Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 160: Lãng khác màn sương đen

Chương 160: Lãng khác màn sương đen


Tách!

Một đốm lửa màu xanh dương phừng phực cháy giữa không khí và được nhẹ nhàng thả xuống đống củi khô đã có hình dạng xếp chồng hoàn chỉnh ở dưới.

Atlas đang mồi lửa bằng tay ở vùng vành đai sương dày đặc, ông đang làm bữa trưa sau chuyến đi câu ở một con suối gần đó. Một bếp trại và mọi thứ gần như hoàn hảo cho một bữa ăn xế.

"Nên om dưa hay nấu canh chua đây nhỉ?"

Tự hỏi bản thân trong giây lát, sau đó là nghĩ xem nên xử lý những con cá có thân hình trông khá đáng sợ này, răng và vây của chúng không khác gì những sinh vật tiền sử trong các câu chuyện cổ tích chuyên dùng để dọa lũ trẻ.

Vừa đun lửa vừa hưởng trà, Atlas tận hưởng những cảm giác yên bình của thiên nhiên, không đấu đá, không ồn ào. Một cảm giác hòa bình và bình yên đến nhẹ nhàng, và khi ông cắn vội quả táo có màu xanh lục giòn tan…

"Rào rào...!"

Một dòng nước lớn trút như mưa xuống lửa trại và nơi Atlas đang nghỉ ngơi.

"A đù... Trái cây mọng nước!"

Cơ thể gầy gò ngồi dậy và nhìn xung quanh một lượt, ông có vẻ chán nản thở dài đầy mệt mỏi.

"Ơ kìa... Vừa nhóm lửa được một tí mà!"

Atlas vò đầu nhìn lên bầu trời mù mịt mây đen, đó không phải là màn sương mù bao quanh cõi Eirline mà chỉ là một kiểu thời tiết bình thường mà thôi.

"Nơi này làm quái gì có mưa được nhỉ? Không lẽ Địa Mạch lại có vấn đề?"

"Đây là nơi không cố định địa hình, không có Phước lành bảo hộ thiên nhiên nên hoàn toàn có thể gây hoả hoạn.”

Một bóng dáng của một cô gái ngồi trên một nhánh cây lớn của khu rừng sương, cô nàng đung đưa đôi chân trần trắng nõn của mình và mũm mĩm cười. Đầu ngón tay còn lại những hạt nước nhỏ li ti đang lơ lửng chứng tỏ cơn mưa vừa rồi là do nàng gây ra.

Atlas từ từ đứng dậy nheo mắt nhìn cô gái trên cây, cách nói chuyện có vẻ hậm hực nhưng giọng thì lại cực kỳ bình tĩnh.

"Cô bé này, chữa cháy là việc tốt... Nhưng dọn luôn cả bữa trưa của ta đi luôn thì hơi quá đáng đó nha!"

Mái tóc bạch kim như thể phát sáng của nàng nhẹ nhàng đung đưa, ánh mắt có chút hứng thú nhìn thẳng vào Atlas và đôi môi đỏ sáng bóng mỉm cười đầy tinh nghịch.

“Mặc dù nơi đây chỉ có những kẻ mạnh như ta có thể đi vào, nhưng cũng phải tán thưởng ngươi vì sự vô tư đó. Là do quá thiếu hiểu biết ư?”

“Nếu định kiếm chuyện thì nhầm người rồi đó cô bé.”

Atlas cũng chỉ đành nhóm lửa lần nữa, nhưng đất đã ướt nhẹp khiến cho việc đun lửa gặp khó khăn. Mặc dù ngọn lửa ông dùng là loại Thần hỏa sẽ khiến đa số các loại nước bốc hơi, nhưng cô nàng kia lại sử dụng nước được tạo hoàn toàn từ mana nên nó phần nào bỏ qua khả năng lấn áp ngọn lửa của Atlas.

Lượng mana tinh khiết đến thế này chứng tỏ đối phương có Level cùng sức mạnh không thể nào thua kém Thượng Long.

"Haizzz..."

Atlas lấy nhẹ một hơi, và tạo một đống lửa lớn từ lòng bàn tay đặt xuống đống củi đã ướt đẫm. Ngọn l·ửa b·ùng l·ên một cách mạnh mẽ và xuất hiện gương mặt quỷ từ ngọn lửa.

Ngọn lửa rên rỉ như thể tiếng khóc than từ địa ngục.

Trên cây, ánh mắt khẽ nhíu và nàng có chút cảm giác quen thuộc.

"Bé đây chắc hẳn không phải người bản địa của vùng vành đai nhỉ?"

Atlas hỏi một cách bâng quơ khiến cô nàng trên cây có chút cảnh giác, đó không phải là một câu hỏi thăm đơn thuần.

“Người bản địa của vùng vành đai” là danh xưng mà các cư dân sống tiệm cận phần rìa màn sương thường dùng để gọi những kẻ lập dị có sở thích xâm nhập màn sương. Đó là các phần tử mang trong mình khả năng đi vào màn sương và trở về như thể chẳng có gì.

Nhưng đó không phải là một danh xưng đáng tự hào, hầu hết những kẻ ra vào màn sương đều sẽ phát điên sau một khoảng thời gian và gần như sẽ trở thành mối hoạ t·ấn c·ông vào các khu có dân cư sinh sống khác.

Các Tiên Tử được phân công ra khu vực này là để kiểm soát hành động của những kẻ này.

“Có thể nói là như vậy, ngươi cũng thế?”

Atlas có chút bật cười trước sự nghiêm túc trả lời của cô nàng, ông đặt chiếc nồi kim loại lên ngọn lửa và chậm rãi nói.

"Đi bụi đó cô bé! Cũng một thời gian rồi!"

Cách Atlas nói như thể bản thân chẳng quan trọng gì khiến nàng cảm giác khó chịu, như thể ông đang nói gì đó không chân thật vậy.

“Nếu ông cũng không phải những “kẻ kia” thì sao lại không thử đến Thiên Đảo?”

“Chi cực vậy?”

“Vì ta là một cô gái rộng lượng nên rất sẵn lòng giúp cho những người như ông tìm được nơi chốn.”

Cô nàng vỗ ngực tự tin và đưa ra lời mời Atlas đến Thiên Đảo.

Nhưng Atlas vẫn dửng dưng nấu canh, ông quậy nồi nước và có chút suy tư.

Sau vài giây im lặng, ông nói.

“Cứ lật bài đi cô bé, đừng dùng mấy chiêu này với lão già ta. Không có hiệu quả đâu.”

“Hể?”

Trên cây, Angell nở một nụ cười tươi và đôi mắt lóe sáng nhẹ.

“Bài vở gì nhỉ?”

“Nếu muốn bắt ta về làm việc cho Thiên Đảo, hay tệ hơn là để cho đám Đại Yêu Tộc kia nghiên cứu thì cô bé có thể sẽ không đủ sức đâu.”

Bỏ thêm xíu muối vào nồi canh, Atlas gật đầu và có vẻ hài lòng với món ăn của mình.

“Đó không phải chuyện ngươi cần quan tâm, ta sẽ đưa ngươi về Thiên Đảo. Chuyện gì xảy ra với ngươi hoàn toàn nhìn vào chính ngươi.”

Angell nhịp chân, nàng ngưng đi nụ cười và không khí bỗng chốc trở nên im ắng đến đáng sợ.

Xoảng!

Atlas ngồi yên tại chỗ, không gian xung quanh ông vỡ vụn như những tấm gương và nồi canh có chút ít rau thơm được thêm vào.

“Ma thuật Dịch chuyển không gian? Tuy nó không có tác dụng với ta, nhưng cô có thể làm được nó một cách thuần thục như vậy đã chứng tỏ một điều.”

“Nghịch Phản Ma Thuật? Ngươi rắc rối thật đấy, sẽ tốn thời gian của ta nhiều đây.”

Angell nhẹ nhàng bay và đứng thẳng trên cây, cơ thể cô tỏa ra vầng hào quang mỏng và bầu trời dần dần đen nghịt lại.

Nàng hoàn toàn biết Atlas đã làm gì để phá huỷ đi ma thuật dịch chuyển không gian kia của mình, đó là một kỹ năng thuộc về Thiên phú Ma Thuật cấp cao có khả năng phá huỷ dòng lưu chuyển mana mỗi khi có Ma Thuật được triển khai. Angell cũng đã từng đụng độ với rất nhiều kẻ sở hữu Thiên phú này, nhưng tất cả đều đã bại dưới tay nàng.

“Dù ngươi có sở hữu hàng trăm Thần cấp Thiên phú thì vẫn…”

Cộp!

Cánh tay Angell đau nhức cực độ, nàng giật nhẹ người và không khí xuất hiện từng đợt sóng xung kích mạnh mẽ toả ra tứ phía.

Oành!

“Hắc Ấn?”

Angell tạch lưỡi, một hành động hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của nàng chút nào.

Cánh tay phải hoá thành đá và vỡ vụn thành bột, Angell hẩy nhẹ vai và cánh tay của nàng được tái tạo hoàn toàn.

“Ngươi khó chịu như lũ côn trùng vậy, một lũ yếu ớt.”

Chất giọng tuy rằng mang theo tức giận, nhưng nét mặt Angell vẫn hoàn toàn bình thản. Nàng trưng ra biểu cảm coi thường Atlas đến cực độ, như thể thợ săn đang nhìn vào con mồi của mình.

Mặc dù bình thường rất hòa đồng vào có phần tinh nghịch, nhưng sâu bên trong Angell là một cô gái với sự kiêu ngạo cao đến khó tin. Nàng sở hữu sức mạnh quá vượt trội và kiêu ngạo chính là đặc quyền của nàng.

“Côn trùng thường sẽ sống rất dai và cắn cũng rất đau, cô bé biết chứ?”

Atlas đứng im bất động dưới đất và ngước nhìn Angell một cách bình tĩnh.

Ông chẳng hề cử động tay hay chân, thậm chí ánh mắt cũng chẳng có sự di chuyển. Nhưng điều đó lại khiến Angell có cảm giác ngột ngạt và khó chịu.

"Và thường thì… phụ nữ rất sợ côn trùng!"

Bên tai Angell có chút nóng, nàng vẫn ung dung giơ tay về trước và đôi môi khẽ mở.

[Thiên Thượng Pháp Kỹ: Hoại Thinh]

Tỏng!

Một giọt nước rơi vào mái tóc Atlas, ông chậm rãi ngước nhìn bầu trời và màu đen đã hoàn toàn khiến nơi đây trở thành ban đêm.

"Mưa rào ư?"

Atlas tự hỏi, đây chắc chắn sẽ là một cơn mưa đẹp nếu như mana đặc không nồng nàn đến như thế này.

Đôi mắt bọc nhanh một lớp ánh sáng mỏng, ông nhìn tất cả mọi thứ xung quanh mình và mỉm cười nhạt.

Mọi thứ đều bị nguồn mana khổng lồ bao quanh, và nơi tập trung nhiều dòng mana nhất lại là…

Đôi mắt hướng về một vị trí xa xa nơi sau lưng Angell, trên tay Atlas xuất hiện một thanh kiếm gỗ và cơ thể trở nên mờ ảo như làn sương.

Ào! Rào!!!

Cơn mưa ngày một lớn và dường như không có dấu hiệu dừng lại, Angell lặng yên đứng trên cây và quay mặt sang bên phải mình - nơi vẫn đang tỏa ra nhiệt lượng nóng đến bỏng da thịt.

Bên cạnh nàng là một q·uả c·ầu l·ửa chỉ nhỏ bằng nắm tay, nhưng sức nóng tỏa ra từ nó khiến không gian xung quanh vặn vẹo như thể bị t·hiêu r·ụi.

Đôi mắt đẹp nhanh chóng dời về phía sau, Atlas đang đứng giữa bầu trời và thanh kiếm gỗ chĩa thẳng vào một "Angell" khác đang lơ lửng cùng que bánh ngọt trong tay.

"Hể? Ngươi có phản ứng tốt hơn ta nghĩ đấy, đây là cái mà người ta gọi là bản năng của một chiến binh sao?"

"Ta không hẳn là một chiến binh đâu, riêng ta thích trở thành một đầu bếp hơn."

Atlas mỉm cười nói, ông lắc nhẹ cổ tay và lưỡi kiếm dần dần xuất hiện vô số vết nứt.

"Phòng Vệ Thuật à? Ma thuật thụ động giúp phá hủy v·ũ k·hí tiếp cận sao?"

Ông nói với vẻ thản nhiên, hoàn toàn không có chút bất ngờ và vứt đi thanh kiếm gỗ.

"Ta sẽ không đi đâu cả, nơi này thuộc về ta. Và Atlas cũng thuộc về màn sương, đi về đi cô bé."

"Ngươi thật sự rất mạnh, ta công nhận điều đó. Rất hiếm người có đủ khả năng phát hiện và tìm đến bản thể ta nhanh đến vậy."

Atlas xoay người và ông đã xuất hiện trở lại bên cạnh nồi canh cá thơm nồng, Angell cũng đồng thời đứng lắc lư gần đó.

"Tuy rằng không thể đảm bảo rằng Đại Yêu Tộc sẽ không tìm ngươi phiền phức, nhưng nếu ta sử dụng quyền hạn của mình thì vẫn dư sức bảo hộ ngươi."

Nàng ngồi xuống khúc gỗ lớn gần sát Atlas và cúi đầu ngửi nhẹ mùi thơm từ nồi canh cá kia. Gương mặt có chút phiếm hồng cùng biểu cảm thèm ăn khiến Angell trông như đứa trẻ.

"Quyền hạn? Trông em không giống Đại Yêu Tộc, không lẽ là công chúa Tiên Tộc?"

Atlas húp nhanh một ngụm và nói.

"Đâu có, ta là một trong những người quyền lực nhất Eilrine đấy. Ngươi đã từng nghe qua về Thượng Long Đoàn chứ?"

"Thượng Long Đoàn? Đám c·h·ó săn của Đại Yêu Tộc?"

Tay đang khuấy nồi canh bỗng dừng lại, Atlas quay sang nhìn Angell và ánh mắt nổi lên chút địch ý.

"Vậy là ngươi thuộc vào nhóm những kẻ bất mãn với chính quyền nhỉ?"

Angell vươn tay múp thêm một chén canh và bắt đầu uống, nàng cảm nhận được địch ý từ Atlas nhưng vẫn rất bình thản.

Vì nếu Atlas không có bất mãn với chính quyền Đại Yêu Tộc thì sẽ không bài xích việc tiến đến Thiên Đảo đến vậy.

"Cô em thực sự là một Thượng Long nhỉ? Hèn chi có vốn liếng để vênh váo với ta như vậy."

Atlas mỉm cười và gắp cho Angell một miếng cá trắng nõn nghi ngút khói.

"Ngươi đừng tưởng được ta khen cho vài câu đã không coi ai ra gì, bất cứ ai thuộc Thượng Long Đoàn đều có đủ quyền hạn lẫn khả năng hủy diệt hoàn toàn lục địa Eilrine nhỏ bé này."

"Vậy sao?"

Gật gù với nàng, Atlas phủi phủi áo và đứng thẳng người dậy. Ông di nhẹ chân sang một bên và khói trong nồi canh bỗng dưng đứng im lại như thể bị đóng băng.

"Ma thuật hạn chế hoạt động? À không, là một dạng nâng cấp sao?"

Angell nghiêng đầu nhìn vào đám khói đứng yên, nàng ngước lên Atlas và đôi mắt mang theo sự khó hiểu.

"Ngươi không phải Chiến Binh?"

"Ta đã nói rồi đấy thây."

"Không thể nào!"

Angell đứng bật dậy, nàng quăng bát canh nóng trên tay và nó hoàn toàn dừng lại giữa không trung ngay sau khi vừa rời tay.

"Ngưng đọng thời gian? Ngươi là…"

Chương 160: Lãng khác màn sương đen