Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Nguyên Chấn Thế
Unknown
Chương 156: Đấu trường ma vật!
Lauriel lần gần vỗ nhẹ vai của Hirio làm phấn chấn tinh thần cho anh chàng to xác, nhưng Hanakii cầm một chiếc lọ lại gần và có vài điều châm biếm cậu.
“Thế... Vị dâu nhé? Hay vị cam?”
“Anh hài hước đấy, nhưng cần thiết không?”
“Thật lòng đấy! Ngươi không chọn vị thì ta nghĩ thuốc sẽ khó nuốt đấy?” - Hanakii
Hanakii nhanh chóng tắt bếp nướng mặc dù thời gian chỉ vừa trôi qua ít phút, cậu đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh và bắt đầu kéo sợi loại hợp chất này, chúng kéo sợi và uốn dẻo khá dễ dàng và trở lại hình dạng cũ nhanh chóng. Hanakii đổ nó ra bàn và bắt đầu nhào nặn, Hanna cũng tranh thủ bẻ một mảnh nhỏ bỏ ngay vào miệng nhai khá vui tai.
“Hmmm... Ngon mà! Thêm chút the mát nữa là tuyệt vời.” - Hanna.
“Bà thì cái gì chả đớp được!” - Hanakii.
Sau khi kéo sợi được lúc lâu, thứ hỗn hợp kia đã hoàn toàn cứng lại, Hanakii nhẹ nhàng bóp vỡ nó và bỏ vào một chiếc nồi lớn đang chứa nước sôi ùng ục.
“Đây là công đoạn cuối cùng!”
Hanakii khuấy nhẹ tay và lục lọi trong túi nguyên liệu, Hanakii móc ra một con dơi lớn đã sấy khô vào nồi khiến Hirio bỗng nổi da gà phút chốc.
“Cần bỏ cả một con dơi vào sao? Mùi của nó kinh thế.”
“Nguyên liệu cơ bản của thuốc tăng cường thôi.”
“Ta e là nếu ngươi biết số nguyên liệu cho một số loại thuốc tương tự, ngươi sẽ không muốn nuốt chúng vào bụng đâu!” - Hanakii.
Hirio dùng một tay bịt miệng và nhẹ nhắm mắt, anh nói với Hanakii một cách miễn cưỡng.
“Lấy tôi vị cam.”
Nồi nước sôi kia đã đạt đến độ nóng cực độ. Khói bốc nghi ngút trông khá huyền ảo, Hanakii nhanh tay dùng một chiếc vợt nhỏ vớt hết chỗ nguyên liệu đã hòa tan thành một chất lỏng đặc sệt đen ngòm kia. Nghĩ đến con dơi cực to đầy mùi hương mà Hanakii ném vào khi nãy, cơn buồn nôn bất chợt xuất hiện khiến Hirio phải bịt chặt miệng của mình.
“Đừng cố nhịn. Ta không để tâm đâu” - Hanakii
Hirio có vẻ yên tâm, cậu đã nôn thốc nôn tháo ngay khi Hanakii vừa dứt câu. Cái mùi của thứ hỗn hợp mà anh vừa tuôn nó từ cổ họng có mùi cực kỳ khủng kh·iếp khiến cả Hanna và Lauriel đều không chịu được. Cả hai đều bịt mũi, Lauriel vuốt nhẹ lưng anh để trút hết số hỗn hợp còn lại.
“Ây dà... Mùi kh·iếp thật.” - Hanna.
“Yên tâm. Lấy cho hắn ta một chút rau mùi nhai nuốt là ổn!” - Hanakii.
“Cụ thể xem nào?” - Hanna.
Hanakii chỉ tay về hướng căn bếp, nơi chiếc bàn có một giỏ rau củ được chất đầy bên trong.
“Chị cứ ngửi lấy! Rau nào mùi càng gắt cứ lấy cho hắn ta là được.”
“Hừ... Sao không phải ngửi rượu mà lại ngửi rau nhề?” - Hanna
Hanna đi từ từ về gian bếp có vẻ khá giận dỗi, ai cũng cảm thấy điều đó. Nhưng Hanakii vẫn tập trung công đoạn cuối này để hoàn thiện chế thuốc. Số nước trong nồi cậu đã chiết xuất sang nhiều lọ nhỏ, còn các viên thuốc được đặt trong chiếc lọ lớn và phủ rất nhiều bột trắng, Hanakii gật đầu hài lòng và nhỏ vào tất cả số thuốc đó một số dung dịch màu có hương thơm dịu nhẹ.
“Phù... Thật thoải mái!”
Cùng lúc đó Phục Hy từ gian bếp nhẹ nhàng bước lên, tay nàng cầm lấy chén rau mùi đã được cắt gọn gàng và đẹp mắt.
“Rau mà em cần đây.”
“Phục Hy?” - Hanakii ngạc nhiên hỏi.
Hanakii bước đến và nhận lấy chén rau mùi trên tay Phục Hy, anh cũng nhìn kỹ gương mặt nàng và trông tình hình có vẻ đã tốt hơn rất nhiều.
“Sao chị lại mang rau mùi lên? Bà già đó đâu rồi?” - Hanakii.
Phục Hy mỉm cười rút tay lại và xoa đều.
“Chị hai đi ra ngoài rồi. Còn cầm theo chai rượu mà em tặng nữa.”
“Chai rượu em tặng?” - Hanakii
Hanakii khẽ liếc nhìn sang Hirio và Lauriel, nàng ấy thì tỏ vẻ không hiểu chuyện gì xảy ra, Hirio thì vẫn tiếp tục n·ôn m·ửa, Hanakii khẽ gãi đầu ngấu nghiến.
“Má... Nhớ có mua rượu gì đâu ta?”
“Han nè... Đừng nói tục thế chứ?” - Phục Hy gõ đầu anh và nói.
Nàng dùng ngón tay che lấy bờ môi của Hanakii và nhẹ nhàng cất tiếng, nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại sau lần lột vảy trước đó, gương mặt của nàng có vẻ vẫn kích ứng với môi trường xung quanh khiến Hanakii vội vàng dùng tay mình đặt lên gò má của nàng, luồng ma thuật trắng tỏa đều gương mặt của Phục Hy.
“Chị đấy... Cứng rắn lên! Cứ nhẹ dạ nghe lời bà già đó thì toang thật đấy! Chị đã khỏi bệnh đâu chứ?” - Hanakii.
Phục Hy cảm nhận được luồng ma thuật nhẹ nhàng đó, và nhắm mắt hưởng thụ!
“Coi như là... Cho chị hai giải khuây một bữa đi!”
“Chị ấy cũng vất vả rồi! Han không cần quá khắt khe với chị hai đâu!” - Phục Hy.
Nhìn Phục Hy có vẻ dễ chịu, nhưng Hanakii lại cau mày tỏ vẻ bực mình.
“Tự nhiên đưa khách đến rồi bỏ đi uống rượu?” - Hanakii.
“Ít ra cũng ra dáng chủ nhà đi chứ?” - Vẫn là Hanakii.
“Thật vô trách nhiệm làm sao!” - Cũng là Hanakii.
“Chị nghe đó nghen cưng!” - Hanna
Tất cả bỗng giật mình vì Hanna bất ngờ xuất hiện sau lưng Hanakii, khả năng thoắt ẩn thoắt hiện của cô nàng vẫn là cái gì đó không thể giải thích được.
Hanna ngay lập tức vỗ nhẹ đầu Hanakii đang rất tập trung, cậu vẫn bình tĩnh đến mức mà Hanna có thể đấm cậu bất cứ lúc nào mà cậu không hề lo sợ. Dù sao cũng coi như đã quen cảm giác này từ lâu rồi.
“Mới ra ngoài một tí mà lại định nói xấu chị à?”
“Cưng liều nhỉ?” - Hanna
“Liều mới dụ bà quay lại được chứ?” - Hanakii.
Hanakii nhìn về Hanna và nhếch mép đắc ý.
“Chị nghĩ một mình chị đủ ranh ma để qua mặt người khác sao?”
“Hê hê”
“Thằng ranh con này...” - Hanna.
Hanna cảm thấy bị chọc tức cực độ, nhưng cô cũng nhanh chóng dịu dàng lại khi Hanakii lập tức dúi vào tay của nàng một túi thuốc trông khá giống ban nãy, tò mò mở nhẹ túi ra. Một mùi thơm nồng nàn của rượu lập tức khiến cô hưng phấn.
“Ôi... Cái mùi dễ chịu làm sao!” - Hanna.
“C-Chị được phép?” - Cô tiếp tục hưng phấn nói.
Hanakii nói rất thản nhiên trước câu hỏi có phần ngây thơ của Hanna.
“Đừng tưởng bở... Chỉ là thuốc bổ có mùi rượu cho bà chịu uống thôi!” - Hanakii.
“Làm chủ lực, chắc hẳn áp lực rất nhiều nên bà mới sống theo kiểu vô lo bất quy tắc như thế.”
“Nè... Đâu cần nói nghe có vẻ tiêu cực vậy chứ.” - Hanna.
“Nói thế để bà tự biết chăm sóc bản thân nhiều hơn.” - Hanakii.
Hanna nắm chặt túi thuốc trong tay và mỉm cười, thực sự cô có một cậu em trai cực kỳ đáng đồng tiền bát gạo. Cô lại quàng cổ cậu bằng cánh tay cơ bắp kia một lần nữa và vui đùa.
“Hehe, em trai yêu dấu của chị dễ thương ghê đó à!”
“Hự... Nhẹ nhẹ thôi bà!” - Hanakii.
Hanakii lấy hai loại thuốc vừa chế tạo xong đưa nó cho Lauriel, một lọ có nhiều và một lọ chất lỏng. Hanakii đặt nó trên bàn và lấy bút ghi một số thông tin.
“Xong rồi đấy... Thứ này cực đắt hàng ở các phiên chợ, và số lượng cực hiếm đến mức có khi cả nghìn năm mới xuất hiện một lần, nên chị phải hiểu giá trị giao dịch của nó!”
“Ừm... Tầm 10 triệu đồng vàng nhỉ?” - Lauriel nhẹ nhàng nói như thể đó không phải số tiền lớn đối với nàng.
Hanna lại có chút bối rối trước giá tiền kia, nàng lại gần và thì thầm với Lauriel.
“Nè... Tiền đâu mà bồ chịu chi thế chứ?”
“Thì tiền túi chứ đâu? Bồ lạ thật đấy!” - Lauriel.
Hanna luồng xuống bên dưới ôm chặt cặp đùi trắng nõn của Lauriel và nhếch mép, Lauriel cảm thấy khó xử trước hành động có phần hơi vô liêm sỉ của Hanna nhưng vẫn im lặng, có lẽ vì nàng cũng đã bất lực.
“Hề hề! Phú Bà.” - Hanna.
“Thiệt tình.” - Lauriel.
Hanakii thở dài dừng bút nói với Lauriel, cậu hất nhẹ chiếc kính trên mắt trông như một thói quen vậy từ lâu của người già vậy.
“Thực ra, nó về cơ bản rẻ hơn so với món Thịt Thái Tuế vài tháng trước.”
“Nhưng do loại thịt này có nguồn cung khá khó khăn trong việc săn được nên giá thành mới cao thôi, và đặc biệt là tính ứng dụng của nó cực kỳ rộng. Hơn hẳn thịt Thái Tuế kia, và đại đa số loại đan dược cấp cao nhất đều cần nó.” - Hanakii chậm rãi nói như thể cậu đọc nó từ một cuốn sách vô hình nằm trong đầu vậy.
Lauriel xoa cằm suy tư, nàng khẽ gật gù.
“Ra là vậy... Điều đó khiến giá trị của hai loại vật phẩm có phần chênh lệch?” - Lauriel hỏi.
“Chính xác thì hai loại vật phẩm có tác dụng khác nhau, tùy vào giá trị của nguyên liệu làm ra mà nó có thể đẩy giá lên một mức khó tin.” - Hanakii đặt lên bàn thêm một hộp vuông nhỏ.
Cậu xé một trang giấy và ghi một vài điều ghi chú khá chi tiết.
“Dù sao thì loại thuốc này khá đơn giản với chuyên môn của tôi, nên tôi sẽ lấy nửa giá so với món thịt thái tuế. Và cái giá mười triệu đồng vàng cũng quá cao so với giá trị thật của thứ này, vì chị là chị em thân thiết với bà già kia nên tôi sẽ lấy đúng giá gốc.”
“Vậy là?” - Lauriel hỏi.
“Hai triệu năm trăm đồng vàng.” - Hanakii rất bình thản nói.
Nàng liền đưa cho Hanakii một túi xu vàng và hai tấm thẻ vàng trị giá một triệu đồng vàng một cách nhanh gọn, Hanna vẫn nhìn theo đôi tay nàng cầm số tiền đó chi trả cho một tên nhóc nhân loại có phần hơi ghen tị và tiếc nuối.
“Cứ kiểm lại nhé.” - Lauriel hờ hững nói.
“Không cần đâu.” - Hanakii.
Hirio cầm lấy lọ thuốc viên từ trên tay của Lauriel và nhìn chúng khá kỹ lưỡng, Lauriel có phần khó hiểu bèn nhìn anh và hỏi nhỏ.
“Lại làm trò gì thế? Trông có khác gì trẻ con không?”
“À thì... Thôi bỏ đi! Cách dùng thuốc này như thế nào? Uống xong thì tôi cần đi săn thật nhiều ma thú hả?” - Hirio.
Hanakii vác một túi đồ và đi trước một khoảng, cậu quay đầu lại phía Lauriel và Hirio nói lớn.
“Đi theo tôi!”
Hirio nhìn Lauriel, nàng chỉ nhẹ nhún vai và bước chân về trước một bước, ngay lập tức nàng biến mất chỉ để lại một vệt ánh trăng mờ ảo và Hirio cũng vội vàng cất các lọ thuốc chạy theo ngay sau đó.
Phục Hy cùng Hanna vẫy tay chào tạm biệt họ.
Hanakii trước khi rời khỏi đã quay mặt nhìn Hanna một nhịp ngắn, cô chỉ đơn giản gật đầu và từ phía sau bước ra hai bóng trắng nhanh chóng tan biến.
Họ đi theo chân Hanakii có phần hơi vội vã, cả ba thông qua một loạt các cổng dịch chuyển và hiện tại đang ở một khu khá gần bãi săn Level 6. Việc đi về các hướng có hàng rào và hàng chục sợi dây được lớp ma thuật nào đó ở bên trên đã phần nào khiến tốc độ cả nhóm chậm lại khá nhiều.
“Đây là thứ mà họ gọi là tường sương ư?” - Hirio.
“Bớt đùa... Đây chỉ là hàng rào thép gai được yểm phép cảnh tỉnh.” - Hanakii nói.
Lauriel bất giác quay sang hỏi Hanakii, đôi tay nàng để sau lưng và đi bộ rất thoải mái và yên tĩnh đến mức gần như không phát ra bất kỳ sự hiện diện nào.
“Hàng rào cảnh tỉnh ư? Nghe như em định đưa bọn chị đến chiến trường ma vật vậy.”
Lauriel có phần cười đùa vui vẻ, Hanakii vẫn một cảm xúc cũ mà thản nhiên đáp trả với hai người họ.
“"Thì đúng vậy mà?”
“Hả?” - Lauriel.
“Hả?” - Hirio.
Tất cả đều dừng chân, Lauriel đứng im lặng nhìn Hanakii, Hirio thì tiến tới ôm lấy vai cậu và lay lắt nói rõ to.
“Ê này, anh tưởng tôi từ Nhân giới đến nên không có kiến thức về mấy khu ma vật sao? Chiến trường ma vật có giới hạn cảnh giới thấp nhất là Level 10 [Sơ cấp] đấy!”
“Sao mà tu luyện được chứ?” - Hirio liên tiếp nói, không để cho Hanakii có khoảng trống để trả lời.
Lauriel thì chỉ thở dài một hơi, nàng bỗng có cảm giác nhìn thấy Hanna đang đứng trước mặt mình vậy.
“Chưa kể, nơi đây còn được các Tiên Tử cùng thành viên của Thượng Viện Thiên Môn trực tiếp cai quản. Haizz... Em khéo đùa thật đấy Hanakii.”- Lauriel nói, gương mặt tuyệt sắc vẫn chẳng có biểu cảm gì quá lớn.
Hanakii dường như bỏ qua hai người họ và lấy trong túi ra vô số đồ nghề, nhưng cậu không may lại làm đổ nó ra nền đất.
“Không hề đù... Ấy c·hết! Nhặt giúp tôi!”
Lauriel và Hirio cũng đành hỗ trợ cho Hanakii nhặt những dụng cụ đồ nghề rơi vương vãi dưới đất, Hanakii nhân lúc đó dùng một mảnh kim loại sáng như bạc đưa lên giữa không trung và nó chậm rãi tách ra thành bảy phần nhỏ rơi xuống xung quanh, cậu lập tức nhớ hướng của từng mảnh và khuôn miệng nở một nụ cười nhạt.
“Ra là vậy…”
Lauriel gom lại vào túi của Hanakii số đồ vương vãi kia và sắp xếp khá gọn gàng. Thậm chí khi Hirio giả vờ vô tình nắm tay Lauriel trong lúc nhặt và bị nàng vả cho đau điếng mới chịu dừng lại.
“Rồi nè em! Gọn gàng luôn!” - Lauriel mặt không b·iểu t·ình nói, nhưng hai tai lại có phần ửng đỏ hơn hẳn.
Gương mặt tươi tắn như ánh nắng ban mai khiến Hirio có chút không gượng nổi với sự dễ thương này, nhưng Hanakii lại nhíu mày thở dài.
“Đâu cần kỹ vậy... Lỡ nguy cấp mò đến thiên thu hay sao?” - Hanakii.
Lauriel lại bắt đầu suy nghĩ và nói với Hanakii về ý định ban nãy, để chắc chắn rằng tiếp theo cần làm gì thì nàng phải nắm rõ mọi chuyện.
“Chị có vài thắc mắc đấy Hanakii.”
“Đương nhiên chị sẽ thắc mắc, nhưng tôi sẽ giải thích sau.” - Hanakii.
Hanakii lấy ra một chiếc kìm bấm nhỏ. Cậu nhẹ nhàng cắt đứt vô số sợi dây cấu thành hàng rào và tạo ra lỗ vừa đủ để cho người vào, đồng thời dán thêm một lớp giấy có chữ đỏ như viết bằng máu.
“Bây giờ hai người theo tôi vào trong và đừng để mất dấu!”
“Chị thật sự cần biết chuyện này có ý nghĩa gì.” - Lauriel.
"Có đi không?" - Hanakii quay người nói, cậu giơ tay về phía Lauriel với trên tay là một chiếc lá nhỏ, nó bay nhẹ đi và Lauriel bỗng im lặng.
Nàng gật nhẹ đầu và chui nhanh qua lỗ rào, thân thủ cực nhanh khiến cả Hanakii và Hirio đều chưa kịp nhận ra nàng đã chui bằng tư thế gì nhưng Hirio thì lại…
Chỉ một cái đầu với vai của anh là vượt qua được.
“Ôi trời…” - Lauriel lấy tay che trán than thở.
“Tôi lại quên hắn ta.”
Hanakii cắn môi dưới và thở dài trong bụng, gương mặt gục xuống lấy tay che đi sự thất vọng, cậu đã bỏ quên chi tiết kích thước mà anh chàng này mang đến. Lauriel thì bị cảnh tượng trước mặt khiến cô khẽ cười nhẹ.
Hanakii nhanh chóng cắt rộng phần rào và dán lại lần nữa, lần này Hirio đã có thể chui lọt vào trong nhưng cũng xay xát đôi chút.
“Đau phết.” - Hirio xoa xoa hai vai và nói.
“Không bị kích hoạt ma thuật cảnh tỉnh là may rồi! Giờ tới bước tiếp theo!”
Hanakii rút từ chiếc túi ra ba tấm thẻ đen có rất nhiều chi tiết được in nổi và một viên ngọc tròn màu trắng đục. Cậu đưa cho Lauriel và Hirio mỗi người một thẻ, ngay sau đó là hành động bóp nát quả cầu khiến cả ba bị một chiếc kén đen bám chặt vào cơ thể. Sau vài giây ngắn ngủi, Hirio nhìn thấy lại ánh sáng và trước mặt anh xuất hiện hai con người xa lạ.
Một cô gái mặc quân phục với dáng người khá đô con cùng gương mặt không mấy xinh đẹp, mái tóc xanh lục khiến nàng trông rất mờ nhạt. Bên cạnh là chàng trai nhỏ con với ngoại hình nhìn giống một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên.
“Nguỵ trang thuật?”
Cô gái lạ lên tiếng và Hirio có thể khẳng định nàng chính là Lauriel, bởi vì âm giọng không hề thay đổi.
“Chúng ta chuẩn bị đi ă·n t·rộm sao?”
Anh nói với biểu cảm hứng thú, nhưng Lauriel lườm nhẹ và Hirio trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn.
Cậu bé đeo lại chiếc túi lên lưng và mỉm cười.
“Đúng vậy, trộm bảy cái đuôi chuột thối rữa.”