Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 152: Hội đồng tối cao - Đại Yêu Tộc

Chương 152: Hội đồng tối cao - Đại Yêu Tộc


“Haha! Vãi ò!”

Hirio ôm bụng cười, cậu nghiến răng nhưng vẫn không khỏi khiến bản thân run lên từng đợt.

“Hài hước lắm à?”

Tử Linh giận dỗi nói, cô quay người đi và dường như chẳng quan tâm đến hai người nữa.

“Thật đấy hả? Chú mày cười vì trò đùa đó thật à?”

Hanakii cau mày hỏi, anh bóp tay và tảng đá vỡ nát thành nhiều mảnh. Bên trong lơ lững hai quyển trục và một thẻ đen cùng quả trứng đá trước đó Hirio đã bỏ vào.

“Là bí pháp! Nhưng phẩm chất không cao lắm, có lẽ là cấp 3.”

Anh chụp lấy hai quyển trục và xem xét qua một lượt, bí pháp là những kỹ năng phụ trợ, thường không quá hữu dụng trong chiến đấu và phẩm chất khá thấp.

Hanakii đã gặp qua những loại bí pháp khá thú vị như [Bí pháp: Chế tạo con rối] [Bí pháp: Thuật chuyển hóa mana] [Bí pháp: Tinh luyện v·ũ k·hí] [Bí pháp: Tăng sức mạnh tạm thời]... Khá nhiều loại cũng rất hữu ích, nhưng bí pháp hiếm hơn hẳn so với các cuộn ma pháp, có lẽ do nguồn gốc của chúng được chế tạo từ những Giả Kim Thuật Sư chứ không phải Pháp Sư.

“Chế tạo con rối và Phát hiện cạm bẫy.”

Hanakii đọc qua mô tả bí pháp một lượt, cả hai thứ này anh đều không cần cho lắm. Nhưng có bí pháp thì vẫn tốt hơn là không có gì.

“Coi như ngươi mua không quá lỗ, hai quyển bí pháp này giá trị cũng không ít hơn ba nghìn vàng.”

“Ồ…”

Hirio gật đầu, cậu cất thẻ đen của Lauriel thật kỹ và cả nhóm thu dọn trở về.


“Thất bại.”

Lauriel nghiến răng và máu tươi chảy dài trong khóe miệng nàng, đôi mắt tím chậm rãi mở ra và gương mặt đỏ ửng khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ có cảm giác thương cảm.

“Vẫn không thể.”

Nàng siết chặt nắm tay, đột phá thất bại lần thứ tám khiến bản thân Lauriel càng ngày càng trở nên có cảm xúc tiêu cực về bản thân mình.

“Bồ không phải là vấn đề đâu, đột phá [Cực hạn] yêu cầu bản thân phải bỏ qua giới hạn tối đa của bản thân mình. Dù cảm thấy không thể, đừng dừng lại.”

“Bà luôn nói mọi thứ thật đơn giản nhỉ?”

Lauriel cười trừ, nàng dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng Hanna và bỗng nhận ra gì đó.

“Thánh Mẫu vừa hiện thế sao?”

Hanna lắc đầu trước câu hỏi của Lauriel, chỉ cần là Tiên Tử từng được trao tặng Danh Hiệu và lời chúc phúc từ Thiên Trúc Thánh Mẫu thì một người kích hoạt lời chúc cũng đủ để tất cả những người khác nhận ra. Giống như tất cả bọn họ có liên kết với nhau vậy.

Lauriel tuy đã bị tước bỏ Danh Hiệu nhưng thật ra đó cũng chỉ là hình thức che mắt của Thánh Mẫu, người sẽ không bỏ rơi bất kỳ đứa con nào và luôn luôn đối xử với các Tiên Tử bằng tình yêu thương và sự vị tha. Lauriel trước đó đã không dám nhờ Thánh Mẫu giúp đỡ vì sợ bản thân sẽ liên lụy người.

“Thánh Mẫu trước đó có truyền âm trách móc tui một chút, chuyện nhỏ xíu nhưng người lại làm quá lên.”

Hanna nhún vai và nói.

“Người đang phải họp Hội đồng mà cũng phải chú ý bà nữa, đúng là chưa từng được yên ổn nhỉ?”

“Hehe.”

Hanna cười, nhưng cô im lặng và ngồi phịch xuống lấy ra một cây đuốc được làm bằng thuỷ tinh.

“Có lẽ lần này bà sẽ không thể phá vỡ giới hạn bản thân được, tui có ý kiến này và mong rằng bà có thể suy nghĩ lại.”

“Là việc tham gia học viện?”

Lauriel nhận lấy ngọn đuốc và ngắm nghía một hồi, nàng đăm chiêu hồi lâu với nhiều dòng suy nghĩ chạy dài trong đầu.

“Ừm, đây là cơ hội tốt để có một khoảng lặng, sẵn tiện trao dồi tình cảm với thằng nhóc đó luôn.”

Hanna cười nói, nhưng Lauriel lại lườm cô và im lặng.

Thứ nàng đang cầm trên tay là một món vật phẩm dùng một lần có khả năng làm loãng mana của người dùng, sau đó giúp họ phong ấn Level tùy theo ý muốn và có thời gian hiệu lực cho đến khi người dùng chủ động giải trừ.

“Tui không chắc lắm về việc học tập.”

“Có cả thằng nhõi em trai tui ở đó mà, miễn cưỡng đột phá chi bằng chầm chậm nhìn lại và cho mình nghỉ ngơi một khoảng.”

Hanna nói, cô lấy ra bình rượu và nốc nhẹ.

“Vậy…”


Ánh nắng tắt đi, bầu trời chuyển sang một màu đen và từng đốm sáng tượng trưng cho các vì sao xuất hiện lấp kín cả một vùng trời.

Giữa không gian rộng lớn không thể tìm thấy nơi đặt chân ấy bỗng xuất hiện bốn vòng tròn nhỏ, mỗi vòng tròn lại hiện lên một cây cột rộng hàng trăm mét, cao và sâu đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối. Bầu trời rung chuyển và từng cột bắn ra ánh sáng như vũ trụ đang khởi tạo, từng thân ảnh bắt đầu xuất hiện trên cột.

“Có vẻ lần này lại đến hơi sớm rồi.”

Giọng nói vang xa, nhưng không thể phân biệt là nam hay nữ. Cây cột đầu tiên hiện lên một đôi cánh khổng lồ bao trọn toàn bộ vùng không gian nơi đây, nhưng nó rất nhanh tan biến và thu gọn lại trở thành hai đôi cánh đen bình thường.

“Hắc Vũ Thiên Khung Vương coi như cũng rảnh rỗi, nhỉ?”

Bên cạnh, một con rồng lớn lấy toàn thân quấn quanh cột và dựa đầu đầy lười biếng l·ên đ·ỉnh cột. Nó liếc mắt sang bóng đen bên cạnh và tuy rằng miệng không di chuyển nhưng âm thanh vẫn phát ra đều đặn.

“Tựa như Chân Quân Lạc Long Vương cũng không khác gì ta đâu hỉ?”

Con rồng mỉm cười, mặc dù chẳng ai biết tại sao nó có thể cười với khuôn miệng đó.

“Mọi lần đều là lão già ngươi đến quá sớm, đôi khi là cả năm trời chỉ để ngồi chờ. Tựa như chuyện này rất hứng thú không bằng vậy.”

Hai mắt rồng nhắm chặt, nó thở nhẹ một hơi và sao trời bỗng nhiên tan biến hơn một nửa.

“Thật là rất hứng thú, cơ hội gặp gỡ cố nhân cũng không nhiều đến vậy đâu.”

Bóng đen cười nói, hai cột bên cạnh tắt đi ánh sáng và xuất hiện lần lượt hai con thú nhỏ trên đỉnh cột.

Chín chiếc đuôi b·ốc c·háy lắc lư qua lại, ngọn lửa dần dần tạo thành hình một con cáo đang nằm và mọi thứ xung quanh nó như thể bị bóp méo đi hoàn toàn.

“Cô đến sớm vậy, lần này là vội vàng gì sao?”

Bên cạnh là một con c·h·ó nhỏ, nói đúng hơn là sói nhưng hình dạng lại là sói con và cực kỳ nhỏ bé. Thậm chí so với Cửu Vĩ bên cạnh cũng chẳng bằng chiếc móng chân, nhưng chẳng ai ở đây cảm giác có vấn đề gì cả.

“Khai Sơn Dạ Lang Vương, mấy chuyện lần trước còn chưa nói xong đâu đấy.”

Con rồng nhếch mép, bóng đen cũng gật gù và chỉ duy nhất Cửu Vĩ vẫn nằm im không nhúc nhích.

“Đợi họp xong đi, hẹn nhau ở khu của lão già ngươi đi.”

Khai Sơn Dạ Lang Vương ngồi xuống và lè lưỡi tựa như một chú c·h·ó con bình thường, hoàn toàn không thể nhận ra sự khác biệt.

“Cửu Vĩ Thiên Hồ Vương vẫn kiệm lời nhỉ? Hay ai chọc gì nàng rồi?” - Bóng đen nghiêng đầu hỏi.

“Có thể lắm, nhưng nàng từ trước giờ vẫn vậy. Trừ khi trong cuộc họp thì nàng cũng đâu thích nói chuyện phiếm.” - Sói nhỏ nói.

“Mặc kệ nàng đi, dù sao cũng không còn lạ gì nhau.” - Đầu rồng lười biếng nói.

Bầu trời điểm sáng những ngôi sao trở lại, ngoại trừ bốn cây cột đang có chủ thì không gian chậm rãi xuất hiện thêm năm cây cột nữa và tạo thành một vòng tròn tổng cộng chín cột xuyên thẳng từng tầng mây cho đến giữa hư không.

Nhưng vẫn chưa dừng lại, ngay sau khi năm cột kia loé sáng thì thêm ba cây cột nữa xuất hiện, nhưng lần này chúng tại không chui từ hư không ra mà như thể đã nằm sẵn tại đó từ đầu.

Mười hai cột lớn tạo thành một vòng tròn khổng lồ và mỗi cây cách nhau không quá xa, nhưng đủ để các cơ thể khổng lồ kia không chạm vào nhau.

Từ bầu trời vang lên thanh âm như tiếng gọi của thần linh, nhưng lại không hề mang theo một chút áp lực nào cho bất cứ ai tại đây.

“Hắc Vũ Thiên Khung Vương có mặt!”

Bóng đen với hai đôi cánh khổng lồ gật đầu.

“Chân Quân Lạc Long Vương có mặt!”

Đầu rồng bên cạnh vẫn không nhúc nhích nhưng đôi mắt cũng hướng về bầu trời chớp nhẹ.

“Cửu Vĩ Thiên Hồ Vương có mặt!”

Cửu Vĩ đứng dậy và cúi nhẹ đầu, chín chiếc đuôi cũng ngưng b·ốc c·háy khiến không gian trở lại bình thường.

“Khai Sơn Dạ Lang Vương có mặt!”

“Gấu!”

Sói con bên cạnh vẫy đuôi và sủa, hoàn toàn trông như một chú c·h·ó con bình thường.

“Mịch Lãng Sư Đà Vương có mặt!”

Cột sáng bên cột thứ năm tắt lịm và một bức tượng sư tử đá xuất hiện, bức tượng di chuyển và cúi đầu nhẹ trước những kẻ đang có mặt tại đây.

“Giao Nhân Hải Sa Vương có mặt!”

Cột thứ sáu là một chùm sáng được tạo thành từ hàng tỷ ngôi sao, nó chuyển động tạo thành hình một con cá voi lớn và cũng gật đầu rất từ tốn.

“Tu La Sa Bà Vương có mặt!”

Èo! Èo! Èo!

Cột thứ bảy chỉ là một màu đen không thể xuyên thủng, bên trong màn đen đó chỉ lộ ra hai điểm sáng và chúng chớp như thể một đôi mắt thật sự.

“Dị Tượng Giới Thần Vương có mặt!”

Cột thứ tám chỉ tồn tại một con voi nhỏ xíu làm bằng bông, nó đứng im như thể không có sự sống.

“Mị Hoặc Linh Xà Vương có mặt!”

Cột thứ chín hoá thành một con rắn khổng lồ, thậm chí kích thước còn lớn hơn cả Chân Quân Lạc Long Vương, nó ngóc cao đầu và gật nhẹ.

“Chín vị Nguyên lão đã có mặt đầy đủ!”

Âm thanh rung chuyển lần nữa, cột thứ mười xuất hiện một chiếc ghế gỗ và trên đó đang có một người đàn ông trung niên ngồi thẳng lưng với biểu cảm hoàn toàn bình thản.

“Nhất Thượng Long có mặt!”

Genju cúi đầu trước các vị Nguyên lão, ông vung tay sang ngang và trên tay xuất hiện một tách trà nóng hổi.

Toàn bộ mười cột đều có người yên vị, và ánh sáng điểm lên hai cột còn lại.

Một luồng màu trắng thánh khiết không nhiễm bất cứ sự dơ bẩn nào, sự thuần khiết nó khiến cho toàn bộ không gian nơi đây như thể đón bình minh và từng cá nhân đều có cảm giác ấm áp như thể được thanh tẩy.

Và luồng sáng còn lại thì hoàn toàn ngược lại, nó đen tuyền và tạo ra cảm giác lạnh lẽo đến cực hạn. Cảm giác như thể đây chính là thứ trốn ra từ địa ngục, từng giây nó tồn tại cũng khiến mọi thứ run rẩy sợ hãi. Tuy nhiên chẳng có ai ở đây biểu lộ khác lạ cả, kể cả với luồng sáng nào thì mọi người vẫn rất bình thản và hờ hững không lo lắng hay vui mừng.

Ánh sáng trắng tinh tụ thành một cái cây lớn uốn lượn, nó tự chuyển động tạo thành một vòng cung và ánh sáng lần nữa tụ thành một dáng người mảnh khảnh yêu kiều. Cơ thể như được tắm trong sự thuần khiết và đôi mắt trong veo tựa như mặt hồ. Váy trắng bao trọn dáng người xinh đẹp và mái tóc bạch kim dài đến lưng được thỏa sức tung bay trong hư vô, mọi thứ của nàng đều toát ra một vẻ đẹp thuần khiết và thanh cao vô hạn.

Khuôn mặt như được chế tạo từ sự tưởng tượng của chúa trời, hoàn mỹ không tì vết. Trên mái tóc như tỏa sáng kia là hai vòng thánh nằm chồng lên nhau và lơ lửng một cách rất tự nhiên. Nàng hướng mắt về phía mười người kia và gật nhẹ đầu một cách bình thường, nhưng hành động này lại có cảm giác cực kỳ nhã nhặn và đẹp đẽ. Đôi tai Fairyn cũng rất thoải mái được hiển lộ càng làm nàng trông như thiên sứ trong truyện cổ tích.

“Thiên Trúc Thánh Mẫu có mặt!”

Âm thanh từ hư không kia cũng như thể đã nhẹ nhàng hơn với nàng, nó nói với ngữ điệu chậm hơn và cũng không còn cảm giác vô cảm như trước.

“Lần này cuộc họp tổ chức bất ngờ, cũng đã làm phiền các vị Nguyên Lão cùng Thượng Long Đoàn và Thánh Điện.”

Từ ánh sáng đen phát ra âm thanh của nữ giới, nhưng nó lại khiến thời gian như ngừng lại. Âm thanh mang theo một cảm giác yêu mị cùng sự áp lực chậm rãi dâng cao. Mặc dù chuyện này cũng không quá ảnh hưởng đến mọi người, nhưng thật sự mà nói thì đây không phải chất giọng dễ nghe.

Màn đen xoay mạnh và hắc tinh xuất hiện, một nữ tử thẳng lưng xuất hiện đồng thời hắc tinh ngay lập tức biến mất. Sau lưng nàng không có bất kỳ thứ gì nhưng vẫn tạo cho người khác cảm giác như thể đang có mười cái đuôi vô hình bao trọn toàn bộ vùng không gian này, toàn bộ mọi thứ đều thuộc về nàng.

Bóng đen hóa thành ngai vàng, nó cao không thể nhìn thấy điểm kết và chất liệu cũng hoàn toàn không thể nhận biết. Chỉ là một màu đen không lọt chút ánh sáng nào.

Mái tóc đỏ rực như màu máu, nó tung bay trong khoảng không gian vô định như thể có sự sống riêng biệt. Gương mặt lạnh nhạt cùng đôi môi hồng hào nhẹ nhàng, dáng người nàng có thể nói rất nhỏ bé. Chiều cao chỉ khoảng mét rưỡi và cơ thể nhìn quanh cũng là bộ dáng của một đứa trẻ, nhưng đôi mắt đen tuyền hoàn toàn không thể hiện ra được dáng vẻ của một con người bình thường. Thậm chí nàng là kẻ duy nhất trông giống Nhân loại nhất trong tất cả những tồn tại ở đây, đôi tai cũng hoàn toàn không phải của Eilrine hay Fairyn, thậm chí Elf.

Xung quanh nàng chỉ tồn tại khí đen lưu chuyển, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác thân thiện nào. Hoàn toàn trái ngược lại với Thiên Trúc Thánh Mẫu ngay bên cạnh.

“Hỗn Thiên Thánh Hậu giá lâm, cung kính Thánh Hậu!”

Âm thanh kia lần cuối cùng vang lên, nó hiện tại lại thể hiện một sự cung kính chân thành nhất. Đồng thời tất cả mười một người tại đây cũng cúi đầu thể hiện sự tôn trọng dành cho nàng, biểu cảm nàng vẫn hờ hững và chỉ nhẹ nhàng chớp mắt như thể gật đầu.

“Hội đồng tối cao đã đầy đủ thành viên, cuộc họp bắt đầu!”

Hỗn Thiên Thánh Hậu chậm rãi lên tiếng, âm thanh nàng rất nhỏ nhưng lại hoàn toàn áp đảo âm thanh từ hư không kia. Vùng không gian nằm giữa vòng tròn mười hai trụ cột lập tức xuất hiện hàng loạt văn tự di chuyển không theo bất cứ trật tự nào.

“Hiện tại chúng ta cũng không có nhiều thời gian, vì thế nên lần này cuộc họp sẽ chỉ duy trì trong 9 năm. Mọi người nếu có thể thì không cần thêm những việc không quá quan trọng.”

Người chủ trì nói chuyện là Mịch Lãng Sư Đà Vương, hiện tại chất giọng đã thể hiện rõ ràng cô là một phụ nữ. Nhưng uy áp từ lời nói vẫn hoàn toàn không hề giảm đi.

Tượng đá di chuyển chậm rãi, hai chân trước của nó giơ lên giữa hư không và hình ảnh một cô gái xuất hiện.

Mái tóc đen xen lẫn màu đỏ thẫm như máu, đôi mắt cũng là hai màu riêng biệt. Dung nhan không hề thua kém bất kỳ cô gái xinh đẹp nào, thậm chí dù cho có so sánh với Thiên Trúc Thánh Mẫu cũng hoàn toàn ngang hàng, chỉ là nàng có biểu cảm vô hồn như một xác c·hết.

“Nhân loại? Từ khi nào Hội đồng tối cao cõi Eilrine này lại tổ chức họp vì một Nhân loại?”

Chân Quân Lạc Long Vương nói, giọng ông nghe như thể tiếng sấm gầm, vang và uy lực khủng kh·iếp khiến đất trời gần như thay đổi.

Nhưng mọi người xung quanh lại hoàn toàn không bất ngờ trước thái độ kia, Chân Quân Lạc Long Vương từ lâu đã nổi tiếng là cực kỳ bài xích Nhân loại. Thái độ thường thường của ông cũng chẳng dễ trò chuyện bình thường cho mấy.

“Hừ.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ Vương khịt mũi, nàng hạ đầu và nhắm mắt như thể không quan tâm đến cuộc họp, nhưng hành động vừa rồi lại càng khiến Chân Quân Lạc Long Vương khó chịu.

“Phù Dung ngươi là có ý gì? Hay chuyện là do ngươi?”

Chân Quân Lạc Long Vương gầm gừ, nhưng đáp lại ông là đôi mắt sắc lẹm của Thiên Hồ. Nàng ngước thẳng đầu và chất giọng mang theo khó chịu nói:

“Bổn cung với ngươi thân lắm à? Đừng có dùng cái mõm rồng đó gọi tên bổn cung!”

“Lại nữa rồi.”

Hắc Vũ Thiên Khung Vương cau mày nói, bốn cánh lớn màu đen chụm lại và khi mở ra. Một dáng người cao gầy nhưng lại rất đầy đặn hiện lên, mái tóc như thể tạo ra từ các tia điện liên tục chớp lửa và đôi mắt ôn hòa, dung nhan trông rất trẻ trung nhưng biểu cảm cùng tư thái lại thể hiện rằng đây là một cụ bà lớn tuổi.

“Con cáo c·hết giẫm nhà ngươi!”

Chương 152: Hội đồng tối cao - Đại Yêu Tộc