Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 186: Khoảng lặng

Chương 186: Khoảng lặng


“Hmm…”

Hanakii xoa cằm suy tư, sau khi nghe cụ thể tình hình về những chuyện đã diễn ra trong kỳ thi từ Hirio. Cậu đã im lặng được gần hai mươi phút và chưa có dấu hiệu phản ứng.

“Tôi biết hiện tại thì lời nói từ tôi có vẻ khó tin, mặc dù tôi không phủ nhận rằng bản thân có phần hơi…”

Hirio khoanh tay dựa lưng vào ghế và nói.

“Không phải vấn đề từ ngươi, thật ra đưa bất kỳ người đàn ông khỏe mạnh nào vào tình huống đó cũng sẽ không có sự thay đổi nào cả, kết quả đôi khi còn tệ hơn.”

Hanakii cuối cùng cất tiếng.

“Và ngươi có thể tự tin nói rằng mình là n·ạn n·hân, điều đó đúng ở lần đầu tiên.”

Cậu nói, sau đó xoay người và lấy từ ngăn bàn gần giường ra một quyển sách mỏng.

“Để ngươi có thể hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra thì nên bắt đầu với hai bộ công pháp Nhật - Nguyệt này.”

Quyển sách được mở ra và giữa không khí hiện lên hai quả cầu, một quả cầu to màu cam rực lửa và một quả cầu màu trắng như sữa mang lại cảm giác lạnh lẽo.

“Mặt trời và mặt trăng?”

Hirio hỏi.

“Đại diện thôi.”

Hanakii nói và cầm hai trang giấy lấy từ quyển sách ra, hai trang giấy lắc lư và biến thành hai hình nhân chậm rãi bay đến mặt trời và mặt trăng kia.

“Đây là cách giải thích đơn giản nhất cho hai bộ công pháp này.”

Hanakii chỉ tay vào mặt trời và hình nhân chuyển thành màu cam.

“Nhật Luân Kiếm Pháp tu luyện bằng năng lượng nguyên Dương nên về cơ bản chỉ dành cho nam giới tu luyện, cơ thể đàn ông có sẵn nguyên Dương nên sẽ không có vấn đề gì cả.”

Hirio gật đầu, chuyện này anh đã biết trước đó nên cũng không sai lệch gì mấy với thông tin Hanakii đưa ra cả.

“Vì thế nên nếu nữ nhân tu luyện thì sẽ có thời kỳ bị thiếu hụt nguyên Dương, thông thường nếu được bổ sung nguyên tố thì sẽ ổn thôi. Nhưng tốt nhất vẫn là Dương khí của đàn ông thì thích hợp nhất, mà gia tộc lớn như Yorima thì lại cực kỳ quan trọng danh tiết của các thành viên quan trọng. Đối phương lại là tiểu thư thiên tài của tộc thì lại càng khắt khe, dù là với hôn phu Akira thì nàng cũng không được phép có hành động thân mật tại nơi đông người.”

Hanakii nói, cậu thở dài và hình nhân còn lại chuyển thành màu trắng sáng.

“Nguyệt Thần Kiếm Pháp thì ngược lại, chỉ dành cho nữ nhân tu luyện. Và nếu nam nhân tu luyện thì…”

Cậu giơ tay chỉ vào bản thân và gương mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ.

“À thì hai quá trình có phần không giống nhau lắm, khi nam tu Nguyệt Thần Kiếm Pháp sẽ biến thành nữ cho đến hết kỳ trăng non nhưng nữ tu Nhật Luân Kiếm Pháp thì lại không bị biến đổi. Bù lại thì họ sẽ cực kỳ khao khát dương tinh, như những gì ngươi đã kể.”

Hirio khẽ gật đầu, anh xoa xoa thái dương và thở dài.

“Vậy là tình hình hiện tại của tôi rất tệ nhỉ?”

“Có thể nói như vậy, chuyện này về cơ bản sẽ giải quyết được theo nhiều cách nếu người đó chỉ là đệ tử hoặc con cháu thông thường của Nhật Luân gia tộc. Nhưng đó lại là Yumeko… Chỉ sợ là không có cách nào thật sự giải quyết triệt để.”

Hanakii nói, cậu nhún vai và biểu cảm như thể đang cười.

“Rắc rối này… To đấy nhỉ?” - Hirio khá ung dung nói.

“Trông ngươi bình tĩnh hơn ta tưởng đấy? Chuyện này chưa đủ nghiêm trọng khiến ngươi cần thể hiện sự lo lắng sao?”

Hanakii có chút hứng thú hỏi.

“Lo lắng thì có ích gì chứ? Cùng lắm thì bị gia tộc họ t·ruy s·át mà thôi, tôi cũng chẳng phải chưa từng trốn chạy như chuột đâu.”

“Vậy thì càng đáng lo hơn đấy, ngươi chưa thật sự hiểu sức mạnh cũng như tầm ảnh hưởng của gia tộc Yorima đâu.”

Hanakii lấy ra một huy hiệu trong như hai mặt trời nằm chồng lên nhau, cậu đưa cho Hirio và nói.

“Gia tộc Yorima có liên hệ rất chặt chẽ với toàn bộ các Pháp Sư thuộc Thượng Viện Thiên Môn, nghĩa là chỉ cần họ lên tiếng thì gần như toàn lục địa sẽ trở thành kẻ thù của ngươi. Kể cả Pháp Sư sinh sống tại Thiên Đảo cũng không ngoại lệ.”

Cậu lấy lại huy hiệu kia và rút ra một con dao ngắn bạc, chĩa thẳng vào giữa mặt Hirio và nở một nụ cười rất nhẹ nhàng.

Hiện tại Hanakii đang có thân thể là nữ, vì thế nên cử chỉ và dung mạo hoàn toàn khuynh quốc khuynh thành, thậm chí có phần như tiên nữ không dính chút bụi trần nào. Đôi mắt tử tinh vẫn vậy, mái tóc trắng ngần mượt mà và đôi mi cong dài, đôi môi căng hồng hào tự nhiên. Nụ cười cực kỳ khiến người khác nhìn thấy mà yêu, nhưng Hirio vẫn có chút buồn cười khi Hanakii vẫn giữ nguyên giọng điệu và cách nói chuyện như nam giới trước kia.

Nhưng hiện tại thì nụ cười kia của cậu khiến Hirio vô thức có chút sợ hãi, cảm giác như thể đang bị dòm ngó bởi thiên địch của chính mình vậy.

“Một khi chuyện đó diễn ra, chị gái ta - tức sư phụ của ngươi phải đứng ra chịu trách nhiệm cho hành động sai lầm kia. Và tất cả mọi người liên quan đều sẽ không thể yên ổn mà sống tiếp, ngươi chắc có thể nghĩ đến chuyện này nhỉ?”

Hirio im lặng, anh sau vài giây trầm ngâm thì chậm rãi lắc đầu.

“Tôi không nghĩ đến chuyện này, cá nhân tôi chỉ cho rằng nếu có rắc rối thì mình chỉ cần tự mình gánh chịu là được. Hoàn toàn không thể suy xét được như anh…”

“Chị Lauriel là con gái nuôi của Nhất Thượng Long, ngươi chắc hẳn biết chuyện này.”

“Vâng, tôi biết. Cũng đã từng gặp ngài ấy một lần.”

Hirio nói, anh nhớ lại người đàn ông mạnh khủng kh·iếp kia và có chút cảm thán trong lòng.

“Dựa theo những gì ta đã quan sát, ngươi và chị ấy đã chính thức mở lòng với nhau nhỉ?”

Hanakii rất thong dong nói, Hirio tỏ vẻ ngạc nhiên và gật đầu.

“Dựa theo tính cách lúc xưa của chị ấy, dù có phải chống lại cả Eilrine thì Lauriel cũng dám làm, nếu đó là điều chị ấy muốn. Và nếu chuyện giữa ngươi và Yumeko lộ ra, hậu quả thật sự liên lụy nhiều lắm.”

Hanakii nói, cậu đưa ly nước cho Hirio và nói tiếp.

“Nhưng hiện tại thì ngươi không cần phải quá lo, tạm thời trong thời gian kỳ thi đang diễn ra thì các thí sinh không b·ị t·hương nặng thì vẫn cần ở lại khuôn viên học viện nên sẽ không bị lộ chuyện này ra ngoài. Chỉ khi Yumeko không chủ động tiết lộ mà thôi nhé.”

“Cô ấy không có vẻ gì sẽ nói.”

“Mong là vậy đi, sắp tới thì ta sẽ luyện cho ngươi một vài loại đan để đưa cho nàng. Cũng chỉ có thể bước đến đâu thì soi đến đấy thôi.”

Hanakii nói, cậu ngả lưng xuống nệm và vẫy tay với Hirio.

“Cảm ơn anh, tôi luôn mang đến phiền phức cho anh nhỉ?”

Hirio đứng dậy và cúi đầu, anh xoay người bước đi.

“Chuyện này thì Yumeko cũng sẽ không dễ chịu gì mấy nếu lộ ra, kết quả cũng không khá hơn ngươi cho lắm đâu. Coi như là giúp người bạn cũ đi vậy.”

“Bạn sao?”

“Ừm… Bạn cũ.”

Hanakii nói, tiếng cửa vang lên và cậu cảm nhận được Hirio đã rời đi. Ánh mắt hướng về phía bức tường đối diện và cất tiếng.

“Chị định đứng đó nhìn em ngủ thật đấy à?”

Căn phòng trống trãi như cũ, không có hồi âm từ bất cứ thứ gì cả.

Cậu nhẹ thở dài một hơi, ánh mắt vẫn như cũ dán chặt vào bờ tường kia.

“Sau ngàn năm mới hội ngộ, chị cũng đâu cần cố gắng như vậy trước mặt em trai mình chứ?”

Hanakii ngồi dậy và mở một bên chăn, cậu vỗ vỗ xuống và nói tiếp.

“Chị có muốn nghỉ ngơi một chút không? Như ngày xưa ấy.”

Cậu nói, ngay sau đó là cảm giác đầu mình được bàn tay nóng như lửa của ai đó đặt lên đầu. Màn đêm chậm rãi hiện lên dáng hình Hanna đang đứng cạnh bên Hanakii và xoa đầu cậu.

“Bị thương nặng lắm không?”

Cô nói, ngữ khí không còn chút nào vui đùa như lúc sáng.

“Với người thường thì là đòn chí mạng, nhưng may mắn em chị là y sư giỏi đấy.”

Hanakii nói, cậu mỉm cười và bỗng gương mặt Hanna trở nên rưng rưng.

“Chị xin lỗi… Chị là một người chị gái tệ lắm phải không?”

Cô nói, giọng run run như thể sắp khóc.

Hanakii chồm người lên ôm lấy Hanna, giờ đây cậu mới nhận ra cô nhỏ nhắn và hoàn toàn không được làm bằng sắt đá như người ta vẫn thường đồn về Trấn Thiên Tiên Tử.

Nhẹ nhàng ôm lấy chị gái mình, cậu lắc đầu và nói rất nhỏ.

“Em không giận chị đâu, đừng ngốc vậy… Em chỉ còn mỗi chị mà thôi, sao em nỡ chứ.”

“Cho chị ngủ cạnh em một lần nhé, chỉ lần này thôi…”

Hanna nói, cô ôm lại Hanakii và hai vai run run.

“Lý do chị nổi nóng lúc sáng, có phải là bởi vì em trông rất giống mẹ không?”

Xét về tuổi thì Hanna hơn cậu gần hai nghìn tuổi, và do Hanakii sau khi vừa được sinh ra thì cả gia đình đều bị diệt chỉ còn Hanna nên cậu không biết được mặt cha mẹ mình. Chỉ có chị gái Hanna từng có đoạn thời gian ở cùng cha mẹ mà thôi.

“Ừm… Nhìn như thể người b·ị t·hương nằm đó chính là bà ấy.”

Hanna cắn răng nói.

“Chị đã cố gắng rồi.” - Hanakii.

“Ừm… Rất mệt…” - Hanna.

“Lúc ngủ đừng ôm chặt em quá nhé, xương sẽ gãy mất. Đừng quên em vẫn còn là bệnh nhân.”

Hanakii có chút đùa giỡn nói.

“Sẽ không đâu.”


Vòng thi đầu tiên kết thúc với kết quả 750 thí sinh vượt qua và hoàn thành bài thi của mình một cách xuất sắc, họ sẽ là những người được tiến vào vòng tiếp theo. Thời điểm đầu tiên có đến gần triệu thí sinh nhưng tỷ lệ chọi của học viện vẫn cực kỳ khắc nghiệt.

Hanakii ngồi trên ghế dài và cắn ổ bánh mì, cậu nhìn quanh những thí sinh khác đang tìm tên mình trên bảng thứ hạng và có chút tặc lưỡi.

Cái tên Hanakii nằm ngay vị trí đầu tiên cực kỳ bắt mắt, điều đó khiến Hanakii không mấy thoải mái khi bị quá nhiều sự chú ý từ những kẻ khác. Thậm chí vòng thi này khó đến mức rất nhiều thiên tài của các gia tộc lớn hoặc là có thứ hạng thấp, hoặc là thậm chí còn chẳng đỗ được. Điều đó càng làm thứ hạng đầu bảng của cậu trở nên nóng bỏng tay.

Thở dài một hơi, Hanakii nhìn về cô gái nhỏ đang ngồi vắt chân và líu lo hát bên cạnh mình.

“Chị cải trang thì ít nhất cũng nên diễn một chút chứ?”

Cô gái bên cạnh mỉm cười và nghiêng đầu nhìn Hanakii.

“Đâu có? Cải trang là khi một người nào đó che giấu danh tính của mình bằng cách giả làm người khác cơ mà, chị hiện tại có thân phận và tên tuổi đầy đủ đấy!”

Giọng nói líu lo, cô bé lắc lư thân hình nhỏ bé và Hanakii nói tiếp.

“Chị không thể moi được thông tin gì từ hắn nếu cứ như vậy đâu, sắp tới cũng không phải vòng đối kháng nên chẳng có tí cơ hội nào để quan sát cách chiến đấu của hắn cả.”

“Ể? Sao em biết chị đến vì hắn ta, có khả năng chị đến vì em thì sao?”

Cô gái chỉ vào mặt mình và sau đó chỉ vào Hanakii.

“Thôi. Em làm gì liên quan đến Hỗn Độn thuật, chị và hắn cùng là người tu luyện Hỗn Độn nên cũng chẳng tốn quá nhiều công sức mà đoán ra thôi.”

Hanakii ném lon nước mát lạnh cho cô, ánh mắt hồn nhiên kia vẫn rất bình ổn và có chút cười cười.

“Haha… Em cũng thật nhàm chán.”

Cô gái nhỏ cười nói.

“Nhân tiện chị đã ở đây, hoặc không ở đây đi chăng nữa… Em cảm ơn.”

“Vì điều gì?”

Cô bé lơ lửng lon nước trên tay mình và nhìn nó một cách thích thú.

“Vì đã giúp đỡ cho Phục Hy tại tòa án tối cao, nhờ có chị mà cô ấy đã không phải dính thêm vào mớ rắc rối nào nữa.”

Hanakii thành tâm nói, cậu ngước nhìn bầu trời trong xanh kia và mỉm cười.

“Làm gì có chuyện hoàn toàn tránh thoát được ánh mắt của những kẻ đó chứ, Thánh Mẫu đang có suy tính đưa con bé về lại Thánh Điện một thời gian để tránh sự soi mói. Vì tại Eilrine này không ai có thể bảo vệ Phục Hy được, kể cả em hay Hanna.”

“Là vậy sao…”

Hanakii nói, cậu trầm ngâm hồi lâu và trong lòng như thể bị ai bóp chặt.

“Chị chỉ nói sự thật, em chắc hẳn cũng đã tự nhận thức được.”

“Em biết, yếu đuối chính là trạng thái tốt nhất để ai đó nhìn thấy thực trạng của thế giới này mà.”

Cậu mỉm cười, trên tay xuất hiện một mảnh kính vỡ và trên đó là nửa gương mặt của ai đó.

“Vậy được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau sau.”

Cô bé đứng bật dậy và xoay người, nhưng sau hai bước thì bỗng ngừng lại và cười nói với Hanakii.

“À mà em gái chị nếu có gây rắc rối gì quá đáng cho bọn em thì cứ báo lại cho chị nhé, lần trước con bé bị ai đó dùng chiêu trò qua mặt nên dường như đã ghi thù trong lòng rồi.”

“Em biết rồi, nếu cô ấy có hành động quá đáng thì mong chị sẽ ngăn cản kịp thời. Em thật lòng không muốn dây vào người sở hữu Không Gian pháp tắc tí nào.”

Cô bé kia mỉm cười tươi rói và vẫy tay rời đi.

“Phù! Thời gian nghỉ ngơi cũng nhanh thật, tôi vẫn còn muốn ngủ thêm vài ngày nữa cơ.”

Hirio duỗi tay bước đến, anh ngồi xuống bên cạnh Hanakii và cầm lon nước kia lên.

“Đừng có mở-”

Ầm!

Hanakii vừa nói vừa kích hoạt một vòng bảo vệ bằng mana, lon nước nổ thành một đám bụi đen ngòm và sau vài giây thì thân ảnh Hirio vẫn đang ngồi với tư thế như lúc anh mở lon nước.

“Hừm, nay nước có vẻ dễ p·hát n·ổ nhỉ?”

“Da của tên đầu trâu ngươi đúng là dày thật.”

Hanakii phủi phủi bụi bẩn trong không khí và triệt tiêu vòng bảo hộ, cậu nhìn lại thì thấy Lauriel đang chậm rãi bước đến và trên tay nàng là hai chiếc hộp nhỏ bằng gỗ trông rất sang trọng.

“Anh lại nghịch cái gì đấy?”

Nàng hỏi, âm thanh rất nhẹ nhàng nhưng lại kèm theo sự khó chịu trong lời nói. Hiển nhiên Lauriel không thích cảnh tượng hiện tại trước mặt mình chút nào.

Hirio với cơ thể đen ngòm như vừa tắm trong bùn, anh mỉm cười và một loạt luồng gió chui từ bên trong cơ thể luân chuyển mạnh mẽ gội sạch đám bụi bẩn kia.

“Mana đơn thuộc tính? Ngươi đột phá Level 4 rồi?”

“Ừm… Có hơi nhanh quá sao?”

Hirio nói, anh nhìn vào cơ thể mình và chẳng có cảm giác kỳ lạ nào cả.

“Không gì, chỉ là thật khó tin khi ngươi chắc hẳn đã phải bị tụt vài cấp tinh sau khi cho Yumeko quá nhiều nguyên Dương mới đúng.”

“Chà… Ai biết được nhỉ?”

Anh nói và cười lớn, bỗng Lauriel dừng lại trước mặt Hirio và đưa cho anh cùng Hanakii mỗi người một hộp gỗ nhỏ.

“Này là?” - Cả hai đồng thanh hỏi.

“Dụng cụ để làm bài thi tiếp theo, là một phần thi lý thuyết thuần. Kết quả của bài thi sẽ quyết định các thành viên của phần thi tổ đội ngay sau đó.”

Lauriel nói, nàng nhìn vào hai bên chỗ ngồi của Hirio và cau mày, chúng vẫn còn khá dơ do v·ụ n·ổ trước đó. Ánh mắt nàng nhìn quanh và nhận ra nơi đây không có quá nhiều người chú ý đến, phải nói là Hanakii đã lựa chọn một chỗ nghỉ chân rất tốt.

Đôi chân thon bước lên, nàng nhanh chóng ngồi xuống bên đùi trái Hirio và gương mặt vẫn lạnh như tiền, nhưng đôi tai đã đỏ như thể sắp chín đến nơi.

“...”

Hanakii rời mắt, cậu cũng chẳng thèm để ý gì đến hành động kia của Lauriel và trong đầu đang suy nghĩ về bài thi tiếp theo.

“Thi tổ đội? Thứ hạng trong bài thi lý thuyết này sẽ là nhân tố quyết định ư?”

Hirio có vẻ thản nhiên hơn hẳn, mặc dù trong lòng anh đang vui đến sắp p·hát n·ổ. Biểu cảm cũng trở nên rất hạnh phúc, trái tim gần như đập hết công suất và thậm chí Lauriel có thể nghe tiếng tim đập kia rất rõ ràng.

Người nàng mềm mại như lụa, hương thơm khiến anh yêu mến không thôi. Đôi mắt đẹp và mái tóc xám tro được thắt gọn một bên, Lauriel có chút suy tư và gật đầu sau vài giây.

“Có vẻ như đội nhóm sẽ có năm thành viên, cách thức dự thi về cơ bản sẽ tương tự như vòng thi cá nhân nhưng có hệ thống tính điểm chung chứ không còn chia cho mỗi người một đề bài nữa.”

Lauriel đưa tay vuốt vuốt tóc Hirio, nàng nói với biểu cảm rất bình thường.

“Vậy nếu sắp tới hai ta không chung nhóm thì sẽ không gặp được nhau trong một thời gian sao?”

Hirio nói, anh vòng tay ôm lấy bờ eo thon gọn của Lauriel và cúi mặt vào ngực nàng.

“Chia ra càng tốt, anh toàn đem lại rắc rối.”

Lauriel như cười như không, nàng phủi phủi vai Hirio và im lặng sau đó.

Chương 186: Khoảng lặng