Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Nguyên Chấn Thế
Unknown
Chương 193: Hanakii vs Kiilung
“Là cậu ta!”
Yumeko cau mày, nàng nhìn về thân ảnh đang chậm rãi bước lên sân đấu và biểu cảm hiện lên vẻ khó chịu, ngay bên cạnh nàng - Akira bỗng nhận ra gì đó.
“Khí tức này… Sao mình lại có cảm giác hắn ta khác hẳn lúc trước như vậy?”
Cậu tuy không thể nhận biết quá nhiều do cả hai đều có cùng cảnh giới Level 3 [Nhất tinh] nhưng Akira cũng đã từng giao chiến với Hanakii ở quá khứ. Mặc dù hơn chục năm trước, nhưng chắc chắn khi đó Hanakii hoàn toàn không tạo ra cảm giác như hiện tại.
Cảm giác nguy hiểm.
Đây là cảm giác khi phải đối diện một con quái vật đang đội lớp hóa trang của một sinh vật yếu ớt, Akira chắc chắn về khả năng nhận biết của mình. Cậu được tung hô là thiên tài số một Nhật Luân gia tộc chắc chắn không phải là vì cảnh giới hay khả năng kiếm thuật, mặc dù đó cũng là một điểm mạnh của cậu, nhưng sự thật là bởi khả năng nhận định và cảm giác dành cho mỗi người của Akira rất chính xác.
Cậu có khả năng thiên bẩm trong việc cảm nhận đối thủ, và Hanakii cho Akira cảm giác như một ngọn núi khổng lồ đang bị nén lại bên trong thân xác có phần gầy gò kia.
Hanakii dừng chân, cậu lắc cổ vài lần và đôi mắt hoàn toàn thể hiện một nét bình thản.
Chuyện của Hirio thì không quá gấp, trước mắt nên có vẻ nên tìm hiểu về Đệ nhất mỹ nhân Yêu giới đã.
“Có thể nhờ bà chị hai giúp… Eo ôi.”
Cậu than thầm trong lòng, tuy không phải dạng nam nhân có sở thích về việc tán tỉnh hay vui vẻ với nữ giới, nhưng dù sao thì Hanakii cũng là một thằng đàn ông. Trong suốt gần ngàn năm ở Đấu trường sinh tử cũng giúp cậu có cơ hội nhìn lướt qua bảng danh sách mỹ nhân Eilrine. Và thật lòng thì Cửu Vĩ Thiên Hồ Vương đúng thật là người có nhan sắc thượng hạng nhất trong cả danh sách đó, có vẻ như việc Hirio nhận định nàng ta là người đẹp nhất mà mình từng gặp là không quá sai.
Chỉ mỗi việc Hirio đã nói một cách công khai trước mặt Lauriel thì chính là một sai lầm.
“Trước khi bị Nguyên lão làm khó, ngươi tốt nhất đừng bị chị Lauriel đập c·h·ế·t đấy nhé.”
Gửi lời chúc bình an cho người bạn khốn khổ, cậu chắp tay và gật đầu với đối thủ trước mặt.
“Vậy trận đấu giữa Hanakii - Level 3 [Thập tinh] vs Kiilung - Level 3 [Cửu tinh] xin được bắt đầu!”
“Chiến!”
Tiếng reo hò của khán giả khiến quảng trường như nổ tung, họ đều rất tò mò không biết thực lực của hạng nhất vòng thi cá nhân giữa chín trăm ngàn thí sinh có gì đặc biệt. Và nếu cậu thể hiện quá đáng thất vọng, chắc chắn sẽ có nghi ngờ từ rất nhiều người về tính công minh của học viện.
Vòng thi của Hanakii đã không được đưa ra công khai, vì thế nên hầu như không ai có thể quan sát ngoại trừ các cao tầng của học viện cả.
Họ có lý do để nghi ngờ và kỳ vọng.
“Top 1 vòng thi cá nhân là một thành tích cực kỳ đáng nể, chắc chắn một vị trí tại nội viện đã được dọn sẵn cho sư huynh rồi nhỉ?”
Kiilung là một chàng trai với vẻ ngoài lịch lãm, bộ quần áo khá sặc sỡ và mái tóc vuốt cao. Hắn mỉm cười nhìn Hanakii, trên tay xuất hiện một cây trượng trông rất cổ.
“Cũng chưa biết chắc được, nếu ngươi đánh thắng ta thì chẳng phải còn chứng minh mình mạnh hơn hạng nhất hay sao?”
Cậu cười, trên tay xuất hiện một thanh kiếm dài với lưỡi màu đen nhánh.
“Ồ… Ngươi là một Kiếm sĩ?”
“Hiện tại thì đúng là vậy.”
Hanakii đáp trả, chân trái bước lên một bước ngắn và cơ thể phóng thẳng một đường trực diện về phía Kiilung.
“Nhanh đấy! Nhưng chưa đủ!”
Kiilung cười lớn, hắn dậm mạnh trượng Hộ Vân xuống nền cát và một bức tường đá cứng rắn trồi từ lòng đất lên che khuất hoàn toàn Hanakii.
[Tam cấp Ma pháp: Thạch Tượng]
Ầm!
Hanakii chém mạnh vào bức tường lớn, cậu lắc cổ tay và tung thẳng một cú đấm vào bức tường dày.
“Cứng thật!”
Khẽ nói, cơ thể phóng ngược ra sau và thanh kiếm run lên chút ít.
[Tam cấp Ma pháp: Huỷ Liên]
Mặt đất rung lên, từ dưới các lớp cát dày chậm rãi xoay tròn và bắn mạnh ra một loạt các viên đá với đầu nhọn như mũi tên. Chúng xé toạc cả một tầng khí giới và tốc độ cực kỳ cao, Hanakii cau mày vuốt nhẹ lưỡi kiếm đen.
“Pháp sư hệ thổ cũng hơi khó chịu.”
[Nguyệt Thần Khí: Bán Nguyệt]
Trước mặt Hanakii vẽ lên một màn sáng có hình dạng nửa vầng trăng, cậu lắc người và tiếp đất rất nhẹ nhàng. Lưỡi kiếm sáng lên màu trắng bạc chỉa thẳng lên bầu trời.
“Đây là Nguyệt Thần Kiếm Pháp? Không phải!”
Akira nói, Yumeko bên cạnh cũng có gì đó nhận ra. Nàng quay sang và gương mặt mang theo sự bối rối.
“Muội có cảm nhận lầm không ca ca?”
“Không đâu, có vẻ như Hanakii đã cải biên môn công pháp cũ để hình thành một loại mới. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là tàn quyển.”
Sự khác biệt duy nhất của tàn quyển và công pháp gốc rất dễ nhận thấy chính là việc tu luyện ra Cực thức. Chỉ duy nhất bản công pháp gốc mới có thể tu luyện đến Cực thức mà thôi. Tàn quyển thì không có cách nào tạo ra được Cực thức cả, đó cũng là lý do cho việc tuy rằng trên thị trường có rất nhiều bản công pháp giả, tàn quyển, công pháp sao chép thì đa phần dũng giả đều lựa chọn gia nhập gia tộc hoặc tông môn, cung điện hoặc các thế lực lớn. Chỉ khi đó thì họ mới tiếp cận được công pháp gốc và tu luyện có thành quả.
Đó là chưa kể đến việc công pháp gốc sẽ có uy lực và lợi ích cho chủ tu gần như gấp rưỡi các loại tàn quyển, cải biên hay các hình thức như trên.
Và cũng chính bởi vì điều này nên khi Hanakii tu luyện Nguyệt Thần Kiếm Pháp thì chẳng ai cho rằng cậu đang luyện bản gốc cả, họ đều sẽ mặc định Hanakii đang tu luyện tàn quyển.
Vì sự thật mà ai cũng biết rằng: Nguyệt Thần Kiếm Pháp thật sự đã thất truyền từ hơn hai nghìn năm về trước, và cho đến hiện tại thì vẫn chưa từng xuất hiện lại. Dù cho có một người khác cũng sở hữu Nguyệt Thần Kiếm Pháp là Trấn Thiên Tiên Tử, nhưng do trước đó cô đã công khai bản thân cũng chỉ tu luyện tàn quyển, vì các cao tầng không có ai đứng ra phản đối nên chuyện này hoàn toàn đáng tin cậy.
[Nguyệt Thần Khí: Ly Nguyệt]
Lòng bàn tay Hanakii phát sáng, cậu nắm chặt lưỡi kiếm và đưa lên ngang tầm mắt.
“Mặc dù không muốn phải thừa nhận, nhưng ta sẽ không dùng toàn lực với ngươi.”
Cậu nói, âm giọng hoàn toàn chẳng mang theo cảm xúc gì cả.
“Haha! Không sao cả! Ta đã sớm biết mình không thể nào trở thành đối thủ của huynh, đến đi!”
Kiilung cười to và vung trượng Hộ Vân về Hanakii, một loạt viên đá được tạo ra nhắm thẳng vào đầu cậu.
Oành!!!
Chúng lao đi như đ·ạ·n, nhưng Hanakii rất bình tĩnh nắm chặt lòng bàn tay mình lại. Thanh kiếm lóe nhẹ chém thẳng về trước, một đoàn kiếm khí sáng bạc chẻ đôi toàn bộ các loạt đ·ạ·n đá kia và chực thẳng về Kiilung.
Hắn dậm chân tạo thêm một bức tường, như thể chưa an tâm, thêm một cú dậm nữa và hai bức tường mới được tạo ra thêm.
“Với ba bức thạch tượng này thì huynh dự định xuyên thủng bằng cách nào?! Ta rất tò mò đấy!”
Kiilung nói, hắn xoay quyền trượng sau lưng đề phòng một đòn tấn công từ phía sau và bỗng giữa bức tường dày xuất hiện một đốm sáng trắng nhỏ.
“Xuyên thủng? Không cần thiết!”
Hanakii nói, cậu giơ ngón tay chỉ thẳng vào tường đá và một loạt ánh sáng trắng tụ lại ngay đầu ngón tay kia. Một quả cầu nhỏ xíu bằng ánh trăng được tạo ra và Hanakii nhẹ nhàng nói.
“Dù sao thì… Ta vẫn thích tấn công từ xa hơn!”
[Nguyệt Thần Khí: Toái Tinh Nguyệt]
Ngón tay khẽ động, quả cầu lao đi rất chậm rãi và ngay khi nó chạm vào bức tường dày. Một tia sáng xuất hiện ở đầu bên kia và bỗng hóa thành một vệt sáng lớn bao trọn cả thân hình Kiilung.
Hắn dựng nhanh quyền trượng trước mặt, vòng bảo hộ màu nâu đất hiện lên nhưng do quá bất ngờ mà tốc độ có phần chậm hơn đáng kể, hắn trúng một phần tia sáng kia và cơ thể bị đẩy lùi một đoạn dài.
Hai chân kéo lên thành hai vệt dài trên cát, Kiilung cảm giác cơ thể mình vừa bị một lượng nhiệt cực cao và cực thấp xuyên thủng cơ thể trong gần như cùng lúc.
“Thứ này… Sao lại có thể!”
Hắn chắc chắn tường đá của mình không thể bị người đồng cấp phá huỷ hay xuyên thủng qua được, và dường như Hanakii đã không làm thế.
“Một kỹ năng đơn giản, nhưng nó sẽ có thể giúp ta trong việc tấn công các mục tiêu đang ẩn núp phía sau địa hình. Thú vị chứ?”
Hanakii lóe nhẹ thân hình trước mặt Kiilung, cậu mỉm cười và trường kiếm đen trong tay chậm rãi giơ cao.
Toái Tinh Nguyệt là một kỹ năng cậu đã tự sáng tạo khi cải biên công pháp, nó giúp Hanakii có thêm khả năng tấn công tầm xa bằng năng lượng ánh trăng. Nhưng tốc độ cùng mức sát thương của nó là không quá cao, ít nhất với Level hiện tại của cậu là vậy.
Nhưng có một điểm mạnh mà Hanakii rất ưu thích từ kỹ năng này, Toái Tinh Nguyệt về cơ bản chỉ là tụ lực và bắn một loạt Nguyệt đ·ạ·n về hướng chỉ tay của cậu. Nhưng một khi Nguyệt đ·ạ·n chạm vào các vật thể là chất rắn như đá, gỗ, băng,... Thì nó sẽ bắn thêm một tia năng lượng ở phía bên kia vật thể đó. Từ đó giúp cho Hanakii có thể tấn công mục tiêu đang ẩn núp sau những bức tường dày chỉ bằng cách canh thật chuẩn góc để bắn.
“Ngươi đúng là… Mạnh thật!”
Kiilung bật cười, hắn lắc lắc đầu và giơ hai tay ra hiệu. Một khi Pháp sư đã bị tiếp cận ở khoảng cách gần như vậy thì trừ khi họ có kỹ năng dạng đẩy lùi hoặc khống chế đối thủ, từ đó giữ khoảng cách. Còn không thì sẽ là sự thất bại, đó cũng chính là điều đã xảy ra với Kiilung.
“Chiến thắng bảng thi đấu thứ 257: Hanakii!”
Trọng tài tuyên bố kết quả và khán đài bùng nổ tiếng rò reo, họ ấn tượng với cách cả hai đã chiến đấu và dù có thất bại thì Kiilung vẫn sẽ được đánh giá rất cao.
“Tuyệt! Vời!”
“Rất hay!!!”
“Hanakii!!!”
“Vô địch đi anh bạn!”
“Ủa? Đây chỉ là vòng xếp hạng cho vòng thứ tư thôi mà?”
“Kệ nó! Vô địch!”
Bên dưới tiếng hò reo kia, Yumeko cau mày và hai tay siết chặt. Nàng vẫn cảm thấy Hanakii rất mạnh, vẫn chưa thể bị nàng đánh bại được.
“Có vẻ như thực lực Hanakii tiền bối sẽ ở mức tối đa khi không sử dụng kiếm.”
Akira phân tích, cậu đã nhìn thấy sự tương phản rất rõ rệt giữa khi dùng kiếm và khi dùng tay không của Hanakii. Có vẻ là sự cải biên công pháp này hướng đến việc dùng năng lượng để chiến đấu thay vì dùng kiếm.
“Nhưng có vẻ đây là một sai lầm.”
Bên cạnh cậu, Liliane đang bắt chéo chân lên tiếng. Cô vung tay và một thanh kiếm sắc bén màu đỏ tươi xuất hiện trên tay mình.
“Nhật Luân Kiếm Pháp và Nguyệt Thần Kiếm Pháp là hai công pháp được tạo ra chỉ để người tu luyện có thể sử dụng tối đa sức mạnh thanh kiếm của họ. Nếu hắn đã từ bỏ đi thanh kiếm, thì liệu sức mạnh có thể đến đâu?”
Cô nhìn sang Yumeko, bỗng đôi mắt có chút suy tư và rất nhanh lắc đầu.
“Dù rằng hiện tại có thể nói việc cải biên này đã đem lại hiệu quả tức thời, vì các môn công pháp dựa vào vũ khí hoặc pháp bảo thường chỉ mạnh và hoàn thiện khi tu luyện đến Cực thức. Nhưng dù thế thì việc từ bỏ tương lai chỉ để bản thân hiện tại mạnh hơn thì thật thiển cận.”
Akira nhẹ gật đầu, cậu đồng ý với những gì Liliane nói và chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên chiến ý.
Cậu muốn giao chiến với Hanakii, muốn thử sức mạnh đã biến chất kia.
“Khụ!”
Bỗng Liliane ho nhẹ một tiếng, ánh mắt cô lần nữa nhìn vào bụng Yumeko, sau vài giây lại hướng lên và nhận thấy nàng đang nhìn lại mình.
“Tỷ có vấn đề gì sao? Tại sao cứ nhìn bụng của muội?”
Yumeko nghiêng người và hai tay đặt trước bụng, cảm giác rất khó chịu khi bị nhìn chằm chằm. Đây cũng là nơi khá nhạy cảm đối với nữ giới.
“K-Không! Tỷ làm gì có vấn đề với muội.”
Bỗng Liliane giật mình nói, gương mặt cô ẩn ẩn có nét ửng đỏ và nắm tay che miệng vờ ho nhẹ.
“Khụ… Chỉ là tỷ đang lo lắng chuyện thân thể muội.”
Cô ghé tai vào sát Yumeko và nói, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng vô thức nhìn vào bụng dưới Yumeko.
“T-Tỷ đã hứa sẽ giúp muội rồi mà!”
Trước đó Liliane đã lên tiếng sẽ giúp Yumeko che giấu chuyện này, và đồng thời đưa nàng pháp bảo có thể che giấu vấn đề cơ thể mất đi trong trắng.
“Đúng là tỷ có bảo sẽ giúp muội, nhưng đó là chỉ khi muội cho ta gặp kẻ đã gây ra chuyện này… Hắn đúng là một tên khốn.”
Yumeko bỗng có cảm giác là lạ, giọng nói của Liliane đã không còn gắt gỏng như trước mà lại có vẻ dịu đi hẳn.
Như thể tỷ ấy đã không còn giận gì nàng nữa vậy.
“Huynh ấy cũng không phải tên khốn… muội cũng được giúp đỡ rất nhiều.”
“Gì mà không phải chứ? Nhìn hắn đã làm gì với thân thể muội kìa.”
Liliane nói, cô khẽ cắn môi dưới và thở dài.
“Sau khi dũng giả đột phá đến Level 7 thì sẽ chuyển hóa sức mạnh tinh thần thành Thần thức, chỉ cần dùng thần thức thì có thể dò xét được gần như rất nhiều thứ. Muội biết chứ?”
“Ý của tỷ là…”
Yumeko nuốt ực một ngụm không khí, hai tay nàng càng ôm chặt bụng dưới mình hơn và gương mặt bỗng đỏ ửng trông rất đáng yêu.
Thay vì đáp trả ngay lập tức, Liliane nhìn quanh một lượt và tạo ra thêm kết giới cách riêng cô cùng Yumeko khỏi mọi người xung quanh, kể cả Akira.
“C-Chỗ đó của muội… nó dường như đã bị…”
Liliane nói chuyện rất ấp ửng, cô bặm môi và gò má chậm rãi ửng hồng lên.
“Hắn ta… to lắm phải không?”
“...”
Yumeko im lặng, nàng vô thức quay người nhìn về phòng chờ của các thí sinh - nơi Hirio đã đi vào trước đó, sau đó lại nhìn sang Akira bên cạnh.
“Sao tỷ biết?”
“T-Thật sao?”
Liliane đỏ mặt quay đi, cô hừ nhẹ một tiếng và phong thái trở lại bình tĩnh như trước.
“Tỷ chỉ là thương xót cho muội mà thôi, dù sao thì cơ thể muội vẫn chưa tính là nữ nhân trưởng thành. Phải chịu đựng thứ gì đó quá sức cũng sẽ khiến việc phục hồi nguyên vẹn khó khăn hơn.”
“Phục hồi nguyên vẹn sao…”
Yumeko thủ thỉ, nàng chưa từng thôi nghĩ về những ngày đó. Thật sự thì trước đây chưa từng trải qua chuyện như vậy nên về cơ bản nàng không thể hiểu nó là gì, nhưng sau khi đã được nếm tư vị thì hiện tại lại có cảm giác không bỏ được.
“X-Xin lỗi tỷ…”
Nàng tự hối lỗi vì bản thân đã có dòng suy nghĩ không đứng đắn, thậm chí hôn phu Akira còn đang ở ngay bên cạnh mình. Thật sự có chút…
Kích thích.
Yumeko chợt cảm giác nóng trong người, nàng cảm thấy bên dưới mình nóng bừng và có cảm giác trống vắng.
“Tỷ tỷ… Việc hấp thu nguyên Dương rất có lợi cho công pháp của muội đúng không?”
“Ừm, mặc dù đối với nữ nhân thì sẽ có thêm thiệt hại, nhưng lợi ích đúng là không nhỏ. Khoan đã… Muội định làm gì?”
Liliane suy tư, cô nhìn thẳng vào mắt Yumeko và hỏi.
“D-Dù sao muội cũng đã thất thân rồi, liệu trước khi phục hồi cơ thể như tỷ nói thì… Cho muội thêm chút thời gian nữa có được không?”
“Con nhỏ này!”