Trần Minh cùng Chu Thái lên núi.
Trên núi lúc này vẫn còn mấy chục binh sĩ của Trần Minh ngoài ra còn có đám người A Sử.
A Sử lần này xuống núi mang theo 5 người huynh đệ, trong đó tuy không có A Chính nhưng đều là thành viên cốt cán trong đội săn của A Sử.
Tại các bộ lạc trên núi ở Giao Chỉ, có thể trở thành một phần của đội săn vậy hiển nhiên được tính là thành phần tinh nhuệ nhất của bộ tộc.
Khác với lúc đám nữ nhân cùng trẻ con còn ở trên núi, hiện tại A Sử lại tự tin hơn rất nhiều, vừa thấy Trần Minh cùng Chu Thái lên núi, A Sử đã tiến tới chào hỏi.
“A Sử huynh đệ, phát hiện ra cái gì không ? “.
Thấy A Sử tiến tới, Trần Minh tươi cười hỏi hắn đồng thời hơi đưa mắt nhìn sơn trại của tặc binh.
Cái sơn trại này cũng không có gì đáng để miêu tả, đơn giản chỉ lấy cọc gỗ bao quanh mà thôi tuy nhiên cũng không phải không có điểm nào đáng chú ý ví dụ như . . . trướng bồng.
Tại Giao Chỉ nhà cửa đều được làm bằng gỗ, cá biệt một chút thậm chí được làm bằng đá nhưng ‘trướng bồng’ lại không thấy nhiều.
Cái gọi là trướng bồng chính là lều vải dùng trong quân đội Hán triều, trong sơn trại của tặc nhân dựng lên 4-5 cái trướng bồng cùng 2 căn nhà gỗ, điều này có thể chứng minh rất nhiều điều.
Ví dụ như . . . họ Trương không phải phản tặc bình thường mà thật sự là dư nghiệt từ loạn Lương Long.
Dạng lều vải này chỉ có ra chiến trường, từng tham chiến với quân đội nhà Hán mới có thể cầm đến, bình thường rất khó kiếm đồng thời cho dù kiếm được cũng rất ít người muốn sử dụng.
Trừ một số trường hợp quá cá biệt ra, ai lại muốn sống trong lều vải ? thời đại này ‘tài nguyên gỗ’ về cơ bản có thể coi là vô hạn, xây một căn nhà gỗ nhỏ lại không tốn bao nhiêu sức, không cần phải mệt mỏi mang theo loại trướng bồng này.
“A Minh, quả thật có phát hiện”
“Đám tặc nhân này ở trên núi làm ra hoạt động đào móc, chỉ là không biết đào móc thứ gì trên núi mà thôi”
“Bọn chúng trước khi đi rõ ràng đã san lấp qua, cũng che lấp qua nhưng may mắn là mấy hôm nay ông trời cũng không cho mưa xuống, vết tích đào móc tuy được che giấu nhưng muốn qua khỏi mắt ta thì không được”.
A Sử vừa nói vừa có chút tự đắc mà Trần Minh nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng lên.
“Xem ra tặc nhân tuy có chuẩn bị rút đi nhưng cũng không thể làm đến không vết tích, A Sử mau dẫn ta đi xem một chút”.
Trần Minh cùng Chu Thái nhanh chóng đi theo A Sử, sau đó liền được A Sử dẫn tới vài địa điểm, đúng như A Sử nói, nơi này quả thật có dấu hiệu đào móc qua nhưng . .. đây cũng không phải tặc nhân thất trách.
Nếu không có A Sử chỉ dẫn cùng giải thích, Chu Thái cùng Trần Minh còn không phát hiện ra được điểm này.
Tặc nhân rõ ràng có kinh nghiệm hơn nữa trong trạng thái bình thường thì tặc nhân cũng không sai dù sao bọn họ đã che giấu đủ tốt.
Tặc nhân rút khỏi núi Hương nhưng sơn trại không huỷ đi, chúng nữ nhân cũng để lại như vậy rõ ràng ngụ ý của tặc nhân là trở lại núi Hương, bọn chúng chẳng qua tạm lánh mũi nhọn của quân triều đình mà thôi.
Quân triều đình bình thường cho dù có tâm diệt tặc lại có thể bỏ ra bao nhiêu thời gian với đám tặc binh này ? .
Đoàn người của Trần Minh lên đến gần ngàn người, làm sao có thể tốn thời gian với mấy chục tặc binh ? đã thế đám loạn tặc bị rơi vào một loại suy nghĩ cố hữu đấy chính là – quân triều đình không thạo việc núi rừng.
Suy nghĩ này cũng không tính là sai, quân đội nhà Hán không giỏi chiến đấu trong rừng nhất là loại núi rừng như ở Giao Chỉ, chẳng thế mà Mã Viện mang quân đến Giao Chỉ thì khó khăn lớn nhất của hắn là núi rừng cùng thời tiết ở Giao Chỉ mà không phải Trưng Vương.
Bao nhiêu năm qua, quân đội của nhà Hán tuy chiếm đóng Giao Chỉ nhưng rất ít khi đánh lên núi, chỉ cần chạy vào núi đồng đẳng với an toàn, tặc nhân núi Hương nào ngờ được lần này lại có A Sử đi theo Trần Minh.
Phải biết tặc nhân đã làm rất không tệ, cho dù nguyên chủ Trần Minh có kinh nghiệm làm thợ săn trên núi cũng không phát hiện ra dấu hiệu đào móc của đối phương nhưng đen một cái là nơi đây có A Sử.
A Sử là dũng sĩ của bộ lạc, bản lĩnh săn thú của hắn không cần bàn cãi, khắp cả Giao Chỉ cũng không nhiều người có thể so với A Sử, những nhân vật như A Sử . . . cũng sẽ không đi theo quân đội nhà Hán.
Đừng nói là hiệu lực cho quân Hán cho dù cường hào đất Giao Chỉ cũng khó mà mời được bọn họ xuống núi dù sao bọn họ còn phải lo cho sinh hoạt của cả bộ lạc, nào có thời gian xuống núi ? .
Cứ thế, A Sử trở thành biến số.
Dĩ nhiên ngoài tài năng của A Sử ra còn phải cảm ơn thời tiết, mấy hôm nay ông trời không đổ mưa.
“Vậy chúng ta đào lên, xem lũ tặc nhân này rốt cuộc đang chôn giấu cái gì ? “.
Chu Thái một bên nghe A Sử ‘thể hiện’ một bên lên tiếng.
Chu Thái đối với mấy lời A Sử nói thú thật không hiểu lắm, dù sao săn bắn với Chu Thái chỉ dừng ở hoạt động giải trí mà không phải sinh hoạt, hắn càng tò mò ở chỗ tặc nhân chôn giấu cái gì trên núi Hương.
Có Chu Thái mở miệng, Trần Minh rất nhanh đồng ý có điều Trần Minh cũng không cảm thấy tặc nhân đang ‘chôn giấu’ mà giống ‘đào móc’ hơn.
Nếu chôn giấu đồ vật vậy đào một cái hố là được rồi, đào nhiều hố như vậy làm gì ? phải biết tặc nhân chỉ có mấy chục người, cho dù chôn giấu tài bảo lại có thể chôn giấu bao nhiêu ?.
Số lượng tặc nhân thật ra là minh chứng tốt nhất cho việc bọn chúng có bao nhiêu tài bảo, tuy nói họ Trương nhiều khả năng là dư nghiệt của Lương Long, có khả năng tiếp thu tài bảo của Lương Long nhưng mấy chục tặc binh . . . có thể vận chuyển bao nhiêu tài bảo để mà chôn giấu ? .
Tiếp theo đó, tặc binh nếu chôn giấu tài bảo thì tốt nhất chôn giấu thẳng trong sơn trại, vì cái gì phải đào hố cách xa sơn trại như vậy ? đã thế khoảng cách giữa các hố cũng không gần.
Quả như Trần Minh suy đoán, khi mà cái hố đầu tiên được đào lên, bên dưới hoàn toàn trống không.
Thấy bên dưới không có gì, Chu Thái mới không khỏi chép miệng.
“Cái đám loạn tặc này rốt cuộc nghĩ gì đây ? đào nhiều hố như vậy nhưng bên trong lại không có gì ?”
“Chẳng nhẽ trên núi Hương có đồ vật gì đang chôn giấu, cái đám loạn tặc này lên núi Hương đào bảo vật ? “.
Chu Thái cũng không ngốc, sau khi biết bên dưới không có gì, hắn trực tiếp nói.
Kết luận của Chu Thái quả nhiên được cả A Sử cùng Trần Minh đồng ý nhưng lúc này lại có chút vấn đề mới xuất hiện ví như . .. cái đám người này tìm gì trên núi Hương ?.
“Ấu Bình, đệ nói một chút xem bọn chúng muốn tìm cái gì ? Giao Chỉ vốn nghèo khó, kẻ có tiền không nhiều, cho dù có tiền cũng không cần thiết mang lên núi chôn cất chứ ?”.
Nghe được Trần Minh hỏi, Chu Thái không khỏi gãi đầu cười khổ.
“Sư huynh, cái này đệ cũng không đoán được rồi, cho dù tại Giang Đông việc này cũng không thấy nhiều, cái gọi là đào bảo vật tất nhiên là có nhưng chỉ là truyền thuyết mà thôi, thực tế nào có cái gì gọi là bảo vật ? có bảo vật sao không để cho con cháu trong nhà lại còn mang đi chôn giấu”.
“Đệ ở Giang Đông nghe nhiều nhất chính là việc các quý tộc nước Sở thời kỳ chiến quốc trước đây vì không muốn tài sản của bản thân bị nhà Tần chiếm đoạt cho nên mang tài sản trong nhà chôn giấu, sau đó lại có người nói Bá Vương năm đó khởi nghiệp cũng là nhờ đào được tài sản của quý tộc nước Sở cũ nhưng mà việc này chỉ lừa được đám dân đen ít học mà thôi, người có hiểu biết ai mà tin ?”.
“Gốc tích của Hạng Vũ, sĩ tộc Giang Đông rõ ràng nhất, Hạng gia vốn là đại quý tộc đất Sở còn cần đi đào kho báu ? đã thế Hạng Vũ ban đầu thành sự cũng không phải chính hắn dựng cờ khởi nghĩa mà là đi theo chú hắn là Hạng Lương, sau này Hạng Lương lại đẩy ra một vị Sở Hoài Vương lên làm đại kỳ, Hạng Vũ rất lâu về sau mới tự mình chấp chưởng một phương binh quyền”
“Mà cho dù Hạng Vũ thành sự quả thật là nhờ đào được kho báu đi chăng nữa, kho báu hắn cũng đã sớm đào xong, nào còn đến lượt người sau ?”.
“Về phần Giao Chỉ, đệ cảm giác càng vô cớ, dù sao Giao Chỉ từ xưa đến nay . . . cũng chưa từng sinh ra cái gọi là đại quý tộc, Giao Chỉ mà có đại quý tộc thì thái thú Giao Chỉ đã sớm ăn đối phương không nhả xương”
“Có tiền nhất ở Giao Chỉ vĩnh viễn là Giao Chỉ thái thú, đối phương cũng không đến mức mang tài sản nhà mình chôn ở cái nơi này chứ ?”.
Trần Minh nghe Chu Thái nói vậy thì không khỏi gật gù, về mặt Logic, Chu Thái nói không sai câu nào, thế là hắn lại nhìn A Sử.
“A Sử, ngươi lại cảm thấy thế nào ? đất Giao Chỉ . . . có truyền thuyết nào về kho báu không ? “.
Nghe Trần Minh hỏi, A Sử mờ mịt lắc đầu.
“A Minh, cái này ta không hiểu, trong tộc ta có lẽ chỉ có già làng hiểu nhưng mà những việc này cũng khó mà tin được, ít nhất .. . A Sử ta không tin “.
“Có chôn cất kho báu thì cũng phải mang lên đại sơn trạch mà cấu giấu, nào có ai chọn ngọn núi nhỏ này ?”
“Tuy nhiên . . . A Minh ngươi có để ý không, ta dẫn ngươi đi xem mấy nơi, điểm chung của mấy nơi này đều ở chỗ . . . rất gần gỗ Hương”.
Gỗ Trầm Hương chính là gỗ Hương trong miệng A Sử.
Núi Hương là địa phương nhỏ, người núi Hương ít đi ra ngoài, tầm mắt còn không bằng A Sử, gỗ Hương tại ‘đại trạch’ có rất nhiều, A Sử đối với loại gỗ này vốn không hiếm lạ.
“Gỗ Hương ? “.
A Sử vừa nói, Trần Minh cùng Chu Thái đều nhìn nhau sau đó hai người như bừng tỉnh.
“Ý của A Sử nói, đám tặc nhân này đào hố chuyên tìm nơi gần gỗ Hương để đào, chẳng nhẽ đây là cọc tiêu ?”
“Ví như nếu chúng ta chuyên tìm nơi gần gỗ hương mà đào móc là có thể đào ra cái gì đó ?”.
Trần Minh vỗ đùi một cái, hắn cảm thấy có thể.
Tặc nhân chỉ có mấy chục người, bọn họ lên núi Hương được 2 tháng, cũng chỉ đào được gần chục cái hố, tốc độ này không nhanh nhưng cũng khó trách tặc nhân.
Chủ yếu bởi . . . đào kho báu vốn là việc bí mật, trong chục tên tặc nhân lại có bao nhiêu người thật sự biết chuyện ? lại thêm còn cần che giấu ánh mắt của đám nữ nhân bị bắt kia, cẩn thận đào móc là đương nhiên.
Ngược lại phía Trần Minh, chỉ cần đưa quân lên núi cho người đào móc, không đến 1 tuần tất nhiên có thể đào lật núi Hương dù sao Trần Minh . . . không cần giữ bí mật.
Cho dù bên dưới núi Hương là vô số tài bảo đi chăng nữa, Trần Minh cũng sẽ giao lên cho Giả Tông, cùng lắm trước đọ học Vi Tiểu Bảo ‘tham’ một phần mà thôi, còn lại Trần Minh vẫn sẽ nộp lên.
Hắn thiếu tiền thì thiếu thật nhưng so tiền bạc với sự trọng dụng và tin tưởng của Giả Tông thì lại không đáng bao nhiêu, nhất là khi nếu có thể hiến tài vật cho Giả Tông, chức huyện thừa của Trần Minh về cơ bản có thể ngồi vững.
Trần Minh thân mang đại nghiệp trong người, nào quan tâm chút vật ngoại thân này ? hơn nữa cũng chưa chắc núi Hương thật sự có tài vật kho báu.
“Đúng vậy A Minh, nếu ta đoán không lầm thì chúng ta có thể rất nhanh đào móc ra thứ gì đó trên núi Hương”.
A Sử đối với Trần Minh hỏi liền tự tin đáp thậm chí vỗ ngực cam kết.
Chỉ có Chu Thái ở bên cạnh là hơi nhíu mày bởi vì hắn cảm thấy . . . không cần thiết.
Hắn không tin dưới núi Hương có kho báu, ngược lại Chu Thái không hy vọng quân đội vì sự việc này mà chậm trễ, tất nhiên Chu Thái sẽ không ngay mặt nói ra, hắn tôn trọng quyết định cuối cùng của sư huynh.
0