hắn liếc qua khúc xương, cầm lên rồi xoay tới xoay lui xem xét, chẳng hiểu tại sao nó lại xuất hiện ở đây. Hắn khẽ lắc đầu, đặt khúc xương xuống rồi mở tờ giấy ra, thấy viết ngắn gọn vài dòng rằng:

Lý Vũ suy nghĩ rồi đáp rằng không. Lôi Mộ Hiên nói:

Lâm Du Du múc một bát canh đầy bưng sang mời. Lý Vũ nhìn qua rồi cười nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đệ cũng vừa mới đến.” Lý Vũ đáp. Trong lúc nấu ăn, Lâm Du Du hoàn toàn không để ý đến xung quanh, hắn đã quen với điều này nên không cảm thấy có gì lạ.

Đừng nói là không lấy điểm cống hiến, dù có cho thêm điểm cống hiến Lý Vũ cũng không dám ăn bát canh của nàng. Hắn xua tay nói:

“Có thật thế không?”

“Vâng, sư huynh đi thong thả.”

“Xin lỗi, có phải Lý Vũ sư đệ đấy không?”

Chương 104: Chuẩn bị luyện đan

Họ Lôi xoay người rời đi, Lý Vũ nhìn theo, chờ y đã bay xa thì mới bước vào phòng, mở hộp gỗ ra xem. Bên trong không đựng quá nhiều đồ vật, chỉ có tấm ngân bài của Văn Hạc, một túi gấm đựng chút ít linh thạch, một khúc xương và một tờ giấy.

Lý Vũ rất muốn đập khúc xương ra để quan sát bên trong, nhưng lại sợ sẽ làm hỏng nó. Một lúc sau, hắn đành đặt lại khúc xương về chỗ cũ, chờ khi nào gặp được Văn Hạc sẽ hỏi cho chắc chắn.

Nguyên là dạo gần đây, Giang Hạ thường xuyên biến mất đầy lạ lùng, cách mấy hôm mới xuất hiện một chút rồi lại biến mất. Không ai rõ là nàng đi đâu, ngay cả tỷ muội thân thiết như Lâm Du Du cũng không hay.

“Chuyện đó mọi người không tự giải quyết được sao?”

“Vâng, chính là đệ.” Lý Vũ ôm quyền đáp. “Sư huynh đây là?”

Về tới phòng mình, Lý Vũ chợt thấy có một bóng người lạ lẫm đang đứng chờ trước cửa. Người đó chờ hắn đến gần thì hỏi:

“A, Lý sư đệ đến từ lúc nào vậy?”

Hắn cũng nhận ra là đã vài ngày rồi lũ linh dược này chưa được tưới nước, nhưng nhờ các mạch nước ngầm cùng hệ thống kênh mương nên chúng vẫn sống tốt, có điều tốc độ sinh trưởng sẽ phần nào chậm lại đôi chút.

Nhìn tấm ngân bài, Lý Vũ cảm thấy hơi tiếc vì không nhận được sớm hơn. Nếu có thứ này, hắn đã không mất quá nhiều cống hiến để mua dược liệu cũng như cái nồi sứ kia, bởi trong dược cốc đều đã có hết rồi.

Thật ra, câu nói trước đó của Lý Vũ chính là câu mà Lưu sư phụ vẫn thường nói. Nhưng hắn chỉ có thể bắt chước được lời lẽ, chứ không thể bắt chước được thần thái toát ra trên gương mặt của vị sư phụ ấy. Cũng vì nghĩ đến điều này nên khiến hắn bật cười. Lâm Du Du lại hỏi:

“Đa tạ sư tỷ, đệ no rồi.”

Họ Lôi làm việc này chẳng được trả công gì, lại phải đứng đợi suốt cả buổi chiều, nhưng thái độ của Lý Vũ cũng khiến y tương đối hài lòng, khẽ gật đầu “ừm” một tiếng. Lý Vũ chợt hỏi:

Trước kia, Văn Hạc từng nói rằng chỉ nên tưới nước vào sáng sớm, là khi mặt trăng vừa khuất, mặt trời vừa hiện, đất trời vừa khai mở, lúc này nước dẫn lên từ con sông lớn sẽ chứa được nhiều linh khí nhất, đồng thời cũng không có uế khí như những thời điểm khác trong ngày.

Một lúc sau, Lý Vũ rốt cuộc cũng về tới nhà. Hắn cất đồ đạc, không nghỉ ngơi mà đội nón đi thẳng ra dược điền. Đối với một người như hắn, việc ngắm nhìn các loài thảo dược sinh trưởng tốt tươi, hít thở hương thơm tỏa ra từ chúng, chính là một trong những việc sung sướng nhất trần đời.

Tuy nhiên, kiến thức là vô bờ bến, con người không thể biết hết được. Lý Vũ cũng hiểu rõ điều này, do đó lại có cảm giác tò mò với khúc xương, lại cầm lên xem xét cẩn thận, thậm chí là ngửi hay liếm thử, tiếc là vẫn không phát hiện được điều gì mới mẻ.

“Vậy được, ta đi đây.” Lâm Du Du khẽ gật đầu, đứng dậy chào Lý Vũ rồi cùng Trúc Mễ Mễ rời đi.

“Văn trưởng lão đã biết tin đệ về đây, nhưng vì đang bận công việc nên sai ta mang đến cho đệ thứ này.”

“Thật, đệ là người có giáo d·ụ·c, không bao giờ nói dối.”

Mặc dù không nói ra tung tích của mình, tuy nhiên Giang Hạ vẫn luôn quan tâm đến Lâm Du Du. Nhưng ở chiều hướng khác, nàng ta vẫn có thành kiến rất lớn đối với Lý Vũ.

Nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, Lý Vũ buộc tóc gọn gàng rồi đi đến dược phòng, thắp đèn sáng trưng, sau đó bày các thứ dược liệu ra, bắt đầu luyện đan.

Buổi sáng ngày kế tiếp của Lý Vũ vẫn như vậy, không có gì đặc biệt. Sau giờ trưa, hắn lại thu dọn đồ đạc rồi lặn lội đi bộ đến dược cốc.

Nghe tin Lý Vũ không c·hết bởi tay Vô Âm giáo, Giang Hạ liền biết hắn trước sau gì cũng về ngoại môn.

“Lưu sư phụ là ai thế?”

“Chỉ một bát mỳ nhỏ xíu ấy mà no cái gì, ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn thì phải ăn thật nhiều vào chứ. Yên tâm, ta không lấy điểm cống hiến của ngươi đâu, ngươi cứ tự nhiên đi, trong nồi còn nhiều lắm.”

Đến nơi, hắn mua một bát mỳ rồi đến trước quầy hàng của Lâm Du Du ngồi. Thực đường đông đúc là vậy, thế nhưng nơi đây lại khá vắng vẻ, chỉ có một người đang ăn, còn một người đang say sưa làm bếp.

Nàng sợ trong lúc mình vắng mặt, Du Du có thể sẽ tiếp xúc nhiều với Lý Vũ, mà đối với nàng thì điều này thật không tốt, thế nên đã dặn bọn sư muội rằng: hễ thấy hai người đi cùng nhau là phải tìm cách để tách bọn họ ra.

Lâm Du Du không tin, nhìn chằm chằm vào Lý Vũ. Rất nhanh sau đó, hắn bỗng phì cười một tiếng. Lâm Du Du liền chu môi, nheo mắt nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: Chuẩn bị luyện đan