Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 159: Lãng khách màn sương đen?

Chương 159: Lãng khách màn sương đen?


"Đương nhiên tiểu nữ không dám."

Xe lăn chậm rãi tiến tới và Irena vuốt nhẹ mái tóc đỏ của mình, nàng nhìn thẳng vào toàn bộ thành viên chấp pháp và nói lớn.

"Nếu bên trên các vị thật sự muốn biết cách vượt qua màn sương đến thế, sao không đi hỏi Thượng Long Đoàn hoặc Hội đồng tối cao đi?"

"Chuyện đó chẳng liên quan gì cả, Khúc Linh Tiên Tử đang buông lời xằng bậy gì ở đây?."

"Chúng ta là toà án, Phục Hy kia đang là t·ội p·hạm chờ xét xử, chỉ thế mà thôi."

Vù!

"Mày bảo ai là t·ội p·hạm?"

Thẩm phán giật mình bởi cái lạnh của kim loại vừa áp vào cổ mình, đó là thanh đại kiếm của Hanna và cô đang đứng ngay phía sau ông với thanh đại kiếm kề sẵn lên cổ.

Chỉ cần một tác động nhẹ từ Hanna, cổ ông sẽ ngay lập tức bị đứt lìa.

“Thử xem?”

Thẩm phán tuy nói lời thách thức nhưng gương mặt gượng gạo cùng mồ hôi đang chảy ròng khiến ông dường như có vẻ đang gồng quá sức.

“Hanna, đừng làm bậy.”

Irena nhẹ nhàng nói, nàng đơn giản mỉm cười nhìn về phía thẩm phán và ông có chút run rẩy tránh né.

Gương mặt tuyệt sắc của nàng trở nên dịu đi và bỗng không gian trở nên tối hẳn đi, toàn bộ các thành viên đang có mặt đều biến sắc và biểu cảm cứng đờ lại.

“Chư vị không cần hoảng sợ, an ninh nơi đây vẫn rất chặt chẽ, chỉ là sư phụ tôi có vài điều muốn nói. Dù sao thì người cũng đích thân trao danh hiệu cho Phục Hy nên quyền lên tiếng vẫn là có nhỉ?”

Irena nói, nàng vung ngón tay và một tờ giấy cũ nát bay lên đốt cháy ra ngọn lửa nóng vặn vẹo cả không gian.

“Linh hoả Kim Sí Điểu!”

“Đúng là nó, thứ này chỉ được dùng để phong ấn tờ giấy kia sao?”

“Thần thú! Là Linh hoả của Thần thú!”

Vài người có hiểu biết cao ngay lập tức nhận ra, tờ giấy cháy rụi và một cặp mắt xuất hiện giữa hư không phía cao. Đôi mắt nhìn về phía Phục Hy và sau đó liếc thẳng về thẩm phán.

“Ta - Đại diện Hội Pháp Sư toàn lục địa Eilrine đứng ra bảo đảm cho Thuỷ Hoa Tiên Tử. Nếu người sau lưng ngươi có vấn đề gì muốn làm rõ hay trách phạt nàng, hãy lộ diện và Hội Pháp Sư sẽ tiếp nhận toàn bộ.”

Giọng nói như thể thần linh hạ phàm, đôi mắt tan biến và nơi đây lần nữa phát sáng rực rỡ.

Toàn bộ những người đang hiện diện tại phiên tòa này đều là quan chức cấp cao hoặc những thành viên có chức vụ lớn, họ chắc chắn có đủ thẩm quyền và lí trí đủ để nhận thức được mọi chuyện đang phát sinh về chiều hướng nào.

Tứ Thượng Long công khai bảo đảm cho Phục Hy tuy rằng khiến kha khá người bất ngờ nhưng cũng chỉ dừng lại ở bất ngờ mà thôi, vài người trong số họ cũng đã nghĩ đến chuyện này. Mối quan hệ của Angell với các thành viên Tiên Tử Đoàn rất tốt cũng không phải lời đồn suông.

Thẩm phán nhìn về phía bồi thẩm đoàn và ông lắc đầu, tay phẩy nhẹ cùng cơ thể vô lực ngồi xuống.

Gương mặt ông đã không còn căng thẳng như trước, dù sao thì ngay từ đầu cũng đã được những thông tin báo về việc xét xử này khả năng cao sẽ thất bại. Chỉ cần không để lộ quá nhiều điểm yếu để Tiên Tử Đoàn nắm được thì vẫn không ảnh hưởng gì quá nhiều. Chẳng ai ngây thơ đến mức cho rằng có thể tước đi danh hiệu và giam một Tiên Tử được dân chúng ưu ái như Phục Hy được.

Thất bại này, đã được báo trước.

“Vậy thì phiên tòa kết thúc với mức án phạt không xác định, các bên có trách nhiệm sẽ hoàn thiện vụ án. Mọi người nghỉ.”

Thẩm phán rất thản nhiên nói, Hanna khoanh tay và khuôn mặt cười méo mó trông rất đáng ghét.

“Bồ có trợ giúp từ Angell sao lại không lấy ra từ đầu?”

Hanna ghé mặt vào tai Irena và nói rõ.

“Chúng ta cũng cần quan sát thật kỹ và thu thập thêm thông tin cơ mà, dù lần này có thể ngăn chặn giúp Phục Hy nhưng nếu quá thiếu thông tin về kẻ đứng sau thì lần tiếp theo có thể không dễ dàng như vậy. Nhưng kẻ này lại quá cẩn thận, không có bất kỳ sơ hở nào để chúng ta có thể khai thác.”

Irena nói, nàng lắc đầu nhẹ.

“Vì vậy nên phải lập tức dứt điểm chuyện này để tránh bị đối phương thu thập thêm thông tin về chúng ta.”

“Ừm, vậy chuyện trinh sát tiếp theo phải huỷ bỏ.”

Hanna truyền âm cho Irena và bên ngoài thì cả hai lại đang tám chuyện phiếm rất bình thường.

Đây là cách tuy rằng khá thô sơ để chống việc bị mất thông tin, nhưng càng thô sơ thì sẽ càng ít đi điểm yếu c·hết người và dễ kiểm soát.

“Phải vậy thôi, bộ máy Đại Yêu Tộc ngoại trừ Hội đồng thì còn rất nhiều các bộ phận khác phía dưới. Chúng ta cơ bản chưa đủ sức kiểm soát toàn bộ lượng thông tin thu thập được là chính xác hay chưa, thậm chí nhiều khả năng cao mọi hành động chúng ta đang thực hiện cũng đã bị lộ.”

“Cuộc họp vẫn chưa kết thúc?” - Hanna hỏi.

“Chưa, có vẻ họ sẽ kết thúc nó trong ba năm nữa. Và sắp tới thì dường như sẽ có thay đổi kha khá về nhân sự của Thượng Long Đoàn.”

Irena mỉm cười với các thành viên khác của thẩm đoàn và xe lăn rời đi.

“Hội đồng ngày càng sợ Angell nhỉ?”

Hanna cười tươi.

“Cô ấy chẳng tuân theo bất kỳ quy luật nào, sức mạnh thì hoàn toàn nằm ở đỉnh cao của thế giới. Tính cách lại không thể bị mua chuộc bằng bất cứ thứ gì, và sức ảnh hưởng của cổ lại quá cao.” - Irena thong thả nói.

Hội Pháp Sư không thể không công nhận chính là thế lực có sức mạnh lớn nhất toàn cõi Eilrine. Họ tuy không nằm trong bộ máy điều hành của Đại Yêu Tộc nhưng lại có phạm vi hoạt động cực lớn. Vì đa phần dũng giả đều lựa chọn con đường trở thành Pháp Sư, họ gia nhập chức nghiệp Pháp Sư và trở thành một thành viên của hội.

Yêu giới vẫn tồn tại rất nhiều chức nghiệp khác, nhưng có duy nhất hai chức nghiệp sở hữu lượng nhân lực và sức mạnh lớn nhất, cùng tài nguyên.

Pháp Sư - Thuật Sư.

Hai chức nghiệp này chiếm gần 60% lượng chức nghiệp của toàn cõi Eilrine, và Pháp Sư có lẽ là khoảng 40% - một con số khổng lồ.

Có lẽ vì lẽ đó mà một vài hội kín được ra đời với duy nhất một nhiệm vụ - săn g·iết Pháp Sư.

“Vậy tui cần bỏ việc bám theo các kẻ đi lạc nhỉ?” - Hanna xoa xoa cằm nói.

“Ừm, có chuyện khác cần Hanna làm hơn đấy.”

Irena nhẹ nhàng nói.

Cả hai im lặng ngay khi thấy Phục Hy đang ngồi im trong phòng nghỉ, nàng liên tục lật sách và như thể mọi dòng chữ đều đã được in sẵn trong đầu vậy.

“Vậy, chúng ta đi chứ!”


“Kẻ này… Ta muốn g·iết hắn!”

Nàng nói, ánh mắt phẫn nộ không hề che giấu đi sát tâm trong lòng mình.

“Thiên Hồ! Dù rằng sinh mạng của bất cứ sinh linh nào trong Nguyên giới đều không quan trọng với chúng ta, nhưng cũng không thể vì chuyện cá nhân mà tước đi chúng.”

Sư Đà lên tiếng ngăn cản, hội đồng tối cao là tập hợp của những kẻ mạnh nhất. Cơ bản thì gần như toàn bộ bọn họ đều đã thoát ly khỏi dòng chảy của thế giới, nhưng dù thế thì miễn là vẫn còn tâm trí, họ vẫn cũng chỉ là những tồn tại mạnh mẽ chút ít mà thôi. Chưa thể trở thành thực thể không tồn tại cảm xúc như Thần linh được.

“Những chuyện năm đó chúng ta sẽ không can thiệp, nhưng cô cũng cần nhớ bản thân mình vẫn là một Nguyên lão - Thành viên của Hội đồng tối cao.”

Thiên Khung cau mày nói, bà sau đó nhìn về chân dung kia và thở dài.

“Hắn không phải là người đó.”

Dạ Lang vẫy đuôi nói, nhưng lão nhanh chóng nhìn sang bên Dị Tượng Giới Thần Vương và im lặng.

“Hẳn là sau hai nghìn năm ngắn ngủi, hắn đã trở lại sao?” - Tu La Sa Bà Vương hóa thành làn khói đen và đôi mắt dịu đi trông thấy.

“Vậy lần này ta không tham gia đâu, v·ết t·hương cũ vẫn còn đau âm ỉ đây này.” - Dạ Lang đưa chân sau lên gảy tai và nói.

“Miễn kẻ đó mãi mãi không tỉnh dậy, chúng ta cũng không cần quan tâm đến hắn.” - Sư Đà lên tiếng.

“Đây là kế hoạch của hắn? Ta thật sự không thể nghĩ ra mục đích thật sự của gã này, trước đây hay hiện tại cũng vậy.” - Linh Xà lắc nhẹ đầu và nói.

“Thú vị, thật sự rất thú vị.”

Đầu rồng cười lớn, Lạc Long nhìn sang Thiên Hồ với ánh mắt trêu đùa và chất giọng mỉa mai.

“Chuyện này chúng ta nên để Thiên Hồ giải quyết, ý kiến của mọi người thế nào?”

Sư Đà cất giọng và vòng sáng lóe lên, cuộc bỏ phiếu nhanh chóng kết thúc với năm phiếu thuận và không phiếu chống.

Tất cả bọn họ đều có thể âm thầm đứng ngoài quan sát mọi việc, vì thế nên lựa chọn ai là người gánh vác trách nhiệm cũng không quá quan trọng. Dù rằng Cửu Vĩ Thiên Hồ Vương có ý định bí mật làm gì đó thì rất khó để qua mặt các thành viên khác.

“Cô cũng cần nhớ cần thu thập thông tin về hệ thống của hắn, sau cuộc họp thì chúng ta sẽ gỡ bỏ cấm chế cho nó hoạt động trở lại. Đừng để cảm xúc bản thân lấn át lý trí. Hội đồng vẫn sẽ luôn quan sát tình hình.”

Hắc Vũ Thiên Khung Vương chậm rãi nói, cánh lớn vung nhẹ và các ký tự biến mất.

“Chủ đề tiếp theo.”

[Lãng khách màn sương đen]

“Hắn lại xuất hiện sao? Lần này có thêm thông tin gì mới không?” - Dạ Lang.

“Vẫn không, Tứ Thượng Long - Angell đang điều tra.” - Nhất Thượng Long - Genju chậm rãi nói.

“Cô ta làm được không? Hay lại tạo thêm phiền phức nữa?” - Lạc Long phàn nàn.

“Sao trước mặt nàng ngươi không nói như vậy đi?” - Thiên Hồ bắt chéo chân châm chọc.

Tất cả người dân Eilrine luôn cho rằng Thượng Long Đoàn có sức mạnh yếu hơn hẳn Đại Yêu Tộc, và do các Nguyên lão rất ít khi lộ diện nên gần như ai cũng sẽ cho rằng các Nguyên lão nói riêng và Hội đồng tối cao nói chung có sức mạnh vượt trội Thượng Long Đoàn. Nhưng sự thật thì không như thế, lý do duy nhất cho việc Tứ Thượng Long Angell phải đích thân đi điều tra màn sương đen đơn giản vì cô là người mạnh nhất mà hiện tại bọn họ có, sức mạnh ma thuật của Angell hoàn toàn không khớp với bất kỳ tầng sức mạnh nào. Và đây cũng là lý do chính cho việc Hội đồng thường bỏ qua cho những lần phạm lỗi công khai của cô, Angell có tính cách không tuân theo quy tắc và thường làm bất kỳ thứ gì bản thân thấy thích, không ai có thể ép buộc hay sai khiến cô.

“Đi về lo chuyện nhà ngươi trước đi, con cáo nhỏ.”

Lạc Long cũng không chịu trận, lão cười khẩy và nói.

“Liên quan gì tới con giun nhà ông.”

Thiên Hồ cau mày.

“Vậy, chúng ta có thể tạo một mối quan hệ hợp tác và tránh xung đột không?” - Thiên Khung.

“Có thể, nhưng trước hết cần làm rõ kẻ này có xứng đáng hay không.” - Dạ Lang.

“Quá thiếu thông tin, trước mắt chúng ta đã mất đi hai nhóm trinh sát để tìm hiểu. Còn tiếp tục cử người thì khả năng cao sẽ khiến đối phương cảm thấy bị đe dọa.” - Sư Đà.

“Màn sương đó không thể thâm nhập, chỉ có thể lách qua bằng cách xuyên không gian đi vòng qua. Kẻ đó có khi nào…” - Dị Tượng.

“Ý của Dị Tượng Giới Thần Vương là…” - Thiên Khung và sáu Nguyên lão bỗng đồng loạt quay đầu nhìn về Thiên Trúc Thánh Mẫu, nàng chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu nhẹ.

“Ta không biết.” - Thiên Trúc Thánh Mẫu nói.

“Kẻ duy nhất mà chúng ta biết có đủ thực lực sống sót bên trong màn sương đó, cũng là kẻ duy nhất sở hữu thể chất cộng hưởng cùng màn sương đen kia. Chúng ta không thể nào không nghi ngờ được.” - Dị Tượng.

“Nếu thật sự là người đó thì đây là một vấn đề quan trọng, chúng ta nên lần nữa mở rộng điều tra và diệt cỏ tận gốc.” - Lạc Long.

“Sự kiện hai ngàn năm trước đã thiệt hại ba vị Nguyên lão và một vị Thượng Long, dù bây giờ có truy cứu cũng chẳng thể chắc chắn hoàn toàn sẽ bù đắp được thiệt hại đó.” - Thiên Khung.

“Vậy chúng ta hãy tạm gác vấn đề này, chờ đến khi có thêm thông tin mới từ Thượng Long Đoàn. Cuộc họp sẽ tiếp tục sau.” - Hỗn Thiên Thánh Hậu chậm rãi nói, tất cả Nguyên lão đều gật đầu và tất cả trở nên im lặng.

Đây là chuyện thường xuyên diễn ra trong cuộc họp, họ sẽ chờ đợi cho đến khi có thể quyết định dứt điểm một vấn đề và vì lý do này mà các lần họp đều tiêu tốn không dưới mười năm. Đỉnh điểm từng có một lần họ đã chờ và hoãn cuộc họp hơn hai trăm năm.

Nhưng lần này do đã hạn chế thời gian cuộc họp chỉ trong 9 năm, thời gian chờ đợi sẽ giảm đi rất nhiều.


Chương 159: Lãng khách màn sương đen?