Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 155: Bình phục - Thuốc tăng cấp!

Chương 155: Bình phục - Thuốc tăng cấp!


“Kẻ này… Ta muốn g·iết hắn!”

Nàng nói, ánh mắt phẫn nộ không hề che giấu đi sát tâm trong lòng mình.

“Thiên Hồ! Dù rằng sinh mạng của bất cứ sinh linh nào trong Nguyên giới đều không quan trọng với chúng ta, nhưng cũng không thể vì chuyện cá nhân mà tước đi chúng.”

Sư Đà lên tiếng ngăn cản, hội đồng tối cao là tập hợp của những kẻ mạnh nhất. Cơ bản thì gần như toàn bộ bọn họ đều đã thoát ly khỏi dòng chảy của thế giới, nhưng dù thế thì miễn là vẫn còn tâm trí, họ vẫn cũng chỉ là những tồn tại mạnh mẽ chút ít mà thôi. Chưa thể trở thành thực thể không tồn tại cảm xúc như Thần linh được.

“Những chuyện năm đó chúng ta sẽ không can thiệp, nhưng cô cũng cần nhớ bản thân mình vẫn là một Nguyên lão - Thành viên của Hội đồng tối cao.”

Thiên Khung cau mày nói, bà sau đó nhìn về chân dung kia và thở dài.

“Hắn không phải là người đó.”

Dạ Lang vẫy đuôi nói, nhưng lão nhanh chóng nhìn sang bên Dị Tượng Giới Thần Vương và im lặng.

“Hẳn là sau hai nghìn năm ngắn ngủi, hắn đã trở lại sao?” - Tu La Sa Bà Vương hóa thành làn khói đen và đôi mắt dịu đi trông thấy.

“Vậy lần này ta không tham gia đâu, vết thương cũ vẫn còn đau âm ỉ đây này.” - Dạ Lang đưa chân sau lên gảy tai và nói.

“Miễn kẻ đó mãi mãi không tỉnh dậy, chúng ta cũng không cần quan tâm đến hắn.” - Sư Đà lên tiếng.

“Đây là kế hoạch của hắn? Ta thật sự không thể nghĩ ra mục đích thật sự của gã này, trước đây hay hiện tại cũng vậy.” - Linh Xà lắc nhẹ đầu và nói.

“Thú vị, thật sự rất thú vị.”

Đầu rồng cười lớn, Lạc Long nhìn sang Thiên Hồ với ánh mắt trêu đùa và chất giọng mỉa mai.

“Chuyện này chúng ta nên để Thiên Hồ giải quyết, ý kiến của mọi người thế nào?”

Sư Đà cất giọng và vòng sáng lóe lên, cuộc bỏ phiếu nhanh chóng kết thúc với năm phiếu thuận và không phiếu chống.

Tất cả bọn họ đều có thể âm thầm đứng ngoài quan sát mọi việc, vì thế nên lựa chọn ai là người gánh vác trách nhiệm cũng không quá quan trọng. Dù rằng Cửu Vĩ Thiên Hồ Vương có ý định bí mật làm gì đó thì rất khó để qua mặt các thành viên khác.

“Cô cũng cần nhớ cần thu thập thông tin về hệ thống của hắn, sau cuộc họp thì chúng ta sẽ gỡ bỏ cấm chế cho nó hoạt động trở lại. Đừng để cảm xúc bản thân lấn át lý trí. Hội đồng vẫn sẽ luôn quan sát tình hình.”

Hắc Vũ Thiên Khung Vương chậm rãi nói, cánh lớn vung nhẹ và các ký tự biến mất.

“Chủ đề tiếp theo.”

[Lãng khách màn sương đen]

“Hắn lại xuất hiện sao? Lần này có thêm thông tin gì mới không?” - Dạ Lang.

“Vẫn không, Tứ Thượng Long - Angell đang điều tra.” - Nhất Thượng Long - Genju chậm rãi nói.

“Cô ta làm được không? Hay lại tạo thêm phiền phức nữa?” - Lạc Long phàn nàn.

“Sao trước mặt nàng ngươi không nói như vậy đi?” - Thiên Hồ bắt chéo chân châm chọc.

“Đi về lo chuyện nhà ngươi trước đi, con cáo nhỏ.”

Lạc Long cũng không chịu trận, lão cười khẩy và nói.

“Liên quan gì tới con giun nhà ông.”

Thiên Hồ cau mày.

“Vậy, chúng ta có thể tạo một mối quan hệ hợp tác và tránh xung đột không?” - Thiên Khung.

“Có thể, nhưng trước hết cần làm rõ kẻ này có xứng đáng hay không.” - Dạ Lang.

“Quá thiếu thông tin, trước mắt chúng ta đã mất đi hai nhóm trinh sát để tìm hiểu. Còn tiếp tục cử người thì khả năng cao sẽ khiến đối phương cảm thấy bị đe dọa.” - Sư Đà.

“Màn sương đó không thể thâm nhập, chỉ có thể lách qua bằng cách xuyên không gian đi vòng qua. Kẻ đó có khi nào…” - Dị Tượng.

“Ý của Dị Tượng Giới Thần Vương là…” - Thiên Khung và sáu Nguyên lão bỗng đồng loạt quay đầu nhìn về Thiên Trúc Thánh Mẫu, nàng chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu nhẹ.

“Ta không biết.” - Thiên Trúc Thánh Mẫu nói.

“Kẻ duy nhất mà chúng ta biết có đủ thực lực sống sót bên trong màn sương đó, cũng là kẻ duy nhất sở hữu thể chất cộng hưởng cùng màn sương đen kia. Chúng ta không thể nào không nghi ngờ được.” - Dị Tượng.

“Nếu thật sự là người đó thì đây là một vấn đề quan trọng, chúng ta nên lần nữa mở rộng điều tra và diệt cỏ tận gốc.” - Lạc Long.

“Sự kiện hai ngàn năm trước đã thiệt hại ba vị Nguyên lão và một vị Thượng Long, dù bây giờ có truy cứu cũng chẳng thể chắc chắn hoàn toàn sẽ bù đắp được thiệt hại đó.” - Thiên Khung.

“Vậy chúng ta hãy tạm gác vấn đề này, chờ đến khi có thêm thông tin mới từ Thượng Long Đoàn. Cuộc họp sẽ tiếp tục sau.” - Hỗn Thiên Thánh Hậu chậm rãi nói, tất cả Nguyên lão đều gật đầu và tất cả trở nên im lặng.

Đây là chuyện thường xuyên diễn ra trong cuộc họp, họ sẽ chờ đợi cho đến khi có thể quyết định dứt điểm một vấn đề và vì lý do này mà các lần họp đều tiêu tốn không dưới mười năm. Đỉnh điểm từng có một lần họ đã chờ và hoãn cuộc họp hơn hai trăm năm.

Nhưng lần này do đã hạn chế thời gian cuộc họp chỉ trong 9 năm, thời gian chờ đợi sẽ giảm đi rất nhiều.


Sau nửa năm chăm sóc cùng chữa trị liên tục, Hirio nhảy nhót tại chỗ và Hanakii dùng ngón trỏ nhắm thẳng vào cậu.

“Nhanh hơn.”

Hirio lách người liên tục và uốn éo cơ thể để tránh né, nhưng đầu ngón tay Hanakii lại bắn ra tia sét với tốc độ quá nhanh và mười lần thì cậu chỉ né được hai lần. Còn lại tám lần đều dùng người để đỡ.

“Đau!”

Hirio ảo giác như chân mình vừa gãy ngang, cơn đau khiến cậu nhăn mặt và tốc độ chậm dần.

“Thôi thôi! Tốc độ này thì chỉ có nhập viện mười trên mười.”

“Do anh bắn chuẩn xác quá đó, tôi có phản xạ cũng thuộc hàng rất nhanh rồi cơ mà.”

Cậu bước lại bàn và Tịnh Y mỉm cười đứng dậy lau mồ hôi cho Hirio, nàng mỉm cười vuốt ve bờ vai khổng lồ kia và ánh mắt nhu hòa dịu dàng.

“Em không nghỉ thêm chút sao?”

Hirio nói, cậu nhận lấy ly trà và nốc nhanh.

“Ừm, chị Phục Hy nói em không cần nghỉ ngơi nhiều quá nữa, gần đây em cũng sắp béo lên rồi.”

Tịnh Y lí nhí nói, phía sau nàng Phục Hy mỉm cười gật đầu và tiếp tục đọc sách.

Tình trạng của Tịnh Y đã hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng Diệu Tiên vẫn trong tình huống chờ đợi phục hồi do cô đã cưỡng ép phá bỏ khế ước. Tịnh Y hiện tại tuy rằng cảnh giới chỉ còn Level 8 [Thất tinh] nhưng sau một thời gian có thể quay về Level 8 [Bát tinh] như trước đó.

“Anh nói sư phụ chuẩn bị về đây sao?” - Hirio.

“Ừm, bả nói đang trên đường về cùng với chị Lauriel. Ngươi cần chuẩn bị sẵn đi.” - Hanakii lười biếng nằm trên ghế dài và nói.

“Chuẩn bị gì?” - Hirio khó hiểu hỏi.

“Tâm lý và một chỗ nằm đẹp.” - Hanakii mỉm cười đầy ẩn ý.

Oành!!!

“Em traiiiiiiiiiiiiii Yêu dấuuuuuuuuuuuuuuu!!!”

Bầu trời bị oanh tạc, thanh đại kiếm phá không đâm thẳng vào ghế dài và Hanakii tan biến thành tia điện.

“Bà nội điên!”

Anh nói, cũng may là có bí pháp chế tạo con rối trước đó. Nếu không thì chỉ việc đỡ “cú ném yêu thương” vừa rồi ít nhiều cũng hao nửa cái mạng.

“Đệ tử yêu dấuuuuuuuuuuuu!!”

Rộp!

“Gì đấy! Tiếng xương gãy à!”

Hanakii lú đầu ra và thấy Hirio đã bất tỉnh dặt dẹo như xác sống trong vòng tay Hanna, cậu sùi bọt mép cùng đôi mắt trống rỗng.

“Hắn ta vừa bình phục đấy! Bà già này!”

Anh không quan tâm bà chị này thể hiện tình yêu thương với đồ đệ như nào, nhưng nếu Hirio có vấn đề gì thì bả chắc chắn sẽ quăng cho anh điều trị. Và Hanakii không thích việc đó tí nào.

“Tử Linh của chị đâu rồi!”

Hanna cười lớn và thả Hirio qua một bên, Tịnh Y nhanh chân chạy đến ôm lấy cậu và đôi mắt nàng có chút giật giật.

“Về Vực Trắng rồi, nơi đây không có khả năng nuôi dưỡng Linh thú.”

Hanakii lóe thành tia sét và biến mất, Hanna cũng chớp nhoáng thành tia lửa đuổi theo.

“Con bé trốn chị mày à? Mà các sư cho phép đưa Linh thú lạ về đó sao?” - Hanna.

“Cái này tui chịu, chị đi mà hỏi họ ấy.” - Hanakii.

Oành!

Bờ tường vỡ nát, Hanakii dịch chuyển liên tục như ánh chớp nhưng Hanna dường như không có ý định tha cho anh.

“Thôi đi bà nội! Tha con!”

Anh hét lên, Hanna chắc chắn dư sức chụp anh trong một lần duy nhất nhưng lại thích chơi trò vờn nhau như vậy.

“Thôi nào, em trai yêu dấu sao lại sợ chị mình vậy!”

Hanna giơ tay, bầu trời biến sắc và một bàn tay khổng lồ chậm rãi hạ xuống.

“Cái đị-”

[Cực thức: Trấn thiên]

Bàn tay chụp gọn Hanakii và bóp chặt, anh cười trừ và mắt trái giật liên hồi.

“Chị gái yêu mến…”

“Giờ lại ngoan ngoãn nhỉ? Từ đầu như vậy thì chị mày đâu tới nỗi phải dùng Cực thức.”

Hanna cười tươi giơ tay xoa đầu Hanakii một cách mạnh bạo, đầu anh ngay lập tức bị rối nùi và trông như tổ quạ.

“Chị Lauriel không về chung với chị à?” - Hanakii cười trừ hỏi.

“Kìa.” - Hanna chỉ tay về sau lưng và Hanakii nhìn thấy Lauriel đã ngồi yên vị uống trà chung với Phục Hy từ khi nào, ánh mắt nàng dán chặt vào Hirio đang nằm trong vòng tay Tịnh Y và đôi mày cau nhẹ.

“Là Nguyệt Ảnh Bộ.”

Hanakii lầm bầm trong miệng, anh ngay lập tức thả lỏng cảm xúc và cười tươi với Hanna.

“Vậy chị gái có thể thả em ra được không?”

“Hừm…” - Hanna tỏ vẻ suy tư nhưng cũng nhanh chóng thu tay lại.

“Dù sao chị cũng có việc cần nhờ chú em.”

Cô nói và thân hình biến mất tại chỗ, sau nửa giây lại xuất hiện và ghé vào tai Hanakii nói thầm.

“Hở? Đi cày level bằng cách săn ma vật?”

Hanakii cau mày khó hiểu trước điều mà Hanna nói với cậu, Hanna chỉ nhẹ nhàng quàng cổ cậu bằng cơ bắp cứng cáp kia khiến cậu có chút khó chịu. Nàng luôn tỏ ra sự tích cực đến mức tối đa nhưng đôi khi lại khiến nhiều người không thích điều đó cho lắm

“Ừa, giúp chị đi cưng!”

“Bà biết bà cấp mấy rồi không?” - Hanakii.

“Ở mức này mà vẫn muốn cày lên nữa?” - Hanakii cau mày nói tiếp.

“Không phải chị cưng à!” - Hanna.

Hanna lập tức chỉ ngón tay mình về phía sau, Hanakii nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia lần nữa lại xuất hiện khiến cậu tỏ vẻ chán nản.

Lauriel cùng Hirio vẫy tay chào cậu một cách thân thiện.

“Nữa à?”

“Sao chị thích lo lắng người ngoài thế?”

“Nào nào! Đây là người yêu cũ... Nên cũng đâu gọi là người ngoài được đúng không?” - Hanna.

Hanakii vò đầu khó chịu, cậu hất tay và quay về bàn trà.

“Hừ... Chị giỏi khoảng này mà? Tự mình đi đi chứ-”

Rầm!

Hanna ngay lập tức hạ gót ngay chiếc bàn khiến cậu giật mình, đôi mắt lạnh lùng đó hiện hữu làm cậu nổi cả da gà lo lắng.

"Ồ... Vẫn thích bị đòn rồi mới làm việc à?"

"Hờ... Làm thì chắc yên ổn với chị nhỉ?" - Hanakii

Lauriel véo má kéo cả người Hanna xuống. Nàng cực kỳ xấu hổ và hoàn toàn không nghĩ Hanna sẽ có hành động như vậy, trước mặt mọi người.

“Đủ chưa? Bộ lần nào phải bắt nạt em ấy bà mới chịu yên sao?”

“Tui chịu hết nổi trò đùa giỡn này rồi đó!”

Hanna vẫn vui cười với gương mặt méo mó rất buồn cười.

“Hề hề... Nhin nhỗi nhà!”

Hanakii thở dài mệt mỏi trước hành xử của người chị gái, cậu quay chiếc ghế lại và ngồi bắt chéo chân, chiếc áo Y Sư trắng tinh tươm khiến cậu trông khá thanh lịch và tử tế, cậu tháo chiếc mắt kính xuống cạnh bàn và đưa tay mời ngồi. Mặc dù bàn trà đã bị vỡ một nửa, nhưng vẫn còn chỗ đủ để hai người có thể thưởng trà như thường.

“Ngồi đi!”

Lauriel và Hirio ngồi đối diện Hanakii, anh chống một tay trên mặt và bắt đầu nhìn ngó kỹ càng hai người họ. Hirio thì có phần không hiểu, nhưng khi Han nhìn về phía Lauriel, nàng bất giác che chắn phần ngực và gương mặt tuy vẫn bình thản nhưng hai tai lại đỏ lên trông thấy.

“Gì thế?” - Hanakii

“C-Có vấn đề gì sao?” - Lauriel.

“Thiệt luôn?”

Hanakii ném cây bút ra bàn tỏ vẻ khó hiểu, anh đứng dậy và dùng ngón tay xoa bóp vùng chóp mũi và nhắm chặt mắt.

Hẳn là rất đau đầu.

“Bà thấy chưa Hanna!”

“Nhờ ơn bà mà giờ tôi dính tiếng xấu của bà luôn rồi đấy! Hài lòng chưa?”

Hanna quay mặt đi hướng khác và nhẹ nhàng huýt sáo như chẳng hề hay biết chuyện gì, Hanakii thở dài khó chịu, Lauriel thì vẫn có hơi ngơ ngác.

“Ờm... Chỉ là hành động của em, có hơi giống…” - Lauriel nói, ánh mắt vô thức nhìn về phía Hanna đang chống tay sau đầu nhìn trời nhìn mây.

“Vâng! Làm Y Sư không rảnh đi địa hàng như bả đâu má!” - Hanakii

Hanakii gõ mạnh vào bàn và giọng cậu có phần đáng sợ hơn lần trước, Lauriel và Hirio đành im lặng. Mặc dù nãy giờ Hirio không nói lời nào cả, cậu chỉ im lặng nhìn Lauriel thật chăm chú.

“Thế muốn bốc thuốc hay dạy bảo điều gì?”

Lauriel nhanh chóng nói với Hanakii.

“Chị cần lượng lớn thuốc tăng cường điểm kinh nghiệm! Tầm hệ số nhân đôi!”

“Hở??”

Hanakii gãi đầu nhìn về Lauriel, sau đó nhìn về Hanna đang huýt sáo dựa lưng vào tường. Cậu xoa cằm suy nghĩ một hồi lâu, ánh mắt chuyển qua Hirio và dừng lại ở Tịnh Y vài giây. Nhưng cuối cùng vẫn là một hơi thở dài.

“Nè... Chị Lauriel.”

“Hửm?” - Lauriel.

“Nếu không nhầm thì lực chiến của chị cũng đâu đến nỗi... Sao lại cần thứ thuốc đó vào lúc này?”

“Là sao?” - Lauriel.

Hanakii vỗ nhẹ trán, và điềm tĩnh lại.

“Nôm na là, cấp của chị phải ở mức Level 9 [Tam tinh][Cao cấp] nhỉ? Và ở cấp này thì làm gì có lý do để gia tăng ngay lập tức vậy chứ! Không lẽ chị có tham vọng cao thế sao? Liệu có đáng để đánh đổi hay không?”

Với tốc độ tăng tiến của Lauriel hiện tại thì chưa cần quá trăm năm thì việc đột phá Level 10 hoàn toàn khả thi, trước đó thì nàng cũng đã từng ở Level 10 [Viên mãn] nên căn cơ đã có sẵn. Nhưng nếu dùng thuốc gia tăng kinh nghiệm thì lượng exp nhận được sẽ bị pha loãng đi khiến cho căn cơ người dùng không được đẩy đến cực hạn thật sự. Mặc dù có tác dụng rất lớn nhưng nếu không bắt buộc thì thường không nên thực hiện việc này.

Hanakii lắc đầu nhiều lần trông khá hài hước rồi vuốt gọn mái tóc, cậu đã trở lại trạng thái bình thường của mình để tiếp tục bàn chuyện.

“Bỏ đi... Không phải chị đến vì thuốc tăng khả năng kinh nghiệm khi đi săn ma vật sao?”

Ánh mắt Lauriel bỗng khiến cậu có cảm giác lạ lẫm, dường như nàng cũng có suy nghĩ tương tự. Nhưng bỗng Hanakii nhìn thấy Hirio và ký ức về thứ sức mạnh hắc tinh kia trở lại, cậu ngầm suy luận ra được thứ thuốc mà Lauriel cần là để cho Hirio. Nhưng nàng không phải là người sẽ hại bạn bè hay người thân mình, vậy chỉ có một khả năng duy nhất rằng Hirio có sức mạnh hấp thu exp rất khác những bán nhân bình thường.

Với suy nghĩ thông suốt, cậu mở một loạt dụng cụ pha chế và dược liệu xuất hiện tràn đầy bàn trà.

“À ừ... Đúng vậy!”

Hanakii nhanh chóng khuấy một lượng lớn bột vào trong lọ dung dịch có chất lỏng sệt sệt như slime, cậu quay sang hỏi cả hai người đang chờ thuốc

“Thế có muốn thêm vị gì không?”

“Vị? Ý anh là?” - Hirio

“Mùi vị đấy! Chậm tiêu thế!”

“Làm thuốc mà cũng cần mùi vị sao?” - Hirio

Hanakii cười nhẹ với Hirio, tay cậu vẫn đang khuấy rất đều chất lỏng lấp lánh kia.

“Ta từng khám cho cả bệnh nhi, nên mùi vị của thuốc sẽ rất quan trọng đối với các bệnh nhân trẻ tuổi này.”

“Vậy... Anh cho rằng tôi là một đứa trẻ sao?”

Hanakii ngưng một nhịp và nhìn Hirio một cách chán nản, Hirio bỗng nhìn xung quanh và nhận ra Lauriel đang cố nhịn cười và Hanna đang úp mặt vào tường cười khúc khích.

Một bảng số tuổi hiện lên nhầm đối chiếu khiến Hirio có phần khó xử.

Hanna - 4000+

Lauriel - 4000+

Hanakii -1920.

Phục Hy - 1922.

Hirio - 67.

“Rõ ràng mà?” - Hanakii

“Cái này thì đúng... Nhưng ý tôi là…” - Hirio

“Ngươi chỉ già ở thế giới của ngươi thôi.”

Hanakii đã hoàn thành khâu khuấy thuốc và chất lỏng đặc sệt kia đang dần cứng lại, cậu vẫn thong thả đặt nó vào lò nướng và khởi động

“Còn ở đây, ngươi thậm chí còn trẻ hơn cả một đứa trẻ Eilrine thông thường.”

Hirio có vẻ suy tư hồi lâu, nhưng anh không thể hiện ra bên ngoài rằng mình liệu có đang ổn hay không.

“Vậy à... Tôi là một đứa trẻ.”

Chương 155: Bình phục - Thuốc tăng cấp!