Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Nguyên Chấn Thế
Unknown
Chương 203: Bổn phận, trách nhiệm
Bầu trời có phần u ám hơn bình thường, Hanakii đứng lặng yên ngay cổng chào trung tâm thương mại và đang viết gì đó trên một cuộn giấy nhỏ. Cậu cố gắng khôi phục lại quyển bí pháp mà trước đó đã dùng trong trận chiến với Lâm Tố Như, nhưng có vẻ như không có khả năng để phục hồi lại nó hoàn toàn.
“Uổng thật đấy nhỉ…”
Cậu tặc lưỡi, Hanakii tuy có rất nhiều tài năng trong việc chế tạo v·ũ k·hí hay độc dược, cậu lại khá kém trong khoảng ma pháp và các công thức thi triển phép thuật, đơn giản thì bản thân cậu cũng không phải Pháp sư cho kham. Vì thế mà Hanakii cũng không quá đầu tư học tập về phương diện này cho lắm, cậu chỉ cần thông thạo các điểm mạnh và yếu cụ thể của từng nhóm ma pháp để có thể áp dụng trong các trận chiến săn Pháp sư mà thôi.
Cũng vì thế mà bí pháp này thật sự đã không còn sử dụng được nữa.
Hiện tại Hanakii đang mặc một bộ trang phục màu xám tro, áo và quần là cực kỳ đơn giản và thiên về sự thanh lịch cùng sự gọn gàng nhiều hơn. Cũng nhờ vậy mà có thể tạm thời che đậy đi gương mặt có phần đẹp vượt giới tính của cậu.
Thật vậy! Hanakii có làn da trắng cùng vóc dáng cơ thể không quá đô con như Hirio, chiều cao cũng chỉ gần chạm 1m7 nên có thể nói cậu khá nhỏ nhắn nếu so với kẻ cùng lứa. Gương mặt rất đẹp, nhưng do không có quá nhiều góc cạnh của sự nam tính mạnh mẽ nên cậu có phần rất lấn át kể cả nữ giới. Cộng thêm mái tóc dài đến vai, tuy đã được buộc gọn để không bị nhầm là nữ giới thì vẫn không khiến cậu trở nên nam tính hơn chút nào.
Có thể nói Hanakii thậm chí sẽ khiến cả nam và nữ đều ghen tị.
“Han chờ có lâu không?”
Bỗng một loạt tiếng xì xầm vang lên, xung quanh Hanakii như thể vỡ tung bởi ai đó quá nổi tiếng xuất hiện và cậu nhìn về phía trước mặt mình.
Phục Hy trong bộ váy ngắn đến gối màu nâu nhạt, nàng mặc áo trễ vai cùng chiếc áo khoác mỏng trên tay đang mỉm cười nhìn cậu. Xung quanh không gian nơi đây đã bị vây kín bởi số lượng người có thể lên đến vài trăm.
Họ đều nhận ra được nàng chính là một Tiên Tử thuộc Tiên Tử Đoàn, và thậm chí Phục Hy còn rất nổi tiếng vì những việc thiện nàng đã làm trước đây. Chưa kể đến sự dịu dàng cùng dung nhan tuyệt mỹ với giọng nói sẽ g·iết bất kỳ ai có trái tim mỏng manh kia. Nàng chính là hình mẫu hoàn hảo nhất khi nói về người vợ mà bất kỳ gã đàn ông nào sống tại Eilrine cũng mơ ước hằng đêm.
Và hiện tại nàng lại đang mặc thường phục đứng đây mỉm cười với Hanakii, hoàn toàn sẽ khiến tên cậu đẩy thẳng lên đầu danh sách bị săn g·iết vì ghen tị.
“Có chờ gì đâu, thời gian dành cho Phục Hy thì làm gì có trễ hay sớm.”
Hanakii nói, cậu lờ đi các dòng sát khí đang hướng thẳng vào mình và giơ tay về trước.
Phục Hy mỉm cười, nàng cũng giơ bàn tay lên và nhẹ nhàng để Hanakii nắm lấy tay mình. Cảm giác mềm mại cùng sự mát lạnh từ đôi bàn tay kia khiến cậu cảm thấy như bản thân đã xóa tan đi toàn bộ áp lực hiện tại, dù rằng thật sự thì nó vẫn còn đó.
“Đi nhỉ?”
“Hôm nay mình giao phó bản thân cho Han nhé?”
Phục Hy nói với vẻ tươi cười như cũ, nhưng Hanakii đã nhận ra bên trong ánh mắt của nàng hoàn toàn vẫn mang theo sự lý trí rất mạnh. Hoàn toàn không giống một cô gái đang hạnh phúc đắm chìm trong tình yêu chút nào cả.
[Ừ nhỉ, cô ấy đang thật sự muốn giúp mình chia sẻ áp lực.]
Hanakii cảm giác lòng mình bỗng nặng trĩu, cậu đã làm được gì cho những con người hết lòng vì mình như thế này hay chưa?
Lúc Phục Hy bị tạm giam, sau đó là lên tòa án tối cao thì cậu hoàn toàn không hề can thiệp mà chỉ đứng nhìn chị gái mình làm mọi thứ giúp nàng. Bởi Hanakii thừa biết nếu bản thân có dính líu với nàng và bí mật của cậu lộ ra dù chỉ một góc mà thôi, cả nàng cùng tất cả người xung quanh sẽ bị liên lụy mọi thứ.
Dù có thể họ không trách cậu, nhưng Hanakii sẽ tự trách mình.
Mà thôi kệ, hôm nay là ngày để nghỉ ngơi cơ mà.
Hanakii nắm chặt tay Phục Hy và bước đi, cậu mỉm cười từ sâu đáy lòng mình.
Nụ cười từ lâu đã không được xuất hiện trên gương mặt đầy giả tạo kia, cậu thật sự đã cười.
“Vậy chúng ta đi đâu bây giờ nhỉ?”
Nàng nói, trên tay Phục Hy là một tấm bản đồ khá lớn với chi tiết toàn bộ các phân khu của trung tâm. Nơi đây cực kỳ lớn và nếu chỉ đi dạo thì có khi phải mất cả tuần chỉ để đi lướt qua toàn bộ các cửa hàng và khu vực tham quan mất.
“Vì hiện tại còn khá sớm, đi ăn chút gì đó nhỉ?”
Hanakii hỏi dò, sau khi tu luyện đến cảnh giới Level 4 trở lên thì bán nhân đã không cần đến thức ăn để sinh tồn nữa mà có thể hoàn toàn chuyển qua việc sử dụng các nguồn mana trực tiếp làm năng lượng chính cho cơ thể mình. Nhưng trừ những kẻ kỳ dị thì hầu như bất kỳ ai dù ở Level nào cũng giữ nguyên thói quen cùng sở thích ăn uống của mình. Vì thế mà các nhà hàng hay khu thực phẩm tại Eilrine luôn luôn phải đề cao chất lượng món ăn của mình. Đơn giản thì cường giả giờ đây thay vì ăn để sống thì họ ăn để tận hưởng mùi vị thức ăn, đơn giản thôi.
“Mình muốn thử chút gì đó nhẹ.”
“Đã rõ.”
Hanakii gật đầu, Phục Hy luôn luôn rất dễ tính và cực kỳ dễ chiều chuộng. Nàng sẽ nói bất cứ thứ gì nàng cần và không phải lo lắng về việc suy đoán món nàng thích hay ghét, nếu ghét thì Phục Hy sẽ không bao giờ nhắc đến thứ đó nữa mà thôi.
Sau vài phút di chuyển vào trung tâm, Hanakii nhanh chóng ghé vào một cửa hàng với đầy các con thú bông trang trí phía trước cửa, nơi đây trông như một cửa hàng bán thú nhồi bông nhưng thực tế lại là một quán trà với các điểm tâm ngọt nhẹ.
“Bàn hai người.”
Cậu nói và giơ hai ngón tay, nhân viên phục vụ ngay lập tức đưa cả hai vào bàn sau một khoảnh khắc bị đơ người khi nhìn thấy Phục Hy. Mặc dù nhân viên ở đây toàn bộ đều là nữ giới, nhưng họ vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng cùng sự e dè khó tả.
“Ngay cả với phái nữ thì Phục Hy cũng có sức ảnh hưởng lớn đến vậy sao?”
“Họ ngưỡng mộ mình như một Tiên Tử cao quý mà thôi.”
Nàng nói với giọng bình thản, gương mặt tuyệt sắc hoàn toàn không có dấu hiệu ngại ngùng hay khó xử gì cả.
Cậu thở dài trong lòng, sau khi gọi vài món đơn giản như trà và bánh ngọt, Hanakii chống một tay lên bàn và trong lòng bắt đầu dòng suy nghĩ của mình.
Tuyệt sắc giai nhân trước mắt cậu thì khẽ nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, do cả hai đã lựa chọn một chỗ ngồi gần với ban công nên có thể ngắm cảnh khá dễ dàng. Và thật sự thì cảnh tượng nơi đây chỉ toàn các tòa nhà và công trình cao v·út xuyên thủng trời mây mà thôi. Đối với một thành viên thuộc tộc Nhân ngư như Phục Hy thì nàng không thích quang cảnh này cho lắm.
Nàng thích cảnh biển và những cánh đồng rộng lớn, mặc dù thâm tâm có chút mong chờ rằng Hanakii sẽ đưa nàng đến những nơi như vịnh biển Nagasita hay vùng quê Thâm Châu, nhưng sự thật thì cậu lại đưa đến một trung tâm thương mại sầm uất với cực kỳ nhiều gian hàng cùng các khu mua sắm.
“Hôm nay không phải là một ngày đẹp trời nhỉ?”
Nàng cất tiếng, người đàn ông trước mặt thì vẫn đang chìm trong suy nghĩ và sau một lúc thì cậu mới phản ứng lại câu bắt chuyện kia.
“Nơi đây luôn luôn như vậy mà, mặc dù rất hiếm khi có mưa nhưng bầu trời sẽ luôn luôn u ám như vậy.”
Đây là chuyện bình thường ở những nơi có nền khí hậu cố định, cũng bởi vì Yêu giới đã không còn Thần linh nên mọi thứ đều bị ràng buộc lại bởi những luật lệ của thế giới cũ hàng tỉ thiên niên kỷ trước.
“Những nơi như thế này thật sự không hề dễ sống nhỉ?”
Phục Hy khua tay nói, cô nhân viên trẻ rất nhanh tiếp cận và bày biện ra những món mà cả hai đã gọi trước đó. Nhưng sau khi đã dọn xong mọi thứ thì cô lại vẫn tiếp tục đứng yên tại bàn cả hai và có vẻ như đang có gì đó muốn nói.
“Mình có thể giúp gì chăng?”
Giọng nói rất dịu dàng vang lên, Phục Hy cười nói với cô nhân viên trẻ kia và như thể được tiếp thêm sức mạnh cho tâm lý của mình, cô ấy vươn tay đưa ra một xấp giấy và cúi đầu thật sâu.
“C-Chúng tôi muốn xin chữ ký của Tiên Tử ạ!”
“Hân hạnh.”
Phục Hy mỉm cười rất nhẹ, nàng nhận lấy xấp giấy kia và bắt đầu ký tên. Từng ngón tay di chuyển một cách rất tao nhã tạo ra phong cảnh ưu việt hoàn hảo đến không thể tin vào mắt mình.
Cô nhân viên trẻ bỗng chốc bị hút hồn và có chút sững sờ, xung quanh cô là một loạt các bạn nhân viên khác đang thấp thỏm ẩn núp và dõi theo, có vẻ như họ đã tin và giao trọng trách xin chữ ký của thần tượng cho cô nàng trông có vẻ trẻ trung quá mức này.
“Có vẻ nhiều nhỉ? Họ không ở đây sao?”
Phục Hy nói, nàng dừng tay và nhìn thẳng vào mắt cô nhân viên trẻ kia.
“H-Họ đều đang có việc rồi ạ!!!”
Cô nói với giọng thiếu tự tin, nhưng Phục Hy chỉ khẽ gật đầu mỉm cười và rất nhanh hoàn thành toàn bộ xấp giấy. Nàng đứng dậy đưa cho cô nhân viên đang nhận bằng cả hai tay và vươn tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn kia của cô.
“Vất vả cho em rồi.”
Giọng nàng rất dịu dàng, nụ cười hiền cùng gương mặt hoàn mỹ khiến cô nhân viên bỗng chốc đỏ bừng cả mặt và lui đi một cách cực kỳ nhanh chóng. Hanakii ngay phía dưới cười khẩy và nói.
“Phục Hy sát gái thật nhỉ?”
“Làm sao bằng Han được.”
Nàng đáp trả tức thì, gương mặt Hanakii bỗng cứng đờ và nụ cười chợt tắt.
“Chuyện đó là không mong muốn, lúc đó mình không kịp phản ứng ngay sau trận đấu.”
“Ồ… vậy thì cô gái tên Lâm Tố Như đó còn mạnh hơn cả Han luôn sao? Thậm chí nàng b·ị t·hương nặng hơn nhưng vẫn đủ sức làm hành động đó mà Han không hề phản ứng kịp.”
Phục Hy nói với âm điệu rất bình thường, nhưng sâu trong đó dường như ẩn giấu một con dao găm đang chực chờ xiên thẳng vào cổ Hanakii vậy.
“À thì… mình đi rửa mặt chút nhé, dạo này có hơi mệt mỏi quá.”
Hanakii rời đi cực nhanh, nhưng cậu thay vì đi vào hướng nhà vệ sinh thì lại di chuyển rất kì dị tiến vào khu phía sau bếp của nhà hàng.
Cậu không phải đang muốn làm gì mờ ám mà bởi vì trước đó Hanakii đã nhận ra cô nhân viên trẻ kia có vấn đề rất lạ.
Trái tim cô bị quấn chặt bởi hàng chục sợi năng lượng đen cực độc, dựa theo mức năng lượng mà nó toả ra thì chỉ trong hôm nay sẽ có thể chấm dứt hoàn toàn mạng sống cô gái nhỏ này.
Cậu thật ra không phải dạng người tò mò hay thánh tâm đến mức dựa định cứu sống cô, chỉ là Hanakii cảm thấy nguồn năng lượng này cực kỳ quen thuộc.
[Là từ những kẻ bên trong ‘Khu vườn hoàng kim’]
Cô gái sau khi đưa lại những xấp giấy chữ ký kia cho các đồng nghiệp thì lặng im ôm ngực chạy ra phía bên ngoài. Hanakii di chuyển trong những điểm mù của ánh sáng và rất nhanh tiếp cận được cô nhưng vẫn giữ khoảng cách đủ an toàn để không bị phát hiện.
“Lại nữa rồi… đau quá!”
Cô rên rỉ với vẻ đau đớn thống khổ, gương mặt tái mét và cơ thể run rẩy như sắp ngã.
Hanakii tập trung kiểm tra xung quanh, nơi đây rất vắng vẻ do là phía sau lưng nhà hàng nên chỉ có rác cùng các khu vật liệu mà thôi.
Nhưng cậu vẫn không dự định hiện thân, Hanakii chắc chắn mình có thể chữa khỏi cho cô nhân viên kia nhưng việc này thật sự rất đáng ngờ.
Sự trùng hợp đến đáng ngờ.
Dựa theo hiểu biết của cậu về loại ma thuật này thì thời gian để nó g·iết một người chỉ mới Level 1 như cô gái kia chỉ khoảng một ngày mà thôi, ưu điểm là sạch sẽ không dấu vết sau khi hoàn thành nhưng lại rất dễ bị phát hiện bởi một loạt triệu chứng rất cụ thể như kia.
Có vẻ ai đó đã dùng cô gái này để dụ cậu ra mặt, nhưng để làm gì mới được cơ chứ?
Nếu kẻ đó mục đích chỉ là muốn Hanakii ra tay cứu người thì hoàn toàn không đáng để làm đến mức này. Bởi chuyện này sẽ liên quan đến mạng người nếu cậu không can thiệp và gần như sẽ là phiền phức không đáng có dành cho kẻ đứng sau.
Và dù cho Hanakii thật sự ra tay cứu người thì kẻ đó chỉ có thêm thông tin cậu biết ma thuật chữa trị mà thôi. Cũng chỉ là một loại thông tin vô nghĩa.
Bởi việc sử dụng ma thuật chữ trị là không hề hiếm, chỉ cần chịu khó học tập hơn thông thường là được mà thôi.
Đại não Hanakii điên cuồng suy nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, thậm chí cậu đã nghĩ đến việc đây là âm mưu gì đó của những kẻ đã nhắm vào cậu sau cuộc gặp với Giang Lưu Như.
Nhưng lại không thể chắc chắn được, rủi ro không hiện hữu nhưng nó vẫn tồn tại ở đó, điều đó khiến Hanakii vẫn không thể đưa ra quyết định cứu giúp cô gái kia.
Mặc dù cô có thể hoàn toàn bình an nếu cậu ra tay.
Bỗng một khung cảnh ở quá khứ hiện lên trong tâm trí đang bị lấp đầy bởi các dòng suy nghĩ của cậu.
Một cánh đồng hoa trắng muốt, hàng trăm cây thảo dược đang được tưới nước đang như thể nhảy múa dưới ánh sáng.
Hanakii - người chỉ vừa có mặt tại đây không lâu vẫn đang khá ngơ ngác với mọi thứ xung quanh, và một cánh tay vung vẩy trước mặt cậu.
“Em lại thẫn thờ như thằng ngốc nữa rồi!”
Âm giọng trách móc vang lên, Hanakii xoay người sang và nhìn thấy một chị gái rất xinh đẹp với mái tóc bồng bềnh màu đen tuyền, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cậu với biểu cảm rất khó tả.
Cô ấy rất đẹp, nhưng lại luôn tạo cho người khác cảm giác vô thực mỗi khi nhìn vào.
“À không… em chỉ đang suy nghĩ về câu hỏi lúc sáng.”
Hanakii mỉm cười nói.
“Em đừng có nói dối, câu hỏi đó không phải lý do cho sự ngốc của em.”
Cô gái nói, Hanakii cười trừ và nhìn quanh một lượt.
“Nè… em thật sự không thay đổi câu trả lời của mình sao?”
Bỗng cô cất tiếng hỏi, Hanakii chỉ đơn giản gật đầu như thể trả lời.
Về câu hỏi đó thì rất đơn giản:
[Y sư có cần phải hy sinh bản thân để cứu bệnh nhân của mình hay không?]
Và Hanakii đã dõng dạc nói lớn:
“Cần! Vì đó là bổn phận và trách nhiệm của y sư.”
Cậu nhận được rất nhiều sự đồng tình cho câu trả lời đó, đầy mẫu mực và cực kỳ cao thượng.
Nhưng vẫn có người phản đối, và cô gái tóc đen này là một trong số đó.
“Có thể cứu người và buộc phải cứu người là hai khái niệm khác nhau đấy nhé!”
Cô ấy nói.
Mái tóc đen mang theo hương thơm dịu dàng và gương mặt xinh đẹp kia bỗng ghé sát vào cậu.
“Bất cứ y sư nào cũng sẽ có một danh sách bệnh nhân ưu tiên để cứu chữa, đúng chứ?”
Hanakii gật gật đầu.
Bởi vì tùy theo tình trạng mà cần phải ưu tiên những ai bị nặng hơn để chữa trị, bất cứ y sư nào cũng sẽ hiểu điều này.
“Vậy thì tại sao em lại có ưu tiên đó?”
Cô hỏi, nhưng thay vì trả lời dứt khoát thì Hanakii lại im lặng hồi lâu. Cậu không muốn nói thêm bất cứ điều gì về những mong muốn của mình nữa.
“Vì đó là bổn phận…”
“Và trách nhiệm chứ gì!”
Cô gái bỗng nhảy cẫng lên và gõ vào đầu cậu đau điếng.
“Em bị ngốc thật đấy à!”
Ngón tay lần nữa gõ lên đầu Hanakii và cô tiếp lời.
“Mạng sống của họ thì đáng giá còn của em thì không chắc?”
“Hả?”
[Ý chị là sao?]
Hanakii tự hỏi, nhưng bàn tay kia lại gõ lên đầu cậu lần nữa.
“Tại sao trong danh sách ưu tiên kia thì em lại không đưa tên mình vào? Y sư phải là người đầu tiên được cứu giúp nếu họ thật sự muốn cứu thêm nhiều người hơn nữa chứ!”
“Nếu em vì một người mà hy sinh bản thân thì những bệnh nhân tương lai cần em cứu giúp sẽ ra sau?”
“Bổn phận và trách nhiệm của em chỉ đến thế thôi sao? Là đồ ngốc hả?”
Sau mỗi câu nói, cô đều gõ lên đầu cậu đầy b·ạo l·ực. Nhưng Hanakii lại không thật sự cảm thấy đau, cậu chỉ cảm giác như mình không có cách để phản bác cô.
“Nghe cho kỹ đây! Nếu em cứu một ai đó nhưng đổi lại phải đưa bản thân mình vào nguy hiểm thì đó là điều cực kỳ ngu ngốc! Những người cần em giúp đều có quyền cốc vào đầu em như chị đang làm đây, nếu em dự định hành động ích kỷ như vậy!”
Cậu lùi lại, Hanakii xoa đầu và bỗng mỉm cười.
“Chị b·ạo l·ực quá nha.”
“Ừ! Sẽ còn b·ạo l·ực hơn nếu cái đầu bạch tạng của em nghe không hiểu, và nếu sau này em thật sự làm như thế thì chị sẽ tìm đến và cốc đầu em!”
“Không dám.”
Hanakii cười cười, cậu chậm rãi nhắm mắt và hiện thực lần nữa trở lại.
Không còn do dự, Hanakii xoay người rời đi và ngay thời điểm đó, cậu bỗng chững lại bởi một giọng nói cực kỳ quen thuộc phát ra từ phía cô nhân viên kia.
“A! Em ở đây à, lúc nãy chị quên trả lại cây bút này, là của em nhỉ?”