Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 192: “Hai chữ tiền bối này của ngươi… Dung nhi gánh không nổi.”

Chương 192: “Hai chữ tiền bối này của ngươi… Dung nhi gánh không nổi.”


“Chúng ta thật có duyên nhỉ? Sư tôn.”

Trước mặt Hirio hiện lên một vòng sáng màu trắng bạc, nó chậm rãi ngưng tụ thành hình người và một cô gái trẻ với đôi tai hồ ly cùng chín chiếc đuôi trắng tinh dần dần xuất hiện.

Đôi mắt yêu hồ nhìn thẳng vào anh, Hirio có cảm giác quen thuộc nhưng lại rất yếu ớt.

Mái tóc nàng màu bạch kim sáng, cơ thể với những đường cong hoàn mỹ và trang phục đã tôn vinh vóc dáng cực phẩm kia đến tối đa.

Nàng nhìn chỉ trông có khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nếu dựa theo tuổi tác nhân loại. Nhưng Hirio biết huyễn cảnh này là do nàng tạo ra, và người này có vẻ như hiện tại thì chưa xuất hiện ác ý với anh.

Môi nàng rất đẹp, nhưng lại không có nụ cười nào được vẽ lên bởi nó.

Ánh mắt kia, hoàn toàn là một sự vô tình.

“Tiền bối muốn nói chuyện riêng với tôi?”

Hirio chậm rãi nói, anh chắp tay và cúi nhẹ đầu.

Dù đối phương muốn gì đi chăng nữa, anh cũng phải tìm cách để nói chuyện.

“Tiền bối… Haha…”

Giọng nói vũ mị như mật ngọt vang lên, nàng cười một cách méo mó nhưng dáng vẻ xinh đẹp kia vẫn không hề bị ảnh hưởng. Thậm chí còn khiến nàng trông như tiên nữ đang vui vẻ đùa giỡn.

“Hai chữ tiền bối này của ngươi… Dung nhi gánh không nổi.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ nói, nàng lắc nhẹ đầu và mái tóc bạch kim đung đưa khe khẽ.

“Dung nhi? Tôi không nhớ mình có quen biết gì với tiền bối, liệu ngài có nhầm lẫn…?”

Hirio luôn luôn có cảm giác khó tả, như thể cổ họng đang bị nghẹn lại gì đó khó nói thành lời. Anh giống như đã lãng quên đi một thứ từng rất quan trọng vậy.

Phù Dung giữ nguyên ánh mắt trên người Hirio, nàng bước đi rất thanh thoát về phía hư ảnh người đàn ông với ngoại hình giống với khi anh chưa thay đổi chủng tộc.

Anh chợt thấy ngực nàng nảy nhẹ và cơ thể như mất kiểm soát mà nóng bừng lên.

Người con gái trước mặt Hirio thậm chí có thể trở nên quyến rũ tột độ chỉ với những hành động cực kỳ đơn giản, như thể nàng được sinh ra để khiến nam nhân trở nên điên cuồng vậy.

“Ta nhầm lẫn sao?”

Nàng rời mắt khỏi Hirio, bàn tay thon gọn như tạo tác từ thần linh khẽ chạm vào hư ảnh người nam nhân kia. Và nàng bóp chặt nó lại.

Èo! Èo! Èo!

Cơ thể người đàn ông hóa thành một hắc tinh sau đó biến mất, Hirio chợt nảy lên trong tim một nhịp và anh càng trở nên cảnh giác hơn.

“Ngươi cảnh giác sao? Lo lắng sao? Có gì đó bất an đang dâng trào sao?”

Phù Dung bước lại gần anh, Hirio thậm chí có thể cảm nhận được nàng chỉ cách mình chưa đến một bước chân.

Khi ở khoảng cách đủ gần, anh mới thật sự được chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt sắc kia. Và thực sự là hoàn mỹ một cách vô lý, nàng chắc chắn là người xinh đẹp nhất mà Hirio từng được gặp trong đời mình, nhưng anh vẫn chỉ giữ suy nghĩ trong đầu. Biểu cảm hoàn toàn lãnh đạm và một cái lắc đầu được đưa ra.

“Tiền bối cần gì cứ nói, tôi không phải người quá thông minh nên không có cách nào đoán được dụng ý của ngài.”

“Ha…”

Nàng bật cười, âm thanh nhẹ nhàng như chuông bạc và Hirio cảm giác trái tim vô hình của mình vừa lệch nhịp. Cảm giác chỉ từng xuất hiện qua khi anh ở bên Lauriel.

“Rồi ngươi sẽ hiểu, cho đến khi ngươi biết mình là ai… À không, phải nói đúng hơn là…”

Đôi mắt hồ ly bỗng lóe lên màu vàng kim, Hirio ngay lập tức cảm giác toàn bộ mọi thứ mình giấu sâu bên trong tận linh hồn đều đã bị nàng nhìn thấu.

“... Ngươi đã từng là ai.”

Anh đã có thể chắc chắn người trước mặt mình đã biết về hệ thống, thậm chí có nhiều khả năng nàng là một trong những kẻ đã vô hiệu hóa hệ thống của anh trước đó. Vậy thì tương lai có vẻ như việc sử dụng hệ thống cần được tính toán kỹ lưỡng hơn, không có gì chắc chắn Hirio đã an toàn cả.

Nhưng đó chỉ là khi anh có thể rời khỏi nơi đây, dường như cô gái trẻ này có uẩn khuất gì với anh, hoặc với ai đó giống anh. Hirio không có thông tin gì về việc này cả.

“Như đã nói, tôi không thể hiểu tiền bối đang muốn nói gì.”

Anh phải tìm hiểu, dù cho có phải lừa gạt hay làm gì đó tương tự để trốn khỏi tình cảnh này. Hirio cũng buộc phải thử tìm hiểu thực hư mọi chuyện.

“Không thể hiểu. Đúng thật là chẳng thể hiểu mà.”

Nàng nói, ngay sau đó mọi thứ lại thay đổi. Cảnh tượng hoàng hôn lại biến hóa thành một vườn hoa tươi đẹp, ngay tại đó vẫn có hư ảnh người đàn ông giống hệt Hirio kia.

À không! Chính xác mà nói thì người đó giống hệt Hàn Tư Không - một nhân loại.

“Ta hận ngươi… Hận đến mức g·i·ế·t ngươi cả ngàn lần cũng không đủ.”

Phù Dung bỗng cất tiếng, nàng vung tay và hư ảnh bị đốt cháy ngay lập tức. Sau đó lại hiện lên thêm một hư ảnh khác, nhưng với bộ trang phục không như lúc đầu nữa, và người này trông có vẻ già nua hơn hẳn khi nãy.

Phập!

Nàng bóp nhẹ bàn tay, mọi thứ vặn vẹo và hư ảnh kia nổ tung thành vô số hạt ánh sáng.

“Giờ đây ta có thể g·i·ế·t ngươi chỉ đơn giản bằng một ý niệm, nhưng như vậy thì nỗi hận của ta sẽ chẳng bao giờ được giải trừ.”

“Tôi không nhớ mình đã làm gì đắc tội tiền bối, mong được ngài giải đáp.”

Hirio rất chậm rãi nói, anh cảm thấy rất kỳ lạ khi nàng sử dụng những lời lẽ đó nhưng lại chẳng có bất cứ sát khí nào xuất hiện cả, hoặc có thể do nàng đã đến cảnh giới kiểm soát hoàn toàn sát khí của bản thân mình.

Đôi mắt kia nhìn thẳng vào mắt Hirio, anh chợt có cảm giác nặng lòng. Như thể mình đã nợ người con gái này rất nhiều, nhưng không có bất kỳ ký ức hay thứ gì liên quan có thể giúp Hirio biết được cả.

Anh có cảm giác nàng càng trở nên xinh đẹp động lòng hơn nữa, càng mê người hơn và không hề có dấu hiệu sẽ ngừng lại.

“Là mị thuật?” - Hirio hỏi.

“Không… Dù là mị thuật, bất cứ ai cũng có thể trúng chiêu, ngoại trừ ngươi.”

Nàng cất tiếng, ánh mắt bỗng hiện lên sự oán hận và không gian đen phía sau Hirio xuất hiện một loạt vết nứt.

“Có vẻ như không có nhiều người thích việc ta bắt giam thần thức của ngươi, lần sau khi không có kẻ can thiệp. Chúng ta có thể chậm rãi tâm sự sau…”

Phù Dung nói rất chậm, âm thanh của nàng khắc sâu vào linh hồn Hirio và anh có thể cảm nhận được một mùi hương thoang thoảng.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại. Sư tôn.”

Nàng nhìn anh, ánh mắt vẫn hoàn toàn vô cảm như cũ.


“Thiên Hồ… Cô bắt giam ý thức của học viên đưa vào tâm niệm mình dường như không quá hợp tình nhỉ?”

Trên hội trường, Phù Dung lặng im nhắm mắt và phía cách xa nàng phát ra âm thanh của một lão già.

“Kentsu Gai? Nếu lão nghĩ rằng việc can thiệp việc làm của ta là chuyện trượng nghĩa thì đó là một sự nhầm lẫn, đừng chĩa mũi vào việc của người khác.”

Chiếc ghế cách xa Phù Dung nhất, nơi đó có một lão già râu tóc bạc phơ với cái lưng còng đang ngồi và mỉm cười rất hiền từ. Lão run rẩy như thể có thể lìa đời bất cứ lúc nào vậy.

Kentsu Gai - Pháp sư - Level 14 [Thượng] [Tầng 2].

Lão cũng chính là người đã ngăn cản Phù Dung trước đó, hiện tại thì tuy rằng cuộc nói chuyện này chỉ là truyền âm nhưng có vẻ như vài người tại đây cũng đã nhận biết được phần nào.

“Lão già như ta đã quá tuổi lo chuyện bao đồng rồi, nhưng nếu trơ mắt nhìn học viên bị bắt đi như vậy mà không làm gì thì thật hổ thẹn cái chức Trưởng lão học viện này quá.”

“Ta cảnh báo lần cuối cùng. Đừng chõ mũi vào chuyện của Phù Dung này!”

Kentsu Gai khẽ nhíu mày, nhưng nhìn thoạt qua thì ông vẫn rất bình thường. Chỉ là thở dài một hơi và lắc nhẹ đầu.

Dù cảnh giới có cao hơn nàng, nhưng cũng không thể vì bảo vệ học viên mà công khai đối đầu một Nguyên lão được.

“Đúng là không thể chọc vào.”

Lão nói, sau đó vẫn là một nụ cười rất thản nhiên tựa như chuyện này đã coi như xong.


“Phù…”

Hirio cảm thấy sự mềm mại trong tay, anh chớp chớp mắt và gương mặt Lauriel đang ở gần kề bên. Nàng nhìn anh với biểu cảm bình thản nhưng đôi tai đỏ rực như sắp chín.

“Anh bị ai bắt hồn à?”

Nàng hỏi, nhưng thay vì trả lời thì Hirio chỉ đưa mắt nhìn về phía Hanakii, sau đó là cúi đầu nhìn thẳng Lauriel đang nằm gọn trong lòng mình.

Mọi thứ đã trở về, có vẻ như anh đã được ai đó giúp đỡ thoát khỏi cô gái xinh đẹp bí ẩn kia.

“Ồ, ngươi còn về được à?”

Hanakii cười khẩy, cậu đứng dựa lưng vào tường và khoanh tay suy tư. Trước đó tình trạng của Hirio như một cái xác không hồn và dấu hiệu có vẻ như là bị ai đó bắt mất thần thức ra khỏi cơ thể.

“Ha… Trông anh có vẻ thất vọng nhỉ?”

Hirio nói, trái tim anh gần như chẳng còn nhịp đập nào nữa. Cơ thể hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

Phịch!

Gục đầu xuống ngực Lauriel, anh tham lam hít hương thơm từ cơ thể nàng và cảm giác sinh lực đang dần dần trở lại.

“Vậy, chuyện gì đã diễn ra?”

Lauriel vuốt vuốt tóc anh, nàng xoay đầu sang hỏi Hanakii.

“Sao chị lại hỏi em? Hắn ta mới là người có câu trả lời cơ mà?”

“Vậy chị muốn biết em có suy đoán gì về chuyện này.”

Nàng đổi câu hỏi, và gương mặt Hanakii hiện lên một nét ngưng trọng.

“Khả năng cao là một trong các Trưởng lão học viện đã tự ý bắt giữ thần thức hắn, nhưng điều này không quá hợp lý khi xét về mặt logic. Vì thế nên em suy đoán rằng một trong các cường giả cao tầng đã làm việc này, và người giúp đỡ hắn mới chính là các trưởng lão.”

“Vậy em có nghĩ ra được lý do cho việc này không?” - Lauriel.

“Hắc tinh! Hirio đã dịch chuyển đến Eilrine này bằng hắc tinh, và có lẽ ai đó đã hứng thú với thứ này, mặc dù khả năng này rất thấp. Dù sao thì sức mạnh hắc tinh không phải chưa từng xuất hiện.”

Hanakii nói hoàn toàn những gì mình đã suy tính, cậu tuy rằng có cảm giác rất kỳ lạ nhưng hiện tại lại không có quá nhiều thông tin nên chẳng thể suy luận nổi thứ gì.

Và hành động này không có kèm theo hậu quả, trừ khi là người đó hoặc nhóm người đó đã làm gì với thần thức Hirio mà không ai phát hiện ra. Còn những vấn đề khác thì có vẻ không đáng lo ngại.

“Là một người con gái, rất trẻ, cực kỳ xinh đẹp đã đưa tôi vào huyễn cảnh.”

Hirio ngóc đầu dậy và nói.

“Ngươi biết cô ta không? Hay đã nhìn thấy cô ta ở đâu chưa?” - Hanakii.

“Không hề quen biết, đây cũng là lần gặp đầu tiên.” - Hirio.

“Cô ấy rất xinh đẹp sao?” - Lauriel.

“Thậm chí có thể nói là hoàn hảo, nếu chỉ tính vẻ bề ngoài.” - Hirio.

“Miêu tả ngoại hình cho ta nghe thử, tuy khả năng cao chỉ là giả nhưng vẫn giúp ích được khá nhiều.” - Hanakii nghiêm túc hỏi, cậu có kiến thức khá rộng về các thế lực lớn, và do cao tầng Eilrine không quá nhiều nên vẫn có thể nhận ra một hai.

“Cô ấy là…”

Hirio bỗng khựng người lại, đôi mắt anh trở nên ngơ ngác và khuôn miệng như bị đơ hoàn toàn.

“Không nói được hay là không nhớ được?”

Hanakii rất nhanh hiểu ra vấn đề, dĩ nhiên là kẻ đó đã không cho phép Hirio tiết lộ gì cả. Cậu chỉ thấy khó hiểu khi thay vì dùng giả dạng hoặc không lộ diện từ đầu thì lại cấm tiết lộ, điều này đồng nghĩa Hirio thật sự đã gặp chân dạng kẻ đó trong tâm niệm.

“Tôi không nói được, mỗi khi có ý định tiết lộ thì sẽ lập tức bị khóa chặt lại. Giống như bị phong ấn vậy.”

Hirio lắc đầu đáp.

“Nhức đầu thật… Xung quanh ngươi đúng là chưa bao giờ bình yên, nhỉ?”

“Sao tôi biết được, mọi thứ tự nhiên ập tới cơ mà.” - Hirio.

“Làm gì có thứ gì là tự nhiên mà tới.”

Hanakii vẫy tay và nói.

Cậu nhớ lại gì đó, trên tay xuất hiện một tờ giấy và quăng đến cho Hirio.

“Ngươi có thể vẽ chân dung một người con gái hoàn mỹ về ngoại hình được chứ?”

“Ý anh là?”

“Chính xác!”

Hanakii cười nói.

Nếu đã không thể tiết lộ thông tin của người đó ra ngoài bằng bất cứ cách nào, có thể lợi dụng góc nhìn của Hirio để thu thập thông tin về đối phương.

Một khi anh đã nhận định người đó là nữ nhân xinh đẹp hoàn mỹ nhất mà mình từng gặp, Hirio chắc chắn có thể vẽ ra gương mặt đó. Mặc dù Hanakii không biết thứ phong ấn kia có thể nhận ra trò lách luật này của cậu hay không, nhưng phải thử thì mới biết được.

Đối phương là nữ nhân hoàn mỹ nhất.

Vì vậy mà thay vì vẽ ra dung mạo đối phương, yêu cầu Hirio vẽ ra dung nhan anh cho là hoàn mỹ nhất.

“Có thể!”

Hirio nói, mặc dù không giỏi vẽ vời cho lắm nhưng anh cũng từng được đào tạo một khóa quan sát và vẽ chân dung các tội phạm lúc vẫn còn làm tại vương quốc.

Lauriel im lặng nhìn Hirio loay hoay, nàng nhìn Hanakii và cậu gật nhẹ đầu.

Dù sao cũng không mất gì cả, nếu thành công có thể thu thập thông tin tốt hơn và từ đó mới có thể tìm kiếm giải pháp.

Sau vài phút, Hirio ngừng bút và đưa tờ giấy cho Hanakii. Cậu nhìn thật kỹ một hơi, sau đó lại truyền cho Lauriel và cả hai đồng loạt nói.

“Cửu Vĩ Thiên Hồ Vương!” - Lauriel.

“Đệ nhất mỹ nhân Eilrine!” - Hanakii.

“Có đúng không?” - Cả hai đồng loạt nhìn Hirio và hỏi.

Nhưng anh lại im lặng, biểu cảm y hệt lúc Hanakii hỏi về thông tin người đó là ai.

“Chính xác rồi!”

Cậu nói, Lauriel cũng gật đầu và cả hai bỗng chốc trầm xuống.

Bởi vì đối phương không chỉ là một Nguyên lão thuộc Hội đồng Tối cao Đại Yêu Tộc, mà còn là lão tổ của Thiên Hồ Phong - Bá chủ phía Bắc Eirline.

Cảnh giới hoàn toàn thâm sâu khó lường, nếu đối phương là kẻ địch, khả năng đối đầu của họ là con số 0 tròn trĩnh.

“Chuyện này…”

Hanakii thở dài.

“Mời thí sinh Hanakii ra sân!”

Bên ngoài bỗng phát ra âm thanh reo hò và tiếng kêu gọi ngày một lớn, Lauriel gật đầu với Hanakii ra hiệu, cậu xoay người bước đi và trong lòng bắt đầu sắp xếp các dòng suy nghĩ mới.

Chương 192: “Hai chữ tiền bối này của ngươi… Dung nhi gánh không nổi.”