Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 185: Nghỉ ngơi sau vòng thi đầu tiên

Chương 185: Nghỉ ngơi sau vòng thi đầu tiên


“Há lô! Chị về rồi đây mấy đứa!”

Hanna đạp mạnh cánh cửa tội nghiệp và xuất hiện giữa phòng khách rộng rãi tại nhà Hanakii, cô nhìn quanh và thấy cảnh tượng khá kỳ lạ.

Hirio đang được Lauriel tháo băng tay và Hanakii thì nằm im với cơ thể bị quấn như một xác ướp từ xa xưa vậy.

“Gì thảm vậy?”

Cô nói, Hanakii liếc nhìn Hanna chốc lát và quay mặt như thể không muốn nhìn nhiều thêm chút nào nữa. Cậu cảm giác như thể mình sẽ c·hết bất kỳ lúc nào nếu Hanna lao tới đụng chạm vào cơ thể đã chỉ còn lại xương cốt là lành lặn này.

“Chị hai về rồi sao?”

Từ phòng bếp vang lên âm thanh nhu mì dễ nghe, Phục Hy bước nhanh ra với một chiếc nồi nóng nghi ngút khói và rất nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cả nhóm.

“Nhưng sao hai con người này lại ở đây?”

Hanna ngồi phịch xuống và chỉ tay vào Hirio cùng Lauriel, hình như cả hai người này có dự định ăn nhờ ở đậu nhà em trai cô khá lâu đây.

“Vì đệ tử b·ị t·hương.”

“Vì anh ấy b·ị t·hương.”

Hirio và Lauriel đồng thanh nói.

“Gì đây? Sao trông hai người như thể một cặp tình nhân mặn nồng vậy?”

Hanna chống nạnh nói, Phục Hy bước đến bên cạnh và nói gì đó vào tai cô. Ngay sao đó Hanna mỉm cười tươi tắn và hóa thành ngọn lửa bay đến đá Hirio bay thẳng như bao cát.

Ầm!

“Cái tường đó em vừa sửa…”

Hanakii than thở trong đống băng trắng, cậu nén hơi thở dài và Hanna nắm một chân Hirio kéo lê như xác c·hết.

“Này! Đây đâu phải lúc để đùa giỡn!”

Lauriel đứng dậy và nói, nàng là người có mức thương tích ít nhất và gần như nguyên vẹn nhất trong cả ba người tham gia kỳ thi.

“Không sao đâu, sư phụ cũng chỉ như thường ngày mà thôi. Em đừng lo.”

Hirio thều thào nói một cách yếu ớt, anh há miệng và thở như sắp t·ừ g·iã c·õi đ·ời.

“Úi chà! Đã anh anh em em rồi à? Vậy là chỉ thiếu mỗi cái lễ đường nữa thôi nhỉ?”

Hanna cười nói, cô lắc đầu và quăng Hirio về phía Lauriel.

“Nghe bảo lần này vì được phân vào nhóm đặc biệt nên em đã có thể đạt hạng nhất nhỉ?”

Cô lóe nhẹ và lần nữa xuất hiện là bên cạnh Hanakii đang bó bột toàn thân.

Hanakii im lặng gật nhẹ đầu, ngay thời điểm đó Hanna liền ôm chặt lấy cậu và cơ thể đang đau nhức khủng kh·iếp khiến Hanakii gần như phun máu tươi.

“Ô kìa… Đây là…”

Hanna nhận ra gì đó, cô xoa xoa phần ngực cậu và chợt nhận ra cảm giác mềm mại thân quen.

“À há! Chu kỳ trăng non!”

“Em trai à… Chị có thể?”

Hanna liên tục nói và hai bàn tay cử động như những con dòi đang giãy dụa. Hanakii lắc cổ tay và một loạt lôi điện xuất hiện ngăn cách giữa hai người.

“Tránh xa tôi lúc này, mụ dê già!”

Lớp vải băng trên đầu của cậu bị bung ra đôi chút để lộ mái tóc của Hanakii đã dài hơn, cả cơ thể có phần nhỏ và gầy hơn trước. Mặc dù đang thương tích toàn thân nhưng vẻ đẹp với cơ thể nữ nhân vô tình khiến cho cô nàng Hanna trở nên phấn khích.

“Hai người họ… Là sinh đôi à?”

Hirio nửa tỉnh nửa mơ nói, anh ngước đầu lên và Lauriel đang ngồi im khẽ lắc đầu. Nàng dùng tay chỉnh lại vị trí đầu của anh trên đùi mình và vuốt ve má Hirio.

“Họ cách nhau khá xa là đằng khác, thậm chí có thể nói Hanna đủ tuổi sinh ra Hanakii cả chục lần không chừng.”

“Nhưng nhìn họ vẫn giống nhau như đúc nhỉ?”

Phục Hy ngồi đoan trang bên cạnh và nói, nàng dịu dàng nhìn cả hai người họ đang vui đùa.

Cũng không hẳn là vui đùa cho lắm.

“Đi mà! Một chút thôi! Chúng ta là chị em mà nhỉ?”

“Cút!!!”

Hanakii đang dùng tay đẩy mặt của Hanna ra khỏi cơ thể của cậu và hét.

Hanna dùng lực đè hai tay của Hanakii xuống, nàng ngồi đè trên bụng của cậu, ánh mắt kia dần hiện rõ thú tính của cô nàng đang lớn mạnh. Nụ cười cũng dần mất nhân tính và ghé sát gương mặt mình với gương mặt xinh đẹp khả ái kia của Hanakii, chân của cậu cũng đang vùng vẫy để thoát khỏi đòn khóa tay.

Nhưng cơ bản không có cách thoát khỏi Hanna, cậu ngay lập tức dùng Nguyệt Ảnh Bộ để thoát thân, và Hanna cũng nhanh chóng bắt kịp ngay sau lưng Hanakii.

“Đừng chạy mà, cho chị trải nghiệm một tý!” - Hanna vừa vung tay vừa nói.

“Bà có thôi đi không?” - Hanakii cố gắng chống trả.

Một cú đá ngược về sau với uy lực đủ để đẩy lùi một người lì đòn như Hanna, nhưng thế vẫn chưa đủ. Cô thậm chí còn hứng thú hơn nữa và cánh tay gần như chụp được chân Hanakii.

“Đưa cho chị cặp gò bồng quá cỡ đó nào!”

Tay Hanna liên tục t·ấn c·ông về phía ngực của Hanakii, cậu liên tục tránh né và tốc độ ngày càng nhanh hơn.

Vẫn không thể thoát!

Hanakii chắc chắn trong đầu như thế, dù có nhanh hơn nữa thì cậu vẫn sẽ không thoát được khỏi ma trảo của người chị gái này.

Vì thế…

[Nguyệt Thần Khí: Ly Nguyệt]

Hai tay Hanakii phát sáng, cậu xoay người và dùng hết sức lực đẩy thẳng về phía tay Hanna.

Nhưng dù thế thì Hanna vẫn rất nhẹ nhàng chụp lấy hai tay Hanakii, ngay sau đó là một cú hích nhẹ khiến ma trảo của Hanna bị đẩy lùi lại một nhịp. Cô có chút ngạc nhiên nhìn Hanakii và cười nói.

“Sức lực này? Thể chất thuế biến sao?”

Cô tự hỏi trong đầu mình, Hanakii di chuyển cực nhanh và cơ thể Hanna chỉ chớp nhẹ một lần đã có thể bắt kịp cậu.

Hanna mỉm cười, nàng lập tức áp sát và ấn vào vùng nách của Hanakii khiến cậu không thể co duỗi cánh tay, cô gạt chân và thành công đè chặt Hanakii áp sát vào nền nhà, nền đất cũng xuất hiện vô số vết nứt và hơi thở của Hanakii dường như bị chặn đứng.

“Đứng lại đó! Đây là điều tuyệt vời nhất của chu kỳ trăng non mà! Không được lãng phí!”

Cô nói và ôm chặt vòng eo đã trở nên mảnh mai hơn hẳn khi còn là nam giới, Hanakii đập mạnh lòng bàn tay vào nhau và cơ thể hóa thành tia điện bắn thẳng vào lòng đất.

“Làm ơn đi! Đấy không phải cách công pháp hoạt động đâu mụ già!”

“Đối với chị thì là đúng cách rồi đấy!”

Hanna đáp trả Hanakii ngay lập tức và cô dậm mạnh xuống nền nhà.

Oành!

Cơ thể Hanakii bị đẩy bay ngược lên trên, cậu xoay một vòng và chân phải tung thẳng vào bụng Hanna.

[Nguyệt Thần Khí: Nguyệt Dạ - Cước]

Hanna không phản ứng với cậu, cô để mặc cú đá tung thẳng vào người mình và đưa tay dự định chụp lấy chân Hanakii, nhưng…

“Hự!”

Cơ thể cô bị đá bay thẳng xuyên phá hai bức tường phía sau và dính chặt vào nền tường dày cuối cùng, gương mặt thể hiện biểu cảm không thể tin và có chút gì đó rất kỳ lạ.

“Mặc dù mình chỉ sử dụng thể chất bình thường, nhưng rõ ràng trước đây thằng nhóc này đâu có khả năng thể chất cường độ cỡ này?”

Hanna xoa xoa bụng mình, cô mỉm cười và thở dài một hơi.

“Nếu mình không nhầm thì có vẻ như không phải là thể chất thuế biến mà là thay đổi xác thịt hoàn toàn luôn rồi nhỉ? Thoái thai hoán cốt à?”

Chân dậm mạnh vào nền đất, Hanna bắn cơ thể mình như đ·ạ·n pháo và Hanakii ngay lập tức bị đá bay thẳng một đường dài không kém.

Oành!

[Nguyệt Thần Kiếm: Nguyệt Dạ - Cước]

Cũng là chiêu thức tương tự, nhưng tổng quan về sức mạnh hay kỹ thuật đều hoàn toàn nằm phía trên [Nguyệt Thần Khí: Nguyệt Dạ - Cước] mà Hanakii đã cải biên công pháp. Cậu cảm nhận được bên sườn mình bị vỡ nát xương và các mô cơ cùng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g chịu tổn thương sẵn đó lần nữa bị nặng hơn.

Chỉ đơn giản dùng một cú đá trong chuỗi liên chiêu của Nguyệt Dạ, nhưng uy lực rõ ràng mạnh hơn hẳn.

“Đau…”

Cậu ôm bụng, cảm giác bên hông truyền đến không quá dễ chịu khiến khuôn mặt tinh xảo của Hanakii khẽ nhăn.

Hanna đứng yên và nhìn chằm chằm Hanakii, cô mỉm cười và bàn tay chậm rãi nâng lên.

[Cực Thức: Trấn Thiên]

“Đ*t m* bà quyết chơi kiểu đó à mụ già?” - Hanakii cố gắng lùi về sau và tránh né bàn tay khổng lồ đang chậm rãi hạ từ bầu trời kia xuống.

Vì Hanna có thể tùy ý tận dụng cực thức theo bất kỳ cách nào nếu muốn nên hiện tại chỉ duy nhất mình Hanakii có thể nhìn thấy cực thức và hứng chịu nó, những kẻ bên ngoài như Hirio hay Lauriel đều không bị ảnh hưởng.

“Trời ơi! Thằng bé đang b·ị t·hương đó bồ?" - Lauriel gào lên với Hanna, nàng xoay tay và thanh trường kiếm bắn thẳng đến bàn tay của Hanna, dù cơ bản thì nàng cũng không nhận ra được cô đang dùng cực thức, cũng chỉ có thể nhìn động tác và phán đoán hành động của Hanna mà thôi.

Hanna chỉ mỉm cười không nói, bàn tay khổng lồ rơi thẳng xuống và cơ thể Hanakii bị đẩy thẳng vào nền nhà cứng.

Lóe nhẹ ánh sáng trắng, Hanakii lách người và một bên chân đã b·ị t·hương khá nặng. Cậu tập trung chữa trị cho bản thân và đồng thời giữa trán xuất hiện một tia lôi điện có hình dạng mũi tên.

“Một là bả b·ất t·ỉnh…”

Một bên mắt của Hanakii tỏa ra ánh sáng màu đỏ, cậu nghiến răng tích tụ năng lượng vào mũi tên giữa trán mình và nó dần dần tỏa ra ánh sáng như ánh trăng.

“Hai là mình vừa bị b·ất t·ỉnh vừa bị bả hi*p!”

Bàn tay kia lần nữa truy đuổi đến Hanakii, trước mặt Hanakii xuất hiện một mặt gương nằm lơ lửng giữa hư không và cậu giơ tay mình ra, trong gương cũng xuất hiện một bàn tay tương tự. Dòng mana lôi điện cực mạnh từ bàn tay kia xuyên thẳng ra ngoài và cơ thể Hanakii phát sáng rực rỡ.

[Khởi Thức: Lôi Minh Phản Nguyệt]

Hanakii hướng thẳng tay phải về phía bàn tay khổng lồ kia và tay trái nắm lấy mũi tên giữa trán mình, cậu bóp mạnh và lôi điện chạy dài từ trái sang phải bắn xuyên thủng bàn tay từ cực thức của Hanna, đòn đánh thổi bay cả cô nàng và một góc của ngôi nhà thẳng tới ngọn đồi cách đó hàng trăm mét.

Hanakii khuỵu gối và chảy máu mũi, cậu gục xuống nằm dài ra đất, cơ thể đạt đến cực hạn và có dấu hiệu kiệt sức cấp tốc. Hao tổn mana gần như khiến toàn thân Hanakii tê dại, cậu cố duy trì y thuật đang chữa trị liên tục cho bản thân trước đó và hiện tại những v·ết t·hương mới gần như không thể tự chữa được nữa.

Nhìn vào bàn tay đang băng vải trắng dày đặc gây cảm giác đau đớn và khó chịu hơn hàng ngày, cơ thể nữ nhân mang quá nhiều năng lượng nguyên âm khiến cho khả năng tự hồi phục và thể chất suy giảm nghiêm trọng, đặc biệt với trường hợp nam nhân bị chuyển đổi năng lượng như cậu.

“Năng lượng đó sẽ bộc phát nếu mình không thể duy trì bí pháp!”

Đó là trường hợp tệ nhất với cơ thể mới của mình, Hanakii đã luôn sử dụng bí pháp để nén lại nguồn mana cực lớn kia vào cơ thể của Level 3. Nếu thật sự bùng phát thì chắc chắn đó là điều không hay với cậu, nhưng cơ bản thì Hanakii cũng không có cách nào khác cả. Cậu phải đúc kết nền móng sức mạnh bản thân cực kỳ vững chắc và thời điểm trước Level 5 là giai đoạn quan trọng nhất trong việc này.

“Mình phải mau... Khôi phục bí pháp.”

Hanakii cố gắng bò lết đến chiếc bàn gần đó, nhưng do lúc này cơ thể cậu đã không còn đủ sức để giữ tỉnh táo. Cậu đã kịp lúc bao phủ lớp ma thuật kia và ngất đi cạnh đó, Hirio lẫn Lauriel và Phục Hy hoảng hốt lập tức chạy đến hỗ trợ. Ma pháp chữa trị được Phục Hy vận hành rất khéo léo để tránh trường hợp bị xung đột với mana chữa trị mà Hanakii đang sử dụng.

Ầm!

Hanna đẩy mạnh gót chân và cô bay ngược ra ngoài, đống đá vụn nhanh chóng hóa thành tro bụi. Cô nhìn vào lòng bàn tay mình và phút chốc mỉm cười.

“Thay đổi công pháp để phù hợp với cơ thể mới và thuận tiện che giấu quá khứ, thậm chí còn tự tạo ra khởi thức để tu luyện thay cho việc thiếu thốn cực thức khi cải biên công pháp gốc…”

Cô hiếm hoi trầm ngâm và gương mặt không còn vẻ tinh nghịch lúc đầu, thay vào đó là một sự điềm tĩnh và chững chạc đến khó tin.

“Em ấy đã tiến bộ đến thế này rồi, thật đáng để ăn mừng đấy chứ… Mẹ nhỉ?”


“Ồ!”

Hanakii mỉm cười có phần phấn khích trong khi bản thân đang được cả Phục Hy và Tử Linh chăm sóc. Hàng loạt các dây ống dẫn dịch và thuốc đang truyền vào cơ thể Hanakii, Hirio ngồi cạnh đó dựa lưng vào tường và cơ thể như muốn ngủ gật.

“Không ngờ lại phải nhờ đến em lặn lội xa xôi đến đây đó, cảm ơn Tử Linh!”

“À quên... Em không thích gọi bằng tên thật cho lắm” - Hanakii ngay lập tức sửa lời.

Tử Linh vừa bôi thuốc đôi mắt nàng có chút rưng rưng, như thể ánh mắt đó có thể vỡ òa bất cứ lúc nào.

“Muội cảm nhận được có Y Sư đổ máu nên đã lập tức đến đây. Nhưng đâu ngờ đó lại là huynh đâu chứ?”

Phục Hy cũng nhẹ xoa đầu Tử Linh, nàng biết rằng Tử Linh cũng rất xót xa cho người anh duy nhất nàng quen biết ở Vực Trắng, với sự tận tình không ngại đường xa đó cũng đủ chứng minh điều này. Mặc dù bình thường nàng rất hay pha trò nghịch ngợm đủ kiểu.

“Dù gì thì huynh cũng đỡ hơn rồi… Phục Hy và Tử Linh hãy nghỉ ngơi đi nhé”

Tử Linh lục nhẹ chiếc túi của mình và nhét vội vào bàn tay đầy thương tích của Hanakii một số viên thuốc nào đó không quá dễ nhìn.

“Đây là Hoàn Nguyên Đan, khi huynh đói hãy ăn nó thay vì ăn bữa nhẹ nhé!”

“Tạm thời huynh chưa được ăn uống đâu!” - Tử Linh tiếp tục nói.

Vừa nói nàng nắm cả đôi tay siết lại bàn tay của Hanakii, cậu cũng cảm thấy điều đó!

“Được rồi… Được rồi! Muội hãy mau ngủ đi!”

Vẫy vẫy tay với nàng, Hanakii ra vẻ mọi chuyện đã ổn.

“Hóa thành gấu trúc thì không có lấy chồng được đâu!” - Hanakii phì cười.

“Vô duyên!!!” - Tử Linh đỏ mặt nói to.

Nàng vô tình nhìn xuống, đôi gò bồng to lớn kia của Hanakii khiến nàng đỏ mặt và nghiến răng.

“Đáng lẽ ra nó phải là của muội mới đúng chứ!”

Bàn tay nhỏ nhắn kia chạm chạm vào lớp vải trên ngực Hanakii, nó đàn hồi một cách rất kỳ cục.

“Cái kích thước này... Có thể thổi bay muội đi thật chứ chẳng đùa!”

Vừa nói nàng nhìn lên gương mặt đầy sự châm biếm của Hanakii đang nhìn về mình, Tử Linh lập tức nổi giận và quay đi.

“Càng nhìn càng ghét mà! Hứ!” - Tử Linh đóng cửa rầm một cái thật mạnh và Hirio tỉnh giấc.

Sau khi đã rời đi hết, Hirio mới bắt đầu nói chuyện. Vẻ mặt mệt mỏi của anh khiến Hanakii khá bất ngờ.

“Ngươi có vẻ gặp tình trạng khó khăn nhỉ?” - Hanakii cười nói.

“Ít ra tôi không dính vào trường hợp như anh, cũng có thể coi là may mắn.” - Hirio bỏ qua cái nhìn của Hanakii và nói.

“Vậy là thi rớt rồi hả?” - Hanakii hỏi.

“Đã thông qua… Nhưng cũng có thêm kha khá phiền phức nhỏ.” - Hirio thở dài và vuốt trán.

“Kể thử xem, biết đâu có cách giải quyết thì sao?” - Hanakii chỉ tay vào ly nước trên bàn và Hirio vươn tay cầm lấy nó đưa cho cậu.

“Chuyện là…”

Chương 185: Nghỉ ngơi sau vòng thi đầu tiên