Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Nguyên Chấn Thế
Unknown
Chương 198: Hanakii vs Lâm Tố Như
Ngày thi đấu thứ 6!
“Trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay xin được phép lộ diện!!!”
Âm thanh người trọng tài vang xa, Hanakii chống cằm trên chiếc bàn nhỏ và có chút thở dài.
Cậu nhìn về phía sân đấu đang chậm rãi chuyển hóa thành một môi trường thi đấu hoàn toàn mới và trong lòng không mấy thoải mái cho lắm.
“Lần này là sân đấu vực tuyết sao? Đen thật chứ.”
Hanakii cau mày nói.
Đây là dạng địa hình cực kỳ khó chịu với cậu, hoặc với người sở hữu thuộc tính mana hệ Lôi như cậu. Dù rằng Hanakii có các giác quan cực nhạy bén và đầu óc rất linh hoạt trong chiến đấu, nhưng dù như thế nào đi chăng nữa thì việc phải chiến đấu trong tình trạng cẩn thận không cho mana của bản thân nhiễm phải các màn sương tuyết và môi trường xung quanh đều có khả năng giải trừ điện tích của cậu. Điều đó khiến các đòn cần tích tụ năng lượng sẽ không thể thực hiện một cách dễ dàng, và các kỹ năng tốc độ cao cũng không thể sử dụng liên tục được.
Và cậu hạ tay mình xuống, đã hai ngày kể từ trận đấu của Hirio và Yumeko. Cả cậu và anh ta đã được qua thẳng trong hai ngày này và hiện tại đã đến ngày thi đấu thứ 6. Hirio hôm nay vẫn không cần thi đấu mà vẫn có thể tiến đến ngày thứ 7.
Bản thông tin đối thủ của cậu nằm ngay trước mắt, nó chỉ có vài thông tin cơ bản như tên và các thành tích từ trước đó. Nhưng Hanakii lại đặc biệt chú ý đến bức ảnh của người này.
“Một bộ giáp trông chiến thật sự ấy!”
Hirio ghé mặt vào và nói, anh nhìn vào bức ảnh kia và khá thích thú với thiết kế rất đẹp của bộ giáp.
Bộ giáp che kín toàn thân và được thiết kế trông như một chiến binh ngoài vũ trụ đang phải chiến đấu với các thế lực hắc ám. Hoàn toàn giống như một vị anh hùng bước ra từ tiểu thuyết.
“Ngươi cảm thấy kẻ này thế nào?”
Cậu hỏi, Hirio im lặng vài giây và giơ ngón cái rất tự tin.
“Ngầu lòi!”
“Haiz… Bố chịu mày rồi.”
Hanakii xoa xoa ngón tay, cậu xoay người và bước đi rất nhanh về phía lôi đài phía dưới. Đôi mắt nhìn cực kỳ bình thản và phía xa xa có một thân hình to lớn tương tự Hirio đang chậm rãi đi xuống.
“Đáng lẽ phải chọn một cái tên thật ngầu cho bộ giáp như thế chứ… Lâm Tố Như!”
Cậu lẩm nhẩm.
Đúng vậy! Kẻ trong bộ giáp có tên là Lâm Tố Như, một cái tên cực kỳ nữ tính và hoàn toàn không phù hợp khi đặt chung với bộ giáp thiện chiến kia. Nhưng bằng cách nào đó mà nó vẫn khiến Hanakii có chút e dè. Cậu dường như đã từng nghe đến kẻ này đâu đó tại Hạ tầng, nhưng đã quên.
“Haizzz… Mình đúng là quá mệt mỏi với thằng khỉ này…”
Hanakii dừng chân, cậu thở dài và chậm rãi rút ra một thanh kiếm sáng bạc.
Keng! Oành!
Cậu vung lên một đường kiếm cực nhanh, giữa không trung hiện lên một thanh kiếm đỏ rực như lửa và nằm im tại đó. Ánh mắt Hanakii dời về phía bức tường dày phía sau và nói lớn.
“Băng Luân Nhật Kiếm thuộc hàng thế hệ vàng của Nhật Môn lại ra tay đánh lén một tiểu bối hay sao, cách hành sự đúng là bá đạo nhỉ?”
“Sao có thể gọi là đánh lén khi ngươi đã nhận ra ta ngay từ đầu?”
Một đôi chân thon dài bước ra, Liliane chậm rãi xuất hiện từ sau bức tường và gương mặt có chút vênh váo. Cô nhìn Hanakii với ánh mắt mang theo đa dạng cảm xúc từ khó chịu đến khó tin.
“So với tu vi yếu đuối kia thì thực lực của ngươi có vẻ lại khá cao đấy, ít nhất ngươi có thể chống lại một chiêu của ta.”
Liliane thu tay và thanh kiếm chậm rãi bay về phía cô, tra nhanh kiếm vào vỏ và một nụ cười nhẹ được vẽ lên trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
“Ngươi không có bất cứ thứ gì để đàm phán với ta cả, Nhật Môn sẽ lập tức phát động lệnh t·ruy s·át Hirio. Nể mặt Trấn Thiên Tiên Tử thì chỉ cần ngươi không nhúng mũi, chúng ta sẽ không động chạm gì nhau.”
Cô nói, sau đó ngay lập tức xoay người dự định rời đi.
“Ha… Ta thật tò mò nếu kẻ nhúng mũi chính là Trấn Thiên Tiên Tử kia thì sao?”
Hanakii dựa lưng vào lan can và cười nói.
“Nếu cô ta dám, cứ việc.”
Liliane không quay đầu và nói, nhưng cô bỗng dừng chân và một cảm giác lạnh sống lưng chạy dài từ đỉnh đầu truyền thẳng xuống tận chân.
Xoẹt!
“Quay đầu lại không phải một hành động khôn ngoan đâu.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, dù rằng nó rất nhỏ nhưng lại cảm giác như thể lấn át toàn bộ các âm thanh khác bên ngoài. Liliane run run hai tay và trái tim như thể bị bóp chặt, cô không thể điều chỉnh mana bản thân và dường như toàn thân đã bị t1.
“N-Ngươi là ai?”
Cô cảm nhận được khí tức khác hẳn với Hanakii, chắc hẳn đây là một người khác hẳn. Và cảm giác này hoàn toàn không thể nào được tạo ra từ kẻ chỉ có Level 3 [Thập tinh] được.
“Tiên đau, Nhật diệt!”
Duy nhất một câu nói được xuất hiện, ngay sau đó là cảm giác áp lực tan biến hoàn toàn. Liliane ngay lập tức quay đầu và toả thần thức ra xung quanh, nhưng cô không thể tìm thấy bất cứ dấu vết hay manh mối gì.
Chạy nhanh về phía lan can và nhìn xuống, Hanakii đã tiếp cận lôi đài rất gần, dựa theo khoảng cách thì có lẽ ngay thời điểm Liliane xoay người thì Hanakii cũng đã bỏ đi. Vậy thì người lúc nãy chắc chắn là một kẻ khác hẳn.
“Hộc… Hộc…”
Liliane thở dốc, thân thể cô run rẩy và đôi mắt đỏ hoe như thể sắp khóc. Một tay bịp chặt miệng mình và tay còn lại nắm chặt vào lan can, gương mặt Liliane đỏ bừng và miệng không ngừng lẩm bẩm câu nói kia.
“Tiên đau, Nhật diệt…”
…
“Tiên sinh có vẻ gặp khó khăn rồi đây!”
“Giờ này ca ca còn lo cho hắn?”
Yumeko và Akira đang ngồi quan sát trận đánh và chờ đợi trận ra sân tiếp theo của Hanakii, Akira khẽ lắc đầu và phân tích.
"Dù sao tiên sinh cũng quá mạnh so với chúng ta, và bây giờ chứng kiến sức mạnh của tiên sinh với một thế lực hạ tầng khác cũng uy quyền không kém Nhật Môn chúng ta!"
"Hạ tầng? Shangri La ư?"
Yumeko ngẩn ngơ hỏi, Akira khẽ gật đầu và quan sát.
"Chỉ số ít chúng ta mới biết được thân phận của cô gái nằm trong chiến giáp đó có thân thế khủng kh·iếp đến dường nào..."
"Thậm chí huynh đã cầu mong rằng mình sẽ không gặp cô ấy ở các trận đầu!"
Yumeko siết chặt bàn tay, nàng có vẻ có chút bực dọc.
"Coi như, xem hắn ta bị cô ta h·ành h·ạ cũng sảng khoái vậy!" - Yumeko.
"Haha, huynh thì không nghĩ như vậy!"
Mỉm cười với Yumeko, Akira bỗng lặng đi một chút và suy tư.
"Chắc hẳn Tiên Sinh cũng biết lai lịch của cô ấy, và bây giờ anh ta đang lên kế hoạch đối phó cũng nên!"
"Hơ, chứ không phải là nên đầu hàng để nhường vị trí quán quân cho cô ta à?" - Yumeko
"Sẽ không..." - Akira.
Akira bước tới hành lang quan sát trên cao của lôi đài và nói.
"Với tính cách của Tiên Sinh thì sẽ không có chuyện anh ấy từ bỏ khi đi xa đến vậy đâu!"
...
“Kiếm sĩ vượt qua cả thiên tài!!! Kẻ vượt qua tài năng bẩm sinh!!! Hanakii!!!”
“Eo… nghe cứ xấu hổ thế nào ý.”
Hanakii giữ nguyên biểu cảm khi người trọng tài kêu mình bằng một loạt các biệt danh, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết gì về chúng cả.
“Tiến lên!!!”
“Hanakii!!!”
“Chúng tôi đã tin tưởng cậu!!!”
Hàng trăm hàng nghìn âm thanh vang xa, Hanakii cố bỏ qua chúng và bước đi một cách cực kỳ thoải mái về phía lôi đài. Cậu cần suy nghĩ cho một kế hoạch tương lai, nhưng hiện tại lại không có tiền đề nào để bám vào cả.
Thật khó khăn.
“Phải chi tìm được ai đó tài trợ cho mình nhỉ? Nếu là một Luyện đan sư cấp 10 thì quá tốt…”
Hanakii tự nói với bản thân, cậu cần lượng tài nguyên cực lớn, lớn đến không tưởng nếu vẫn muốn tìm về quá khứ của chính mình. Và dù cho có sự giúp đỡ từ chị gái Hanna hay nhiều hơn đi chăng nữa, vẫn là không đủ.
Bước chân cực kỳ uy nghiêm giữa lôi đài, Hanakii vung vẩy áo choàng trên vai và bên hông cậu là một túi trang bị nhỏ, gương mặt cực kỳ bình tĩnh với phong thái hoàn toàn tự nhiên.
“Sau đây là kẻ sẽ phải đối chọi với bức tường chặn đứng mọi con đường!!!”
“Kẻ mang trên mình bộ giáp hoàng kim cực kỳ mạnh mẽ!”
“Chưa từng phải chịu tổn thương đến mức phải lộ diện!”
Lúc này trên khán đài bắt đầu có những sự bàn luận và xì xào.
"Ê, liệu bên trong bộ giáp đó là ai nhỉ?"
"Chịu, có thể là một quý cô chăng?"
"Nhưng bộ giáp đó quá nặng nề đối với một cô gái mà?"
"Không hẳn..."
Phía bên còn lại là các nhóm của các Trưởng Lão, Giang Lưu Như có vẻ rất tập trung vào trận đấu mặc dù chưa bắt đầu. Vẻ mặt bình chân như vại và không nói lên sự hứng thú nhưng vẻ mặt tập trung này đang mâu thuẫn với thực tại.
"Và đó chính là..."
Bộ chiến giáp kia bay lên sân đấu bằng một ống thép phóng lửa phía sau đẩy lên, một cú đáp đất hoàn hảo và khói bụi tung bay! Hanakii cũng vô thức bịt mũi và nhìn kỹ về phía chiến giáp kia!
"Lâm Tố Như!!!"
Trên khán đài, mọi người vẫn rất hào hứng và chỉ duy nhất một người đang có ánh mắt rất phức tạp nhìn lướt qua lôi đài.
Giang Lưu Như thản nhiên nhìn qua chút ít và dừng lại, nàng nhắm nhẹ mắt tỏ vẻ không quan tâm. Trong lòng bỗng xuất hiện chút gợn sóng nhưng rất nhanh biến mất.
“Phải bình yên vượt qua đấy.”
…
“À thì… Đầu gối cô không sao chứ?”
Hanakii hỏi, bộ giáp trước mặt bỗng giật mình và ngước nhìn cậu.
Chiến giáp có vẻ khá nặng nề, trước đó lại còn làm hành động tiếp đất khá ngầu nhưng lại dường như không quá thoải mái với người bên trong nó chút nào.
“Đáp đất kiểu đó đúng là rất ngầu, nhưng không tốt cho xương lắm đâu, cụ thể là đầu gối.”
“Anh biết tôi là nữ?”
Nhưng chất giọng như thể bị nén lại từ bên trong chiến giáp vang lên, đây là loại giọng đã thông qua chỉnh sửa và không phải là giọng thật.
Hanakii ngớ người trước câu hỏi của Tố Như, cậu chống nạnh khó hiểu nói.
“Cái tên của cô thì 70% ai cũng đoán là nữ, 22% là một bà cô, 7% là một cậu bé, và 1% là ông già!”
"Chả hiểu 1% đó là thằng khứa nào nữa!"
Chiến giáp của Lâm Tố Như nghiêng nhẹ đầu và xuất hiện dấu chấm hỏi phía sau, biểu cảm có vẻ vô tri nhưng không thể mất cảnh giác.
“Điều thứ hai nữa, tôi có khá nhiều thông tin về gia tộc từ Shangri La nên tôi có thể dám khẳng định…”
“Cô là nữ chủ Tuyết Phong hay còn gọi là sứ giả hòa bình Tuyết Phong Cơ!”
Lâm Tố Như không nói gì và chỉ dùng hai bàn tay kim loại chắp vào nhau tạo thành tư thế khâm phục.
“Được thiên tài Hanakii biết đến quả là vinh hạnh cho tiểu nữ!”//
Hanakii cũng đáp lại cú chắp tay đó và cậu bắt đầu thủ thế.
"Vậy ta bắt đầu chứ?"
“Được!”
Oành!!!
Nắm đấm kim loại ngay lập tức xuất hiện trước mặt Hanakii, cậu hóa thành tia điện và biến mất tại chỗ khiến cho toàn bộ cơ thể to lớn kia mất đà và lao thẳng một mạch về bức tường dày tuyết phía sau.
Nhưng rất nhanh một tia sáng chiếu mạnh ra, Lâm Tố Như xuất hiện lần nữa và bộ giáp bắt đầu rung chuyển dữ dội.
“Có vẻ cô đã cường hóa rất nhiều vật liệu tăng tốc cho bộ giáp nhỉ?”
Hanakii nói, bàn tay cậu hóa sáng màu trăng bạc và cơ thể trở nên hư ảo.
[Nguyệt Thần Khí: Ly Nguyệt]
“Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa việc bộ giáp sẽ trở nên cực kỳ yếu ớt!”
Cậu nói và đồng thời cơ thể xuất hiện trước mặt Lâm Tố Như, cánh tay vung mạnh tạo ra nắm đấm thẳng vào vai trái chiến giáp.
Coong!!!
Cú đấm của Hanakii giáng mạnh vào phía Lâm Tố Như, nhưng cô nàng không bị xoay chuyển gì, ngược lại thì Hanakii gục xuống ôm tay rên rỉ khiến khán đài bật cười.
"Awwwww...."
"Bộ giáp được làm bằng Thép Đen?" - Hanakii ôm bàn tay lặt lìa như đã gãy hẳn, cậu tuy rên rỉ nhưng biểu cảm lại hoàn toàn không thể hiện chút đau đớn nào cả.
Thép đen là một trong các loại vật liệu hiếm nhất của Giả Kim Thuật, không phải bởi vì nó khó tìm kiếm mà bởi vì đây là một loại vật chất chỉ có thể được tạo ra bằng Giả Kim Thuật cấp cao mà thôi, chỉ duy nhất dũng giả trên Level 9 với thuộc tính Kim hoàn hảo mới có thể tạo ra loại vật chất này, nhưng tỷ lệ thành công cũng cực kỳ thấp.
Và cũng vì lý do đó mà thứ nguyên liệu này chưa từng, hoặc ít nhất là không có nhiều người nỡ đem chúng đi làm chiến giáp. Thật quá lãng phí.
“Đúng là công - thủ toàn diện nhỉ?”
Cậu hạ tầm mắt xuống cơ thể Lâm Tố Như, có vẻ như để lựa chọn một khu vực dễ t·ấn c·ông và gây ra nhiều sát thương nhất thì chỉ có ngay dưới ngực mà thôi. Với suy nghĩ đơn giản đó, Hanakii lóe thành tia sét và xuất hiện cực nhanh trước mặt cô với một nắm đấm chớp nhoáng.
Cộp!
Lần nữa bị đẩy văng, Hanakii thu hồi trọng tâm cơ thể và hai chân kéo lên một đoạn dài. Cậu kích phát ma pháp phòng hộ và một loạt đ·ạ·n năng lượng nổ tung tứ phía.
“Độn ngực? Lại còn bằng Thuỷ pháp?”
Hanakii nhìn vào nắm tay đang bốc đầy hơi nước của mình và nhăn mặt, cậu nhìn thấy chiến giáp trước mặt cũng b·ốc k·hói trắng đầy thân mình. Gần như khả năng phòng thủ là vượt trội so với mức sát thương cơ bản của Hanakii.
Ngón tay cậu bỗng mềm nhũn và gãy lìa, Hanakii thở dài một nhịp trước khi vận sức dùng Y thuật tự chữa trị cho bản thân mình.
“Phản sát thương tăng theo lượng sát thương mình gây ra, Lôi điện không làm trầu xước bộ giáp này được. Thậm chí nếu cố gắng t·ấn c·ông b·ằng nguyên tố sẽ tạo ra tổn thương rất lớn cho chính bản thân mình.”
Cậu nói, gương mặt thể hiện sự bình tĩnh như thường.
Xoẹt!
Hanakii giật mình trước một bóng đen vụt thẳng vào mặt mình, cậu hụp người xuống nhưng chân của Lâm Tố Như lại nhanh hơn hẳn và đòn đá bất ngờ từ cô khiến Hanakii bay thẳng một mạch cho đến mảng tường băng khổng lồ.
Oành!!!
Cậu lóe sáng màu lam nhạt, cơ thể Hanakii dịch chuyển ra bên ngoài bức tường đã thủng lỗ kia và trên cơ thể đầy các tia lôi điện đang di chuyển không ngừng.
“Giờ là đến lượt tôi ra tay nhỉ?”
Lâm Tố Như đứng từ xa nói, Hanakii chỉ cười trừ với cô. Bàn tay cậu ẩn ẩn một luồng sáng màu bạc trắng đang hình thành một cách rất chậm rãi.
[Ly Nguyệt không thể đánh xuyên lớp thép đen kia, và cận chiến thì mình không thể có lợi thế rõ ràng được]
[Nhưng t·ấn c·ông tầm xa cũng quá khó, hiện tại mình không có loại đ·ạ·n nào xuyên được kết cấu thép đen cả]
Hanakii suy nghĩ, cậu lùi người về sau và chiến giáp lần nữa phóng thẳng đến vị trí trước mặt cậu.
Oành!!!
Hanakii b·ị đ·ánh bay thẳng về sau, Lâm Tố Như dậm mạnh xuống mặt đất và tuyết bay đầy trên sân đấu che đi gần như toàn bộ tầm nhìn của Hanakii.
[Áp dụng cả yếu tố môi trường à, vậy thì khả năng cao là phải cận chiến rồi]
Cậu rút ra trường kiếm trên tay, niệm nhanh pháp chú và một loạt các văn kiện bay lên giữa không trung. Tiếng sấm rền vang khiến toàn bộ sân đấu trở nên mù mịt hơn hẳn ban đầu.
“Giả Kim Thuật: Bổ Sung.”
Xung quanh bỗng trở nên nóng rực như lửa, dù rằng sân đấu hoàn toàn là tuyết và nhiệt độ cực kỳ thấp. Hanakii đưa tay vào túi dụng cụ của mình và lấy ra một chiếc vòng nhỏ màu lục với nhiều hoạ tiết nứt vỡ trên đó.
[Nếu mình thua thì có lẽ Hirio sẽ là đối thủ tiếp theo của cô ấy ở trong vòng tiếp theo, như vậy thì kế hoạch của mình sẽ không thể thực hiện được]
Cậu bóp mạnh chiếc vòng và một loạt luồng chảy mana nhanh chóng tụ tập lại trước mặt Hanakii, cánh tay Lâm Tố Như từ điểm mù vung thẳng lên giữa bụng cậu và Hanakii nghiến răng khi b·ị đ·ánh bay thẳng đến một nơi trông như mép vực.