Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Nguyên Chấn Thế
Unknown
Chương 153: Hội đồng tối cao - Đại Yêu Tộc
“Con cáo c·hết giẫm nhà ngươi!”
Lạc Long gầm thét, tiếng gầm lần nữa chấn động hư không và bóng đen nơi trụ gần bên khẽ động.
Oang!!!
Âm thanh như tiếng đàn tỳ bà vang lên từ bóng đen chỉ có đôi mắt kia, nó xóa đi chấn động của Lạc Long vừa rồi, mọi thứ trở về nguyên trạng và Thiên Khung lên tiếng.
“Tu La cũng đã nhúng tay thì hai ngươi nên dừng lại được rồi, lần nào họp cũng cãi nhau đau hết cả đầu.”
Lạc Long hừ nhẹ trong miệng nhưng cũng dừng lại, Thiên Hồ liếc qua ông và khuôn miệng cười nhếch.
Vèo!
Cửu Vĩ quay người vài vòng và ngọn lửa hoá thành một đoàn lớn, ngay sau đó nó tản ra và một cô gái khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi thướt tha xuất hiện.
Mái tóc bạch kim suôn mượt dài đến phần eo nhỏ nhắn, váy ngắn đến gối lộ ra cặp chân trắng mịn không chút tì vết, làn da bóng mịn như ngọc thạch cùng đôi mắt yêu hồ tạo cảm giác mị hoặc tâm thần bất cứ ai nhìn vào.
Đôi mi dài cong v·út, giữa trán nàng là một khắc ấn hình hoa bỉ ngạn đỏ chót. Đôi tai cáo trắng tinh nằm trên đỉnh đầu. Chín chiếc đuôi không hề che giấu xoè lớn ở sau lưng.
Nếu nói rằng Thiên Trúc Thánh Mẫu cho người ta cảm giác thánh khiết không dám vấy bẩn thì Phù Dung lại có dung nhan khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ nổi lòng ham muốn.
Chưa kể bộ váy mà nàng đang khoác cũng để lộ hai vai cùng khe ngực sâu hấp dẫn, gần như nửa bộ ngực vĩ đại được phô ra một cách cực kì hấp dẫn. Nhưng nó vẫn đầy đủ kín đáo để không ai có thể chiếm quá nhiều tiện nghi của nàng.
Nhưng nơi đây lại hoàn toàn bình tĩnh, không có bất kỳ ai rơi vào vòng xoáy cảm xúc mà thất thố trước nàng.
“Nàng dùng dạng người để trêu tức lão Long kìa, nhỉ?”
Sói nhỏ bên cạnh nói.
Lạc Long nghiêng đầu và đôi mắt cũng chẳng dừng quá lâu trên thân Phù Dung.
“Long lão vẫn còn cay chuyện hai ngàn năm trước bị người ta từ chối thẳng khi hỏi Phù Dung làm vợ cho con trai lão ấy mà.”
Bức tượng sư tử đá nhanh nhảu nói, dựa theo âm giọng thì hoàn toàn có thể cảm giác người này đang trào phúng rất không kiêng dè.
“Có cả chuyện như vậy sao?”
Dạ Lang vẫy vẫy đuôi đầy hứng thú.
“Đương nhiên, khu của ta với lão ở gần kề nhau cơ mà. Chuyện đó cũng khá chấn động lắm đấy, mặc dù cũng chỉ cao tầng như bọn ta mới biết đến.”
Sư Đà lắc lư thân mình nói.
“Oắt con nhà ngươi cũng xứng?”
Thiên Hồ ngồi giữa không trung và bắt chéo chân, cơ thể đầy đặn hoàn mỹ khiến ai cũng phải khát khao chạm vào.
“Con cáo già ngươi thử nói thêm một câu xem, nghĩ Long tộc ta dễ ức h·iếp à? Hay cho rằng vì được con trai ta để mắt đến nên ảo tưởng bản thân rất có giá?”
Lạc Long trừng mắt, tinh quang bắn thẳng và ngay khi nó xuyên thủng không gian hướng đến Phù Dung thì mọi thứ ngay lập tức chững lại.
Tinh quang với uy lực có thể xuyên thủng cả không gian vũ trụ dày đặc nhưng lại đang chậm rãi tan biến, từ khoảng không vô định lắc lư thứ gì đó trông như ngọn lửa đang không ngừng thiêu cháy tia tinh quang kia. Nhưng chỉ là ngọn lửa này không hề có hình dạng, nó cũng không toả ra bất cứ nhiệt lượng nào.
Phù Dung nghiêng nhẹ đầu và đôi môi đỏ mọng trơn bóng khẽ mở.
“Thích thì chiến, bổn cung lại sợ mấy con giun nhà ngươi quá cơ.”
Giọng nói vũ mị tràn đầy mê hoặc nhưng hiện tại nó lại mang theo sát khí cùng sự âm trầm đến rợn gáy.
Trên ngai vàng tạo ra từ màn đêm kia, Hỗn Thiên Thánh Hậu chậm rãi giơ ngón trỏ lên môi mình. Cô ngồi một tư thế như học sinh ngoan ngoãn nhưng biểu cảm lạnh băng khiến không bất cứ ai dám có suy nghĩ gì lạ. Và hành động kia của cô hoàn toàn không phát ra tiếng động nhưng trái tim tất cả mọi tồn tại ở đây đều trật đi một nhịp.
Lạc Long giật mình và cúi đầu, Phù Dung cũng đặt một tay lên ngực và cúi người.
Chỉ một hành động duy nhất, Hỗn Thiên Thánh Hậu đã khiến không khí nơi đây lần nữa yên tĩnh.
“Vậy thì, chúng ta tiếp tục chính sự.”
Sư Đà lần nữa cất tiếng, bên cạnh hình ảnh nữ tử kia hiện thêm một dòng ký tự di chuyển không ngừng.
“Cái gì!”
Thiên Khung là người đầu tiên lên tiếng, đôi mắt bà trừng lớn và hai chân vô thức lùi về sau.
“Đặc Ân? Không thể tin được.”
Mãng xà khổng lồ lên tiếng, cơ thế to lớn hướng mắt nhìn về phía Nhất Thượng Long và khẽ thở dài.
“Tin chuẩn không?”
Dạ Lang nhảy nhót và vẫy đuôi, sau đó lão ngồi xuống và dùng chân sau gảy tai liên tục.
“Nhân loại! Lại là lũ nhân loại!”
Phù Dung cau mày nói, nàng thật ra cũng không hề ưa thích Nhân loai chút nào. Nhưng chưa đến mức bài xích như Lạc Long.
“Đ-Đặc Ân!”
Nhưng Lạc Long lại ngẩn cao đầu, ông trừng lớn đôi mắt và xung quanh liên tục sụp đổ. Không gian như thể điên cuồng bị giày xéo vỡ nát rồi phục hồi liên tục.
“Nếu Đặc Ân đã được xác nhận là xuất hiện, vậy thì Oán Niệm đã có thông tin gì rồi sao?”
Thiên Trúc Thánh Mẫu từ tốn nói, nàng vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh và gương mặt hoàn toàn không chút biến đổi nào. Giọng nàng dịu dàng dễ nghe như âm thanh tiếng nhạc nhẹ nhàng khiến ai cũng có cảm giác thoải mái như đắm chìm vào trong đó vĩnh viễn không rời đi.
“Câu trả lời là không hẳn.”
Sư Đà lên tiếng, đôi mắt đá nhìn về phía Hỗn Thiên Thánh Hậu và sau khi nàng chậm rãi gật đầu, âm thanh tiếp tục lần nữa.
“Vì chúng ta có quá ít thông tin về cả hai thứ, chỉ duy nhất Thánh Hậu là người từng tiếp xúc với cả hai và hiện tại thì có thêm ngài Thượng Long ở đây.”
“Nên? Chúng ta có thể đào sâu tới đâu?”
Thiên Hồ nghiêng người và không gian xung quanh nàng hoá thành một bãi cỏ xanh mát, từng cơn gió thổi qua khiến mái tóc bay bổng. Thảm cỏ xanh mướt cùng vài bông hoa nhỏ xen kẽ tạo nên cảm giác thư giãn hoàn hảo.
“Dựa theo những gì tôi đã tìm hiểu, Lâm Uyển Nhi sở hữu duy nhất một Đặc Ân và khả năng cao là loại có liên quan đến sinh tử.”
Genju cất giọng, ông để cốc trà nóng lên chiếc bàn bên cạnh và dựa lưng vào thành ghế.
“Thông tin này đã được kiểm chứng chứ? Độ chính xác mà nó mang lại đến mức độ nào?”
Thiên Khung bước về trước và nói, bà dùng ánh mắt chứa đầy lôi điện nhìn thẳng vào Genju và khiến ông cau nhẹ mày.
Ngay bên cạnh, Lạc Long cũng ngẩng cao đầu rồng và hơi thở trở nên nặng nề. Ánh mắt hướng thẳng vào Genju khiến tách trà bên cạnh ông vỡ vụn, nhưng b·iểu t·ình của Genju vẫn hoàn toàn bình tĩnh. Ông cử động ngón tay và tách trà như thể quay ngược thời gian trở lại nguyên vẹn.
“Thượng Long, dù các ngươi có dùng danh tự của bọn ta thì cũng mãi mãi không trở thành rồng được. Thái độ đó cũng nên dẹp bỏ ngay khi vẫn còn có khả năng đi.”
Giọng gầm Lạc Long uy lực áp thẳng lên Genju, nhưng nó lại như thể chẳng có tác dụng gì với ông. Nhất Thượng Long lắc nhẹ đầu và mỉm cười.
“Những gì tôi nói là thông tin đã tìm hiểu trong suốt thời gian qua, độ chính xác không thể tuyệt đối nhưng cũng không sai lệch quá nhiều.”
Oang!!!
Âm thanh đàn tỳ bà lần nữa vang lên, hư không vẫn chẳng có gì chuyển biến nhưng đỉnh đầu Genju đã xuất hiện một loạt văn tự màu đen như thể lời nguyền, ông nhắm mắt và ngay lập tức những thứ đó tan thành mây khói. Ánh mắt không khỏi hướng về bóng đen với hai mắt phát sáng vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Tu La Sa Bà Vương, hiện tại tôi không thể tự mình chịu trách nhiệm cho việc này. Thượng Long Đoàn cũng không thể đứng ra chịu trách nhiệm cho nó, mong bà cảm thông cho.”
Màn đen im lặng, đôi mắt sáng chợt vụt tắt và một bàn tay trắng nõn thon gọn xuyên thủng nó từ bên trong, mở ra một vết rách kéo dài khoảng vài mét. Từ bên trong màn đen, một cô gái với bộ áo dài cầm trên tay cây đàn tỳ bà lơ lửng bay ra. Trên mặt là chiếc mặt nạ Phục Ma không để lộ bất cứ thứ gì, đôi mắt vẫn là hai luồng sáng khó chịu kia.
Oang!!!
Tay nhỏ gãy nhẹ, mọi người ngưng lại vài giây và ngay sau đó đều dồn sự tập trung vào Nhất Thượng Long.
Tu La Sa Bà Vương sử dụng âm thanh đàn tỳ bà để giao tiếp, tuy cô có thể nói chuyện nhưng do chất giọng Tu La sẽ mang theo nguyền rủa và đối với những kẻ có thực lực yếu hơn cô thì sẽ là một loại độc dược chí mạng. Ở nơi đây mặc dù thực lực của Tu La Sa Bà Vương không phải cao nhất, nhưng vẫn còn vài Nguyên lão yếu hơn cô, dù cho cố ý hay vô ý thì nếu làm ảnh hưởng đến vai trò của Nguyên lão sẽ hoàn toàn không phải chuyện tốt lành.
Và những lời cô đã dùng tỳ bà để nói trước đó là:
[Tại sao ngươi lại xuống Nhân giới và có thể phát hiện được kẻ mang Đặc Ân trở về?]
Genju thở dài, ông uống một ngụm trà nóng và không vội trả lời câu hỏi kia.
“Là bởi vì chuyện đó? Đứa con gái phản tộc?”
Thiên Hồ liếc mắt nhìn Genju, nàng giơ bàn tay lên trước mặt và ngắm từng chiếc móng tay bóng loáng màu đỏ tuyệt đẹp của mình.
“Ngươi đã tìm thấy và biết rõ kẻ đó mang Đặc Ân, nhưng lại không hề tự giác báo lên Hội đồng tối cao. Là vì cảm giác bản thân có quyền quyết định cao hơn cả Hội đồng ư?”
Lạc Long giận giữ nói, hàm răng ông nhe ra và từng chiếc đều sắc bén gây ảnh hưởng đến cả ngoại cảnh.
“Tôi không có lời bào chữa cho hành động sai quy tắc đó của mình, nhưng ông cũng không có quyền quyết định.”
Genju chậm rãi nói.
Hội đồng tối cao là tập hợp của mười hai Nguyên lão bao gồm chín trưởng lão Đại Yêu Tộc, Thượng Long Đoàn và Thánh Điện, cuối cùng là Hỗn Thiên Thánh Hậu đang cai quản Đại Yêu Tộc. Mọi cuộc họp đưa ra quyết định cho những việc trọng đại sẽ đều diễn ra hình thức bỏ phiếu, và duy nhất Hỗn Thiên Thánh Hậu sở hữu lá phiếu bằng hai Nguyên lão.
Vì thế nên Genju cũng không sai khi nói rằng chỉ mình Lạc Long là không thể đưa ra phán quyết cuối cùng, nếu chưa thể biểu quyết thành công thì cuộc họp sẽ không bao giờ kết thúc.
“Ngươi là đang công khai chống đối Nguyên lão?”
Lạc Long gầm gừ, đầu rồng khổng lồ chuyển động lại gần phía Genju và ông chỉ ngước nhẹ đầu mang theo ánh mắt bình tĩnh đến cực độ.
“Nếu đó là những gì Chân Quân Lạc Long Vương nghĩ, tôi cũng không dự định thay đổi.”
Ông nói.
“Chỉ cần dính đến Nhân loại thì chẳng bao giờ là chuyện tốt đẹp cả, lão già ngươi thậm chí còn tự ý đưa kẻ đó tiến nhập Eilrine mà chưa nghĩ đến hậu quả có thể phát sinh!”
Thiên Hồ lên tiếng, đối với nàng thì nếu thông tin được đưa ra nhưng không tuyệt đối chính xác hoàn toàn thì không có bất kỳ ý nghĩa nào cả. Và nhất là thông tin liên quan đến Đặc Ân, không thể có bất kỳ sai lầm nào.
“Thượng Long chúng ta vẫn đầy đủ quyền hạn và khả năng thực hiện các vấn đề đột nhiên phát sinh, tình hình cảm xúc lúc đó của Lâm Uyển Nhi là không thể chậm trễ. Nàng cần được kiểm soát và ổn định lại trước khi chúng ta mất đi khả năng đó.”
Genju lắc đầu nói, Thiên Hồ hừ nhẹ và đôi mắt hoàn toàn không có chút thiện ý nào.
“Lý do có rất nhiều cách để vẽ ra, dù sao thì thời điểm đó cũng chẳng có ai đứng ra chứng minh cho ông.”
Lần nữa nói với Genju, Thiên Hồ xoè một chiếc quạt xếp trên tay và khẽ vẫy.
“Thiên Hồ! Chúng ta họp mặt là để định hướng tương lai, chứ không phải tìm sai lầm trong quá khứ.”
Linh Xà lên tiếng, bà là kẻ duy nhất ở đây không đứng trên trụ mà chính bản thân là một cây trụ khổng lồ. Vì điều đó nên hình dạng mãng xà thật sự đủ lớn để tạo ra âm thanh vang vọng khắp các chiều không gian, ngay cả khi nơi đó hoàn toàn miễn dịch âm thanh.
“Hiền giả, nếu là những việc khác thì nữ nhi sẽ không đào sâu, nhưng đây là chuyện liên quan đến Đặc Ân. Chúng ta hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó với thứ này, và hoàn toàn không có khả năng kiểm soát quyền năng của nó. Vì vậy nên nữ nhi mới cần phải rõ ràng tất cả mọi thứ, mọi khả năng dù không xuất hiện.”
Thiên Hô đứng cúi người nói với Linh Xà, nàng thể hiện sự tôn trọng khác biệt hoàn toàn khi nói chuyện với Nhất Thượng Long.
“Vậy, chuyện gì đã xảy ra với nàng?”
Thiên Trúc Thánh Mẫu lên tiếng, Genju cúi chào và đáp lời.
“Toàn tộc bị diệt, nàng cũng bị g·iết nhưng nhờ vào Đặc Ân mà sống lại. Sau đó sức mạnh tăng lên cho đến hiện tại thì đã dừng.”
“Vậy hiện tại nàng đang có thực lực gì?”
Dạ Lang giơ cao chân sau và liếm liếm, lão nói.
Mọi người đồng thời nhìn vào các văn tự di chuyển kia, Tu La di chuyển ngón tay và âm thanh tỳ bà lần nữa vọng vào tâm trí tất cả Nguyên lão.
Oang!!!
[Dù như thế nào thì cũng chưa thể xác nhận được là Đặc Ân mang đến sức mạnh cho nàng, hay đó là sức mạnh bản thân nàng.]
Lạc Long hạ đầu và chớp mắt đồng ý, sự thiếu thông tin dẫn đến khả năng đưa ra quyết định là cực kỳ khó khăn.
“Tiên Nhân viên mãn!”
Genju từ tốn nói.
“Vậy thì cũng chỉ ngang với Level 10 [Viên mãn] mà thôi, thực lực này không phải quá yếu rồi?”
Thiên Khung suy tư, bà nghiền ngẫm trong vài giây và ngước nhìn chân dung Lâm Uyển Nhi lần nữa.
“Đúng như Tu La Sa Bà Vương nói, vẫn chưa thể xác định rõ ràng thực lực nàng liệu có liên quan gì đến Đặc Ân hay không.”
Thiên Hồ xua tay, nàng thật sự cảm giác như bản thân đạp phải gai.
“Vậy chúng ta hãy tiếp tục quan sát, miễn ngài Genju vẫn kiểm soát được Uyển Nhi thì Đặc Ân sẽ luôn trong tầm mắt chúng ta.”
Thiên Trúc Thánh Mẫu ung dung nói, nhưng Thiên Khung ngay lập tức lắc đầu và tiếp lời.
“Các vị đều đã biết rằng Đặc Ân và Oán Niệm là hai quyền năng nằm ngoài khả năng kiểm soát của bất cứ ai, kể cả Thánh Hậu. Vì thế nên việc chúng ta làm là cần đảm bảo rằng cả hai kẻ sở hữu này không có khả năng gây hại đến Eilrine, hoặc nếu có thể thì là toàn bộ Yêu giới.”
“Đồng ý.”
Dạ Lang vẫy đuôi nói.
Tượng đá sư tử đứng thẳng, Sư Đà nghiến răng và ngay vị trí trung tâm xuất hiện một loạt các chiều không gian khác nhau, liên thông tạo thành một mạng lưới vững chắc.
“Thời điểm gần nhất mà Đặc Ân được biết đến, chỉ duy nhất một lần vào thời kỳ Thượng Cổ. Chúng ta là những kẻ sinh sau đẻ muộn nên chỉ vài người ở đây là thuộc về thời kỳ đó, nhưng hiện tại có thể nói sự việc Đặc Ân tồn tại chính là lần đầu tiên sau trận chiến Ma Thần.”
“Phải ưu tiên tìm kiếm Oán Niệm, kiểm soát cả hai là chuyện cực kỳ nguy hiểm nhưng cũng là việc duy nhất phải thực hiện.”
Thiên Khung hướng mắt mình về phía Linh Xà và nói.
Linh Xà thở ra một làn sương đen, đôi mắt rắn nhìn xa xăm và sau vài phút, bà mở miệng.
“Không thể sử dụng b·ạo l·ực để chèn ép, một khi kẻ đó nhận định chúng ta là kẻ thù, mọi chuyện sẽ không thể giải quyết yên bình nữa.”