Trần Minh cũng không ham thứ tặc nhân đang tìm kiếm trên núi Hương, hắn chỉ là tò mò dù sao tinh thần ‘bát quái’ của người hiện đại vẫn cao hơn người hiện đại nhiều.
Tuy nhiên so với cái thứ đám tặc nhân kia tìm kiếm, Trần Minh càng muốn g·iết người.
Trần Minh từ khi được lãnh Phá Quân Doanh, hắn đã không muốn tha cho bất cứ thế lực loạn tặc nào ở đất Giao Chỉ dù sao Trần Minh đã sớm coi Giao Chỉ là địa bàn của hắn.
Lần này xuất quân là muốn diệt hết loạn tặc ở An Định, thứ nhất là để đánh ra uy danh của Trần Minh, thứ hai là để tất cả những kẻ có ‘ý tưởng’ hoặc đang làm phản tặc biết khó mà lui, an phận thủ thường trở về nhà làm nông cấy cầy.
Càng là như thế, Trần Minh càng khó mà tha thứ cho họ Trương, đây đã không đơn thuần là lập uy mà còn là có những việc nhất định phải trả giá.
Có bản lĩnh, đao thật thương thật cùng quân Hán chém giết, cớ gì cầm đao cầm thương hướng về dân thường ? đồ làng mạc bắt phụ nữ cùng trẻ em mang đi lại tính là cái gì ?.
Trần Minh tự nhận hắn không phải người tốt cũng chẳng phải anh hùng gì nhưng mà có một số việc Trần Minh khó mà chấp nhận đồng thời hắn nguyện ý đi quản.
Cái này cũng như trong nhà có con chuột vậy, một con chuột không tính là gì nhưng nếu có thể tốt nhất vẫn là giết đi, sau này bớt việc.
Giao Chỉ được ví như nhà của Trần Minh mà họ Trương cùng đám thuộc hạ chính là chuột, những thành phần như vậy có cơ hội diệt tốt nhất vẫn là diệt.
Dĩ nhiên Trần Minh cũng biết việc quân cơ quan trọng, hắn lần này không chỉ diệt tặc mà còn vận lương, hắn chậm một ngày là dân chúng ở nhiều nơi đói một ngày.
“A Sử, trước hết cũng không cần cho người đào móc núi Hương, chúng ta xuống núi trước, dân chúng dưới núi Hương quan trọng hơn, còn cần sắp xếp cho đám nữ nhân cùng trẻ em bên dưới”.
Trần Minh nghĩ ngợi một hồi sau đó quyết định.
Hắn nói ra như vậy khiến A Sử hơi bất ngờ nhưng cũng rất nhanh gật đầu, thế là đoàn người chỉ để lại chục binh sĩ canh giữ sơn trại sau đó chậm rãi xuống núi.
Trên đường xuống núi, Trần Minh lại gọi Chu Thái tới nói.
“Ấu Bình, sư huynh muốn diệt trừ đám loạn tặc này, Ấu Bình thấy sao ? “.
Chu Thái nghe sư huynh nhà mình nói thì hơi trầm ngâm sau đó lặng lẽ lắc đầu.
“Ấu Bình cảm thấy việc này rất khó bởi vì tặc nhân ở đâu chúng ta cũng không biết, đám tặc nhân này tuy rời khỏi núi Hương nhưng rừng núi Giao Chỉ sao mà nhiều, chạy bừa lên núi cũng đủ làm khó đại quân ta”.
“Truy cùng diệt tận đám tặc binh này rất khó, cũng rất tốn thời gian”.
Trần Minh gật gù, lời Chu Thái nói tất nhiên có lý hơn nữa Chu Thái ăn nói cũng tương đối ‘dễ nghe’ không biết có phải vì dạo này hắn chơi với Trần Minh hay không ?.
Chu Thái không lập tức phản đối mà là phân tích khó khăn cho Trần Minh nghe, còn quyết định thế nào tất nhiên vẫn thuộc về Trần Minh.
“Ấu Bình, ta có một kế nhưng mà Ấu Bình phải giúp sư huynh”.
Chu Thái nghe vậy vội hơi chắp tay mà nói.
“Xin sư huynh cứ việc nói, Ấu Bình nhất định dốc hết sức mọn giúp đỡ sư huynh”.
Trần Minh cười cười, đưa tay nhẹ vỗ vai Chu Thái.
“Ấu Bình, chuyến này đến An Định huyện chúng ta nhất định phải nhanh chóng hành quân, không bằng Ấu Bình thay ta chấp chưởng binh quyền ? dẫn quân đi đến phủ Nam Bình trước, sư huynh giải quyết xong việc này lại đuổi theo đại quân sau”
“Như Ấu Bình nói, trong đám nữ nhân cùng trẻ nhỏ được giải cứu kia chưa chắc đã không có tai mắt của tặc nhân, núi Hương này rõ ràng có thứ tặc nhân muốn cho nên tặc nhân kiểu gì cũng trở lại núi Hương, không bằng chúng ta giả vờ rời đi, đợi tặc nhân vòng về lại giết trở lại, một mẻ hốt gọn”.
“Quân ta có thể để lại vài binh sĩ làm ra vẻ thủ hộ thôn làng, lại cấp cho thôn làng một xe lương thực làm mồi nhử, không tin tặc nhân trở lại không dính mồi dù sao lương thực của bọn chúng cũng sẽ không nhiều, nếu nhiều đã không cần đuổi phụ nữ lên rừng làm rẫy, cũng không cần xuống núi tìm lương”.
“Ta cùng A Sử thêm mấy huynh đệ khác ẩn núp trong nhà thôn dân mấy ngày là được, đợi đám tặc nhân xuống núi cướp lương liền giết bọn chúng không kịp trở tay”.
Trần Minh trong đầu cũng chỉ nghĩ ra cách này mà Chu Thái cũng là người duy nhất có thể giúp đỡ Trần Minh bởi vì uy vọng của Chu Thái trong Phá Quân Doanh rất lớn, cũng chỉ dưới Trần Minh mà thôi.
Quan trọng nhất, Chu Thái là người Chu gia, có tấm đại kỳ này cho dù đám cường hào Long Biên theo quân cũng không tiện sinh sự, Chụ Thái chỉ cần nói Trần Minh có quân vụ nhất thời rời đi, ai có thể nói gì ? ai có thể không phục ? .
Cho nên, nếu Trần Minh ở lại, Chu Thái là người duy nhất có thể thay hắn tiếp nhận Phá Quân Doanh.
Toàn quá trình, Chu Thái chỉ nghe không nói, đợi Trần Minh nói xong hắn mới cẩn thận đáp.
“Sư huynh, việc này có quá nguy hiểm hay không ? hay là sư huynh dẫn quân đi trước, Ấu Bình ở lại núp trong nhà thôn dân, sư huynh là chủ tướng cần gì phải đặt mình vào trong hiểm cảnh đây ? không bằng để Ấu Bình thay sư huynh làm việc này ? “.
Chu Thái cảm thấy kế sách của Trần Minh hoàn toàn khả thi nhưng mà hắn cũng không thể để chủ tướng đặt mình vào nguy hiểm được.
Chu Thái làm người có phần lỗ mãng nhưng lại cực trọng tôn ti trật tự, cũng hiểu . . . cái gì nặng cái gì nhẹ.
Lỗ mãng có lẽ là bản tính nhưng tôn ti trật tự lại đến từ giáo dục của Chu gia dù sao Chu Thái chỉ là bang chi, hắn học võ nghệ cũng là để bảo vệ chính chi, để đảm bảo chính chi Chu gia không gặp nguy hiểm.
Đây có lẽ cũng là nguyên do vì sao Chu Thái sau này có thể một mực đi theo Tôn Quyền, Chu Thái có thể không tiếc mạng mình nhưng lại cực kỳ cẩn thận với mạng của ‘yếu nhân’.
“Ha ha, Ấu Bình chịu ở lại thay sư huynh, sư huynh cảm động không thôi nhưng mà Ấu Bình có phần quá coi thường sư huynh hay chăng ? một đám giặc cỏ mà thôi lại có thể làm gì ?”
“Ấu Bình không nguyện thấy sư huynh gặp nguy hiểm, sư huynh cũng sao nguyện ý thấy sư đệ gặp nguy hiểm đây ? hơn nữa vũ dũng của Ấu Bình là dùng trên sa trường, đoạt ải chém tướng mà không phải là lên rừng lên núi đấu với đám loạn tặc, sư huynh xuất thân thợ săn, việc này sư huynh quen thuộc hơn Ấu Bình”
“Cuối cùng, Ấu Bình ở lại chưa chắc có thể ra lệnh cho đám người A Sử dù sao ngôn ngữ bất nhất”.
Trần Minh tất nhiên cũng không khinh thường đám giặc cỏ kia, hắn nói mấy lời ngông cuồng như vậy thật ra là để Chu Thái yên lòng, cũng để hợp cái thời đại này mà thôi.
Thời đại này, thân làm chủ tướng hiển nhiên phải có khí phách, nhiều khi cũng phải đủ ngông cuồng, không cần đến mức lừa gạt bản thân dù sao lời nói ra miệng mà thôi, đừng tự mình huyễn hoặc là thật nhưng ít nhất có thể khiến kẻ dưới tin tưởng, cho kẻ dưới càng nhiều niềm tin, cũng càng vững tâm.
Quả nhiên nghe Trần Minh nói vậy, Chu Thái cũng lại không có ý kiến gì nữa.
“Vậy sư huynh nhất định phải cẩn thận, Ấu Bình dẫn quân đến Nam Bình phủ, cứ cách 10 dặm bản thân Ấu Bình đều sẽ cho binh sĩ khắc ám hiệu chỉ đường, nếu sự tình có biến, sư huynh cho người mang khoái mã đuổi theo quân là được, Ấu Bình nhất định dùng toàn lực giết ngược trở lại”.
Nghe Chu Thái nói vậy, ánh mắt Trần Minh không khỏi hiện lên vẻ yêu thích.
Ban sơ, Trần Minh kết giao với Chu Thái là vì bản lĩnh đối phương, là vì Trần Minh biết trươc lịch sử nhưng hơn tháng chung đụng với nhau, Trần Minh lại khó mà có thể coi Chu Thái trở thành ‘công cụ’.
Từ xa lạ đến thân quen mất bao lâu ? đáp án có thể là nhanh mà cũng có thể là chậm.
Ví dụ như hai sinh viên mới đỗ đại học cùng tiến vào ký túc xá chẳng hạn, nhiều khi 4-5 năm ở chung ký túc xá cũng không coi là quen thuộc, mặt ngoài có thể cười cười nói nói nhưng tâm bên trong chưa hẳn thân thiết bao nhiêu.
Nhưng nếu như hai binh lính cùng ra chiến trường thì sao ? không cần mấy năm, chỉ cần trải qua một trận chiến thôi đã có thể coi nhau như đồng chí.
Đây có lẽ là . . . lãng mạn của nam nhân đi ?.
Hoặc cũng có lẽ, trong điều kiện cuộc sống quá mức ung dung thoải mái, quá mức dễ dàng lại khó mà sinh ra chân tình.
“Ấu Bình cũng phải cẩn thận, đại quân áp lương là mục tiêu quá lớn, tuy tại An Định đã không còn đại tặc nhưng tiểu tặc vẫn phải có, không cần gấp rút hành quân, cũng không cần cố gắng thả chậm tốc độ chờ ta, càng không cần để lòng có lo lắng, tin tưởng sư huynh là được”.
Chu Thái nghe vậy, lại chắp tay trả lời.
“Ấu Bình cẩn tuân sư huynh dạy bảo, cũng nhất định có thể áp lương tới Nam Bình phủ an toàn”.
_ _ _ _ _
Tướng cầm quân tối kỵ là rời khỏi quân đội của mình, đã thế Trần Minh luôn nhắc nhở bản thân cận thận, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Trần Minh cũng sẽ không ép mình vào nguy hiểm tuy nhiên có một số việc vẫn cần hắn đi làm.
Chỉ là một đám giặc cỏ mà còn cần sợ trước sợ sau vậy tốt nhất an phận tại Giao Chỉ cưới vợ sinh con đi thôi, mộng tưởng đại nghiệp làm quái gì ?.
Lùi một vạn bước, cho dù tặc nhân thực sự quá mạnh mẽ, Trần Minh hắn chẳng nhẽ còn không chạy được ? phải biết Trần Minh kế thừa ký ức của nguyên chủ, coi rừng là nhà cũng không quá đáng.
Ngoài ra còn một nguyên nhân sâu xa khác khiến Trần Minh không muốn để Chu Thái thay mình đấy chính là . . .họ của tặc nhân.
Tặc nhân họ Trương, đây là một cái họ rất nhạy cảm, đã thế còn tự xưng là thiên tướng, điều này lại càng khiến Trần Minh nghĩ ngợi.
Nói sao đây .. . ở cái giai đoạn này, đối phương khiến Trần Minh bất giác nghĩ đến ‘nhà sáng lập công ty khăn vằng’ – Trương Giác.
Trương Giác không phải tự xưng Thiên Công Tướng Quân sao ? không phải cũng họ Trương sao ?.
Dĩ nhiên cái suy nghĩ này rất buồn cười bởi vì Trần Minh cảm thấy hắn không có khả năng gặp Trương Giác hay đám Trương Bảo, Trương Lương.
Tuy Trần Minh ở Giao Chỉ xa xôi nhưng giờ phút này hắn cũng đoán được anh em họ Trương cũng bắt đầu công cuộc ‘trị bệnh cứu người’ vì Thái Bình Đạo tạo thế, nào có rảnh chạy đến Giao Chỉ xa xôi ?.
Nhưng vạn nhất, vạn nhất vì lý do gì đó thật sự gặp bọn họ thì sao ?.
Trần Minh không sợ Trương Giác, Trương Bảo hay Trương Lương nhưng càng không muốn bọn họ chết tại Giao Chỉ, nếu quả thật là bọn họ cho dù Trần Minh muốn giết người cũng sẽ cố ép cho mình tỉnh táo lại mà thả bọn chúng rời đi dù sao .. . ba người này thật sự quá quan trọng.
Tất nhiên đây cũng chỉ là Trần Minh ‘nghĩ nhiều’ mà thôi, hắn cũng không tin trên đời này trùng hợp như vậy.
0