Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 196: Trưởng lão - Thượng Long

Chương 196: Trưởng lão - Thượng Long


“Thắng à?”

“Thắng!”

Hanakii gật đầu, cậu ngồi rất nhẹ nhàng vào bàn nghỉ và rót cho mình một cốc nước mát. Ánh mắt thương cảm dành cho Hirio vẫn đang quỳ gối úp mặt vào tường, Lauriel thì ngồi im lau chùi lưỡi kiếm bạc của mình.

Chẳng biết vì lý do gì mà Hanakii lại có liên tưởng đến cảnh tượng đao phủ đang mài dao trước mỗi lần trảm đầu phạm nhân, nhưng dựa theo tính cách Lauriel thì có lẽ thứ bị trảm không phải chỉ mỗi đầu của Hirio.

Hoặc ít nhất cũng không phải là đầu trên.

“Trận thứ 61 là của chú mày đấy, có cần chuẩn bị gì không?”

“K-Không cần.”

Hirio rõ ràng không định nói thế, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng anh lại dâng lên sự cảnh giác tột độ.

[Nhiệm vụ phụ: Hoàn thiện bản nguyên Phong hệ]

[Thời gian: 6 giờ]

“Chuyện gì?”

Đã rất lâu kể từ lần cuối hệ thống của Hirio đưa ra nhiệm vụ phụ cho cậu, và thậm chí lại còn là một nhiệm vụ liên quan đến việc tăng cường sức mạnh bản thân. Thứ mà ở quá khứ chưa từng xuất hiện.

“Hoàn thiện bản nguyên Phong hệ? Bằng cách nào?”

Hirio không biết, anh thậm chí còn chẳng biết bản nguyên của một hệ là thứ gì thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ này.

Quá đột ngột, thời gian lại chỉ có sáu giờ.

“Anh đã từng nghe về thứ gọi là bản nguyên Phong hệ chưa?”

“Ồ? Ngươi đã có định hướng cho Level 6 của mình sao?”

Hanakii nói, cậu xoay bút viết trên tay và nói.

“Bản nguyên của một nguyên tố sẽ là thứ ngươi cần phải hoàn thiện để tiến đến Level 6, mặc dù có lẽ như nhân loại và bán nhân có các định nghĩa khác nhau. Nhưng nói một cách dễ hiểu thì đơn giản là tập trung tăng cường một nguyên tố của bản thân đến tối đa, khi đó ngươi sẽ tạo ra được bản nguyên của hệ thuộc về mình.”

Cậu chỉ tay vào bản thân và sau đó là xoay tròn ngón trỏ giữa không trung.

“Như ta thì sẽ là nguyên tố Lôi, bà chị Hanna là nguyên tố Hỏa.”

“Chỉ vậy thôi?”

Hirio đã hiểu vấn đề, nếu chỉ tập trung thì rất đơn giản, cậu cũng chỉ có Phong, Mộc và Hỏa.

Nguyên tố Hỏa cũng chỉ có được sau khi luyện hóa được Linh Hỏa mà trước đó anh đã lấy tại Rừng tĩnh lặng, đó là một hồi ức đáng nhớ.

“Không dễ vậy đâu, ít nhất là với ngươi lúc này. Trước đây dù đã từng tu luyện qua nhưng ngươi vẫn chưa hoàn thiện bản nguyên của mình mà?”

Hanakii nói, cậu đã khám người cho Hirio rất nhiều lần và đương nhiên có thể hiểu rõ cơ thể Hirio hơn bất kỳ ai khác.

Mặc dù cách nói này không dễ nghe cho lắm.

Vậy thì Hirio phải đi đâu để tìm nguồn mana hệ phong bây giờ? Anh cũng không thể rời đi và trở về trong khoảng thời gian ngắn đến vậy.

“Phần thưởng có bao nhiêu điểm tích lũy?”

Hỏi thầm trong đầu, nếu điểm tích lũy quá ít thì Hirio sẽ bỏ qua. Không thể quá hấp tấp trong vấn đề tăng tiến thực lực được.

[Thông tin: Phần thưởng không thể quy đổi]

“Là gì mà không thể quy đổi?”

[Thông tin: Huyết mạch nâng cao…]

“Hả? Ta đang là Fairyn lai Elf cơ mà? Nâng cao thì có ít lợi gì?”

[Thông tin: Tăng khả năng áp chế huyết mạch chủng tộc cao hơn, tăng khả năng thụ thai]

Hirio bỗng im lặng, anh đứng phắc dậy và quay đầu nhìn Lauriel, nàng vẫn đang ung dung lau chùi bảo kiếm mà không hề để ý đến anh.

“Chắc chắn phải hoàn thành nhiệm vụ này!”

“Vẫn chưa đến trận của anh.”

Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo hàn băng cực độ, Lauriel không nhìn anh mà chỉ nói rất nhỏ. Nhưng cảm giác như cả căn phòng cũng đã đông thành băng tuyết.

“Em bắt anh quỳ từ sáng đến giờ, châm chước cho anh một lần có được không?”

“Phụt!”

Hanakii bụm miệng cười, cậu nghiêng đầu đi và giả vờ đọc sách.

“Châm chước cái gì? Để lần sau anh thấy nữ nhân nào cũng nhảy lên à? Hay thấy cô nàng nào xinh đẹp cũng đâm chọt?”

Lauriel nói với giọng rất bình tĩnh, nhưng Hirio chắc chắn nàng đang không hề dễ chịu.

Dù sao thì cũng rất khó khăn thì nàng mới chịu mở lòng và tăng tiến mối quan hệ thêm với anh, mặc dù vẫn chưa thể chính thức coi cả hai là người yêu nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Hoặc là vấn đề của riêng Hirio.

“Và anh cũng đừng nghĩ em không biết gì về chuyện giữa anh và Tịnh Y… Còn rất nhiều vấn đề từ anh mà ngay cả bản thân anh cũng không bao giờ đứng ra giải quyết cả.”

Nàng nói, gương mặt chậm rãi nhìn thẳng vào mắt Hirio và một cảm giác phiền muộn dâng trào trong lòng anh.

“Em nghĩ sao?”

Sau vài giây im lặng, Hirio cũng chỉ có thể đưa ra một câu hỏi.

“Suy nghĩ của em, có quan trọng không?”

Lauriel nói, nàng nhìn thẳng vào mắt Hirio và dường như cả hai đang giao tiếp bằng cả linh hồn mình.

Căn phòng chỉ còn lại hai người, Hanakii đã rời đi ngay sau khi bật cười trước đó và để lại không gian riêng tư cho cả hai người.

“Nếu anh cho rằng suy nghĩ của em quan trọng. Tại sao lại làm như thế?”

Thanh kiếm đặt nhẹ xuống bàn, Lauriel chậm rãi đứng dậy.

“Nếu anh không cảm thấy suy nghĩ của em quan trọng đến thế, thì em đã được biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bởi vì nó chính xác là lúc này.”

Giọng nàng rất trong trẻo, như một mặt hồ tĩnh lặng không có chút dao động vậy. Nhưng Hirio lại không thể tận hưởng cảm giác đó, anh không có lời bào chữa cho mình. Cũng không thể nghĩ ra lời dối gạt nào để nói với nàng.

“Không xin lỗi nữa à?”

“Không dâng ra những lời nói sáo rỗng đó nữa à?”

“Không chạy đến ôm em và dỗ dành em nữa à?”

“Không lừa gạt em rằng mọi chuyện là có ẩn tình phía sau?”

Mỗi câu nói, Hirio sẽ ngừng một nhịp tim, anh nhìn nàng và ánh mắt bình tĩnh kia đã dần dần trở nên đỏ hơn.

“Hiện tại… em đang không ổn định, đừng giải thích gì vào lúc này.”

Lauriel xoay người và vẫy tay, nàng ra hiệu cho Hirio rời đi.

“Trận đấu thứ 59!”

Bên ngoài vang lên thanh âm ồn ào, Hirio bước đi khỏi căn phòng và các tia nắng chói chang khiến anh khẽ cau mày.

“Ta nói chuyện này thế nào cũng đến, không ngờ quả báo của ngươi đến nhanh thật.”

Ngay cạnh cửa, Hanakii đứng dựa lưng vào tường và khoanh tay mỉm cười nhìn anh.

“Gieo nhân, gặt quả.”

Hirio đáp lời, anh không có quá nhiều cảm xúc vào lúc này. Như thể mọi thứ mà Lauriel đã tạo ra ban nãy chỉ là ảo ảnh, và ngay thời điểm anh bước ra khỏi căn phòng thì cảm xúc kia cũng đã ở lại bên trong đó.

Đây không phải là một tín hiệu tốt, trước đây Hirio sẽ không thể loại bỏ cảm xúc của mình một cách nhanh chóng và triệt để như vậy.

“Tốt nhất trận đấu tiếp theo của chú mày, nên là một kết quả thua. Bởi nếu thắng thì sẽ tăng thêm việc cần phải lo đấy.”

Hanakii nói, cậu nhìn về khán đài và rất nhanh khóa chặt vị trí của Yumeko.

“Không thể nói trước, nhưng tôi sẽ cố hết sức.”

“Mà… Sao cũng được, dù ngươi thắng thì một khi chuyện ngươi chơi nát tiểu thư nhà Yorima cũng sẽ đưa tới hoạ sát thân thôi.”

Hirio giật mình trước cách dùng từ của Hanakii, anh thở dài một hơi và lắc đầu.

“Bộ sai sao? Nếu không phải ta đã biết chuyện của tên khốn nhà ngươi thì nghe con bé la hét cũng sẽ tưởng đang diễn ra một vụ án mạng đấy.”

“Anh có nói quá không vậy?” - Hirio.

“Sắp tới ngươi rồi, chuẩn bị đi.”

Hanakii chỉ tay và bảng thông báo hiện tên một dòng số mới.

Trận thi đấu thứ 61: Hirio - Level 4 [Nhất tinh] vs Yumeko - Level 4 [Nhị tinh].

“Cố gắng đừng thua quá khó coi, ít nhất ngươi cũng giữ được tôn nghiêm trước khi c·h·ế·t.”

Hanakii mỉm cười nói.

“Vẫn câu nói cũ. Tôi sẽ cố hết sức!”

Hội trường hiện tại đang có một sự im lặng bao trùm, năm trưởng lão của học viện đang theo dõi ngày thi đấu thứ hai và hai Thượng Long đang quan chiến.

“Thật đáng tiếc cho thí sinh vừa rồi.”

Mafy nói với giọng rất dửng dưng, ông nhìn sang bên cạnh và chiếc ghế của Phù Dung đang bị bao quanh bởi một đoàn sương trắng. Hoàn toàn không thể nhìn thấu người ở bên trong.

Ông biết rõ Cửu Vĩ Thiên Hồ Vương là một cô gái không thích lộ diện, và gần như mọi lần xuất hiện đều là ở dạng Thiên Hồ chín đuôi chứ không dùng hình dạng con người. Nhưng thật sự mà nói thì việc có thể ngắm nhìn dung nhan của nàng cũng là một phước lành chỉ có thể ngộ mà chẳng thể cầu.

Không chỉ riêng ông, ngoại trừ hai vị Thượng Long thì toàn bộ ba vị trưởng lão còn lại đều thỉnh thoảng sẽ để ý về phía Phù Dung.

Yêu giới rất rộng lớn, vì là thế giới tập trung toàn bộ sinh linh của Thất giới nên diện tích cùng mật độ dân số hoàn toàn không thể liệt kê dễ dàng được. Vì thế mà cái danh Đệ nhất mỹ nhân Yêu giới lại có một tầm cao khó tưởng tượng ra được, không chỉ là đàn ông mà phụ nữ chắc chắn sẽ lập tức đem lòng si mê nhan sắc kia.

“Mafy trưởng lão là đang nhắc đến Kiilung? Thiên phú về ma pháp cũng không tồi.”

“Hắn tên là Kiilung sao? Ta có chút vấn đề về việc ghi nhớ tên những kẻ khác.”

Giọng nói trầm vang lên, lão béo với tên gọi - Ngũ Quân nhích nhẹ tấm thân mập mạp của mình. Hắn cũng luôn để mắt đến nơi Phù Dung đang ngồi nhưng lại không thể thấy dung nhan nàng, chỉ duy nhất ngày hôm trước mới được nhìn qua một lần mà thôi.

Kentsu Gai cười nói, lão vuốt râu và lắc đầu.

“Tố chất của một Pháp sư là rất quan trọng, đứa nhóc đó thì lại không có được.”

Hội trường im lặng vài giây, bỗng người thứ tư trong nhóm trưởng lão học viện lên tiếng.

“Đều là người quen cả, mọi người cần chi phải giả vờ?”

Giang Lưu Như với chất giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo nói.

“Haha! Thật sự không muốn hiểu Giang trưởng lão đang nói gì.”

Mafy cười lớn, lão xua tay và con rối phía sau bay về giữa bốn người.

Lạch Cạch!

Một âm thanh như tiếng những mảnh gỗ ráp lại với nhau, sau đó từ con rối ban đầu tạo ra một loạt thanh kiếm bằng gỗ. Mafy phẩy tay và trước mặt từng người có mặt tại đây đều xuất hiện một thanh kiếm gỗ.

“Quy cũ đi nhỉ?” - Mafy.

“Lại rút thăm? Ta không thích mấy trò may rủi thế này.” - Ngũ Quân.

“Ta không tham gia.” - Giang Lưu Như.

“Giang trưởng lão xác thực không tham gia?” - Kentsu Gai nói, lão cười nhạt và vuốt bộ râu dài.

“Không hứng thú.”

Giang Lưu Như lần nữa cất tiếng, nàng nhắm nhẹ mắt và chẳng buồn quan tâm gì nữa.

Thanh kiếm gỗ trước mặt Phù Dung bị đẩy nhẹ ra ngoài, chẳng có phản hồi nhưng ai cũng biết rằng nàng không hề có ý định tham gia.

Bọn họ thật ra không phải đang cá cược hay bày trò gì vô nghĩa cả, đây là cách mà các trưởng lão học viện tranh dành đệ tử với nhau suốt hàng trăm nghìn năm qua. Họ nếu đều có hứng thú với thí sinh nào thì sẽ dùng cách này để giành người.

Và người mà họ nổi lên hứng thú không ai khác chính là đối thủ của Kiilung - Hanakii.

“Công pháp đã cải tiến đã xuất hiện rất nhiều, thậm chí có thể nói rằng loại công pháp kiểu này và tàn quyển công pháp là hai thứ có mặt nhiều nhất trên cõi Eilrine này. Bản gốc công pháp thường chỉ có người của gia tộc đó mới có quyền tu luyện, nhỉ?”

Kentsu Gai nói, lão cười rất thoải mái.

“Ta không bình luận gì thêm, chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.”

Ngũ Quân nhún vai nói, nhưng gương mặt béo phì kia thì lại rất gian xảo.

“Nếu chỉ là hứng thú với tài năng của nhóc con kia, có vẻ như hắn đã thể hiện rất tốt trong cả hai trận đấu nhỉ?”

Tiếp tục câu nói, Ngũ Quân gõ gõ nhẹ lên thành ghế và nhắm nhẹ mắt.

“Nguyệt Thần Kiếm Pháp… Bản gốc hiện tại chỉ duy nhất ngài Nhất Thượng Long từng tu luyện qua, nhưng với một kiếm sĩ tầm cỡ ngài ấy thì sẽ không chia sẻ công pháp dù có đưa ra bất kỳ điều kiện nào.”

Mafy thất vọng than thở, ông ngả người và hai chiếc ghế ở giữa có động tĩnh gì đó.

“Hừm… Các vị hứng thú với môn công pháp đã thất truyền đó sao?”

Một âm giọng cực kỳ trầm bổng, nó như thể tiếng vọng lên từ địa ngục với hàng hà vô số hồn ma bám sau. Nhưng ngay sau đó lại là một sự lắng nhẹ.

“Khụ… Đang có chút cảm xúc nên giọng tôi có hơi lạ.”

Người đàn ông có vẻ ngoài khá điển trai, thậm chí có thể nói là rất đẹp trai và nam tính. Mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt đen trắng rõ ràng, góc cạnh của nam nhân được khắc hoạ rất rõ ràng và bộ ngoại trang cực kỳ sang trọng. Dù thế nhưng cơ thể cực kỳ đẹp mắt cũng được phác hoạ rất rõ ràng, đây có thể nói là một mỹ nam với sức hút khó cưỡng.

Lục Thượng Long - Raitengu.

Xung quanh ông đang có một vệt lông vũ đang nối đuôi nhau bay lượn, chúng như thể vệ tinh đang bám lấy hành tinh chủ là ông. Với một sự mềm mại mượt mà chúng mang lại, nó trông như vật trang trí đắt tiền nhất mà người dân Thượng tầng có thể mơ đến.

“Ngài Lục Thượng Long cũng hứng thú sao?”

Ngũ Quân thẳng lưng, hắn vô thức nhìn về chiếc ghế còn lại và tại đó là một cô gái cực kỳ nhỏ nhắn với mái tóc ngắn màu tím sậm, đôi mắt của nàng cũng hoàn toàn là một màu tím nhưng đôi đồng tử lại trông như ngọc thạch.

Trên tay nàng là một chiếc dù nhỏ cũng là màu tím, bộ váy lolita xếp tầng cực kỳ quý phái và dễ thương. Nhưng gương mặt nàng lại trắng nõn và như một con búp bê đang có sự sống vậy. Vẫn rất xinh đẹp.

Tam Thượng Long - Nagi.

“Trưởng lão nhìn ta như vậy là sao? Không muốn tham gia đâu!”

Nàng nũng nịu nói, âm giọng như một cô bé đang giận dỗi và vô cùng đáng yêu.

“Vậy sao? Thế mà bọn ta cứ tưởng rằng ngài sẽ có hứng thú với các mầm non mới nhỉ?”

“Các ngươi cũng đừng có dùng từ đó, hắn mà là mầm non gì chứ!?!”

Nagi xua tay nói, gương mặt bốn vị trưởng lão đồng loạt chuyển biến nhưng cũng không có thay đổi gì quá nhiều cả.

Đương nhiên họ đều hiểu Tam Thượng Long muốn nói gì, với tu vi của Kentsu Gai và Mafy thì chỉ với một cái liếc mắt đã nhìn thấu hoàn toàn sự che đậy đầy tinh vi của Hanakii.

Vì thế nên việc cơ thể Hanakii đang nén một nguồn mana cực lớn đủ sức đưa cơ thể trống của một người lên đến Level 11 đã bị thấy một cách rõ ràng, thậm chí cả việc làm giả tuổi tác cũng không che giấu được. Nhưng dù cho là trùng tu hay nói dối tuổi tác cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ, có thể nói đây cũng chính là một hình thức thể hiện sự nỗ lực.

Chỉ cần họ thể hiện giá trị bản thân vượt qua giới hạn của các quy tắc học viện, các trưởng lão sẽ vì tài năng đó mà châm chước cho sự vi phạm kia. Thiên tài như Hanakii lại càng khiến họ thưởng thức hơn và sự châm chước càng tăng cao phạm vi.

Nhưng dù ai cũng biết chuyện này, thì họ sẽ không nói một cách công khai.

Bởi vì nếu bọn họ lên tiếng thừa nhận, thì cũng đồng thời xác nhận rằng học viện đang không thực hiện đúng quy tắc đã đặt ra. Điều này tuy không quá ảnh hưởng gì đến danh tiếng nhưng phần nào đó vẫn sẽ có.

“Rất mạnh, nhưng cũng quá yếu.”

Kentsu Gai chậm rãi nói, ông ngả lưng về sau và gần đó vang lên âm thanh trầm ấm.

“Kentsu trưởng lão có vẻ không đánh giá cao kẻ này lắm nhỉ?”

Raitengu nói, ông nhẹ nhàng huýt sáo và ngay phía sau vang lên tiếng giày cao gót dần dần lớn dần.

Hai cô nàng với vóc dáng cực phẩm cùng gương mặt hoàn toàn vượt tiêu chuẩn cái đẹp tại Eilrine, dù rằng để so sánh với các tiên tử hoặc danh sách mỹ nhân Yêu giới thì hoàn toàn chưa đủ đẳng cấp đặt chung bàn cân.

Nhưng hai người vẫn cực kỳ xinh đẹp, trang phục vu nữ có chút hở hang và da thịt trắng nõn không tì vết.

“Đại nhân…”

m thanh nũng nịu dễ nghe, sau lưng Raitengu xuất hiện đôi bàn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng bóp vai và bên hông là một mỹ nữ ngồi xuống xoa bóp chân trái.

“Hà… thoải mái.”

Raitengu khẽ nói, chẳng ai có bất ngờ hay phản ứng gì quá đặc biệt cả. Dù sao cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ hay quan trọng.

“Đứa nhóc đó có vẻ là một sản phẩm tốt, nhưng ta không quá khuyến khích việc trốn thoát khỏi các cơ sở nghiên cứu đầy hoài bão kia. Mặc dù cũng không quan trọng gì cả.”

Ông nói, chất giọng đặc biệt khiến các vị trưởng lão đồng loạt có chút trầm lại trong lòng. Họ vừa kính nể Raitengu với vai trò một tiền bối, vừa tôn trọng chức vụ Thượng Long của ông. Nhưng hơn cả là việc Raitengu có mối quan hệ liên kết hoạt động và hợp tác với rất nhiều thế lực ngầm, chuyện này tuy chỉ giới cao tầng Eilrine biết được và gần như chín phần người dân không hề có thông tin gì cả.

Và các cơ sở nghiên cứu mà Raitengu nhắc đến chính là một trong những nơi đang cố gắng tìm phương án tạo ra những sinh vật sở hữu sức mạnh vượt trội giới hạn của Eilrine.

Bởi vì các “Đứa con của thiên mệnh” không thể được tạo ra bằng các phương pháp nhân tạo nào, nhưng để một kẻ mang thiên mệnh được sinh ra thì chẳng kiểm soát được. Tất cả những ai không thông qua các thí nghiệm và phương pháp đen tối để vượt qua giới hạn Level 10 mà tiến đến Level 11 đều là “Đứa con của thiên mệnh”.

Nhưng đã tám nghìn năm kể từ lần cuối xuất hiện một người như vậy.

Vì thế mà các vị cao tầng đều nhắm mắt và thậm chí giúp sức cho những ai thực hiện nghiên cứu, dù có tàn nhẫn và đen tối đến đâu. Họ vẫn cần sự xuất hiện của những “Đứa con thiên mệnh”.

“Ưm… đại nhân a~”

Raitengu rất thản nhiên đưa tay vào bóp mạnh quả đào to tròn của nữ nhân bên cạnh, ông có vẻ rất tận hưởng và bàn tay nhào nặn rất thành thục.

“Tiếp theo, có vẻ nên chờ đợi một kẻ thích hợp. Dạo gần đây có rất nhiều kết quả tốt với những chiến binh từ đấu trường sinh tử.”

“Có lẽ vậy, dù sao thì chúng cũng là những kẻ đi ra từ nơi đó.”

Kentsu Gai đáp.

“Haha! Nếu lúc đó lão phu có ưng ý được ai, mong các vị hãy nhường.”

Raitengu cười, ông ngoắc tay và cô gái bên cạnh nhanh chóng lột bỏ phần áo đã bị nhàu một cách nhăn nheo xuống đất, cặp ngực trần lộ rõ trong không khí và cô ngồi lên đùi Raitengu. Ông nhẹ nhàng ôm eo và đưa mũi thưởng thức mùi hương từ phần ngực kia một cách rất từ tốn.

“Khá ổn… không phải thiên hương nhưng vẫn rất thơm ngon.”

“Trận thi đấu thứ 61! Bắt đầu!”

Chương 196: Trưởng lão - Thượng Long