Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 206: Chung kết!

Chương 206: Chung kết!


“Mong ngài truyền đạt cho vãn bối có thể hiểu được.”

“Ngươi vẫn để lộ ra sát khí, vẫn chưa hoàn toàn thành thục nhỉ? Tuy nhiên lại có khả năng giữ bình tĩnh rất tốt, ta đánh giá cao khía cạnh đó.”

“Và ngươi cũng làm đúng ý ta khi đã cố gắng chối bỏ mọi thứ, nếu như ngươi cứ đơn giản trực tiếp thừa nhận chỉ vì bản thân đang ở thế yếu hơn thì ta sẽ g·iết ngươi.”

“Ngay lập tức!”

Giang Lưu Như vung tay, bầu trời chuyển thành màu đỏ rực và bắt đầu rơi vài hạt mưa, hay những giọt máu đỏ rực mà Hanakii không thể nhận ra.

Cậu lặng im nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt Giang Lưu Như vẫn không nhìn thẳng vào cậu, như thể Hanakii không hề tồn tại trong đôi mắt kia vậy.

“Ha… có lẽ ngài vốn chỉ là quá nhàm chán thôi nhỉ?”

Hanakii mỉm cười nói, cậu chợt nhận ra bản thân mình dường như đã quá coi thường các bậc đại năng ở cấp độ này, họ hoàn toàn không cùng một thế giới với cậu.

Mong muốn mượn lấy thứ sức mạnh đó để phục vụ bản thân là một giấc mơ hão huyền.

“Cũng không hẳn là vậy, như ngươi đã phân tích trước đó thì đúng thật Lâm Tố Như chính là con gái ruột của ta.”

Hanakii im lặng nhìn nàng, đôi mắt kia bỗng nhìn thẳng vào cậu.

“Chỉ trừ việc ngươi là kẻ duy nhất dính câu cũng khiến ta khá bất ngờ.”

“Dính câu?”

Cậu chợt giật mình khiến quân cờ trên tay rơi thẳng xuống bàn.

Hanakii đã có dự cảm từ đầu, mọi chuyện quá dễ dàng và dường như chỉ mỗi cậu là người phát hiện ra bí mật kia của Giang Lưu Như, và tất cả những chuyện đã xảy ra bỗng chốc được tua lại trong đầu Hanakii.

Trận chiến với Lâm Tố Như, cái nhìn của Giang Lưu Như và cách nàng hỏi cậu.

Thái độ không quan tâm của những kẻ khác, cách mà cậu vẫn không bị bất cứ thế lực nào tìm đến dù đã tiếp cận Giang Lưu Như một cách rất lỗ mãng như vậy.

Tất cả… chỉ là bởi vì cậu đang nhảy múa một cách vô nghĩa nên không có ai nhúng tay?

“Vậy ra… vãn bối thật yếu kém.”

“Tùy vào cách ngươi nhìn nhận mà thôi, ta có lời khen khi một người trẻ tuổi như ngươi lại có thể nhìn ra chuyện này, và ta thật sự bất ngờ khi ngươi lại dám đem việc này ra để bàn luận vấn đề hợp tác.”

Giang Lưu Như nói với biểu cảm lạnh tanh, nàng ngả nhẹ người về sau và bàn cờ xuất hiện từng đoạn vết nứt.

“Ngài cố ý để lộ vài manh mối để dụ cho những kẻ luôn âm thầm quan sát mình lộ diện, hoặc ý nhất chúng sẽ có động thái hành động nào đó mà khiến bản thân bị lộ.”

Hanakii hạ quân cờ xuống, nó ngay lập tức vỡ nát thành tro bụi. Cậu lặng im lấy thêm một quân khác lên tay.

“Dù sao cũng không thể giấu được những lão quái vật đó một khi con bé chính thức nhập học, chi bằng lợi dụng thời điểm này để phân loại những kẻ ta cần để mắt đến.”

Giang Lưu Như vẫy tay nói.

“Vậy thì chỉ có duy nhất vãn bối là ngây thơ đưa đầu vào rọ, nhỉ?”

“Có thể nói là như vậy.”

Giang Lưu Như hạ cờ, nàng ngước nhìn bầu trời đỏ rực và nó chuyển nhanh thành một màn sao dày đặc.

“Ngươi ngây thơ khi nghĩ rằng bản thân đã nắm được thóp của ta… còn ta lại ngây thơ khi nghĩ rằng chỉ với chút mưu kế đó có thể dụ các kẻ đó hành động.”

“Quả thật là hài hước…”

Nàng nói, sau đó bỗng ngưng lại và xung quanh Hanakii xuất hiện vô vàng lưỡi kiếm bén nhọn.

Cậu vẫn giữa nguyên biểu cảm và nhìn Giang Lưu Như, quân cờ trên tay bỗng hóa thành giọt nước và rơi xuống.

“Giang tiền bối và ta… thật giống nhau nhỉ?”

“Cũng coi như có lý.”

Giang Lưu Như cười nhạt, nàng hạ cờ và không gian xung quanh lập tức trở lại căn phòng thoáng đãng lúc trước mà cả hai đã gặp nhau lần đầu.

“Ngươi về đi, coi như ta tôn trọng sự can đảm khi dám dấn thân vào nguy hiểm để tìm kiếm cơ hội của ngươi mà bỏ qua.”

“Mẹ của ta vướng phải chuyện gì ở quá khứ chắc hẳn ngài đã biết hoặc nghe qua.”

Hanakii xoay người bước đi, cậu dừng chân và nói.

“Vậy ngài có biết vì sao ta có khao khát lớn lao với sức mạnh như vậy không?”

“Ngươi không thể đấu lại bọn họ, không ai có thể cả.”

Giang Lưu Như lắc đầu trả lời, nàng nhẹ nhàng xoa quân cờ trong tay mình.

“Cũng không lạ gì khi ngài cho rằng ta muốn trả thù Đại Yêu Tộc, nhưng ta tự biết khả năng của mình nằm ở đâu.”

“Ngươi vốn không nghĩ như vậy.”

Giang Lưu Như nói đoạn, nàng bắt chéo chân và nhìn về bóng lưng Hanakii vẫn đang đứng gần đó.

“Ta chỉ còn lại vài người quan trọng, sau những chuyện đã xảy ra kia… Ta không còn đủ can đảm để đối diện với việc mất thêm ai nữa cả.”

Sau vài giây im lặng, Hanakii nói tiếp.

“Trả thù hay không trả thù, hiện tại đã chẳng còn ý nghĩa nữa.”

“Ta chỉ muốn bảo vệ những gì mình còn lại, và những gì mình sẽ có.”

“Vì lẽ đó, ta muốn có thực lực.”

Không gian tĩnh lặng đến lạ, Hanakii đứng im trong vài phút và cậu bắt đầu di chuyển bước chân mình.

Cho đến khi Hanakii đã bước ra khỏi cánh cửa cao quý kia, cậu vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ Giang Lưu Như. Bầu trời đêm đầy sao sáng rực, đôi mắt tử tinh của cậu chớp nhẹ vài lần và một nụ cười được vẽ lên khuôn mặt điển trai kia.

Dù sao… cậu cũng đã đoán được chuyện này.

“Nếu ngươi có thể đánh bại Hirio hơn bản thân một Level kia mà không làm hắn b·ị t·hương, đến gặp ta.”

Một giọng nữ vừa lạ vừa quen vang lên trong đầu Hanakii, cậu không hề dừng lại bước chân và biểu cảm trên gương mặt vẫn hoàn toàn như cũ.

Nhưng giờ đây trong ánh mắt kia lại lóe lên một tin xúc động nhè nhẹ.

Cậu… thành công!

Phụt!

“Cái l*n què gì!”

Sau khi đi về gần với chỗ cậu và Hirio đã cùng uống bia trước đó, một khung cảnh toang hoang và thân thể ai đó cháy đen bỗng sồ ra chụp lấy cậu.

“A-Anh chạy cũng nhanh thật…!”

“Hirio! Chú mày b·ị đ·ánh thảm thật đấy!”

Hanakii chụp lấy trán Hirio và một luồng ánh sáng màu bạc trắng xuyên từ tay thẳng đến đầu anh, cơ thể Hirio phục hồi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

“Ái chà, anh ta xém tí tiễn chú mày đi gặp ông bà rồi nhỉ?”

Hanakii thở dài nói, cậu trước đó đã nhận ra Ninh Thiền và trốn đi cực nhanh. Ngay sau đó là cuộc gặp gỡ bất ngờ với Giang trưởng lão mà tạm quên đi chuyện đang tại nơi đây. Có vẻ như người bạn này đã chịu đòn thay cậu tương đối.

“Thế… còn uống nổi không?”

“Sao lại không chứ?”

Hirio cười đáp, anh bước nhanh về phía ban công cũ và Hanakii lắc đầu đi theo, cậu bỗng cảm thấy mọi chuyện thật dễ chịu. Có vẻ như tâm trạng đã được giải khuây không ít.


Giang Lưu Như đứng lặng người giữa căn phòng rộng rãi, ánh mắt nàng nhìn xuyên vạn vật thẳng về phía Hanakii và Hirio vẫn đang uống bia cùng nhau một cách vui vẻ kia. Gương mặt trắng nõn có chút dao động nhẹ và đôi mi dài thanh tú chợt run lên.

Cạch!

Tiếng quân cờ được đặt trên bàn cờ vang lên phía sau lưng nàng, Giang Lưu Như nhắm nhẹ mắt và khẽ nói.

“Ngài có hành động thật vô ý và tuỳ tiện, dù không thích hợp để thừa nhận nhưng ta cũng là một người phụ nữ độc thân. Việc đàn ông đi thẳng vào không gian riêng tư mà không xin phép cũng không thể chấp nhận được.”

Giọng điệu nàng rất trầm ổn, dù lời lẽ có phần cay đắng nhưng lại không mang theo cảm xúc tức giận.

Người ngồi tại vị trí mà Hanakii đã ngồi trước đó là một lão già râu tóc bạc phơ với cái lưng còng và cơ thể gầy yếu đến thảm thương. Lão mỉm cười và gõ nhẹ một ngón tay lên bàn.

Giang Lưu Như xoay người và nàng ngồi phía đối diện lão, đôi mắt già nua kia vẫn không hề nhìn nàng mà chỉ tập trung vào bàn cờ trước mặt.

“Hắn chẳng biết đánh cờ gì cả.”

“Đối với ngài thì ai cũng là kẻ chẳng biết đánh cờ cả mà thôi.”

Giang Lưu Như nói, nàng nhận quân và tiếp tục đặt cờ.

“Vẫn có đấy, nếu ta có thể thắng được Nhị Thượng Long một ván thì cuộc đời này sẽ không còn bất kỳ hối tiếc nào nữa.”

Kentsu Gai khẽ cười nói, lão hạ cờ và Giang Lưu Như chợt dừng lại.

“Ta thua.”

“Tên nhóc đó không phải là một lưỡi kiếm tốt.”

Lão nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào bàn cờ kia.

“Ta không cần bất kỳ thanh kiếm nào cả.”

“Có… cô cần… cần đến mức tuyệt vọng.”

Trên tay Kentsu Gai là một bức tranh lớn, trên đó vẽ cảnh một cái cây khổng lồ nằm bên trong viên pha lê màu trắng đục. Nó chuyển động như thể là một sinh vật sống đầy kỳ dị.

“Ta cũng rất tò mò hắn sẽ làm được gì, nhưng suy cho cùng thì cũng sẽ chẳng có gì thay đổi.”

“...”

Giang Lưu Như im lặng.

“Nếu ta là cô thì sẽ không sử dụng tên nhóc Hirio kia để làm đá mài kiếm đâu.”

Kentsu Gai nói, ý nghĩa của lão rất đơn giản. Giang Lưu Như thật ra không hề quan tâm đến chuyện Hanakii thắng hay thua, nàng chỉ muốn lợi dụng Hirio để ám hiệu đến một kẻ đã thể hiện sự quan tâm của mình dành cho anh.

Thiên Hồ Phù Dung!

Chuyện nàng ta bắt lấy thần thức của Hirio và bị Kentsu Gai ngăn cản không phải chuyện bí mật gì, dù sao Giang Lưu Như nàng cũng là một đại năng Level 14 như hai người họ, nhưng lý do đằng sau thì chẳng ai đoán được cả.

Mặc dù Hirio có rất nhiều bí mật đáng chú ý, hệ thống và nguồn gốc của hắn đều đã bị nhìn thấu gần như toàn bộ. Nàng vẫn không thật sự quan tâm đến.

“Hội đồng Nguyên Lão đang nhìn chằm chằm tên nhóc đó, một khi hắn làm gì đó vượt ngoài khả năng kiểm soát của họ, hắn sẽ ngay lập tức bị loại trừ.”

“Ngài có vẻ như nắm rất rõ thông tin từ phía Hội đồng.”

Giang Lưu Như nghiêng người hỏi.

“Hệ thống mà hắn ta đang sở hữu cũng khá thú vị mà? Ta đã thăm dò rồi, nó chỉ có giới hạn cấp độ 11 mà thôi, tối đa hắn chỉ có thể đặt chân đến cảnh giới đó.”

Kentsu Gai dừng lại một nhịp và nói tiếp.

“Thế nhưng thứ năng lượng từ hệ thống đó lại không thuộc về Yêu giới hay Nhân giới, mà nó thuộc về một chiều không gian thế giới hoàn toàn khác. Có thể là ngoại giới.”

“Dù sao thì đối với ngài cũng chẳng quan trọng, nhỉ?”

Giang Lưu Như nói, nàng ngả lưng và nhắm mắt tịnh thần.

“Hắn thì không, dù sao cũng đã lọt vào tầm ngắm của Hội đồng Tối Cao… Vấn đề hiện tại là chuyện tương lai của Học Viện.”

“...”

Sự im lặng bỗng được sinh ra, Kentsu Gai nhìn về phía cửa, sau đó vài giây lão quay ánh mắt về phía Giang Lưu Như. Lần đầu tiên kể từ lúc xuất hiện tại đây thì lão mới nhìn về phía nàng.

“Một khi viện trưởng Wahey trở về, mọi chuyện không còn có thể kiểm soát được nữa. Cô biết chứ?”

“Ta vốn chẳng kiểm soát được gì cả.”

Nàng nói với đôi mắt vẫn đang nhắm, những lời kia của trưởng lão Kentsu Gai rõ ràng nồng nặc mùi uy h·iếp yêu cầu nàng phải lựa chọn cho mình một thế lực nhất định để gia nhập.

“Tương lai sẽ có biến động, vạn năm là quá ngắn để chuẩn bị. Nếu cô còn nghĩ cho hậu bối thì phải dứt khoát.”

“Chuyện tương lai, ta gánh không nổi.”

Giang Lưu Như mở mắt nhìn sang nhưng Kentsu Gai đã chẳng còn ở đây nữa, nàng nhẽ nhắm lại đôi mi dài và một hơi thở dài được nàng gắng gượng kìm nén.

“Ta thật sự cần một thanh kiếm.”


“Và chào mừng các quý vị đã có mặt tại trận chung kết hôm nay!!!”

Người trọng tài cực kỳ hoạt náo đang bay lượn không ngừng trên bầu trời, anh ta đứng trên một thiết bị gì đó trông như chiếc đĩa biết bay và không ngừng bắn ra các luồng pháo hoa sáng rực.

Sân đấu hiện tại cực kỳ đơn giản, không hề rộng lớn hay có bất kỳ yếu tố môi trường nào cả. Trông sơ qua thì nó như một bàn cờ vây khổng lồ vậy, khán giả đông không kém gì những ngày đầu và hiện tại đã có thêm hai khu vực quan chiến cực kỳ bắt mắt dành cho các nhóm thế lực khác để có thể quan sát trận tranh hùng cuối cùng của vòng đấu này.

Mặc dù cũng chỉ mang tính chất xếp hạng và phân loại thí sinh cho vòng thi thứ tư tiếp theo, nhưng dựa theo những gì mà Hirio cùng Hanakii đã thể hiện cực kỳ xuất sắc trước đó mà nhiều người đã nổi lên hứng thú mà trực tiếp tham gia xem trận đấu này.

Tỉ lệ cược đã nói lên tầm nhìn của các khán giả dành cho hai người họ, cân bằng 50:50 mà không có bất kỳ sự chênh lệch đáng kể nào. Nhưng đó chỉ là xét những vòng thi đấu đầu tiên khi mà Hirio có cảnh giới Level 3 [Thập tinh] tương tự Hanakii. Giờ đây anh đã đến với vòng cuối cùng với Level 4 [Nhất tinh] thì mọi thứ đều thay đổi hoàn toàn.

Một thắng chín!

“Tiên sinh gặp khó rồi.”

Akira gõ nhẹ trên thanh katana của mình, cậu ngả người lên ghế và lắc đầu.

Cách biệt một hay hai cấp tinh thì có thể dựa vào các yếu tố ngoại quan như kinh nghiệm hay trí tuệ để vượt giai g·iết địch. Nhưng chênh lệch đã đến cấp độ Level thì những yếu tố đó không còn ý nghĩa gì nữa, càng lên cao thì chuyện đó càng rõ ràng.

Ánh mắt cậu nhìn sang Liliane đang cắn móng tay và Yumeko đang ngốn nghiến gì đó trông như trái cây mát lạnh.

Ví dụ như tỷ tỷ Lilane của cậu đã Level 7, đơn giản mà nói thì dù cậu có được ca tụng là thiên tài của thế hệ này đi chăng nữa thì cũng không có cách nào gây ra tổn thương cho Liliane nếu cảnh giới bản thân không nằm ở Level 7 hoặc cao hơn.

Vượt cấp là chuyện tiệm cận không thể thực hiện.

“Để xem tiên sinh sẽ giải quyết vấn đề này như thế này, tránh đối kháng trực diện có lẽ là cách tối ưu nhất hiện tại.”

“Tên đó sẽ không làm thế đâu.”

Liliane bỗng cất tiếng, cô khoanh tay trước ngực và hất cằm, dưới sân đấu đã xuất hiện hai bóng người quen thuộc. Hanakii thẳng lưng đứng đó và đang suy tư gì đó, trong khi phía đối diện thì Hirio lại đang ngồi thiền với đôi mắt nhắm chặt.

“Nhưng trực diện đối kháng thì Level 3 làm sao có thể gây tổn thương đến Level 4 được? Tỷ tỷ thật sự cho rằng tiên sinh sẽ làm chuyện lỗ mãng vậy sao?”

Akira khoát tay nói, cậu hiện tại chẳng biết vì sao mà lại rất bênh vực Hanakii. Hoặc chỉ đơn giản là bản thân Akira không muốn kẻ đã đánh bại mình một cách tâm phục khẩu phục lại là kẻ chịu thất bại rất nhảm nhí như vậy.

“Ta chỉ nói là hắn sẽ không tránh việc đối kháng trực diện, không đồng nghĩa với việc hắn sẽ làm chuyện lỗ mãng bất hợp lý.”

Liliane nói, cô bỗng nhìn sang Yumeko vẫn đang nhai liên tục bên cạnh và cốc vào đầu nàng.

“Ui! Đau tỷ!”

“Ăn ăn ăn! Muội dạo này sao lại ham ăn như vậy rồi?”

Yumeko xoa xoa đầu, nàng trề môi và quay mặt đi. Liliane thở dài và như nhận ra gì đó, cô đưa tay véo mạnh vào eo Yumeko.

Cảm giác mềm mịn cực kỳ, vòng eo Yumeko từng rất săn chắc do cường độ luyện kiếm và vóc dáng của nàng thon gọn nhỏ nhắn bẩm sinh. Nhưng giờ đây thì Liliane có thể cảm giác được vòng eo kia của nàng đã xuất hiện mỡ thừa, và dường như Yumeko đang có dấu hiệu béo lên.

“Từ ngày mai không được ăn uống quá độ như vậy nữa, dạo này muội trì hoãn tập luyện quá lâu rồi.”

“M-Muội biết rồi.”

Yumeko lí nhí nói, nhưng nàng vốn vẫn đang rất chăm chỉ luyện tập cơ mà.

“Cố lên nhé… Hirio.”

Giọng nói cực kỳ nhỏ, thậm chí còn chẳng hề tuông ra khỏi đôi môi nhỏ xinh của nàng, Yumeko nói.

Chương 206: Chung kết!