Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Nguyên Chấn Thế
Unknown
Chương 200: Hanakii vs Lâm Tố Như
“Ví dụ như vị tiểu thư đây!”
Hanakii rút ra hai khẩu s·ú·n·g và nạp mana lôi hệ vào khiến chúng không ngừng phóng điện, ánh mắt kiên định và tinh thần thoải mái nghiên đầu nhìn Lâm Tố Như.
“Và có lẽ không thể tránh được việc g·ây t·hương t·ích…”
“Thay vào đó là thương tích ở mức tối thiểu!”
Cậu giơ s·ú·n·g, nhưng ngay trước thời điểm nòng s·ú·n·g chỉ thẳng vào Lâm Tố Như thì cô đã nghe thoáng qua ba đợt t·iếng n·ổ ngay bên tai, nghĩa là Hanakii đã t·ấn c·ông từ trước cả khi cậu giơ khẩu s·ú·n·g của mình lên.
Đoàng!
Đoàng!!
Đoàng!!!
Liên tục nổ s·ú·n·g và lách khỏi tầm t·ấn c·ông cận chiến của Lâm Tố Như, Hanakii thành công bắn trúng các vị trí hiểm trở trên chiến giáp khiến nó nứt vỡ, cô buộc phải khuỵu xuống và khởi động tái tạo và phòng ngự trước đợt t·ấn c·ông phản kích cực kỳ hùng mạnh kia.
Không có cách để chống trả vào lúc này, chiến giáp tuy có khả năng phòng thủ cao nhưng Hanakii đã sử dụng đ·ạ·n mana hệ Lôi có thêm tính năng phá vỡ kết cấu bộ giáp. Nếu Lâm Tố Như cưỡng ép di chuyển trong lúc vẫn đang b·ị b·ắn như thế này thì khả năng cao sẽ bị tách khỏi bộ giáp hoàn toàn. Và đây là một chiến thuật “lột đồ” cực kỳ bỉ ổi.
Cô nghiến răng, ánh mắt bất thiện phía sau chiến giáp nhìn chằm chằm Hanakii và tăng cường mana cho lớp lá chắn của mình. Mặc dù tổn thương từ đ·ạ·n là rất thấp, nhưng bị lột sạch chỉ còn mỗi đồ lót sẽ khiến Lâm Tố Như mất đi khả năng chiến đấu. Dù sao thì Level 3 [Thập tinh] vẫn chưa khai mở [Không gian lưu trữ] để dự phòng quần áo.
[Giả Kim Thuật - Sửa chữa]
[Giả Kim Thuật - Tạo Tác]
Lâm Tố Như tăng cường bao phủ lớp ma thuật quanh chiến giáp và tạo ra một tấm khiên chắn các đường đ·ạ·n của Hanakii bắn tới, và có lẽ nhiêu đó vẫn chưa đủ, nếu thời gian vẫn tiếp tục thì cô chắc chắn sẽ cạn mana trước và mất đi khiên chắn.
Đó sẽ là thất bại cực kỳ nhục nhã.
“Tấn công bằng s·ú·n·g với chiến giáp sao?”
“Anh có nghĩ đó là ý tưởng tệ đến chừng nào không nhỉ?”
Lâm Tố Như cười nói, cô phải tìm cách khiến Hanakii ngừng việc dùng đ·ạ·n “cởi đồ” để t·ấn c·ông mình, và cách duy nhất cô có thể nghĩ ra vào lúc này là khiến cậu tin rằng việc t·ấn c·ông như thế này là vô nghĩa.
Nhưng kẻ đối diện Lâm Tố Như không phải một chàng trai mới lớn, cũng chẳng phải chú cừu non chưa từng trải đời. Hắn đã lăn lộn hơn ngàn năm tại đấu trường sinh tử và việc lừa lọc nhau chỉ là hình thức sinh tồn mỗi ngày mà thôi.
[Mana của mình… cạn rồi]
Lâm Tố Như ngỡ ngàng khi chiến giáp đang dần vụn vỡ, và tái tạo bị gián đoạn. Dần dần cơ thể của nàng đang dần lộ diện trước ánh sáng le lói giữa trời tuyết. Sự lạnh giá cùng cảm giác da thịt chạm vào băng tuyết khiến gương mặt cô trở nên đỏ rực một màu.
Khán đài như đang chờ đợi của nhân dạng kẻ ngồi trong chiến giáp đó là như thế nào! Luôn ẩn náu bên trong bộ giáp cao gần 2m5 và chưa từng để bản thân ra mắt công chúng, nay là khoảnh khắc lịch sử và là giờ phút của sự thật. Tất cả ánh nhìn đều đổ dồn vào sân đấu này và biểu cảm của Lâm Tố Như dần dần lộ ra.
“Sao có thể?”
Lớp mũ giáp và mặt nạ đã vỡ vụn, cùng một mảng lớn giáp ngực trái bị phá hủy, lộ diện gương mặt thiếu nữ và nửa thân trên của cô nàng. Mái tóc vàng tung bay khi lớp giáp mũ bị phá vỡ, ánh mắt xanh dương long lanh và đôi môi đỏ mọng đang mím chặt. Dung nhan hoàn toàn có thể đem so sánh với các Tiên Tử tại Thiên Đảo cao quý kia.
Nhưng cô đang mặc một bộ đồ lót mỏng dính, gần như toàn bộ dáng người lồi lõm cùng da thịt trắng nõn đã lộ diện. Mặc dù cảnh tượng kinh diễm kia đã bị phần lớn tuyết trắng che mờ đi, chỉ duy nhất Hanakii đứng cực gần là có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. Khán đài cũng chỉ có thể nhận ra dáng người Lâm Tố Như rất tốt mà thôi.
Chân diện của Tố Như chính thức lộ diện, và Hanakii mỉm cười khen ngợi dung nhan của cô và thu hồi s·ú·n·g. Cậu vỗ vỗ tay và biểu cảm như thể đang đánh giá một món đồ trang trí vậy.
“Tại sao lại cố giấu sự xinh đẹp như này phía sau chiến giáp thô kệch kia nhỉ?”
Gương mặt của Tố Như nhanh chóng đỏ gượng đi trông thấy, bàn tay nhỏ nhắn kia cố che đi phần xiêm y đang lộ rõ trước mặt một chàng trai như Hanakii và cậu cũng rất tinh ý quay mặt sang hướng khác. Mặc dù biểu cảm của cậu vẫn rất bình thản.
"Có vẻ những gì đánh giá về huynh là chưa đủ."
Hanakii xoa đều bàn tay và các tia điện lách tách t·iếng n·ổ nhỏ như pháo bông, cậu giải thích một cách từ tốn.
"Áp dụng một số thủ thuật là tìm được cách vô hiệu chiến giáp của cô ngay ấy mà, và lời khuyên chân thành cô nên cải thiện nó sau trận đấu này với ta."
Hanakii giơ ba ngón tay về phía Tố Như và tiếp lời.
"Thứ nhất, để đối phó với chiến giáp ta phải sử dụng lôi để khắc chế kim hệ do cô tạo ra có phần đặc biệt hơn đôi chút. Và cô cũng rất khôn khéo khi đẩy ta đến địa hình tuyết trắng để giảm đi khả năng phản kích của ta bằng lôi hệ."
Hanakii dập một ngón tay xuống còn lại hai.
"Thứ hai, vì điều trên nên ta quyết định sử dụng điện từ trường để hút lớp kim loại đang bảo vệ cơ thể của cô! Vì chỉ có cách này mới có thể đả thương được cô mà thôi! Và loại đ·ạ·n kia cũng chính là đ·ạ·n từ trường!"
Tố Như nhìn các viên đ·ạ·n còn găm trên lớp giáp đang tỏa điện yếu ớt. Cô cũng đã nhận ra chính nó là thứ vô hiệu các mảnh liên kết của chiến giáp và ngăn chặn khả năng tái tạo trong một khoảng thời gian.
[Vậy ra là đã có chuẩn bị cả loại đ·ạ·n để phá vỡ chiến giáp của mình]
[Trước đó lại tỏ vẻ ngạc nhiên chỉ là đánh lừa mình thôi sao?]
"Bảo sao huynh tự tin đến mức sử dụng đ·ạ·n để đối phó với chiến giáp như thế, hóa ra là đã được tính trước."
Lâm Tố Như cười gượng, cô lắc đầu đáp trả.
Hanakii gật đầu và dập ngón tay còn lại.
"Thứ ba, ngoài việc dùng từ trường thì thuốc nổ cũng là thứ có thể thổi bay một phần giáp của cô nếu dùng lượng vừa đủ và phạm vi ảnh hưởng đủ gần!
"Thuốc nổ?" - Tố Như mở to mắt ngỡ ngàng.
Hanakii chỉ ngón tay xuống dưới chân mình và cười nói.
"Phải! Và ta không chỉ đơn giản đem một ít như phát bắn ban nãy đâu."
Tố Như nhìn quanh một lượt, nàng bất ngờ vì xung quanh là hàng loạt thuốc nổ đang cháy chậm, nàng quay lại thì Hanakii đang nở một nụ cười đắc ý.
[Giả Kim Thuật:...]
Oành!!!
Một chuỗi nổ liên hoàn trên đỉnh núi khiến tuyết bắt đầu lở mạnh và khói lửa mịt mù trên núi cao, khán đài lúc này lại sốt ruột vì kết quả vẫn chưa phân định.
[...Gia tốc]
Chiến giáp phá xuyên màn tuyết dày đặc và lao đi như đ·ạ·n bắn, Lâm Tố Như trước đó đã cố tình tháo rời chiến giáp và tự khiến bản thân lộ diện như vậy để Hanakii mất cảnh giác, sau đó cô sẽ âm thầm chờ đợi để kích hoạt lại chiến giáp và t·ấn c·ông ở tầm cực gần.
[Tên này… đã đoán được?]
Cô chỉ không ngờ rằng Hanakii không hề mất cảnh giác, thậm chí còn bố trí sẵn một phương án để khiến chiến giáp của cô không còn kích hoạt trở lại được nữa.
Sau lưng chiến giáp của Tố Như xuất hiện một đôi cánh và liên tục nổi lửa đẩy cô nàng khỏi ảnh hưởng của v·ụ n·ổ. Tốc độ bay càng ngày càng tăng, và màn tuyết hiện tại đã dày đặc đến mức không còn tầm nhìn trong phạm vi vài mét quanh cơ thể nữa. Mặc dù vậy thì Lâm Tố Như vẫn cần di chuyển để tránh bị t·ấn c·ông bất ngờ.
[Phải tìm cách đánh bại anh ta một lần và mãi mãi!]
Tố Như khởi động vô số bệ phóng trên tay và bắt đầu oanh tạc vào trận tuyết lở, tạo nên hàng loạt v·ụ n·ổ liên hoàn và khiến tuyết lở nặng hơn nữa, chưa kịp xác nhận Hanakii còn sống hay bị c·hôn v·ùi thì thân ảnh của Hanakii đang trượt trên tuyết và dần tiến đến khe vực. Cậu trong khá thảnh thơi và dường như còn đang niệm chú gì đó.
“Thật luôn đấy hả!”
Lâm Tố Như giật mình gào thét, nàng hiện tại thật sự cảm thấy chút hoảng và dường như đối thủ của mình hoàn toàn trên cơ bản thân một cách khủng kh·iếp.
Hanakii xuất hiện một mặt gương bên cạnh, và bàn tay của cậu chạm vào mặt gương phản chiếu! Một bàn tay khác từ mặt gương cũng chạm lại vào tay cậu tạo ra một xung kích và lôi điện tỏa ra mạnh mẽ. Một bên mắt hóa đỏ và bàn tay còn lại hướng về phía Tố Như tạo thành tư thế bắn cung.
"Lôi điện mạnh quá! Làm sao có thể tích được nguồn lôi điện mạnh như vậy ở đây chứ!"
Tố Như chợt nhận ra và nhìn về phía đám khói đen phía trên đỉnh núi.
"Nhiệt? Phải rồi, anh ta lợi dụng nhiệt độ thay đổi bất ngờ và làm bốc hơi tuyết!"
"Và từ đó hai luồng không khí đối nghịch nhiệt độ lao vào nhau và ma sát tạo nên nguồn điện tự nhiên!"
Bầu trời phía trên giáng xuống một vài đợt giông tố, Tố Như chắc nịt với phán đoán của mình.
"Chính là Sấm Sét!"
Hanakii đã tích tụ đủ năng lượng và tung chiêu, một cú bắn chuẩn xác với tốc độ không tưởng về phía Tố Như. Với khoảng cách này, cô không có cách né tránh hay tạo kịp lá chắn để phòng ngự.
[Mình...mình không thể tránh né!]
Oành!!!
[Khởi Thức: Lôi Minh Phản Nguyệt]
Phát bắn mạnh đến mức phá tan chiến giáp của Tố Như trên bầu trời tạo ra một v·ụ n·ổ ngay sau đó. Và cơ thể của Tố Như đang rơi tự do xuống vị trí khe vực sâu thẳm kia.
[Mình lại thất bại sao… Con lại thua rồi, mẹ à…]
Đôi mắt nhắm chặt và khẽ rơi lệ, đôi tay buông thả như nàng đã chấp nhận số mệnh của bản thân.
Hanakii đang trượt dài trên vách núi tuyết, lôi điện xung quanh đang dần tan biến khi nhiệt độ đã hạ đi nhanh chóng. Cậu nhìn thấy Tố Như đang rơi tự do trên bầu trời và sắp rơi tận đáy vự
"Không ổn!"
Tại sao lại không dựng lá chắn để chống cự? Rõ ràng lượng mana vẫn còn đủ để làm thế cơ mà?
Hanakii tự hỏi trong đầu, cậu thậm chí đã tin rằng mình cần ít nhất ba lần bắn nữa mới có thể chiến thắng cô nàng kia. Nhưng tại sao lại từ bỏ chống cự và lãnh trọn đòn t·ấn c·ông của cậu như vậy?
Nhưng Hanakii đã quên mất một điều, Lâm Tố Như suy cho cùng chỉ là một cô gái trẻ chưa tròn 300 tuổi. Với kinh nghiệm chiến đấu ít ỏi cùng tâm lý mỏng manh, cô rõ ràng không đủ kinh nghiệm và sự bình tĩnh cần thiết để làm như những gì cậu đã nghĩ đến.
Vận sức vào chân Hanakii trượt nhanh hơn trên tuyết và rẽ hướng vào cửa vực, cậu nghiến răng vì đôi chân đang gánh chịu áp lực hạ nhiệt và áp suất của tuyết rắn.
"Có khi chân mình sẽ hoại tử trước khi tới được chỗ của cô ấy!"
Hanakii cùng lúc lấy ra một cuộn giấy và một ngọn l·ửa b·ùng l·ên nhanh chóng, trên tay lúc này là một ngọn giáo đang rực cháy! Và Hanakii nhanh tay cắm xuống nền tuyết
[Bí Pháp: Hỏa Vân Thương]
"Hai ba!"
Cậu nhảy lên ngọn giáo và lợi dụng lực đàn hồi, và nhiệt lượng bung tỏa mà phóng bản thân lên bầu trời! Toàn thân rực cháy như một con thiêu thân! Miệng la hét nhưng mang dáng vẻ phấn khích rõ ràng trên mặt.
"Húuuuuuuu!”
Tố Như vẫn đang rơi tự do, và không hề nghe thấy âm thanh của sự hoảng loạn đến từ nàng.
Và khi chỉ cách cửa vực tầm vài mét.
"Tố Như!!!"
Hanakii đang phóng đến rất nhanh và giang tay cố gắng nắm lấy bàn tay đã buông lỏng kia.
"Khỉ thật! Làm ơn tỉnh lại đi!"
Cấp độ hiện tại không cho phép cả hai có thể phi hành, dù cho là lơ lửng trong không trung cũng không thể. Vì thế chỉ có cách giảm thiệt hại do rơi mà thôi, hoặc là chờ đợi các giá·m s·át viên ra tay can thiệp. Nhưng việc họ can thiệp sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của riêng Hanakii. Cậu cần phải tự lực hoàn thành việc này.
Hanakii dùng đến cuộn bí pháp thứ hai, bên trên có khắc chữ "Trùng" một loạt các sợi dịch trắng mảnh và kiên cố bao phủ lấy Tố Như và sau lưng Hanakii phun trào ra hàng ngàn sợi tơ trắng tương tự.
[Trùng Thuật: Thiên La Địa Võng]
Các sợi tơ kia bám dính vào vách thung lũng và tốc độ rơi của cả hai đang dần chậm lại, Hanakii lợi dụng sự kiên cố tạm thời của Tơ và đạp chân phóng thẳng xuống vị trí của Tố Như, và cậu đã thành công đỡ được cô nàng trước khi cô chạm đất. Ánh mắt của Tố Như dần dần mở ra.
"Ưm... Đây là đâu?"
"Dưới khe vực! Thiệt tình, cô suýt kéo theo một lượng lớn người vô tội c·hết chung đấy!"
Hanakii nói với dáng vẻ có phần trách móc, nhưng ngay sau đó cậu lại trầm lại. Cậu nhẹ nhàng nói.
"Ít nhất thì ta cũng cứu được cô rồi."
"Tốn hẳn hai quyển bí pháp!"
Tố Như rưng rưng ánh mắt và ôm chặt lấy Hanakii, cậu cũng bất ngờ và khó hiểu.
Thật sự khó hiểu.
"Ơ nè! Sao lại..."
Hanakii cũng đành mặc kệ và để cho nàng khóc, tay của cậu cũng đành xoa đầu vỗ về. Trong lúc đó cậu cũng tranh thủ rà soát v·ết t·hương trên cơ thể của Tố Như, Hanakii có vẻ mừng thầm vì đa phần là v·ết t·hương ngoài da. Ít nhất vẫn không khiến dáng người cô nàng bị sứt mẻ đi miếng nào, vẫn cực kỳ nuột nà.
"Được rồi, ta sẽ băng bó cho cô và chúng ta quay về nhé?"
Tố Như dùng tay dụi đi ánh mắt và khẽ gật đầu, Hanakii cũng nhanh chóng thực hiện quá trình sơ cứu với độ chuyên nghiệp cực cao.
Sau một thời gian ngắn, giá·m s·át viên chậm rãi hiện thân và Lâm Tố Như khẽ lắc đầu.
“Lâm Tố Như, nhận thua.”
Hình bóng của cả hai đang dần lộ diện trở lại lôi đài. Hanakii đã bế Tố Như từ tận đáy vực trở về sân đấu. Khán đài hô vang tên cậu và chính thức tìm được tên của người vào chung kết, Tố Như lúc này đang lộ mặt trước công chúng và ai cũng cảm thấy vẻ đẹp thơ ngây được ẩn giấu bên trong chiến giáp. Nói không ngoa khi xem cô như một bông hoa nở rộ đầy lộng lẫy giữa khung cảnh trắng xóa đầy tuyết kia.
Nàng ngay lập tức dùng chiếc mũ đầu voi và chùm lại, Hanakii thì cười tươi về sự ngại ngùng kia, cậu đặt nàng xuống và cả hai chào nhau kết thúc trận đánh, khi Hanakii vừa rời đi thì một tiếng gọi khiến cậu quay người lại theo bản năng.
“Sư huynh!”
“Hửm?”
Chụt!
Một tình huống bất ngờ khiến tất cả người theo dõi trợn mắt há mồm. Lâm Tố Như chủ động ôm lấy Hanakii và trao cậu nụ hôn môi nồng thắm. Tốc độ cực nhanh như thể chỉ là một động tác chạm môi rất nhẹ nhàng, nhưng bầu trời lại bỗng nhiên chuyển từ trong xanh sang màu đen xám xịt với tốc độ nhanh chóng.
"C-cô???"
"Mong sau này..."
Lâm Tố Như chùm lại chiếc mũ lông và khẽ nhìn Hanakii trước khi được một nhóm người hộ giá.
"...Huynh hãy chiếu cố Tố Như hihi!"
Khi cô nàng rời đi, bản thân Hanakii rùng mình và cúi xuống ôm đầu mình, cậu cảm giác được mọi ánh mắt ngưỡng mộ, ganh ghét, và thậm chí muốn ăn tươi nuốt sống cậu đang dần hiện hữu mạnh mẽ hơn.
Và cảm giác lớn nhất là từ phòng theo dõi kia, một đôi mắt sáng rực đang dán chặt vào tận linh hồn cậu. Bầu trời trở lại trong xanh như thường và trái tim Hanakii đập nhanh đến mức muốn vỡ vụn.
"C·hết con ** mẹ rồi!”
Không gian xung quanh chợt rung chuyển nhẹ nhàng, Hanakii nhận ra bản thân mình đã bị dịch chuyển thẳng đến trước mắt nhóm trưởng lão đang quan sát trận chiến này. Có một người đàn ông to béo đang nhìn cậu đầy hứng thú. Một gã khá trẻ gật đầu như thể chào Hanakii và một nữ nhân với dung mạo cùng khí chất cực kỳ cao quý.
Nàng có mái tóc đen và gương mặt hiền từ, cơ thể đầy đặn cùng một tầng năng lượng rất hư ảo bao quanh.
Những người này là chủ lực của toàn Học Viện!
Hanakii cúi đầu sâu, cậu chắp tay và khẽ chào.
“Học sinh Hanakii kính chào các vị trưởng lão.”
“Thái độ không tệ, thực lực rất tốt. Ta mong chờ màn thể hiện tiếp theo của ngươi.”
“Nếu ngươi có hứng thú về luyện kim thì đến Vân Nam Đình tìm ta, bản tôn nhận thấy ngươi rất có thiên phú.”
Gã trẻ trung nói, Hanakii cúi đầu đáp trả.
“Ngươi đã tung hết sức của mình chứ?”
Người phụ nữ trước mặt chậm rãi hỏi, Hanakii mỉm cười và nhanh chóng đáp trả.
“Học sinh luôn cố gắng hết sức mình.”
“Ừm, ngươi rất không tệ. Khả năng cứu chữa khẩn cấp rất tốt, nhưng còn nhiều thiếu sót.”
Gương mặt Hanakii bình thản không đổi, nhưng trong thâm tâm thì cậu lại vui mừng và dòng suy nghĩ dần dần trở nên phấn khích.
Bởi vì cậu đã hoàn thành xuất sắc kế hoạch của mình, và may mắn là mọi thứ hoàn toàn đúng với suy luận của cậu.
Sắp tới sẽ là một ván cược lớn!
Rất lớn!