Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Nguyên Chấn Thế
Unknown
Chương 179: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân
Yumeko b·ị đ·ánh bật đi một đoạn dài, hai chân nàng chống mạnh xuống đất và kéo phần nền thành một đoạn dài. Đôi môi nhỏ tuôn trào dòng máu tươi.
“Đau.”
Nàng rên rỉ rất nhỏ, cơ thể gần như đã quá sức khi phải liên tục gánh chịu tổn thương mạnh mẽ từ ma thú cấp 6 như Lurion Tetsa.
“N-Nó định làm gì?”
Lurion Tetsa giơ cánh tay gầy gò lên, một thứ gì đó trông như bong bóng nước xuất hiện và ánh mắt Yumeko có thể cảm giác được đây là một kỹ năng cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng nàng hiện tại đã cạn kiệt mana, cơ thể cũng chẳng còn sức để chiến đấu hay bỏ chạy. Duy nhất vào thời điểm này chỉ có thể kích hoạt vật phẩm bảo mệnh và trốn thoát, nhưng làm vậy đồng nghĩa sẽ bỏ mặt Akira và nhiều khả năng con ma thú này sẽ trốn thoát, vậy thì chuyện tuyển sinh chẳng phải thất bại ê chề?
“Yumeko!”
Bỗng vào thời điểm khốn cùng nhất, giọng nói của người ca ca mà nàng vẫn luôn dựa vào kia lần nữa vang lên.
[Nhật Luân Kiếm Pháp: Nhật Luân Bộ]
Ánh lửa chiếu từ bầu trời xuống trước mặt Yumeko và thân ảnh Akira hiện lên, cậu xoay kiếm trên tay và một vòng bảo hộ hiện ra.
“Có ta ở đây rồi, xin lỗi muội.”
Akira nói, cậu thật sự đã để cho Yumeko một mình đối địch trong khoảng thời gian bản thân chìm trong huyễn cảnh. Thật sự chẳng đáng mặt thiên tài số một gia tộc chút nào, chuyện này thật may mắn chỉ có Yumeko chứng kiến.
Đôi mắt nàng như thể sắp khóc, Yumeko dự định nói gì đó thì một cảm giác nóng khủng kh·iếp phát ra từ sâu linh hồn kh·iếp cơ thể nàng rụt lại và thanh katana rơi thẳng xuống đất.
“Ha!”
Hai tay ôm chặt ngực trái, cảm giác đau đớn từ sâu bên trong khiến nàng không tự chủ được mà gục ngã hoàn toàn.
“Yumeko!”
Akira gần như muốn gào lên, cậu lùi chân một bước nhưng Lurion Tetsa đã xuất hiện ngay gần trước mặt cả hai người từ khi nào, nó vung tay và Akira điều khiển vòng bảo hộ chụp lấy Yumeko.
Phụt!
Bong bóng khi nãy Lurion Tetsa tạo ra vẫn chưa được bắn ra, Akira chợt nhận ra bản thân đang bị kẹp giữa đòn t·ấn c·ông đó của ma thú và Yumeko, lá chắn cậu đã bao lấy nàng nhưng vẫn chưa thể chắc chắn sẽ bảo hộ được Yumeko.
Vì thế nên…
Akira lắc người xuất hiện và dùng thân mình che chắn bong bóng lớn kia, cậu không biết nó sẽ có tác dụng hay ảnh hưởng gì nhưng chắc chắn không hề dễ chịu chút nào. Và bản thân Akira cũng đã sẵn sàng phản công dù bản thân sắp tới có b·ị t·hương nặng đến thế nào.
Xoẹt!
Bong bóng ngay thời điểm chạm vào Akira thì ngay lập tức khiến tầm nhìn cậu bị tiêu biến, nhưng rất nhanh Akira đã lấy lại được và lưỡi kiếm trên tay cậu hóa thành màu đỏ của lửa.
[Nhật Thần Kiếm Pháp: Trảm Luân]
“Hả!”
Akira thu katana về tay, đòn t·ấn c·ông cũng bị hóa giải và trước mắt cậu là một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ.
“Hồ nước? Yumeko!”
Cơ thể xoay tròn vài vòng, cậu thật sự có thể xác nhận bản thân đang ở một nơi hoàn toàn khác với lúc nãy. Trận chiến đang dở dang hoàn toàn chẳng còn tồn tại nữa.
“Huyễn cảnh? Không! Là ma pháp dịch chuyển con mồi!”
“Khốn! Yumeko!”
Ánh sáng lóe lên, Akira di chuyển lên thân cây cao nhất và dùng tầm mắt quan sát thật kỹ. Nơi đây quá xa lạ và dường như cách rất xa vị trí lúc đầu, Akira có thể cảm giác được nhiệt độ không khí nơi đây có phần loãng hơn hẳn và mật độ mana cũng đậm đặc hơn.
“Thứ s·ú·c sinh! Muội không được có chuyện gì đâu đấy!”
Chỉ vừa đồng hành được với nàng ấy trong một khoảng thời gian ngắn, trong gần triệu thí sinh mà cả hai người có thể đụng mặt nhau đã có thể coi như nhân duyên cực kỳ khó miêu tả, nhưng để có thể gặp lại thêm lần nữa thì thật sự là khó như lên trời.
…
“Akira ca ca!”
Yumeko gục xuống đất, nàng chỉ có thể chợt thấy cảnh Akira bị bong bóng kỳ dị kia làm biến mất tại chỗ và con Lurion Tetsa đang chậm rãi bước đến vị trí của nàng.
“Khặc!”
Phun ra một ngụm máu, gương mặt Yumeko trở nên trắng bệch và cơ thể nóng như lửa đốt. Đây không phải là do đòn t·ấn c·ông của Lurion Tetsa mà hoàn toàn là bởi vì môn công pháp [Nhật Luân Kiếm Pháp] của gia tộc Yorima.
Đây là công pháp sử dụng sức mạnh nguyên Dương, ngược lại với Nguyệt Thần Kiếm Pháp. Vì thế mà chỉ có nam giới mới có thể tu luyện bộ công pháp này, còn nếu là nữ giới như Yumeko thì nàng sẽ có một thời kỳ cần hấp thụ nguyên Dương để loại bỏ sự phản phệ.
Cách tốt nhất là tiến hành quan hệ nam nữ và hấp thu nguyên Dương của người đàn ông đó, nhưng do bản thân Yumeko có địa vị rất cao trong gia tộc nên sẽ không có ai ngoài Akira đủ tiêu chuẩn cung cấp nguyên Dương cho nàng. Chỉ là cả hai vẫn chưa tiến hành đính hôn chính thức nên gia tộc không cho phép, họ đã thay bằng phương pháp sử dụng sức mạnh của thuộc tính Quang để tẩm bổ cho Yumeko, phương pháp này rất tốn thời gian và không quá hiệu quả nhưng sẽ bảo đảm trinh tiết cho nàng đến hết giai đoạn trưởng thành.
“T-Trở về! Phải trở về!”
Cơ thể đau nóng khiến Yumeko không còn có khả năng suy nghĩ thấu đáo, nàng tập trung vào ma thạch trong tâm trí và ngay thời điểm dự định phá hủy nó, một giọng nói vang lên trước mặt Yumeko.
“Cô không sao chứ? Bị thương nặng thật.”
Trước mặt Yumeko là một người đàn ông cao lớn gần như chạm ngưỡng hai mét, vóc dáng to lớn vạm vỡ với hàng đống khối cơ bắp săn chắc. Mái tóc ngắn xám tro cùng gương mặt không điển trai chút nào, nhưng lại rất bình ổn.
“Lurion Tetsa! Ngươi mau trốn đi!”
Nàng cố gắng cảnh báo hắn, chắc chắn ngay sau khi hắn trốn đi thì nàng cũng sẽ phá huỷ ma thạch. Thất bại cũng không sao, chỉ cần phải nhanh chóng trở về giải quyết sự phản phệ nghiêm trọng này.
“Nó đấy à?”
Người đàn ông vạm vỡ giơ thân con Lurion Tetsa lên trước mặt Yumeko và lắc lắc, nó dường như đã bị đấm nát và các bộ phận bị rụng đi gần hết.
“Nó chỉ còn có chút sức mọn, đứng cũng chẳng vững nữa mà đã có thể tránh né tận hai lần Thuẫn sát. Thật sự rất đáng gờm!”
Yumeko siết chặt hai đùi mình lại, nàng nghiến răng và cảm giác phần bụng dưới như thể sắp cháy thành tro. Cơ thể bỗng trở nên vô lực và tâm trí dần dần mờ ảo.
Nàng ngã gục xuống và gã đàn ông kia rất nhẹ nhàng bế cơ thể nàng lên như thể chẳng có tí trọng lượng nào, cảm nhận được luồng khí tức đàn ông khiến Yumeko có chút gì đó tận sâu bên trong tâm trí cảm giác rất lạ.
Cảm giác cảnh báo cho nàng rằng cần phải huỷ ma thạch và rời đi khỏi bài thi này ngay lập tức, vì cưỡng ép sử dụng [Nhật Luân Kiếm Pháp] quá nhiều đã khiến quá trình hao mòn Dương khí diễn ra nhanh hơn thông thường. Nàng cần trở về gia tộc và đưa đi hấp thu nguyên tố ngay lập tức.
Nhưng Yumeko phớt lời linh cảm của bản thân, nàng vẫn muốn tiếp tục bài thi và thậm chí là hoàn thành nó. Có lẽ sau khi ngủ một giấc và tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi, người đàn ông vạm vỡ này trông có vẻ rất đáng tin.
Sâu trong linh hồn Yumeko có cảm giác an toàn, vậy là đủ.
…
“Chỉ là ngủ thôi sao? Có vẻ v·ết t·hương không nặng đến mức kiệt sức đến vậy mà nhỉ?”
Hirio bế Yumeko bước đi một cách ung dung, anh sử dụng thần thức quét rộng môi trường xung quanh và sau khi chắc chắn mọi thứ đều an toàn thì mới dừng chân.
Bầu trời đang dần chuyển tối, Hirio tìm một loạt các mảnh cỏ tươi và xếp lại để Yumeko nằm yên trên đó. Do bản thân không sở hữu ma pháp trị liệu nên Hirio cũng chỉ đành để nàng nghỉ ngơi tạm mà thôi. Dựa theo bề ngoài thì nàng có vẻ là một người giàu có, vậy thì khả năng cao sẽ tự có đan dược hay vật phẩm trị liệu cho mình mà thôi.
“Xong!”
Phủi phủi hay tay, Hirio nhìn căn hầm nhỏ mình vừa tạo ra bằng việc khoét sâu vào vách một gò núi nhô ra với nhiều thân cây được xếp gọn vào trong. Ít ra thì vẫn có khả năng bỏ trốn nếu bị tập kích và cũng đủ kín để che đi sự quan sát của các loài ma thú đêm.
“Giờ thì, mình chắc không cần tra thông tin cô ấy nhỉ?”
“Nhưng vẫn cần cho chắc ăn nhỉ?”
Hirio đắn đo hồi lâu, cuối cùng thì anh vẫn quyết định không tra cứu thông tin vì thật sự không đáng. Dù sao thì sau khi tỉnh lại cô ấy khả năng cao cần phải thực hiện nhiệm vụ của mình, vì vậy mà anh sẽ không còn liên quan gì nhiều nữa.
Trên tay Hirio là một trái tim bằng gỗ, anh nhìn kỹ nó một lượt và xác con Lurion Tetsa đã hóa thành tro tàn. Chỉ duy nhất thứ này vẫn còn lại, dựa theo trước đó hệ thống đã báo thông tin thì đây là một con ma thú cấp 6, thời điểm đó nó chỉ còn đúng một hơi tàn và dường như đang cố gắng trả thù vì chuyện phải c·hết đã là điều chắc chắn với nó.
“Chỉ với một thân thực lực Level 3 [Thập tinh] mà có thể chống đỡ lâu đến như vậy trước ma thú cấp 6, thật kinh khủng nha.”
Thông thường thì đây là việc không thể nào, dù có xuất sắc đến mấy đi chăng nữa thì một dũng giả Level 3 cũng vô phương chống lại ma thú cấp 4, đừng nói đến việc chênh lệch đã tăng đến 3 cấp. Và dù cho có là hơi tàn cuối cùng thì con ma thú đó vẫn dư sức g·iết c·hết cô gái nhỏ nhắn này chỉ với một ý nghĩ.
“Cô ấy trông thật trẻ, mình thật sự không có cách nào xác minh tuổi của các chủng tộc khác bằng vẻ bề ngoài.”
“Ưm… Nóng quá!”
Giọng nói của Yumeko vang lên, nàng quằn quại trông cực kỳ đau đớn và Hirio ngay lập tức sử dụng một vật phẩm có khả năng giảm thân nhiệt mà Hanakii từng cho anh trước kỳ thi.
[Vật phẩm cấp 4: Đăng Thuỷ Hộ]
Nó có khả năng uẩn dưỡng cơ thể và tạo một nhiệt độ thích hợp tránh cho việc sốc nhiệt và cảm lạnh, nó còn có thêm khả năng dưỡng các v·ết t·hương do nhiệt độ như bỏng hoặc bị đóng băng.
Luồng mana màu xanh dịu nhẹ lan tỏa bao trùm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Yumeko, nhưng cô lại liên tục co rút cơ thể và hai tay run rẩy ôm chặt bụng mình.
“Bị nội thương sao? Phải chi có Hanakii ở đây nhỉ, hoặc Tử Linh cũng tốt.”
Hirio càng ngày càng có cảm giác về sức ảnh hưởng của Y sư, và lý do tại sao chức nghiệp Pháp - Thuật Sư phụ trợ lại có ảnh hưởng không thua kém gì các chủ lực cả. Họ có khả năng can thiệp vào trạng thái sống còn của bất kỳ ai, và hiện tại thì Hirio ngoài vật phẩm cấp 4 này ra thì chẳng còn gì có khả năng giúp đỡ phục hồi cả. Đan dược của anh hoàn toàn là loại để bôi vào các v·ết t·hương ngoài da và không có khả năng trị nội thương, bản thân khá tự tin vào khả năng thôn phệ vật chất của Hỗn Độn Chân Tâm nên nếu cần thì Hirio có thể thôn phệ mana tự nhiên để tự chữa trị.
“Ưm…”
Yumeko run rẩy, nàng chậm rãi hé mở đôi mi dài và nhìn thấy người đàn ông trước đó cứu giúp mình đang cố gắng để cơ thể nàng hạ nhiệt.
Nhưng Yumeko biết rõ bản thân mình đang hoàn toàn không bị nội thương, nàng chỉ có những vết ngoại thương trước đó mà thôi. Tâm trí hiện tại của nàng đã không còn bất kỳ sự tỉnh táo nào cả.
Sự thiếu hụt Dương khí khiến hành động và lý trí của Yumeko mất kiểm soát, nàng đưa hai tay xuống giữa đùi mình và cọ xát liên tục. Nhưng nơi đó càng ngày càng nóng và ngứa ngáy đến cực kỳ khó chịu.
Hơi thở Yumeko trở nên cực kỳ nóng rực, nàng cum rúm lại và cơ thể co giật vài nhịp.
“Ê! Ê! Cô không sao chứ!”
Hirio tăng thêm cường độ của Đăng Thuỷ Hộ nhưng cũng chẳng giúp ích được gì. Anh thì lại không muốn phí điểm tích lũy cho người lạ mà không có lợi ích cụ thể, và mỗi thí sinh đều có khả năng tự bỏ cuộc bằng cách huỷ đi ma thạch trong tâm trí mình. Có lẽ chỉ là cơn đau nhất thời của cô gái này mà thôi.
Yumeko ngẩng đầu nhìn Hirio, đôi mắt đỏ hoe và đôi môi bị cắn đến sưng đỏ. Bỗng chốc nàng chống tay ngồi dậy và Hirio nghe được một mùi hương gì đó rất nồng.
“Hắn không phải ca ca.”
Dường như tự nói với bản thân gì đó, Yumeko cúi đầu run rẩy và tay trái chụp lấy vai Hirio. Anh rõ ràng cảm giác tay nàng nóng hổi và nhớp nháp như thể vừa nhúng vào một chén keo đặc nóng chảy vậy.
“Thần trí không ổn định sao? Không phải.”
Hirio dùng thần thức dò xét, chẳng có gì lạ lẫm ngoại trừ cơ thể nàng đang có nhiệt độ vượt cao quá mức thông thường mà thôi.
“Mình cần…”
Yumeko lẩm nhẩm gì đó và cơ thể chúi thẳng vào người Hirio, anh giữ nguyên tư thế vì sợ làm b·ị t·hương nàng. Ít ra thì anh không muốn vô tình làm hại người đang bị bệnh.
Nàng thay vì dựa đầu vào ngực anh thì lại cúi thêm và toàn bộ phần thân trên đều áp chặt vào giữa hai chân Hirio. Anh xoa xoa cằm và bỗng nhận ra gì đó.
“Không lẽ chủng tộc của nàng có thời kỳ động d·ụ·c sao? Nhìn sơ qua thì cũng là tai Fairyn khá giống Lauriel mà nhỉ?”
Hirio suy tư chốc lát, anh bỗng cảm thấy thân dưới mình mát hẳn đi và Yumeko đã lột được một lớp quần dày kia.
“Này!”
[Nhật Luân Kiếm Pháp: Hợp Nhật]
Bàn tay vung ra dự định nhất Yumeko khỏi người mình bị ngưng tụ lại giữa hư không một loạt các tia sáng chiếu từ khắp nơi xung quanh khóa chặt hành động của Hirio và anh ngay lập tức cảm giác được thằng em thân yêu của mình đang bị đôi tay nhỏ bé kia nắm chặt.
“Cô bé à! Đừng có nghịch lung tung!”
Hirio muốn phá huỷ đi kỹ năng khống chế của nàng nhưng lại không thể được, mana của anh là hệ Phong và một khi vận có khả năng làm tổn hại đến thân thể nàng. Và cảm giác hiện tại cũng không tệ.
Yumeko như thể dã thú đang đói đến điên dại, nàng nắm chặt phần thịt dư của Hirio và đôi môi nhỏ nhắn kia dán chặt vào. Dĩ nhiên là chẳng thể cho vừa vào dù chỉ phần đầu.
“Tình huống này… Mình thật chưa tính tới.”
Thay vì cố gắng phí thêm sức lực để phản kháng, Hirio lại để mặc Yumeko muốn làm gì tuỳ ý. Dù sao thì anh vẫn có thể kiểm soát tình hình một cách chủ động bất kỳ lúc nào, và bản thân Hirio cũng không phải kiểu người chính nhân quân tử không bao giờ để ý sắc d·ụ·c.
Dù gì đi nữa, đây có thể gọi là cơ duyên. Mặc dù cũng không giúp ích cho Hirio nhiều lắm.
“Ưm… Ưm…”
Yumeko rất chăm chỉ với miệng và hai tay, nàng dường như đang đói khát đến tột độ và sau một hồi tương đối, Hirio thở phào một hơi. Anh có cảm giác bản thân vừa được thanh tẩy và Yumeko ở dưới đang hút lấy hút để như một chiếc máy.
Anh có cảm giác lo ngại thay phần phu quân tương lai của cô nàng, chắc hẳn người đó sẽ phải lao động rất cực nhọc về sau này.
“Xong rồi chứ, cô là Fairyn lai tạo với huyết mạch Succubus à.”
Hirio vẫn chưa được giải khống chế, anh chợt nhớ đến một giống loài cũng có đặc trưng là việc hút lấy tinh khí đàn ông để sống. Và dường như cô nàng này cũng có chút ích huyết mạch đó.
Hoặc không?
Yumeko ngẩng đầu lên, ánh mắt đã thanh tỉnh rất nhiều nhưng cơ thể nàng dường như đang càng ngày càng nóng.
“Là ngươi đã cứu ta?”
Giọng nói có chút rưng rưng, nhưng Hirio có thể cảm giác được nàng hiện đã tỉnh táo đi rất nhiều. Có vẻ đúng thật là một giống loài có cách sinh tồn khắc nghiệt.
“Ừm, và tôi hoàn toàn đang là n·ạn n·hân đấy nhé.”
Hirio hướng mắt về phía dưới mình, Yumeko nhìn theo và nàng thấy rõ hai tay mình đang cầm một thứ gì đó trông như khúc thịt tròn to gần bằng cánh tay, phần đầu nó bóng loáng và chẳng hiểu vì sao bản thân Yumeko thay vì cảm giác kinh tởm thì nàng lại có cảm giác rất rạo rực.
“Ngươi… đã có hôn phối chưa?”
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng mà chưa đượ- Á!”
Anh lắc lắc đầu giải thích và ngay sau đó nơi hạ bộ truyền đến cảm giác nóng như lửa, đô mắt nhìn lại và Hirio chỉ có thể nhìn thấy lớp váy của Yumeko đang che lại toàn bộ thân dưới của mình. Nàng ngồi yên vị tại đó và cơ thể run rẩy như sắp vỡ nát.
“Đ-Đau…!”
“Cái gì đấy? Cô có thù hằn gì với tôi à?”
Hirio không thể hiểu, anh vận mana và trói buộc biến mất ngay lập tức. Yumeko ngả thẳng đến và dựa vào ngực anh. Nàng run rẩy cùng hơi thở yếu ớt, khuôn mặt đang nén cơn đau và hai chân không ngừng rung lắc dữ dội.
“Đây là phương pháp đòi nợ của Eilrine sao?”
Anh dùng một tay vòng qua cơ thể Yumeko và ôm nàng, tay còn lại ngay lập tức dở lớp váy kia và nhìn thấy một loạt các v·ết m·áu loang lổ đang chảy dài tại nơi kết nối của hai người. Hirio thậm chí nhìn thấy nàng đang rất cố gắng mặc dù chẳng đi được một nửa đường.
“Sao lại làm vậy? Tôi rút ra nhé, cô nên quý trọng bản thân mình hơn đi.”
“K-Không! Đừng rút ra!”
Yumeko ôm chặt Hirio và cố đè bản thân xuống, nhưng cơ thể nàng và Hirio quá chênh lệch kích thước nên chẳng thể di chuyển thêm chút nào.
Đôi mắt đã chuyển thành màu đỏ rực, Yumeko toàn thân như thể b·ốc c·háy và Hirio cảm giác được nàng vừa hoàn toàn nuốt trọn lấy anh.
“Vãi chưởng!”
Hirio bị đẩy nằm ngửa ra đất, anh lần nữa bị một loạt ánh sáng khóa chặt hành động và hông Yumeko bắt đầu di chuyển.
“Thôi thì tùy cô.”
Tỏ ý đầu hàng, Hirio chậm rãi tận hưởng thụ và bầu trời chuyển thành màu đen.