Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Nguyên Chấn Thế
Unknown
Chương 204: Bộ váy dành riêng cho nàng
“A! Em ở đây à, lúc nãy chị quên trả lại cây bút này, là của em nhỉ?”
Phục Hy mỉm cười cất tiếng, nàng cầm lấy tay cô gái và dúi vào cây bút cũ. Ngay sau đó là rời đi với tốc độ rất nhanh, thậm chí chính cô nhân viên kia cũng không kịp phản ứng.
Hanakii đứng im tại chỗ, cậu nhìn sang và ngay thời điểm cô bé kia nhận lấy cây bút từ Phục Hy thì toàn bộ sợi năng lượng đen kia cũng đã tan biến toàn bộ.
Nàng… đã nhận biết và thậm chí can thiệp ngay thời điểm Hanakii rời đi.
[Cô ấy trực tiếp can thiệp như vậy sao?]
Cậu tự hỏi trong lòng, sau khi cảm giác mọi thứ vẫn không có gì đặc biệt đáng lưu ý thì Hanakii lập tức trở về. Trong lòng cậu thật sự vẫn còn đang khá rối bời, dường như mọi thứ đều đang tự vận hành xoay quanh chính nó mà không cần đến Hanakii.
Ánh mắt Phục Hy bỗng nghiêng nhẹ về phía cậu, Hanakii đã xoay người và rời đi trước đó, nàng mỉm cười dịu dàng với biểu cảm có phần thoải mái.
“Sao vậy?”
Nàng hỏi, ngay thời điểm Hanakii vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ từ sau khi trở về bàn ăn, cậu đã thẫn thờ chút ít và dường như bỏ quên đi thế giới bên ngoài.
“À không… Mình có chút thẫn thờ thôi.”
Cậu mỉm cười đáp, nhưng ánh mắt Phục Hy lai đang thể hiện điều gì đó khi nhìn cậu. Hanakii không biết, cậu chưa từng thật sự nhìn thẳng vào đôi mắt kia của nàng kể từ lần gặp đầu tiên sau gần ngàn năm xa cách kia.
Chẳng vì lý do gì cả.
“Ăn xong thì chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?”
Nàng hỏi với biểu cảm tự nhiên, nhưng Hanakii lại trầm tư hồi lâu. Cậu thật sự rất muốn hỏi về chuyện vừa nãy, nhưng Phục Hy có vẻ như không hề quá để tâm đến chuyện đó. Có vẻ như đối với nàng thì việc giúp đỡ người khác cũng chẳng qua chỉ là một việc tích cực mà bản thân ưa thích mà thôi. Nàng không có nghĩa vụ phải nói mọi thứ cho cậu, hoặc ít nhất là không cần luôn miệng khoe khoang mọi thứ ra.
“Mua sắm chút quần áo thì sao?”
Hanakii cười nói.
“Cũng được ấy nhỉ? Mình cũng đang muốn mua thêm chút váy áo.”
Nàng vui vẻ đáp, cả hai nhanh chóng dùng bữa và thanh toán. Hanakii cau nhẹ mày trước hóa đơn có phần đắt đỏ kia, cậu bỏ qua nó và bắt đầu suy nghĩ về việc lựa chọn cửa hàng quần áo có khả năng đáp ứng đủ nhu cầu của cả hai người.
“Nơi đây đi.”
Trong lúc đang dạo bước giữa hàng trăm ánh mắt từ mọi người xung quanh, Phục Hy bắt lấy cánh tay Hanakii và chỉ vào một cửa hàng quần áo với vẻ ngoài không quá sang trọng nhưng lại khá trang nhã. Nhìn sơ qua thì có vẻ đây là một nơi không quá đắt đỏ, thậm chí có phần bình dị trong cả khu thương mại cực kỳ sầm uất này.
“Vậy vào thôi.”
Hanakii đáp ứng ngay lập tức, cậu cùng Phục Hy bước vào và được một cô nhân viên trẻ chào đón rất nhiệt tình.
“Kính chào quý khách!”
“Bọn em muốn mua quần áo nam, dạng dự tiệc.”
Phục Hy lên tiếng, Hanakii đang định nói gì đó nhưng lại im lặng.
“Vâng! Xin mời theo tôi.”
Cả hai di chuyển theo cô nhân viên trẻ, Hanakii nhìn quanh một lượt và nhận ra cửa hàng này không quá đông khách như những khu vực xung quanh. Mặc dù không phải là người hay quan tâm đến những vấn đề ngoài lề nhưng Hanakii lại có thói quen quan sát và thu thập thông tin từ mọi nơi cậu tiếp xúc. Sự cảnh giác của Hanakii đã trở thành bản năng sau ngần ấy năm.
“Em cảm ơn, chị cứ tiếp tục công việc. Nếu cần thì bọn em sẽ gọi.”
Phục Hy gật đầu nói với cô nhân viên, nàng bắt đầu quan sát và cầm lên từng bộ trang phục nam giới đầy tao nhã.
“Cô ấy là bạn gái của anh nhỉ?”
“Đó là ước muốn của rất nhiều người đấy.”
Bỗng cô gái quay sang nói nhỏ với Hanakii, cậu chỉ cười trừ và khẽ lắc đầu.
“Có lẽ bao gồm cả tôi bên trong đó đấy.”
Cậu nói, chẳng thể biết được đó là câu trả lời cho người nhân viên kia hay chỉ là một lời tự sự cho chính bản thân mình.
Hanakii khoanh tay và lặng im ngắm nhìn Phục Hy đang lựa chọn quần áo kia.
Cô nhân viên cúi chào nhẹ và lùi đi, để lại không gian yên tĩnh cho cả hai.
“Han thử đi, ít nhất cũng nên mua vài bộ quần áo đẹp chút cho buổi nhập học.”
“Có lẽ vậy.”
Hanakii nói, cậu cầm lấy chiếc áo Phục Hy đưa cho mình và bước nhanh vào phòng thay đồ. Chưa đầy năm giây sau, cậu bước ra với một vẻ ngoài cực kỳ bảnh bao cùng sự thanh lịch hơn hẳn lúc đầu.
“Oa~ Han thật sự có một gương mặt đẹp đấy nhỉ?”
“Mình tưởng đây là buổi thử đồ? Sao lại có liên quan gì đến gương mặt rồi?”
Phục Hy mỉm cười không nói, nàng tiếp tục đưa cho Hanakii thêm vài chiếc áo khác và lần nào cậu thay xong thì nàng đều có chung một loại biểu hiện rất hứng khởi.
“Phần Han đã xong nhé, mua toàn bộ số áo đã thử luôn!”
Nàng nói và phóng nhanh đến khu váy áo cho nữ, Hanakii thở dài một hơi bước theo.
“Cô ấy vẫn còn sung sức vậy nhỉ?”
Cậu than vãn trong lòng, nhưng bỗng ngừng lại khi bước ngang qua một khung cửa kính với một loạt các bộ váy cực kỳ lộng lẫy bên trong.
Hanakii cảm giác rất lạ, cậu như thể bị chúng hút hồn trong giây lát nhưng lại không hề có dao động mana nào diễn ra cả.
Có vẻ như bản thân các bộ váy này đề được chế tác bằng các loại vật liệu rất quý giá, cậu rãi bước quan sát và có thể đoán được vài thành phần của chúng, nhưng đa số thì Hanakii lại không thể biết được vài bộ váy trong đây được làm từ gì.
“Chất liệu vải nhìn như thể rất mỏng nhưng thực tế lại khá dày, chúng mềm mại một cách hư ảo và có phần nào đó trông như dòng nước chảy.”
Hanakii giật mình bởi giọng nói từ bên cạnh, cậu nhìn sang và thấy một cô gái cực kỳ cao đang đứng khoanh tay và bình phẩm về các bộ váy bên trong lồng kính kia. Có vẻ nàng cũng đang thưởng thức và cố tìm hiểu chúng như cậu.
“À xin lỗi. Chị không có ý định khiến em giật mình đâu.”
Nàng xoay người sang và gật đầu với Hanakii, cậu hiện tại mới có thể tập trung quan sát thật kỹ người con gái này.
Nàng rất cao, thậm chí có thể cao xấp xỉ với gã Hirio khổng lồ kia, nhưng Hanakii có thể đoán ra chiều cao nàng tầm 1m94 hoặc ít hơn bởi vì đôi giày cao gót kia. Mái tóc màu hạt dẻ nhạt cùng đôi mắt vàng trong vắt, đôi mi cong dài cực kỳ yêu kiều. Chiếc mũi cao cùng gương mặt thon gọn, cơ thể nàng chắc chắn không thể miêu tả bằng lời.
Hanakii đã từng nghiên cứu rất kỹ về nữ giới, cậu cần phải cải trang và giả dạng rất nhiều người khác nhau để thực hiện công việc á·m s·át của mình. Và Hanakii có thể chắc chắn người con gái này sở hữu tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ nhất, như thể tạc tượng mà ra vậy.
Nàng im lặng nhìn Hanakii, cậu tuy quan sát rất kỹ nhưng thực tế thì cũng chỉ là một cái nhìn cực kỳ bình thường mà thôi. Nếu để đối phương biết mình đang bị quan sát thì Hanakii đã không thể trở thành một Sát thủ khét tiếng đến vậy rồi.
“Không sao, chị có vẻ như rất am hiểu về thời trang nhỉ? Những bộ váy này rất đẹp.”
Hanakii nói, cậu không còn nhìn nàng nữa mà bắt đầu nói chuyện như bình thường.
Dù sao cũng đang chờ Phục Hy mua sắm, Hanakii có thể chắc chắn nàng sẽ yêu cầu cậu chấm điểm nếu nàng thử đồ mà thôi.
“Rất am hiểu thì không dám chắc, nhưng chị rất thích việc tạo ra những bộ váy như thế này.”
“Vậy chị là một nhà thiết kế sao?”
Hanakii cảm nhận được đối phương có cảnh giới tiệm cận Level 5 nhưng dường như chưa đột phá lần Thí luyện linh hồn đầu tiên, có vẻ là ngang với Tử Linh. Nhưng tuổi tác thì có khả năng lớn hơn cả cậu và Phục Hy.
[Có lẽ là khoảng gần ba nghìn tuổi?]
“Nói vậy cũng không sai, nhưng chị thích được xem như là một người thợ may mà thôi.”
“Ồ… Vậy chị đang quan sát và tìm hiểu thêm về những bộ váy này là để?”
Hanakii hỏi.
“Không phải để học tập đâu, chị đang muốn thử tìm ra các nhược điểm để khắc phục nó, và đồng thời tìm một mục đích cho bộ váy tiếp theo.”
“Ý chị là?”
Hanakii gần như đoán ra được gì đó, nhưng cậu vẫn giả vờ hỏi.
“À thì… Tên chị là Lilith - người đã tạo ra các bộ váy này.”
Cậu đã đoán trúng, tuy không bất ngờ nhưng Hanakii vẫn ồ lên một tiếng mỉm cười.
“Tên em là Hanakii, tài năng của chị rất đáng nể đấy.”
Đó là lời khen thật lòng, Hanakii thật sự cảm thấy các bộ váy ở đây rất đẹp. Và nếu có thể thì cậu muốn Phục Hy mặc thử chúng, mặc dù nàng có vẻ như đã bỏ qua toàn bộ.
“Chị biết em đang nghĩ gì mà.”
Lilith cười nói, cô chỉ tay về phía Phục Hy đang lựa đồ đằng kia và tiếp lời.
“Em muốn nhìn bạn gái mình thử các bộ váy này đúng không?”
Hanakii gật đầu.
“Nhưng nàng có vẻ không thật sự thích chúng.”
Cậu nói với chất giọng bình thản, dù sao cũng không quá quan trọng.
“Toàn bộ chỗ này đều không phù hợp với nàng đâu, đây này.”
Lilith nói và vỗ vỗ tay, ngay lập tức toàn bộ lồng kính di chuyển thành một vòng tròn và lộ ra một chiếc tủ kính lớn ngay vị trí trung tâm.
Ánh đèn sáng lên, một bộ váy lơ lửng bên trong chiếc lồng kính đang tỏa sáng nhè nhẹ.
Đó là một bộ váy dài với nhiều nếp gấp trang trí, từng thiết kế cùng chất liệu như thể đang tự mình phát sáng dịu nhẹ. Rõ ràng đây không phải là một kiểu váy sẽ khiến người mặc lộ quá nhiều da thịt nhưng lại cực kỳ quyến rũ, nó đủ dài để khiến mọi cô gái trông thật đoan trang thuỳ mị nhưng lại đủ tinh tế để thể hiện ra từng đường cong hay nét quyến rũ vốn có của người phụ nữ.
Hanakii sau vài giây ngạc nhiên thì cậu đã lấy lại được sự bình tĩnh, không phải vì bộ váy khiến Hanakii bất ngờ như vậy. Mà chẳng biết vì lý do gì khi lần đầu nhìn thấy chiếc váy này, Hanakii đã lập tức có nhận định trong đầu rằng ‘Nó là dành cho Phục Hy’. Điều đó khiến bản thân cậu cảnh giác lên hẳn.
Nhưng chiếc váy không có mana bao quanh, cũng không có bất kỳ ma pháp nào được ểm lên nó. Dường như đây chính xác chỉ là một bộ váy bình thường mà thôi, dù rằng Hanakii hoàn toàn không thể nhận ra nó được làm chính xác từ loại vải gì.
“Đẹp thật.”
Cậu nói, trong đầu vẫn đang cố tìm hiểu về chất liệu tạo nên thứ kiệt tác hư ảo này.
Nó trông như được dệt lên từ ánh trăng vậy, thuần khiết và dịu dàng đến khó tin. Thậm chí Hanakii đã gần như nghĩ đến việc đây là một vật phẩm cấp cao nào đó, nhưng có vẻ như nó không mang theo xuất thân kinh khủng đến vậy.
“Cảm ơn vì lời khen đó, không gì đáng giá hơn lời khen của một người đàn ông dành cho bộ váy của phụ nữ cả.”
“Nó có tên không, nếu có thì em nghĩ rằng có liên quan đến trăng?”
Hanakii suy tư và hỏi, cậu vẫn chưa có bất kỳ manh mối gì về thứ chất liệu tạo nên thứ này.
“Vào một ngày yên bình u ám cách đây khoảng vài năm, chị đã bị ánh trăng trên bầu trời nơi đó hút hồn mình. Cảm giác như thể nó sinh ra từ mong ước cháy bỏng của chị vậy, như thể chị đã cầu mong sự có mặt của nó.”
Lilith nói, cô hạ giọng và tiếp tục lời tâm sự của mình.
“Vào thời điểm đó thì chị đã nảy sinh ra lòng tham chiếm hữu, chị muốn ánh trăng đó mãi mãi thuộc về mình, mãi mãi tỏa sáng rực rỡ trong vòng tay của mình. Nhưng chuyện đó sẽ không diễn ra, ánh trăng đó sẽ chỉ toả sáng khi nó không thuộc về chị.”
“Lúc đó chị đã tạo ra tác phẩm này, bộ váy sẽ điểm thêm hào quang cho ánh trăng kia, sẽ khiến nó lộng lẫy hơn ở nơi nó thuộc về.”
Hanakii im lặng lắng nghe, cậu không thể hiện gì mà chỉ đơn thuần nghe dòng tâm sự kia.
“Bộ váy là mong muốn của cá nhân chị…”
Lilith im lặng vài giây, cô mỉm cười nhẹ và nhìn sang Hanakii.
“Tư Nguyệt là tên của nó.”
“Tư Nguyệt? Ánh trăng của riêng ta?”
Hanakii xoa cằm và lẩm bẩm, cậu gật đầu với Lilith và nói.
“Một cái tên hay, nhưng lại rất nặng nề.”
“Cô gái đi chung với em là Thủy Hoa Tiên Tử - Phục Hy đúng không? Nàng có lẽ sẽ thích chiếc váy này đấy.”
Lilith khẽ nói, và như thể nghe được cuộc trò chuyện của hai người, Phục Hy tiến đến ngay bên cạnh Hanakii với một chiếc váy mới trên người.
“Cho mình ý kiến đi.”
Nàng nói, ánh mắt có chút mong đợi nhìn về phía Hanakii.
“Rất đẹp, cực kỳ hợp với Phục Hy.”
Chiếc váy ngắn đến gối với màu chủ đạo là vàng nhạt như ánh dương, hai vai thon lộ nhẹ và xương quai xanh được khắc hoạ cực rõ nét. Vòng eo mảnh mai mềm mại như thể không xương cùng tỉ lệ hông và vòng ngực gần như hoàn mỹ khiến nàng như thể tiên tử hạ phàm vậy.
Mặc dù Phục Hy đúng là Tiên Tử thật.
“Nịnh hót.”
Nàng mỉm cười đáp trả, sau đó lại như thể bị chiếc váy xinh xắn kia hớp hồn mà khẽ đơ người lại.
Ánh mắt giống như nhìn thấy gì đó rất khó tin, Phục Hy chậm rãi bước chân lại bộ váy kia và giơ tay mình ra.
Chiếc lồng kính như thể đã được cài đặt sẵn tính năng tự động mở ra và chiếc váy vẫn nằm lơ lững giữa không trung.
Bàn tay xinh đẹp của Phục Hy cứ thế vươn đến và chạm vào chiếc váy trắng, nàng nhìn nó một hồi lâu mới chậm rãi buông tay.
“Bộ váy này thật đẹp.”
“Ai cũng đánh giá nó rất cao.”
Lilith chẳng biết từ khi nào đã đứng ngay bên cạnh nàng, Phục Hy nghiêng đầu và cúi chào cô một cách tao nhã.
“Em có thể thử nó được không? Chẳng biết vì sao mà bản thân em lại xuất hiện mong muốn này.”
“Chiếc váy được sinh ra là để tôn vinh vẻ đẹp cơ mà, đương nhiên em có thể.”
Lilith mỉm cười nói, Hanakii lùi về sau vài bước và ánh mắt nhìn quanh một lượt nơi đây.
Mọi thứ vẫn rất bình thường cho đến thời điểm hiện tại, không có dấu hiệu dao động mana hay bùa chú, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của cậu.
Hanakii thả lỏng tâm thần chút ít, cậu tiếp tục quan sát Phục Hy đang được Lilith trợ giúp thử bộ váy kia và chỉ sau khi cả hai đã bước vào phòng thay đồ thì ánh mắt của cậu mới buông lỏng.
“Phục Hy chắc hẳn sẽ rất lộng lẫy khi khoác lên mình bộ váy đó.”
“Tư Nguyệt sao…”
Cậu cảm thấy cái tên này rất hay, có lẽ cũng vì bản thân là người tu luyện công pháp Nguyệt Thần Kiếm nên Hanakii mới đặc biệt chú ý đến những thứ liên quan đến Trăng.
Có lẽ vậy.
“Em thật xinh đẹp, như một bông hoa đang chực chờ nở rộ ra vậy.”
Lilith khẽ nói, cô phủi phủi phần eo váy trên người Phục Hy và cười cười.
“Vòng eo của em thật mềm mại, như thể không có chút xương nào cả vậy. Làn da thì trắng nõn mịn màng như em bé. Quả thật là không hổ danh hòn ngọc quý giá của Tiên Tử Đoàn.”
Lilith nói, cô tuy rằng vẫn đang khen Phục Hy không ngớt nhưng biểu cảm thì lại không thể hiện bất kỳ sự vui vẻ nào cả. Hoặc cô không biết cách thể hiện chúng lên mặt mình.
“C-Cảm ơn chị.”
Phục Hy có vẻ bối rối, nàng để yên cho Lilith chuẩn bị trang phục giúp mình và lặng im quan sát bản thân trong gương.
Nàng rất đẹp, nét đẹp dịu dàng hiền từ đang dần dần trở nên lộng lẫy như nữ thần của sắc đẹp vậy. Đôi mắt trong trẻo như mặt biển, mái tóc màu xanh dương cực kỳ suôn mượt, nàng nhắm nhẹ đôi mi dài và khẽ mở ra sau vài giây.
Trong gương phản chiếu một tạo vật của thần linh, vẻ đẹp của Phục Hy được chiếc váy đẩy l·ên đ·ỉnh cao của nhận thức và nàng thậm chí bị chính bản thân mình làm cho ngây dại.
Mặc dù chỉ là một thay đổi nhỏ về trang phục, nhưng chẳng hiểu vì sao mà nàng cảm giác như thể bản thân đang nhìn thấy một con người hoàn toàn khác nằm trong tấm gương kia. Một người nào đó giống như nàng, nhưng xinh đẹp hơn và hoàn hảo hơn.
“Đẹp quá…”
Phục Hy vô tình thốt lên, nàng nhìn sang bên cạnh và nhận ra ánh mắt của Lilith đang nhìn mình với đôi mắt đã đỏ hoe như thể sắp khóc.
“Ừm… Thật sự rất hợp với em, Tư Nguyệt như thể sinh ra dành cho em vậy.”
Cô nói với giọng nói đầy cảm xúc, nhưng bản thân Phục Hy lại cảm giác rất lạ. Nàng vẫn thấy rõ Lilith đang nhìn mình, nhưng như thể ánh mắt kia đang không thật sự nhìn thấy nàng vậy.
Cảm giác rất lạ, không thể diễn tả đang chậm rãi xuất hiện trong lòng Phục Hy.
“Chị… đang nhìn em sao?”
Nàng hỏi, cái đầu nhỏ nghiêng nhẹ như thể thắc mắc và Lilith mỉm cười không đáp.
Cô quay người rời đi phòng thay đồ, vài giây sau thì tiếng bước chân đã hoàn toàn vang xa.
[Có lẽ đây là niềm vui khi chiếc váy mình tạo ra đã tìm được người phù hợp nhất với nó nhỉ?]
Nàng tự nhủ trong lòng, rất nhiều người có đam mê với Luyện khí hay chế tạo cũng có chung đặc điểm như vậy. Họ có khi tốn mất cả đời chỉ để tìm ra ai đó phù hợp tuyệt đối với tác phẩm bản thân tạo ra, có lẽ Lilith cũng là một trong số họ.