Tâm Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Sơ kiến Tiểu Bạch
Nó ve vẩy đuôi, hướng về Lý Vũ sủa một tiếng, sau đó thè cái lưỡi hồng hào ra liếm quanh mép. Thái độ cảnh giác lẫn thù địch ban nãy không còn lại chút gì, thay vào đó là vẻ thèm thuồng đến nhỏ dãi.
Vành miệng con c·h·ó hơi nhếch lên, để lộ bộ hàm với những chiếc răng nhọn hoắt nghiến chặt vào nhau. Tiếng gầm gừ không ngừng xuyên qua kẽ răng, thể hiện rõ địch ý đối với kẻ lạ mặt vừa xuất hiện.
Bấy giờ, Lý Vũ mới hiểu ra rằng con c·h·ó này là có người đem tới, mà người đó tất nhiên không ai khác ngoài Văn Hạc. Hắn ngóng nhìn về phía căn nhà, tự nhủ:
Phương pháp điều chế đan dược, tùy vào đặc tính của từng loại dược liệu mà cho vào trước sau, cũng tùy vào phương thuốc mà thứ tự dược liệu sẽ thay đổi, mục đích là để tăng giảm tốc độ hấp thu dược liệu, từ đó dược tính sẽ quy về các kinh khác nhau trong cơ thể.
Ra khỏi dịch trạm, hắn lại ghé qua thương phố mua mấy túi lương khô. Dược cốc và trung khu ngoại môn cách nhau tương đối xa, vì vậy để tiết kiệm thời gian, hắn định sẽ không đến thực đường vào buổi tối nữa.
Chiều hôm ấy, mặc dù chưa tới ngày hẹn, nhưng vì dịch trạm cách Khai Linh viện không quá xa, Lý Vũ vẫn đến xem thử có gặp được Cổ Huệ Sơn hay không.
Xong xuôi, Lý Vũ lau sạch tay, nhẹ nhàng nhặt từng viên đan dược đặt sang một cái khay khác, đem ra chỗ thoáng gió phơi cho khô.
Con c·h·ó bấy giờ mới ngừng ăng ẳng, nhưng chuyển sang rên ư ử, vừa rên vừa dúi đầu, cạ mõm vào chân lão, đôi mắt lục bảo long lanh sóng sánh như sắp có một dòng suối tràn ra, tựa hồ vừa b·ị b·ắt nạt một cách thậm tệ.
Sau đó, hắn lại bốc một nắm thuốc khác, lại mài, lại cắt, cứ thế cho đến khi số thuốc trong nồi bị vét sạch.
Nó rướn cái cổ tới trước, đầu hơi nghiêng nghiêng, cái miệng rộng há to, nhằm ngay mặt Lý Vũ mà táp. Lý Vũ đã có chuẩn bị, liền giơ thanh gỗ lên che chắn. Hắn tưởng cái miệng đầy răng nhọn kia sẽ ngoạm vào thanh gỗ, nhưng rốt cuộc chuyện đó đã không xảy ra.
Lúc quay lại dược phòng thì nước đang ùng ục sôi, hắn lấy nước đó ngâm dụng cụ rồi đi lấy cái khay đan dược vào. Hắn lau sạch tay, nhẹ nhàng nhặt từng viên một bỏ vào lọ sứ đã chuẩn bị sẵn để bảo quản, cứ mười viên là một lọ, tổng cộng được mười lọ như vậy.
Toàn thân con c·h·ó bỗng lộn ngược lại, bốn chân hổng lên trời rồi cứ thế rơi xống, lưng nện vào nền đất. Một màn này khiến Lý Vũ khá bất ngờ. Hắn chống thanh gỗ sang một bên, nhìn kỹ lại thì thấy có một sợi dây buộc vào cổ con c·h·ó.
Đang phân vân thì con c·h·ó đột nhiên ngừng sủa, cụp đuôi chạy về chỗ cũ, giãy đành đạch trên nền đất, ngoác mõm kêu ăng ẳng không thôi.
Gâu gâu! Con c·h·ó sủa thêm vài tiếng, nhảy trái nhảy phải như một con ngựa.
Về tới dược cốc, Lý Vũ đang lững thững đi vào nhà thì bỗng giật mình đứng sững lại.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lý Vũ lần lượt mài các loại dược liệu thành bột mịn, để riêng ra một bên. Đối với thần sa, đây là vị thuốc có độc, đặc biệt khi gặp nhiệt độ cao, vì vậy cần phải tiến hành thuỷ phi, tức là tán trong nước.
Lý Vũ chợt lùi lại nửa bước, trong lòng có chút lo lắng, bởi những lần từng đối mặt với yêu thú trước đây hắn đều bị h·ành h·ạ đến suýt c·hết.
Gâu! Con c·h·ó thấy Lý Vũ không chịu rời khỏi địa bàn của mình vừa chiếm được, liền sủa lớn một tiếng.
Lý Vũ lại nhặt thêm một que gỗ nhỏ, vừa gõ vào thanh gỗ lớn vừa chắt lưỡi, sau đó hô lên:
Trước khi vận dụng sức mạnh, Lý Vũ vẫn muốn thử dùng biện pháp hòa bình xem sao. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, chợt cúi xuống nhặt một thanh gỗ vừa to vừa dài lên, chĩa về phía con c·h·ó rồi nhứ vài cái.
Lý Vũ lại lấy giấy bút ra, viết vài dòng lưu ý, đại khái rằng: mỗi ngày uống một viên vào đầu giờ dậu, khi uống đan này thì không được dùng lê lô, ngũ linh chi, tạo giáp, phòng kỷ, trân châu, tề tào, không uống trà xanh hoặc ăn củ cải.
“Tiểu Bạch ư?” Lý Vũ khẽ lẩm bẩm, sau đó cũng làm theo lời Văn Hạc, giơ khúc xương ra rồi gọi:
Lý Vũ lắc nhẹ khúc xương rồi ném ra. Con c·h·ó liền nhảy lên đớp lấy, sau đó chạy vào một góc sân nằm thưởng thức ngon lành. Văn Hạc trỏ vào con c·h·ó nói:
Đúng lúc này, từ hướng dược điền bỗng có một đạo bạch hồng lao nhanh tới, chớp mắt hiện ra thân ảnh của Văn Hạc giữa không trung. Lão nhíu mày, từ từ đáp xuống bên cạnh con c·h·ó, hừ lạnh một tiếng:
“Con c·h·ó này tên Tiểu Bạch, ngươi gọi nó một tiếng rồi ném thứ ấy cho nó là được.”
Nghe tiếng kêu, con c·h·ó nghiêng nghiêng đầu nhìn qua, trông thấy khúc xương thì khịt khịt mũi, hai mắt liền sáng rực lên.
Xuy! Xuy!
Nhưng Văn Hạc không để chuyện này xảy ra, lấy tay ấn đầu con c·h·ó xuống rồi giữ ở ngang đùi, xoa nhẹ vài cái. Lão quay lại nói với Lý Vũ:
Nhưng lý do quan trọng nhất khiến Lý Vũ còn nán lại chính là, hắn cảm thấy con c·h·ó này so với con nhện, hay mấy con chim trước đó thì dường như kém rất xa.
Nghĩ vậy, Lý Vũ bèn kéo hẳn túi vải đang đeo ra sau lưng, bàn tay sờ vào chuôi thanh đoản kiếm giắt ở bên hông. Nhưng hắn không vội rút kiếm ra, chỉ đặt hờ tay như vậy để đề phòng.
“Đừng có giả vờ nữa, ta thấy cả rồi.” Văn Hạc nghiêm giọng nói.
“Ngươi lấy thứ ấy ra đi.”
Kế đó, hắn đổ thêm hai bát nước để thuốc hơi loãng ra một chút, lại cho nhân sâm, viễn chí vào, khuấy đều, đun đến khi cô đặc thì rút hết than ra khỏi bếp lò, chờ nguội một cách từ từ.
Khi nhiệt độ trong nồi đã về mức vừa phải, Lý Vũ lấy ra một nắm thuốc đặt lên bàn mài, điều chỉnh khoảng cách giữa mặt động và mặt tĩnh của bàn chừng hơn hai ly, bắt đầu mài thuốc thành một sợi mảnh.
Trải qua hai lần chịu uất ức, Lý Vũ cũng muốn thử sức một phen xem sao. Dù gì sức mạnh thể chất của hắn cũng hơn người bình thường, lại có nội giáp bảo hộ, mà phương thuốc trị bệnh dại thì hắn cũng biết, nếu cẩn thận thì cùng lắm là b·ị t·hương ngoài da thôi chứ không c·hết được. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Con c·h·ó này ở đâu ra vậy?” Lý Vũ thầm tự hỏi. Trong thoáng chốc, hắn cho rằng đây là một con yêu thú hoang dã vô tình lọt được vào dược cốc.
Chương 105: Sơ kiến Tiểu Bạch
Lúc này, bầu trời cũng đã có chút ánh sáng. Lý Vũ chùi rửa các món dụng cụ, bắc một nồi nước lớn lên bếp rồi đi về phía dược điền, tưới nước cho mấy cây linh dược của Văn Hạc.
“À, vâng.”
Tiếp theo, hắn thêm nước đến ngang lưng nồi, lại tăng lửa lên mức vừa phải rồi cho ích trí nhân vào sắc, chờ khi nước rút còn một phần ba thì lại thêm nước, lặp lại như vậy ba lần.
Con c·h·ó lật mình đứng dậy, vẫn tiếp tục muốn lao tới cắn Lý Vũ, nhưng đã bị sợi dây giữ lại. Nó đứng trên hai chân sau, hai chân trước cứ chồm lên, cào cào trong không khí, không cách nào tiến thêm được.
Đầu tiên, hắn cho mẫu lệ vào nồi sao với lửa lớn, đến khi có màu đỏ thì đổ nước vào, hạ nhỏ lửa, khuấy đều, chờ lắng xuống thì gạn bỏ phần cặn nổi lên trên, cứ thế lặp lại vài lần cho đến khi hết cặn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con c·h·ó không hiểu trò chơi này của Lý Vũ, mà bấy giờ nó cũng đã hết kiên nhẫn, chợt chúi đầu sát đất, đẩy mông ra sau, lấy đà rồi bỗng như một mũi tên rời khỏi dây cung, vọt thẳng về phía kẻ địch.
Trước mặt hắn, cách khoảng mười bước chân, ngay giữa sân lúc này là một con c·h·ó với sắc lông màu vàng, lớn gần bằng con ngựa, đang nhìn chằm chằm về phía hắn bằng đôi mắt màu lục bảo.
“Từ giờ nó sẽ là tọa kỵ của ngươi. Nó còn nhỏ thôi, ngươi cứ từ từ nuôi cho lớn là được.”
Tuy nhiên, hắn không thể bỏ đi được. Nếu không đuổi con c·h·ó này đi ngay, lỡ như nó chạy vào dược điền p·há h·oại, hắn biết lấy gì để ăn nói với Văn Hạc đây?
Nghe vậy, con c·h·ó cũng không rên nữa, liền lật mình đứng dậy, miệng nhe răng ra như đang cười. Cái đuôi không ngừng lúc lắc, nó lại sủa vài tiếng rồi nhảy lên, muốn đu lên người lão, liếm vào gương mặt già nua kia.
Những nguyên lý này, từ lúc còn ở chỗ Tiêu dược sư, Lý Vũ đã được học rất kỹ, lại thường xuyên thực hành nên vô cùng thuần thục.
Lý Vũ đi vòng qua người Văn Hạc và con c·h·ó, vào nhà một lúc thì trở ra, mang theo đoạn đăng táo ngưu cốt. Văn Hạc nói:
“Ồn ào quá đấy.”
“Xương.”
Lý Vũ rắc thêm một lớp thần sa nữa lên trên những viên đan dược, hai tay nắm chặt hai bên cái khay, bắt đầu lắc nhẹ theo phương ngang, chiều từ tây sang đông, liên tục khoảng hai mươi vòng để các viên thuốc dính đều bột thần sa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mài xong, Lý Vũ đưa sợi thuốc sang bàn cắt, cắt thành từng viên nhỏ như hạt đậu. Hắn rải một lớp bột thần sa lên một cái khay, nhặt số đan dược vừa cắt xong xếp vào.
“Nhìn cái gì, chạy nhặt lấy đi.” Hắn nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Công việc của Huệ Sơn là vận chuyển người hoặc hàng hóa qua lại giữa nội môn và ngoại môn, một ngày sau khi từ biệt Lý Vũ thì y cũng đã lên đường về nội môn, thành thử không có ở đây. Cổ Huệ Sơn có dặn là không gửi lại bất cứ vật gì, thế nên Lý Vũ chỉ hỏi han tin tức rồi rời đi.
Hắn dựa theo màu lông con c·h·ó mà gọi, dứt lời thì ném que gỗ về phía bên tay trái. Con c·h·ó lắc đầu nhìn theo, nhưng ngay lập tức quay lại nhìn Lý Vũ.
“Văn trưởng lão không có bên trong sao?”
“Đại Hoàng, nhìn này!”
“Lấy gì cơ?”
Đoạn lão ra hiệu cho hắn rồi bước vào nhà. Lý Vũ đi theo lão, lúc ngang qua chỗ Tiểu Bạch thì hơi ngừng lại. Hắn nhìn con c·h·ó đang say sưa gặm xương, cảm thấy cũng có chút đáng yêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến lần thứ tư, hắn giữ nguyên lượng nước, cho các loại phục linh, phục thần và toan táo nhân vào, tiếp tục đun đến khi nước trong nồi sánh lại.
Viết xong, Lý Vũ đặt tờ giấy lên trên mấy lọ đan dược, gói trong một mảnh vải rồi lấy dây buộc lại, cất vào túi. Hắn thở phào một hơi, lại đi vớt đống dụng cụ lên phơi, thay một bộ y phục mới rồi rời khỏi dược cốc.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.