Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Nguyên Chấn Thế
Unknown
Chương 176: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân
Rầm!!!
Con thú lớn ngã nhào khi bị mất thăng bằng bởi một đòn bẩy nhẹ từ Akira.
“Uầy! Khó chịu thế!”
Cậu dùng tay trái để giữ chặt con ma thú mang hình dạng một con báo ở ngay phía dưới mình.
Vì không được phép g·iết nên Akira chỉ có thể khống chế những ma thú bằng cách “nhẹ nhàng” mà thôi.
Akira xoa cổ tay của cậu, thật là một nhiệm vụ mang đầy rắc rối.
Đầu cậu ngước về phía sau lưng mình, một người đàn ông với vẻ ngoài thanh lịch đang dựa người vào cây để quan sát Akira.
“Ngài… Không phiền chứ?”
Akia ấp úng đưa ra câu hỏi của mình.
Người đàn ông kia vẫn im lặng và khẽ chớp mắt một cái nhẹ.
Ông ta có một ngoại hình đậm chất Kiếm sĩ với việc đeo một thanh kiếm trên lưng mình. Mái tóc đen cùng đôi mắt sắt lạnh mang màu vàng kim.
Trên mắt trái của ông còn có một vết sẹo dài, cùng với gương mặt mang đậm chất nam tính thì ông trông cứ như một chiến binh tối thượng vậy.
Nhưng Akira thở dài, ông ấy còn thậm chí mạnh hơn cậu tưởng tượng.
Ông đang khoác lên mình một cái Haori đen cổ điển.
Cơ thể ông ấy không quá to lớn so với vài kẻ ở đấu trường nhưng ông lại mang một khí thế áp đảo đến ngút trời, cứ như ông ấy luôn làm chủ ở mỗi cuộc chiến.
Người đàn ông này là Nhất Thượng Long - Genju, và ông ấy đã nhận nhiệm vụ bảo hộ cho Akira trong bài kiểm tra lần này.
Thật ra mà nói thì ông ấy giống như được chỉ định đi theo để giá·m s·át Akira hơn là bảo hộ.
Tuy rằng bản thân Akira cũng rất biết ơn khi ông đã cho cậu biết 2 điều luật mà đáng lẽ nhà trường đã ẩn giấu với cậu.
Và thông tin thêm cũng cho Akira biết được vẫn còn hai người cũng được liệt kê vào danh sách “đen” như cậu.
Chắc chắn một người là Hanakii - thiên tài của đấu trường và người còn lại chắc có lẽ là Yumeko, nhưng Akira cũng không dám chắc vì có khi cô không đủ tiềm năng để được chọn là cá thể đặc biệt.
“Không! Ta không phiền đâu”
Genju nói với chất giọng trầm ấm, cảm tưởng rằng ngay cả giọng nói của ông cũng mang đầy sức nặng.
Việc mà Akira đang gặp vấn đề với Genju bây giờ là đề bài và luật của cậu.
“G·i·ế·t ma thú canh cửa của khu Origy mà không làm nó đổ máu”
Akira cau mày, cậu nhớ về cảm giác của mình khi lần đầu nhận được đề thi.
Chỉ có duy nhất một từ “Shock” mà cậu có thể biểu lộ, chắc chắn có ai đó trong ban giám hiệu trường có thù hằn gì với cậu đây mà, chứ không thể nào lại giao cho một Chiến binh chuyên đàn áp bằng sức mạnh và kỹ năng như Akira nhận một nhiệm vụ yêu cầu khả năng ma pháp cao như vậy.
Chuyện g·iết một con ma thú mà không khiến nó đổ máu đối với một Pháp sư tầm trung là dễ dàng, tuy nhiên họ vẫn cần phải có đội nhóm và dàn chắn để có thể xả sát thương một cách thoải mái.
Nhưng với một Chiến binh thì dường như là chuyện viển vông, chắc chỉ khi Akira luyện được cái sức mạnh “Công lực” mà rất nhiều người trong Tiên Tử Đoàn hay nhắc tới như một truyền thuyết đô thị thì cậu mới có khả năng hoàn thành được đề thi này.
Và còn nữa, vẫn còn đó hai điều luật dành riêng cho cậu, nếu phạm phải dù chỉ một trong ba thì Akira sẽ b·ị đ·ánh rớt.
· Không được phép làm đổ hay chặt gãy bất kỳ cái cây nào.
· Không được g·iết bất kỳ ma thú nào ngoại trừ con boss được giao.
· Không được làm đổ máu ma thú canh cửa Origy
Akira lần nữa thở dài, và cũng vì cái luật c·hết tiệt đó mà giờ cậu phải nhờ Chiến binh mạnh nhất lục địa g·iết giúp cậu con ma thú yếu đuối này.
Mặc dù Genju ban đầu đã được chỉ định là giá·m s·át chứ không được phép giúp đỡ bất kỳ long sinh nào, tuy nhiên chỉ sau hai ngày thì ông ấy đã giúp hơn bốn thí sinh thoát c·hết và còn trực tiếp giúp Akira có nguồn thực phẩm.
Vì nếu ông không giúp có lẽ Akira chắc chắn sẽ rớt ngay ngày đầu tiên vì vấn đề thực phẩm mất.
Ông ấy bước nhẹ nhàng về phía Akira, dù cho ông ấy không phải là dạng người nhỏ con nhưng Akira không thể nào nghe được tiếng bước chân của ông ngay cả trong khu rừng đầy lá cây và cỏ khô này.
[Thế quái nào mà ông ấy có thể né được việc dẫm vào lá và cành cây mà không cần nhìn xuống chân mình như thế chứ]
Ông dừng lại ngay trước mắt Akira, chỉ cách cậu chưa tới nửa mét.
Trên tay ông đang cầm một nhánh cây nhỏ, chỉ nhỏ tầm một chiếc tăm xỉa răng.
Và ông cầm chiếc tăm nhỏ ấy hướng về phía con ma thú đang bị khống chế kia, vẽ nhẹ vài đường trong không trung như một nhạc trưởng đang điều khiển dàn nhạc của mình.
Kiiiiiiiittttttttttt!
Tiếng gió rít nhẹ vang lên khe khẽ như tiếng chuông gió, Akira sẽ tận hưởng âm thanh này nếu như nó không có một cách sản xuất đáng sợ đến vậy.
Con ma thú ngay lập tức bất động sau một khoản dài vùng vẫy, cơ thể nó đổ sầm xuống và rớt ra thành nhiều mảnh nhỏ như được ai đó cắt gọt một cách điêu luyện vậy.
Genju chỉ “Hmm” một cái rồi nhanh chóng di chuyển về một hướng khác.
Akira thu nhặt những mảng thịt lớn để có thể nấu nướng cho ngày hôm nay.
“Bên đó lại có ai gặp vấn đề à? Rừng rậm đúng là không thể đùa được!”
Akira nói nhỏ với chính mình, bản thân cậu cũng hiểu rất rõ điều đó.
Nhưng trong thâm tâm cậu sẽ không muốn bỏ cuộc, vì cả hai người kia chắc chắn sẽ vượt qua Akira nếu cậu cho phép bản thân nghỉ ngơi.
Nhất là Hanakii, Akira sờ nhẹ vào vùng sườn phải của mình-nơi có một vết sẹo dài.
Đó là kẻ cậu sẽ không bao giờ coi thường, một Kiếm sĩ với những kỹ năng vượt bậc.
Nhưng Akira cũng đã từng ướm thử Hanakii với Nhất Thượng Long và cậu nhanh chóng bật cười trước sự ngu dốt của bản thân.
Việc so sánh cậu hay Hanakii với ngài ấy giống như đang so hai đứa trẻ sơ sinh với một chiến binh dày dạn kinh nghiệm vậy, thật đáng buồn cười.
Akira đốt lại lửa trại của mình và bắt đầu nướng thịt.
Genju chắc sẽ về lại vị trí giá·m s·át cậu trước buổi sáng.
Mấy ngày nay ngài ấy luôn đi xung quanh để giúp đỡ những long sinh khác, và cho dù không cần phải giúp ai thì trước nửa đêm ngài ấy cũng sẽ biến đi đâu mất và trở về trước buổi sáng.
Chắc đó là khoảng thời gian để ngài ấy nghỉ ngơi, Akira nghĩ thầm và cắn mạnh một miếng thịt to.
…
King vỗ vỗ nhẹ vào cái lưng còng của mình, ông đang cảm thấy đau nhức khắp toàn thân.
“Đúng là khốn nạn mà, d*t m* n* chứ!”
King nắm chặt cây gậy chống của mình trong tay, ông đang phải khổ sở bước đi trên sự gồ ghề của địa hình khu rừng c·hết tiệt này.
“Tại sao tao phải làm cái công việc ch* c·hết này chứ d*t c*n m*!!!”
King cọc cằn hướng mắt về phía Yumeko đang loay hoay dựng trại.
“Dạ…?!??”
Yumeko bối rối đáp trả ánh mắt của King đang giận dữ hướng vào mình.
Là một Kiếm sĩ trẻ, tuy rằng nàng có phần nào đó vụng về nhưng tài năng của nàng là không thể phủ nhận, việc có mặt trong nhóm “cá thể đặc biệt” cũng đã phần nào nói lên điều đó.
Nhưng dù cho Yumeko có là con người tiềm năng hay mạnh mẽ như thế nào đi nữa thì nàng vẫn chẳng đáng gì trong mắt những kẻ mạnh khác, đặc biệt là King. Ông từ khi bắt đầu bài kiểm tra đã không ngừng đánh giá và cáu gắt với Yumeko, điều đó khiến nàng luôn trong trạng thái hồi hộp và căng thẳng.
Chỉ một ánh nhìn của King cũng đủ khiến cơ thể nhỏ nhắn kia giật bắn người mà lắp bắp không nói thành lời.
“K-Không! Làm việc của mình đi!”
Ông gằn giọng, cơ thể kia quá nhỏ bé nếu so với lão già như King.
King nheo mắt lại nhìn về một hướng khác, tuy rằng chẳng ai có thể thấy thứ gì ở đó cả, chỉ hoàn toàn là một màn đêm u tối. Nhưng King thì khác, ông từng là một Chiến binh đã chinh chiến vô số trận đấu mang tính lịch sử. Số lần ông gần như ở ranh giới sinh tử còn nhiều hơn cả số lần được bước vào cuộc chiến của vài người lính khác.
Ở đó vừa có một thế lực mang nguồn sức mạnh khủng kh·iếp lướt qua, dù cho kẻ đó đã giảm thiểu hết mức sự tồn tại của bản thân nhưng King vẫn dễ dàng nhận biết, đó không phải là một điều khó với người ở trình độ cao như King.
Nhưng nếu là Yumeko thì sẽ chẳng thể nào biết được.
Kẻ đó chính là một trong các Thượng Long, đồng thời cũng là người đứng đầu của Thượng Long đoàn - Genju Hắc Kiếm Sư.
King lấy ra một chiếc khăn tay bé để lau mồ hôi trên mặt ông, dù thật sự chẳng có gì ở đó cả.
Yumeko vẫn đang ung dung làm việc, dù cho một kẻ mạnh như Genju vừa lướt ngang qua nàng. Có lẽ tốc độ của Genju quá nhanh nên gần như chẳng để lại tiếng động gì.
King tặc lưỡi, lão già đó đâu kém tuổi gì King, nhưng hắn vẫn mạnh khoẻ như một chàng thiếu niên dồi dào sức trẻ. Hoạ chăng hắn đã được thần linh ban phước.
Vì King chỉ gia nhập Thượng Long Đoàn sau Genju có vài năm, chẳng đáng là bao nhưng nếu chỉ nói về mặt ngoại hình của hai người thì King trông cứ như lớn hơn Genju cả mấy chục ngàn tuổi. Thật sự là quá bất công.
King lại lần nữa vỗ lưng mình.
Ông bước đi với chiếc gậy trong tay và chọn một gồ đất cao để ngồi.
“Lão ta đi đâu thế nhỉ? Gặp tình nhân chăng?”
King tự hỏi chính mình, mặc dù ông không thường quan tâm đến người khác lắm. Nhưng Genju phần nào đó cũng có thể coi là một người bạn già của ông, King sẽ không bỏ ngoài tay những điều thú vị đến từ Genju.
Sở dĩ King đưa ra kết luận Genju gặp người tình của mình là vì ông có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của con gái từ Genju sau mỗi lần lão ta trở về, tuy rằng mùi đó chẳng quá nhiều.
Nó chỉ ở mức độ như thể Genju chỉ đứng gần cô gái đó thôi, nhưng việc đó cũng chẳng phải quá đáng ngờ hay sao?
Genju chắc chắn sẽ giúp tất cả các long sinh lão thấy, và nếu vì lý do đó mà ông ta có mùi hương phụ nữ trên cơ thể mình cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng nếu chỉ có duy nhất một mùi lặp đi lặp lại suốt thì King phải xem xét lại, và kết luận cuối cùng của ông là Genju có thể đi gặp vợ hoặc ai đó tương tự vậy. Bởi dù sao thì cuộc sống của các Thượng Long thường đều là những thông tin mật.
King cắn răng mình, ông đang nhớ về một đứa trẻ đã gọi ông là cha từ rất lâu về trước. Và cho đến tận hôm nay con bé vẫn luôn gọi ông như thế mặc dù King đã thể hiện rõ sự khó chịu trên gương mặt mình, mặc dù trong thâm tâm ông từ lâu đã chấp nhận người con gái này rồi.
Con bé là một cô bé rất dễ thương và hoạt bát, cô luôn có thể nói chuyện và làm thân với bất kỳ ai dù cho bọn họ có đáng sợ hay rác rưởi như thế nào đi chăng nữa.
Cô còn chẳng e ngại hay sợ hãi King, mặc dù ngoại hình ông trông rất khủng bố.
Cao gần ba mét với gương mặt chằng chịt vết sẹo và các gân, mạch máu nổi đầy trên các cơ bắp to lớn của ông.
Chiếc sừng to nằm phía sau gáy và đôi mắt luôn luôn trừng thẳng vào kẻ khác như thể họ là kẻ thù.
Mặc dù vậy thì King luôn muốn mình có thể trở thành một người cha tốt, ông khao khát được tái tạo lại một gia đình. Con trai ông đã mất rất lâu về trước, và King cho rằng Tiên Tử Đoàn đã hại c·hết con mình khi giao cho nó một nhiệm vụ vượt quá khả năng. Mặc dù ông đã nói không nhưng nó một mực muốn thể hiện khả năng của bản thân mà bước chân vào nhiệm vụ đó, Tiên Tử Đoàn chẳng có lỗi gì cả, nhưng King lại chẳng muốn nhận lấy lỗi lầm về bản thân mình. Ông không muốn có cảm giác tội lỗi như kẻ đã gián tiếp hại c·hết con mình, vì thế ông luôn trả lời mọi câu hỏi về con trai của ông rằng:
“Nó c·hết vì nó yếu, chỉ thế thôi!”.
Dù cho có tỏ ra mạnh mẽ hay cường tráng đến đâu thì ngày nhận được tin dữ, King đã ngồi khóc rất lâu, ông thật sự rất yêu con trai của mình.
Và giờ đây, có một người con gái coi ông là cha mình.
Angell là tên của cô bé đó, đồng thời cũng là Tứ Thượng Long thuộc Thượng Long Đoàn. Một Pháp Sư toàn năng và mạnh mẽ, con bé rất tốt bụng và cực kỳ rắc rối với tính cách và khả năng làm phiền người khác của mình.
Nhưng chẳng ai ghét cô ấy cả, kể cả King.
Ông từng nói rằng rất ghét cô, khi trở về nhà ông đã rất hối hận về câu nói đó và trong thâm tâm ông mong Angell sẽ tha thứ cho mình.
Nhưng ngay ngày hôm sau thì Angell lại tiếp tục đeo bám ông và làm phiền ông còn dữ dội hơn.
Cô chẳng hề hấn gì với King kể cả khi ông có thô lỗ đến đâu đi chăng nữa, điều đó sưởi ấm trái tim của King và làm ông luôn mỉm cười khi nghĩ về Angell.
Vì mỗi lần nhớ về con bé, ông chỉ toàn nhớ đến những ký ức tốt đẹp và vui vẻ nhất.
“N-Ngài King???”
Yumeko cắt ngang dòng suy nghĩ của King, nàng đang đứng trước mặt ông với một chiếc chảo rán trong tay.
“Gì đây?”
King gằn giọng, mặc dù ông chẳng muốn thế.
“N-Ngài có muốn… dùng bữa? Ý con là… ừm…”
“Không cần thiết! Ta tự lo cho bản thân được, đừng coi thường lão già này!”
Ông nói đoạn và quơ tay ra hiệu cho Yumeko rời đi.
“Sao bọn này dốt nát thế nhỡ?”
King lẩm bẩm, chắc chắn không phải là do bản thân ông xem nhẹ việc này. Nhưng đây là bài kiểm tra cho cuộc sống tương lai của lũ trẻ, ông muốn chúng sẽ hoàn thành nó bằng chính khả năng của mình.
Yumeko cúi người xuống để nhặt lên một chiếc lá to có hình dạng như một mũi tên.
Nói đúng hơn thì nó trông như một chiếc lông vũ, Yumeko khẽ mỉm cười với thứ này và thâm tâm cô có cảm giác thành công.
Yumeko chợt nhớ lại một câu chuyện về một chiến binh cổ xưa, từng mang sức mạnh tuyệt diệu và đẹp đẽ.
Cô ấy luôn được người đời gọi là một vũ công, một chiến binh ma pháp với khả năng sử dụng lông vũ biến thành v·ũ k·hí.
Cùng với sắc tông màu đen tuyền tuyệt đẹp, cô ấy được truyền lại hậu thế với cái tên.
“Thiên Nga Đen”
Nhìn về phía King đang xoa lưng mình, ông ấy có vẻ chật vật với cái cơ thể to lớn đó.
Yumeko là một cô gái bướng bỉnh và khá kiêu ngạo, do có xuất thân khá cao so với vài kẻ cùng thời nên Yumeko dần dần cảm giác khinh thường bọn họ.
Bản thân nàng cũng là một thiên tài kiếm thuật và tuy rằng được coi là người yếu kém nhất trong bộ ba Hanakii, Akira và cuối cùng là Yumeko, thì vẫn có gì đó rất đáng tự hào.
Mặc dù nàng đã cảm nhận rõ ràng khác biệt sức mạnh của mình và Akira nhưng đối với Hanakii thì đó chắc chắn không phải là một khác biệt gì quá lớn.
Hanakii là kẻ không giỏi che giấu khuyết điểm của bản thân, đặc biệt là với những cô gái tinh tường như Yumeko. Có thể khẳng định thể lực của Hanakii chỉ ngang bằng hoặc thậm chí là thua cả nàng, nhưng Yumeko chưa từng có cơ hội chiến thắng.
Cảm giác trong lúc giao tranh với Hanakii rất mơ hồ, cậu ta sử dụng kiếm như một phần cơ thể mình và gần như hiểu rõ cách mà Yumeko sẽ t·ấn c·ông và phòng thủ như thế nào.
Kỹ thuật kiếm của Yumeko chắc chắn có mức phức tạp cao hơn, nhưng nó cũng khiến nàng hao mòn thể lực nhiều hơn. Và sự thiếu liên kết giữa các chiêu thức khiến Yumeko gần như có rất ít khả năng triệt tiêu được những kẻ mạnh.
Còn Hanakii thì khác hẳn, cậu ta sở hữu các chiêu thức mang độ phức tạp ít hơn Yumeko nhưng khả năng thay đổi chiêu thức và tạo ra các liên chiêu phù hợp cho trận chiến đã khiến trình độ của Hanakii hơn hẳn Yumeko ở vài bậc.
Yumeko tặc lưỡi, nàng gần như không được phép làm vậy ở chỗ công cộng nhưng do hiện tại bản thân đang ở trong rừng nên Yumeko có phần thả lỏng.
Bỗng dòng suy nghĩ của Yumeko bị cắt ngang bởi một cơn đau đầu dữ dội, nàng khuỵu người xuống và dùng hai tay ôm c·hặt đ·ầu mình.
“Đ-Đau…!”
Nước mắt ở khoé mắt của Yumeko cứ thế chảy ra, cơn đau đến đột ngột và dữ dội khiến cho Yumeko không có khả năng nắm bắt tình hình và làm bất cứ điều gì cả.
Cô gần như ngất xỉu, nhưng ở khoảnh khắc mắt Yumeko hướng về phía King.
Ông ấy không còn ở vị trí cũ mà đã đứng ngay chỗ Yumeko, dùng một tay để đỡ lấy cô.