Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Nguyên Chấn Thế
Unknown
Chương 205: Đêm bàn luận
“Không ngờ nhỉ?”
“Ừ! Không ngờ thật.”
Hanakii ngồi im trên lan can giữa sân thượng cao v·út, cậu đung đưa chân mình và ly bia trên tay đã cạn đi gần hết.
Ngay bên cạnh, Hirio đang nhắm mắt và nốc ừng ực từng ngụm bia tươi đầy ngon lành.
“Cuối cùng thì chỉ còn lại hai ta.”
“Sau mà cái cách ngươi nói nghe nó là lạ.”
Hanakii bĩu môi nói, cậu cũng khá bất ngờ khi Hirio lại may mắn đến độ có thể bốc thăm trúng vòng qua thẳng tận ba lần liền. Và sau khi cậu hạ thêm hai người nữa cũng đã đặt chân vào trận chung kết với chính kẻ đang ngồi uống bia chung với mình hiện tại.
“Ngươi cơ cấu thật, có bốn vòng sẽ có lượng thí sinh là lẻ và một người được miễn thi thì tên to xác ngươi lại bốc trúng tận ba lần.”
“Hà Hà… Tôi luôn là người may mắn mà.”
Hirio cười nói, anh đặt cốc bia lớn xuống và ngả người lên lan can để tận hưởng từng cơn gió mát mẻ như thể đang xoa dịu hai bọn họ vậy.
Ngày mai là trận chung kết cuối cùng của vòng thi thực chiến 1vs1, và trớ trêu thay khi Hanakii và Hirio sẽ là hai kẻ đứng tại hai sân đấu đối nghịch lẫn nhau.
“Thật đáng mong chờ.”
Hanakii vui vẻ nói, cậu chỉ thật sự muốn có thêm trải nghiệm mà thôi. Dù sao thì trận đấu này cũng chỉ mang tính chất xếp hạng của vòng thi, không ảnh hưởng gì đến kết quả cuối cùng cả.
“Anh muốn chiến thắng này không?”
Hirio bỗng quay sang hỏi, nhưng đáp lại chỉ là một lưỡi dao cắm thẳng vào ngay mí mắt anh với khoảng cách cực gần.
“Không quan trọng, ngươi tốt nhất nên tự lo cho mình.”
“Chỉ là tôi đã nợ anh quá nhiều.”
Giọng nói Hirio vẫn không chứa đựng quá nhiều cảm xúc, anh không hề coi thường sức mạnh Level 3 [Thập tinh] của Hanakii vào thời điểm hiện tại. Trước đây không lâu thì Hirio với Lý nhân cảnh Hậu kỳ cũng đã bị cậu hành thừa sống thiếu c·hết một lần rồi.
Nhưng đó là thời điểm cả hai ngang bằng cảnh giới, hoặc thậm chí Hanakii là người có cấp độ cao hơn hẳn. Hiện tại thì Hirio lại đang Level 4 [Nhất tinh] và với công pháp của sư phụ Hanna truyền lại thì anh có đủ tự tin để chiến thắng kẻ địch chênh lệch với mình một hoặc hai cấp tinh.
Chưa kể đến việc Hanakii thể hiện bản thân là một Thuật Sư hỗ trợ, cậu không sử dụng quá nhiều ma pháp t·ấn c·ông một cách công khai và đa phần là kiếm kỹ và cận chiến. Hirio lại là một kẻ chuyên chiến đấu cận chiến.
Nếu tu vi là ngang nhau, Hirio tin rằng mình sẽ thua. Nhưng một khi anh đã có chênh lệch dù chỉ là Level 4 [Nhất tinh] và Level 3 [Thập tinh] đi chăng nữa, không có gì có thể bù đắp sự cách biệt đó.
“Không sao, ta không nghĩ rằng ngươi đang tự cao hay coi thường ta đâu.”
Hanakii rót thêm bia vào cốc, cậu quăng chiếc thùng về Hirio và nói tiếp.
“Mặc dù ngươi thật sự muốn giúp ta, nó cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Cậu nói, gương mặt điển trai khẽ cười và bầu trời đêm đầy sao bỗng trở nên lấp lánh.
Trên bầu trời đêm đang hiện hữu mặt trăng rất to tròn và sáng rực, làn gió mát mẻ thổi nhè nhẹ càng khiến tâm trạng Hanakii thật thư giãn.
“Trăng đêm nay đẹp thật nhỉ?”
“Mày nín.”
Hanakii chĩa mũi kiếm sáng bóng vào giữa mặt Hirio, trong khi anh đang suy nghĩ tại sao cậu lại có sẵn thanh kiếm trên tay thì bầu trời vẫn đang được ánh trăng soi sáng bỗng trở nên tối đen. Một cảm giác lạnh lẽo khiến lông tơ toàn thân Hirio dựng đứng, anh tỏa thần thức mình ra và ngay lập tức một cảm giác bị bật ngược khiến cơ thể to lớn đổ gục xuống nền.
“Hana… động tác của anh cũng nhanh phết đấy.”
Xung quanh chẳng còn lại ai, duy nhất Hirio đang nằm dài dưới nền gạch lạnh tanh. Hanakii đã chuồn êm từ vài giây trước và có vẻ như cậu đã ngửi thấy mùi gì đó không thơm cho lắm.
[Không lẽ lại là sư phụ?]
Rẹt! Rẹt!
Âm thanh như tiếng tia điện vang lên, Hirio bỗng nghe được một giọng nói vang lên bên tai và gương mặt anh có chút cay đắng hiện lên.
“Không phải chị hai đâu, là một kẻ khác.”
[Anh sủi cũng nhanh lắm đấy!]
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà, chú mày sẽ không c·hết một cách lãng phí đâu, yên tâm.”
Hirio thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm đầy trêu ngươi của Hanakii vào lúc này, nhưng anh không có thời gian để làm vậy. Hai tay chắp lại trước người và cúi nhẹ đầu, anh khẽ nói.
“Không biết tiền bối có thể ra mặt để vãn bối chào hỏi một chút được không?”
Bầu trời tối đen, một vết nứt khẽ xuất hiện xé rách khoảng không làm hai nửa. Một thân hình cực kỳ cao lớn cùng bộ giáp trụ màu đen sậm chằng chịt vết hằn của v·ũ k·hí.
“Chạy nhanh thật, cái thằng nhãi đó.”
Giọng nói trầm lặng vang lên, người đàn ông trước mặt khẽ lắc nhẹ đầu và mũ giáp hóa thành một làn khói trắng tan biến.
Gương mặt hắn hiện ra trông cực kỳ tuấn lãng, từng đường nét và góc cạnh đều toát lên vẻ nam tính và gần như tiệm cận sự hoàn mỹ. Một kẻ sở hữu nhan sắc lộng lẫy với vóc dáng to cao không khác gì Hirio, hắn chậm rãi bước đi trên không trung và dịch chuyển chỉ đến trước mặt Hirio.
“Hừm… ngươi là nhân loại à, chuyển đổi chủng tộc cũng coi như tạm được. Huyết mạch có phần hơi yếu, nhưng không sao.”
Hắn nói với âm giọng bình thản, bỗng nhiên một cơn đau chạy dài từ mạn trái sườn khiến Hirio phun ra một ngụm máu tươi. Anh lắc lắc đầu mình và tầm nhìn chỉ còn lại sự mờ ảo và một màu đen chẳng lọt chút ánh sáng nào.
“Thân thể cứng cáp đấy, công pháp cũng rất đặc biệt.”
Hắn thu tay mình lại, trên cánh tay bắt đầu xuất hiện những tia điện phóng ra xung quanh và mây đen xoay tròn tạo ra vòng xoáy toàn bộ bầu trời phía trên.
Như thể một cơn bão đang được tạo ra, ánh mắt Hirio khẽ ngưng lại và anh rõ ràng cảm nhận được vài tia điện đang liên tục bắn vào người mình. Mặc dù nó nhỏ và không có quá nhiều sát thương nên về cơ bản Hirio không cần quan tâm đến, nhưng lòng anh càng ngày càng dâng cao sự cảnh giác lên bởi kẻ đến đang phô trương sức mạnh đến mức này.
[Phải là Level mấy thì mới có sức mạnh đến mức này?]
[Phá vỡ không gian, tạo ra thiên địa dị tượng tại thế giới mà mật độ mana dày đặc đến mức dưới Lý Nhân cảnh không thể sống sót.]
Hirio vận sức, nhưng mana của anh không thể thôi động được chút nào cả. Cơ thể đau nhức như thể đã gãy đi vài cái xương vậy.
“Tiền bối cần thiết phải bắt nạt ta như vậy sao?”
Anh nói, mặc dù câu nói kia tràn đầy sự tủi nhục nhưng âm giọng và biểu cảm Hirio hoàn toàn chẳng thay đổi gì. Mana trong cơ thể dường như đang bị người đàn ông trước mặt thao túng hoàn toàn mà không chút kiểm soát.
Nơi đây vẫn là khuôn viên bên trong học viện, và nếu giống như lần trước khi Hirio gặp gỡ người con gái tên Phù Dung kia thì có lẽ sẽ có vị trưởng lão nào đó ra tay can thiệp nếu mọi chuyện dần đi quá xa. Nhưng cảm giác mà người này tạo ra gần như khác hẳn với cô gái kia.
“Tra cứu thông tin.”
Hirio ra lệnh trong đầu mình, anh cần phải biết thêm thông tin về đối phương, từ đó mới có thể phần nào đoán ra mục đích và thân phận của kẻ này.
[Thông tin: Cảnh giới đối phương cao hơn chủ nhân, không thể dò xét]
“Rõ ràng.”
[Huyễn Trấn Thiên Lực: Trấn!]
Lòng bàn tay hướng về gã đàn ông, Hirio siết chặt và bóp mạnh lại. Nhưng không có gì xảy ra cả, toàn bộ mọi thứ xung quanh đều đang chịu kiểm soát của kẻ mạnh hơn tại thời điểm này.
Có lẽ anh sẽ không c·hết, nhưng chắc chắn sẽ bị nhục nhã đến khó coi. Dù rằng Hirio cảm thấy ổn với điều đó, nhưng không bởi vì lý do gì mà anh phải hứng chịu chuyện này cả. Đối phương thậm chí còn chẳng đến đây vì anh.
“Mình dọa chưa đủ đô sao? Hay tên nhóc đó biết mình chỉ đang dọa bạn nó thôi?”
Trên bầu trời, gã đàn ông điển trai khẽ nói.
Hắn lắc đầu và hạ tay xuống, một loạt tia sấm như mưa đánh thẳng về Hirio với tốc độ cực nhanh.
Oành!
Xung quanh mịt mù khói bụi, toàn bộ khu vực lan can nơi Hirio và Hanakii vẫn đang ngồi nhậu trước đó hiện giờ chỉ còn lại một đống mảnh vỡ nát vụn đang dần dần ngã đổ.
Gã đàn ông kia đã dịch chuyển về lại đây tự khi nào, Hirio lồm cồm bò dậy trong đ·ống đ·ổ n·át và nhận ra bản thân đang có một vầng hào quang vây quanh bảo vệ lấy.
“Mà thôi vậy, coi như thằng nhóc đó nhạy bén. Lần sau anh sẽ có cách khiến mày phải ra mặt chịu trận thôi.”
Hắn nói với biểu cảm hưng phấn, sau đó là một thanh kiếm có phần lưỡi kiếm dài quá cỡ và một loạt các vải ruy băng trông rất kỳ cục. Gã vung nhẹ một đường và chỉ thẳng về phía Hirio.
“Chú mày có lẽ nên học tập thằng bạn mình nhiều hơn đấy, vẫn chưa đủ n·hạy c·ảm đâu.”
“Mà coi như đền bù chút cho lần này, anh sẽ tặng chú một món quà.”
Hắn hạ kiếm, một tia sáng màu xanh lục xuyên thẳng giữa ngực Hirio và anh cảm giác lồng ngực mình đang có một cái lỗ khổng lồ không thể lấp đầy. Hai tay sờ soạng bản thân và nhận ra mọi thứ vẫn bình thường, đôi mắt đen của anh nhìn về gã đàn ông một cách đầy dấu chấm hỏi.
“Sau này chú sẽ biết, còn giờ thì anh té đây. Trước khi hội bảo an lại đá anh mày vào trại.”
Hắn cười lớn, trên tay là cốc bia của Hirio ban nãy.
Một hơi uống sạch, hắn nói với giọng đầy sảng khoái.
“Tên anh mày là Ninh Thiền, Đại đội trưởng Cấm Vệ Quân. Lần sau anh sẽ hỏi lại chi tiết và có h·ình p·hạt nếu chú mày không nhớ đấy nhé.”
Ninh Thiền cười lớn và thân ảnh biến mất ngay lập tức, nhưng chỉ vài phút sau, hắn lần nữa xuất hiện và nhìn quanh một vòng.
“Tâm tính cẩn thận thật nhỉ? Nhóc con ngươi đúng là rất giỏi trong việc ẩn mình đấy.”
Hắn cười, sau đó lại biến mất trước sự khó hiểu của Hirio.
“Trò gì vậy?”
Trước mặt Hirio là bốn quả cầu phát sáng màu lam sẫm, chúng tỏa ra những tia sét và trông như có thể p·hát n·ổ bất cứ lúc nào vậy.
Roẹt!!!
…
“Tiền bối nếu cần gặp mặt vãn bối thì đâu cần phải rườm rà như vậy?”
Hanakii ngồi im giữa biển khơi rộng lớn, cậu giơ cao cánh tay và vẽ lên vài nét chữ trên không trung. Một cảnh quang vô định và rộng lớn đến khó tả, cậu đang ngồi giữa biển, không có gì ngoài nước và bầu trời vô tận.
“Tạo ra mộng cảnh để đưa tâm thần của ta vào, dù rằng chỉ là mộng, nhưng nó lại rất thực.”
Cậu nói, không gian chớp nhoáng nhẹ và thân hình Giang Lưu Như xuất hiện ngay bên cạnh Hanakii.
“Ngài đã hài lòng sau những lần thử trước đó chứ?”
Giọng nói Hanakii tràn đầy tự tin, cậu rất nhẹ nhàng hỏi.
“Không tệ, nhưng vẫn chưa đủ nói lên điều gì cả.”
“Nhưng vãn bối thật sự rất nể nang ngài, thậm chí không tiếc tay hạ độc một cô gái trẻ vô tội chỉ để thử nghiệm ta.”
Đúng vậy! Vụ việc trước đó tại nhà hàng kia là do vị trưởng lão tuyệt sắc này nhúng tay, vào thời điểm đó thì Hanakii đã không nghĩ đến được. Nhưng sau đó thì mọi chuyện dần dần rõ ràng và kẻ duy nhất có động cơ mà cậu suy đoán được cũng chỉ có mỗi nàng.
“Đối với bọn ta mà nói, sinh linh thấp kém đều giống nhau.”
Giang Lưu Như khẽ nói, nàng giơ tay và một con bướm màu đen từ hư không xuất hiện đậu trên ngón trỏ trắng nõn kia.
“Ngươi rất lanh lợi, bản tính cẩn thận và đủ khôn khéo để tách bản thân khỏi các rắc rối không cần thiết. Nhưng vẫn quá yếu kém để lọt vào mắt ta.”
Nàng nói với giọng nhẹ, con bướm tan chảy thành chất lỏng và rơi xuống mặt nước vẫn đang lặng im.
“Thứ ngài cần kiểm chứng chưa bao giờ là thực lực của vãn bối, đúng chứ?”
“Ta vốn chẳng muốn kiểm chứng điều gì cả.”
Giang Lưu Như nhìn Hanakii, đôi mắt nàng đen nhánh và dường như khiến tâm thần cậu có chút căng thẳng, mặc dù áp lực là vậy nhưng Hanakii vẫn rất bình tĩnh.
Cậu có thể suy đoán về lý do cho cuộc gặp gỡ này, rõ ràng là Hanakii đã có hy vọng trong việc hợp tác này. Và Giang Lưu Như xuất hiện vào đúng ngay đêm trước ngày thi cuối cùng của vòng hai không phải là ngẫu nhiên, chắc chắn có mục đích nào đó cho việc này. Chỉ là cậu đang không có dữ liệu và tạm thời chưa phán đoán ra được.
Nhưng chỉ cần có cơ hội cho việc hợp tác này, Hanakii sẽ chính thức đặt một chân vào kế hoạch báo thù của chính cậu đã được lên sẵn từ nghìn năm trước.
Chỉ là…
“Ngươi đúng thật là một kẻ rất can đảm khi dám tự mình đứng ra đặt điều kiện với ta, phía sau không có thế lực chống lưng cho ngươi cũng là sự thực.”
“Ta chỉ là thắc mắc việc ngươi đang làm có hoàn toàn bí mật hay không?”
Giang Lưu Như vung tay, giọt nước màu đen kéo dài mặt biển dưới chân nàng và toàn bộ vùng biển dần dần hóa thành một khung cảnh như mực, đen tối và ngột ngạt.
“Ta vẫn chưa hiểu ý của ngài.”
Hanakii lùi lại một bước và suy nghĩ đối phó, cậu có linh cảnh không ổn.
“Ta không cần thực lực của ngươi, đúng!”
Giang Lưu Như xoay người và bước đi, trước mặt nàng chậm rãi hiện ra một gian phòng nhỏ với bàn ghế đầy đủ cùng một bàn cờ trống.
“Thứ ta cần là lòng trung thành, là sự phục vụ không có ranh giới, là một kẻ để tin tưởng giao phó trách nhiệm.”
“Ngươi hẳn đã có thể đoán ra với trí tuệ đó.”
Nàng cười, nhưng Hanakii lại không thể nhìn thấy nụ cười từ phía sau bóng lưng giai nhân, hiện tại cậu chỉ có một cảm giác căng thẳng kỳ lạ.
“Vậy nên trước khi nói đến chuyện hợp tác dài lâu vì lợi ích của mỗi người, ngươi không ngại phá bỏ đi bức tường mang tên ‘bí mật’ của bản thân nhỉ?”
Xoay người cực kỳ nhẹ nhàng, Giang Lưu Như ngồi một cách đầy đoan trang tại ghế và nhìn thẳng vào mắt Hanakii.
Cậu mỉm cười lắc đầu, có vẻ như nàng muốn lật bài một cách trực tiếp.
“Đúng là để hai bên tin tưởng nhau thì không nên có bí mật riêng, nhưng bí mật của ta dường như không đến mức khiến ngài phải bận tâm nhiều đến vậy. Ta dù thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là sâu kiến với mong muốn được bám vào chân Long là ngài đây.”
Hanakii cúi nhẹ đầu và giơ tay trái về trước.
“Dù ta có vô tận bí mật, thì có nghĩa gì với ngài đâu chứ?”
“Haha… Ngươi có mồm mép rất khéo léo, nhưng đừng di chuyển chủ đề của ta.”
Giang Lưu Như đặt một quân cờ xuống bàn và Hanakii bỗng nhận ra bản thân đang ngồi đối diện nàng, trên tay cậu là một quân cờ khác.
“Ngươi có tâm tính rất vững chắc, ta tin vào khả năng phán đoán của bản thân. Và thứ ta cần tiếp theo từ ngươi là một thứ ngươi đang cố che giấu.”
“Vãn bối luôn luôn bày tỏ sự chân thành của mình.”
Hanakii đặt quân và nói, cậu vẫn rất bình tĩnh.
“Phải không?”
“Em trai Trấn Thiên Tiên Tử?”
Giang Lưu Như nhấp nhả lời nói của mình, nàng mỉm cười và đặt một quân cờ xuống bàn. Hanakii đối diện vẫn rất bình thản và gương mặt hoàn toàn không có chút dao động nào.
“Chuyện đó có liên quan gì sao? Thứ lỗi cho đầu óc vãn bối ngu muội không thể hiểu thâm ý của ngài.”
“Thông tin giấy tờ của cả hai ngươi đều là cô nhi xuất thân từ Thánh Điện với dòng máu Fairyn chảy trong huyết quản.” - Giang Lưu Như đặt thêm quân cờ.
“Tốc độ thu thập thông tin của ngài của thật nhanh.” - Hanakii cười và cầm quân cờ của mình lên.
“Gương mặt của ngươi và chị gái rất giống nhau nhỉ? Là một cặp chị em rất xinh đẹp.”
Nàng mỉm cười nhìn cậu, nhưng biểu cảm kia lại khiến Hanakii có chút khó chịu trong lòng.
“Cảm ơn lời ngợi khen của ngài.”
“Và cả người mẹ quá cố của ngươi cũng vậy, Fairyn Yosto Yukii.”
Cạch!
Quân cờ được Hanakii đặt xuống một cách khá nặng tay, tiếng v·a c·hạm mạnh khiến không gian yên tĩnh nơi đây như thể bị phá vỡ lập tức và gương mặt cậu bỗng trở nên lạnh hẳn đi một bậc.