Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 201: Trưởng lão - Giang Lưu Như

Chương 201: Trưởng lão - Giang Lưu Như


“Đệ tử Hanakii kính chào Giang trưởng lão.”

“Mời.”

Cánh cửa mở rộng, Hanakii chậm rãi bước vào con đường đầy hoa và gió. Cậu có thể ngửi thấy rất nhiều hương thơm từ dược liệu và các loại hoa quý. Cảm giác thật rất thư giãn.

Một nơi nghỉ chân xuất hiện trước mắt và ngay thời điểm Hanakii bước vào thì ngay lập tức nhìn thấy vô vàn dòng chảy đang tụ hội tại đây. Bóng người đang ngồi im lặng giữa các dòng chảy với chiếc đẩu nhỏ trên tay.

Nàng có mái tóc màu đen nhánh, gương mặt hư ảo không thể nhìn thấu dung nhan. Cơ thể có phần đầy đặn và khí chất lại như thể c·ách l·y ra khỏi thực tại này vậy.

Hanakii trấn tĩnh bản thân, đây là lần đầu tiên cậu diện kiến trực diện một tồn tại mạnh mẽ đến vậy. Dựa theo các thông tin cơ bản của học viện thì Giang Lưu Như đã đạt đến cảnh giới Level 14 và với cảnh giới này thì Hanakii hoàn toàn mù tịt. Cậu không biết họ có thể làm gì và sức mạnh là đến đâu, nhưng với sự hiểu biết về cảnh giới Level 11 thì Hanakii chắc chắn sức mạnh của tồn tại Level 14 nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.

“Tham kiến Giang trưởng lão!”

Hanakii chắp tay và cúi đầu nói, cậu rất bình tĩnh nhưng hiện tại cũng phải cần rất thận trọng

.

“Ừm~ Trông cũng không tệ, Hanakii… nhỉ?”

“Vâng, là vãn bối.”

Không gian như thể đã bị tách ra khỏi thực tại, Hanakii có cảm giác như bản thân đang trong một giấc cơ cực kỳ thực tế vậy. Trước mặt cậu xuất hiện một chiếc ghế đá dài và Giang Lưu Như khẽ nói.

“Ngồi đi.”

“Đa tạ trưởng lão.”

Cậu ngồi xuống rất tự nhiên, một dòng nước ấm áp bỗng khẽ bay xung quanh và Hanakii có cảm giác toàn thân mình đang được tẩy rửa một cách cực kỳ kỹ càng.

“Ngươi không có vẻ bất ngờ khi được bổn tôn gọi đến nhỉ?”

“Vãn bối tự cho rằng bản thân biết lý do cho việc này, có lẽ bởi vì thế mà không có bất ngờ.”

Hanakii nói, cậu rất thận trọng trong từng hành động của mình.

Mục đích của chuyến đi lần này ngoại trừ việc có thể nguyên vẹn trở về thì Hanakii còn có hai mục tiêu cần nhắm đến.

Đôi mắt cậu nhìn thẳng về bóng người trước mặt, Giang Lưu Như ngồi cách cậu chưa quá hai mét nhưng thật sự Hanakii có cảm giác như cả hai đang không ngồi chung một chiều không gian với nhau vậy. Nàng có cảm giác xa cách tột độ.

(Đây là đại năng Level 14 sao…?)

Hanakii tự hỏi trong đầu, một tách trà bay đến trước mặt cậu.

“Ta rất thưởng thức ngươi trong trận đấu vừa rồi, khả năng thích ứng cùng tư duy rất tốt.”

Giang Lưu Như nói với chất giọng không cảm xúc, Hanakii nén sự khẩn trương do chuyện mình sắp làm và rất chậm rãi nói.

“Giang trưởng lão dường như rất muốn cho mọi người biết rằng ngài có hứng thú với vãn bối nhỉ?”

Hanakii lấy một hơi thật sâu và tiếp lời.

“Vãn bối muốn sự thẳng thắng trong lần gặp mặt này, ngài có thể hỏi thẳng về tình hình của Tố Như sư tỷ với vãn bối.”

“Tố Như? Ý ngươi là Lâm Tố Như đã b·ị đ·ánh bại trước đó sao? Chuyện này có liên quan gì tới con bé đó?”

Giang Lưu Như rất điềm nhiên trả lời, Hanakii không có bất kỳ cảm nhận nào cho việc đối phương xuất hiện dao động cảm xúc.

Cậu có một nghi ngờ, nhưng chỉ đơn thuần là nghi ngờ mà thôi, vẫn chưa xác định chắc chắn hoàn toàn là sự thật.

Nhưng Hanakii chỉ có thể tin vào bản thân, bởi vì đây là cơ hội ngàn năm có một để tìm kiếm một mối liên hệ với đại năng Level 14. Họ chính là sự giúp đỡ không thể thay thế được, họ cũng chính là lực chiến mạnh nhất toàn cõi Yêu giới!

Và chuyện mà Hanakii nghi ngờ là về mối quan hệ của Giang Lưu Như với Lâm Tố Như.

Cả hai người khả năng cao là một cặp mẹ con ruột thịt!

Trái tim điều chỉnh nhịp đập, Hanakii giữ bình tĩnh và nắm chặt tách trà trong tay.

Nếu cậu sai lầm thì có thể đối diện với c·ái c·hết, mặc dù Giang Lưu Như nổi danh là một vị Luyện đan sư rất hiền lành. Nhưng chuyện này cực kỳ trọng đại và khả năng bị g·iết dù Hanakii đoán đúng hay sai đều có thể xảy ra.

Cậu phải cực kỳ khôn khéo hướng đến một sự hợp tác, bằng mọi giá không được để Giang Lưu Như cho rằng mình đang uy h·iếp nàng.

“Giang trưởng lão, chuyện mà vãn bối sắp nói tại đây có thể khiến ngài không thích. Có hơi bất kính một tí.”

Hanakii nói bằng khẩu hình miệng, giọng cậu lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào và bóng người trước mặt có chút phản ứng.

Vèo!!!

Cơn gió mát mẻ thổi nhẹ qua và Hanakii có cảm giác tách trà trên tay trở nên nóng hơn hẳn ban nãy. Cậu nhìn về trước và hình bóng Giang Lưu Như tuy vẫn mờ ảo nhưng giờ lại có thể nhìn được chút ít.

“Chuyện gì?”

Nàng cất tiếng, âm giọng vẫn không có chút dao động nào.

“Tại sao Giang trưởng lão lại đặc biệt quan tâm đến Tố Như sư tỷ như vậy?”

Hanakii không chờ đợi câu trả lời, cậu tiếp tục nói.

“Trong cả quá trình thi đấu của Lâm Tố Như, ngài không hề quan tâm đến cuộc chiến đang diễn ra. Nhưng thậm chí cả thời điểm Tố Như sư tỷ g·ặp n·ạn thì ngài vẫn hoàn toàn không để ý đến.”

“Thì sao?”

Giang Lưu Như khẽ nói, dù câu nói có vẻ khó chịu nhưng chất giọng nàng vẫn rất bình thản và không có vẻ gì là tức giận cả.

“Chỉ là sau đó thì người lại hỏi vãn bối một câu rất kỳ lạ.”

Hanakii xoa cằm và nói.

“Ngươi đã tung hết sức của mình chứ?”

Cậu nhắc lại câu hỏi mà Giang Lưu Như đã hỏi trước đó, và Hanakii tiếp tục.

“Vãn bối rất hiếu kì, dù câu trả lời như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ gián tiếp tiết lộ tình trạng của Tố Như sư tỷ. Nhưng thay vì hỏi thẳng vãn bối thì ngài lại dùng cách này để hỏi thăm, và thậm chí trước đó còn không có vẻ là quan tâm đến trận đấu này.”

“Ngài có hành động rất mâu thuẫn.”

Hanakii cố trấn định bản thân, Giang Lưu Như vẫn đang không có dao động gì cả. Nhưng trực giác của cậu chắc chắn đã cảm giác được bản thân đang đi đúng hướng, và dù có sai đi chăng nữa, hiện tại cũng đã muộn rồi.

Giang Lưu Như im lặng không nói, nàng nhẹ nhàng vung tay và một cây đàn tranh lặng lẽ xuất hiện.

Tay ngọc khẽ gãy, từng tiếng đàn du dương vang lên khiến Hanakii cảm giác bản thân đã bị tách biệt khỏi thế giới này.

Cậu ngừng lại, toàn bộ các giác quan đều không thể sử dụng và dường như trực giác đang điên cuồng cảnh báo Hanakii cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Nhưng…

“Tiền bối… Là mẹ ruột của Lâm Tố Như, có phải không?”

Một khi đã đặt chân lên thuyền, Hanakii sẽ không bao giờ để nó phải chìm!

Tiếng đàn vẫn như cũ, Giang Lưu Như dường như không quan tâm và ngón tay nhẹ nhàng đi chuyển trên từng sợi dây đàn mỏng dính kia. Nàng chậm rãi ngước nhìn Hanakii, đôi mắt đẹp không mang theo chút cảm xúc nào nhìn thẳng vào cậu.

“Còn gì nữa không?”

Gương mặt nàng không có b·iểu t·ình gì cả, hoàn toàn như thể chẳng hề để tâm đến những gì Hanakii nói. Nhưng cậu tin vào suy luận của mình, tin vào trực giác nhạy bén của bản thân.

“Kết giới đã được dựng lên, nhưng ngài vẫn khá đề phòng các thế lực khác nhỉ?”

Hanakii nói, cậu đặt lên bàn một khối vuông và nó nhanh chóng di chuyển tạo ra một loạt các tĩnh điện bao trọn lấy môi trường xung quanh.

“Thứ này không có khả năng ngăn chặn âm thanh hay thông tin, nhưng nó có thể tạo ra các biểu ngữ giả và âm thanh sai lệch. Dù rằng nếu bị phá huỷ thì sẽ lộ hoàn toàn các thông tin gốc nhưng chỉ dùng tạm thời thì hoàn toàn không cần lo ngại sẽ bị nghe lén.”

Cậu nói một cách tự tin, nhưng Giang Lưu Như chẳng thèm nhìn khối vuông kia và lắc nhẹ đầu.

“Ngươi quá coi thường đại năng ở cảnh giới Level 14, thủ đoạn của ngươi cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.”

“Ha… đúng vậy nhỉ?”

Hanakii mỉm cười, cậu giơ ngón trỏ và khối vuông kia ngay lập tức vỡ nát.

Giang Lưu Như bỗng giật mình, nàng như thể nhận ra gì đó và trên gương mặt vô cảm kia hiện lên một nụ cười nhạt.

“Ngươi cũng thật là… cáo già quá.”

“Tiền bối quá khen.”

Cậu cố tình đưa ra biện pháp che đậy thông tin là để Giang Lưu Như lên tiếng phản đối, bởi nếu như chuyện Hanakii đã nói trước đó hoàn toàn sai sự thật thì nàng không cần quan tâm đến chuyện thông tin có bị tuồn ra ngoài hay không. Nhưng nếu chỉ cần Giang Lưu Như thể hiện bản thân có quan tâm đến chuyện bảo mật thông tin cuộc trò chuyện này thì hoàn toàn có thể xác định việc cậu phán đoán đã hoàn toàn chính xác.

Nhưng tiền đề là buộc nàng phải chủ động lộ rõ cho cậu biết, nếu Hanakii không nhận ra thì mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây.

“Tiền bối đã vừa ý với ta chứ?”

Hanakii chắp tay nói.

“Một chút, nói yêu cầu của ngươi trước đi.”

Cậu cảm thấy tâm trạng như được giải khuây, nhưng Hanakii chắc chắn mọi việc không hề đơn giản như vậy. Có khả năng rất cao đối phương đang diễn hùa theo để moi thêm thông tin từ cậu.

Và nếu khư khư nói hết mọi thứ mình cần cho Giang Lưu Như thì không có gì đảm bảo mọi chuyện sẽ suôn sẻ cả. Cậu đã sống gần hai nghìn năm, nhưng một vị đại năng Level 14 như Giang trưởng lão có thể đã tiệm cận trăm nghìn năm tuổi thọ. Đấu trí sẽ là một lựa chọn ngu ngốc, thậm chí có khả năng cao là nàng đã đoán ra được gần hết mọi thứ.

Vậy thì thay vì sử dụng thông tin kia như một hình thức đe dọa và t·ống t·iền - thứ chỉ mang lại sự thù địch từ nàng thì việc cho thấy giá trị bản thân của mình và sự chân thành là phương án an toàn nhất.

“Trước tiên… vãn bối là một kẻ đã rời đi khỏi các ‘Khu vườn hoàng kim’!”

Cậu nói với sự bình thản, ánh mắt hoàn toàn chân thành không chút giả dối.

“Ồ…”

Giang Lưu Như mỉm cười nhẹ và giả vờ như thể ngạc nhiên, cậu chắc chắn hoàn toàn về việc nàng đang tỏ vẻ như vậy với mục đích rằng việc cố gắng đưa ra bí mật của chính Hanakii như một cách thức tăng tin tưởng đã hoàn toàn thất bại.

Trong một cuộc trao đổi giữa hai bên, nếu cả hai đều nhận biết về điểm yếu đối phương thì họ sẽ càng yên tâm khi hợp tác, và nếu nàng đã tỏ thái độ không hề coi trọng thứ điểm yếu của Hanakii thì đồng nghĩa nàng không tin tưởng cậu.

[Vậy là vẫn không có chút tiến triển nào… Thậm chí có vẻ như hảo cảm của cô ấy dành cho mình còn bị thụt lùi.]

Hanakii suy nghĩ, cậu tiếp tục nói.

“Có vẻ ngài đã đoán được, hoặc toàn bộ các trưởng lão khác cũng đã đoán được.”

Cậu im lặng vài giây ngắn.

“Vãn bối đã hoàn thành toàn bộ các vòng thí nghiệm bên trong ‘Khu vườn hoàng kim’ và đạt được sức mạnh cơ thể Level 11 [Địa Lôi].”

Giang Lưu Như nhẹ nhàng cầm tách trà và nhấp môi, nàng vẫn nhìn thẳng vào mắt Hanakii và biểu cảm như cũ.

Cảnh giới đó chẳng khác gì ranh giới không thể vượt qua của đại đa số cư dân Yêu giới, nhưng đối với những “Đứa con thiên mệnh” như Giang Lưu Như thì chẳng có gì khác biệt giữa Level 11 và Level 1 cả.

Hoàn toàn không đáng bận tâm.

“Mặc dù đối với ngài thì không đáng nhắc đến, nhưng sau khi từ bỏ khu vườn đó và trở về đây. Vãn bối đã trùng tu, vào ngay trước kỳ thi.”

Tách trà bỗng dừng lại một khắc, ngay lập tức trở về trạng thái bình thường với tốc độ cực nhanh.

Nhưng Hanakii đã nắm bắt được, cậu đã chờ khoảnh khắc Giang Lưu Như bất ngờ trước tiềm năng của cậu.

Dù cho chỉ là tu vi có từ thí nghiệm cơ thể, nhưng nén một nguồn năng lượng Level 11 vào cơ thể chỉ mới Level 3 là bất khả thi.

Và nếu làm được, thì kẻ đó cũng đồng thời chứng minh được bản thân có nền móng vững chắc đến thế nào. Với điều này, chuyện tương lai thật sự tiến vào Level 11 là hoàn toàn có thể.

Nếu cậu phải mất khoảng trăm năm để làm điều này, hoặc dù cho vài năm ngắn ngủi như thế như Level hiện tại lại tiệm cận 8 hoặc 9 thì hoàn toàn vô nghĩa.

Đây là bằng chứng cho thấy sự phát triển của Hanakii là cực kỳ triển vọng.

“Vãn bối tin chắc bản thân có thể tiến vào Level 11 thật sự trong khoảng bốn trăm năm. Nếu có hậu thuẫn thì chắc chắn sẽ được rút ngắn đi đáng kể.”

Vẫn chưa đủ.

Cậu tin chắc vẫn không đủ để khiến Giang Lưu Như nảy sinh hứng thú.

Nhưng chỉ cần gieo một hạt mầm trong lòng nàng mà thôi, việc cần làm tiếp theo là chăm sóc và khiến cho nó nảy mầm thành cây.

“Và một khi vãn bối có đủ điều kiện cần thiết, có thể giúp Giang trưởng lão và con gái mình công khai ở bên nhau. Dù để cả hai nhận nhau có chút khó khăn.”

Không hẳn là “Có chút khó khăn” mà hoàn toàn là không thể.

Nếu một khi đứa con gái của Giang Lưu Như bị phát hiện, nó sẽ là điểm yếu c·hết người để bất cứ ai muốn lôi kéo luyện đan sư Level 14 như nàng về trướng mình tóm lấy.

Cậu sẽ cố gắng đưa ra một lời mời gọi, mặc dù Hanakii chắc chắn mình sẽ bị từ chối ở lần này. Nhưng cậu vốn không hề mong muốn thành công ngay từ đầu, trước cậu đã có rất nhiều người khác thử những cách tương tự để lôi kéo nàng và đều thất bại.

Vì thế…

“Ha… trà đã nguội rồi.”

Nàng cất tiếng, Hanakii mỉm cười và gật đầu.

Đối phương đã ra lời tiễn khách rất nhẹ nhàng, việc cậu cần làm là mong một phép màu nào đó về việc nàng sẽ nảy sinh chút ít hứng thú nhẹ với đề xuất kia của mình.

“Cũng đã làm phiền Giang trưởng lão quá lâu, vãn bối xin phép trở về. Dù sao thì cũng sắp bước vào chuỗi trận đấu rất mỏi mệt trong tương lai.”

“Ừm.”

Giang Lưu Như khẽ nói, nàng vẫn giữ nguyên biểu cảm từ đầu đến giờ và hoàn toàn chẳng có chút lay chuyển nào. Hanakii cúi nhẹ đầu và rất nhanh rời đi.

“Không có vẻ gì liên quan đến mấy lão già kia, hay là bên Thượng Long cũng bắt đầu mất kiên nhẫn với mình rồi?”

Nàng đặt tách trà xuống bàn, đôi chân trắng nõn mịn màn bắt chéo lại và một tia sát khí hiện hữu trong đôi mắt xinh đẹp kia.

“Nếu bây giờ g·iết hắn thì sẽ khiến kẻ phía sau cảnh giác, nhưng thật sự có kẻ ngu ngốc đến mức dùng cách trực tiếp và đơn giản như vậy để uy h·iếp mình ư?”

Thậm chí đối phương chỉ dùng phương pháp ám muội và suy đoán?

Thay vì tập trung để khẳng định bản thân nắm rõ bí mật của nàng đến đâu thì lại cố gắng đưa sự chú ý của Giang Lưu Như vào tiềm năng phát triển của tên Hanakii kia?

Hoặc là một phương pháp đánh t·ấn c·ông b·ằng việc cố ý giả ngu, hoặc là dự định sử dụng Hanakii như một miếng mồi ngon?

“Ha… Các vị tiền bối dường như đánh giá mình khá thấp thì phải.”

Nàng cười lạnh trong lòng, dù rằng là một trong ba vị Luyện đan sư duy nhất ở cảnh giới Level 14 tại Yêu giới thì nàng vẫn không hề có tiếng nói hay bất cứ quyền lực thực sự nào cả.

Chỉ cần một sơ hở nhỏ, sẽ là vạn kiếp bất phục!

Đó cũng là lý do cho bản tính cực kỳ cảnh giác cùng sự ẩn nhẫn rất kín kẽ của nàng, Giang Lưu Như trước khi lộ diện với toàn thể Yêu giới cũng đã từng có cuộc sống rất hạnh phúc bên chồng con mình.

Nhưng…

“Dạo này mình có vẻ hơi mệt mỏi quá thì phải.”

Nhìn vào tách trà trong tay, nàng nở một nụ cười đầy chế giễu.

“Trà… đã nguội thật rồi.”

Chương 201: Trưởng lão - Giang Lưu Như