Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13. Buổi dạo chơi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13. Buổi dạo chơi


Quán tên “Tree” nghe có vẻ rất giản dị thì phải. Từ ngoài nhìn vào thì nó cũng đúng với cái tên của quán và nét giản dị đó còn thể hiện rõ hơn.

Nếu chỉ có một mình có khi Lê Phong Thiên đã tự tát mình một cái để xem coi bản thân có đang trong mơ không. Chỉ đơn giản là vì cái tên [Trại huấn luyện] với ý nghĩ sống còn lúc chiều vẫn đang ám ảnh bọn họ, mà giờ lại có thứ như trong đời sống bình thường xuất hiện tại đây.

Hoàng Yến Nhi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Cô nàng chạy nhảy xung quanh xem xét những cửa hàng tuyệt vời kia, thứ mà 10 năm trong trường đào tạo đặc biệt chẳng bao giờ được đến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không nhanh không chậm, nhóm người mở cửa bước vào trong. Vừa đặt chân vào quán, bầu không khí ấm áp cuộn quanh mỗi người khiến bọn họ không tự chủ được mà thở ra.

Rải bước đi về phía cổng chính, nó nằm chếch về bên trái nơi mà tòa số 1 đi ra đó chỉ cần vài bước chân. Đồ phân biệt đối xử.

Vậy là bọn họ tiếp tục đi theo hướng dẫn của Nguyên Tuệ. Trên con đường này mọi người vẫn cười nói rất bình thường, nhưng dù cố tình hay vô ý, ai cũng đều không hề nhắc gì về những gì nghe được lúc chiều.

Quần jean dài, T-shirt màu đen, giày thể thao, áo khoách xám. Hắn còn chẳng buồn chải vuốt lại đầu tóc có vẻ bù xù của bản thân mà đi đến điểm hẹn.

Đập vào mắt là Hoàng Yến Nhi với chiếc áo croptop màu đen nhỏ gọn cùng chiếc quần dài đầy cá tính, bên ngoài là chiếc áo khoác jean nhẹ nhàng. Có thể nói đổi một bộ trang phục thôi cũng khiến vẻ ngoài của một người trông khác hoàn toàn. Hắn không hề nói đến việc trang phục khiến dáng người của cô nàng càng bốc lửa đâu nhé!

Chương 13. Buổi dạo chơi

Vũ Văn Đạt chợt lẩm bẩm cái tên đó trong miệng. Hắn ở bên cạnh nghe thấy cũng nhẹ gật đầu đồng ý với ý kiến đó.

Đi đến chiếc bàn dài đó dù là một góc bên trái mà thôi, nam nữ chia ra bên nhẹ nhàng ngồi xuống. Hoàng Yến Nhi thậm chí cởi đi chiếc áo khoác của bản thân, lộ ra đôi tay trắng ngà của mình mà không chờ đợi nói.

Chẳng phải là hẹn 8h sao? Sao nhìn như mấy người đã ngồi đây nói chuyện từ lâu lắm rồi vậy. Có lẽ từ giờ Lê Phong Thiên sẽ phải đánh giá lại việc hẹn gặp với người khác nên đi sớm hơn một chút.

Lúc đầu, hắn chỉ nghĩ đơn giản là một khu thương mại bình thường chứa một vài siêu thị cùng cửa hàng những nhu yếu phẩm thiết yếu cần cho sự sống mà thôi. Vì vốn dĩ, bọn họ ở đây chỉ vì cái gọi là [Người được chọn] và sinh tồn trong một cuộc chiến giành giật tấm vé cao cấp hơn cho cuộc sống sau này.

Sau khoảng tầm 20 phút đi bộ gì đấy, trước mắt bọn họ bắt đầu hiện lên dần nơi cần đến. Đó là một quảng trường to lớn, có thể thấy nó còn lớn hơn cả những gì bọn họ nghĩ về một khu trung tâm thương mại.

“Nhanh gọi món nào, tớ không thể chờ đợi được thử dùng điểm cá nhân như thế nào rồi.”

“Đừng lo. Lúc nãy tớ với Đạt đã nghiên cứu kĩ cả rồi, đi hết con đường này chính là có một trung tâm thương mại cực kì lớn, gần như toàn bộ tiện ích xung quanh đều tập trung ở đó.”

Được rồi bỏ qua đi. Bây giờ suy nghĩ những thứ này chỉ khiến bản thân càng rối hơn thôi. Trước mắt hãy cứ ứng phó với những gì sắp tới đã rồi mới suy tính tiếp.

“Quý khách đến rồi kìa. Vừa đúng 8h luôn, cậu cân giờ để xuất hiện đấy à.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Tuệ trông thấy hắn đi đến liền đứng phất dậy vẫy tay. Cậu ta vẫn luôn tràn đầy năng lượng như thế này à? Trông cứ như một con ngựa hoang sẵn sàng chạy đến chân trời gốc bể chỉ để dạo chơi vậy.

Đơn giản hay phức tạp, cái này tùy thuộc vào cách nghĩ của từng người. Bây giờ có lẽ hắn cần phải xem lại hướng suy nghĩ của bản thân. Nhưng đây cũng có thể là cạm bẫy cũng không biết chừng.

Cũng may là Lưu Thúy Linh bên cạnh không có mạnh bạo như vậy. Là một thân váy liền màu xanh biển, đôi giày búp bê cùng đôi tất màu trắng, tóc dài màu hạt dẻ thả ra nhẹ nhàng, trên đó còn có một chiếc cài tóc màu trắng đáng yêu. Nếu ban ngày lúc làm nhiệm vụ trong cô như một vận động viên mảnh khảnh, thì bây giờ là một cô tiểu thư nhẹ nhàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả đám cũng lấy lại tinh thần đi theo cô nàng. Vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, Lê Phong Thiên bây giờ mới cảm nhận được đến cái gọi là náo nhiệt thực sự là như thế nào. Nhưng đó cũng là lúc hắn cần phải nghĩ xem thân phận của những người này là gì.

Nhìn quanh quán, cũng chỉ có góc cuối gần quầy pha chế mới có một bàn dài đủ chứa nhiều người, dù là nó lớn đến phải ngồi đủ hơn mười người. Thực ra chọn một bàn nhỏ ngoài này cũng được, nhưng là cố gắng ngồi năm người vẫn lộ ra hơi chật chội, trong khi nam nữ hai bên vẫn chưa đến mức thân thuộc tiếp xúc quá gần.

Phải, những thứ này đối với bọn họ chỉ tồn tại trong sách vở, trong những video tài liệu đơn giản.

Lúc này giọng nói nhỏ nhẹ của Lưu Thúy Linh vang lên. Mọi người nhìn về phía cô nàng chỉ tay thì làm một cửa hàng café nho nhỏ ở cuối góc phố.

Hắn cũng không dám ngắm nhìn quá lâu, chỉ hơi nhìn trông chốc lát liền gật đầu chào mọi người.

Hai người này phong cách vẽ sao khác nhau quá vậy. Có thật sẽ là bạn với nhau được không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Mở trộng tầm mắt sang mọi thứ xung quanh, dễ thấy nhất là những tòa nhà cao lớn trên đó đầy những cửa hàng khác nhau, quảng cáo lóa mắt với đầy màu sắc hiện lên khắp mọi nơi.

Khoảng cách giữa các tòa là mấy trăm mét, xen kẽ ở giữa là những công viên được quy hoạch rõ ràng. Nếu ở một thành phố sầm uất nào đó có khu chung cư như thế này thì mọi người hẳn sẽ sung sướng muốn ngất mất.

Được rồi không cần thiết phải soi xét kĩ như vậy, vạn sự tùy duyên vậy. Lê Phong Thiên cố ý đi nghĩ như vậy vốn dĩ chỉ là vì hắn thực sự rất coi trọng những gì gọi là tình cảm liên quan tới bản thân. Tình thân, tình bạn, tình yêu, tình thương, ... Đối với hắn, đó là một trong những truy cầu của chính mình trên thế giới kì lạ này.

Hôm nay hắn đồng ý đi đến nơi này cũng là vì tìm hiểu thêm thông tin mà!

Lê Phong Thiên đi bộ chậm rãi tận hưởng làn gió mát mẻ đang thổi qua tóc của hắn. Những lúc bình yên như thế này hắn luôn nghĩ đến việc nếu thế giới này vẫn luôn như bình thường thì thế nào nhỉ?

Tuổi thanh xuân thật là tốt.

Cũng đã là tháng 10, buổi tối gió thổi dù mát mẻ nhưng vẫn mang theo nó từng ý se se lạnh của mùa thu gần đông. Nhưng mà khi bước vào quán, ánh đèn vàng lấp ló, gam màu chủ đạo là cam vàng của gỗ khiến cho cảm giác nhiệt độ ấm áp hơn hẳn ngoài kia.

Không có tàu vũ trụ, người ngoài hành tinh, không có cái gì là [Người được chọn] không có đấu tranh, không có xung đột.

Mười điểm! Không biết là có phải do hai cô nàng mỹ thiếu nữ kia không mà cậu ta bỏ công tốn sức thật. Đối với Lê Phong Thiên thì như vậy cũng rất thú vị, hắn có thể cảm nhận được những cảm xúc khác lạ mà bình thường sẽ khó mà biết đến.

Những người khác cũng hướng về phía hắn vẫy tay chào. Thấy rõ đi, đây mới là những gì mà buổi hẹn nên thấy. Mọi người hẳn đã chăm chú trang phục của bản thân ít nhiều.

Nếu chăm chú đi khám phá xung quanh thì sẽ thấy riêng mỗi khuôn viên của dãy ký túc xá cũng đủ rộng khủng kh·iếp.

Mọi người nói về cây cối xung quanh, vườn hoa thật đẹp quanh đài phun nước, hay là những người cũng đang giống bọn họ, đi khám phá chung quanh. Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên hắn biết được một cuộc dạo chơi bình thường giữa bạn bè với nhau là như thế nào.

“Được rồi. Đã đến thì thử một chút đi. Bên kia có nhiều cửa hàng trông không sai, đi nhìn qua thử xem.”

Là dạng quán dài sâu vào trong, bên trong chỉ có vài bộ bàn ghế màu gỗ đơn giản, quanh tường cũng chỉ trang trí những nét vẽ cây cối giản dị. Cuối cùng trong góc mới là quầy pha chế cũng làm bằng gỗ trên đó bày rất nhiều các loại dùng pha chế đồ uống. Thật mộc mạc.

“Akihabara...”

Hẳn là những người sống ở một thế giới như vậy sẽ hạnh phúc hơn. Phải không?

Buổi tối tháng 10 đầy mát mẻ phù hợp cho việc hẹn hò, đó là với người bình thường.

“Mọi người đã đông đủ rồi, chúng ta xuất phát thôi.”

Sau đó cả đám trong tiếng vui cười bắt đầu di chuyển. Lúc đến dãy ký túc xá, bọn họ là được xe buýt đưa tới, dù muốn chú ý cảnh vật thì đó cũng chỉ là lướt qua mà thôi. Bây giờ mới tự mình khám phá phong cảnh xung quanh, bọn họ cũng hào hứng hơn.

Hai đứa con trai như Nguyễn Tuệ và Vũ Văn Đạt thì không nói, đơn giản là quần áo phối càng thêm lịch sự, đầu tóc gọn gàng. Hai thiếu nữ kia thì mới càng làm Lê Phong Thiên phải tự đánh giá lại bản thân. Mình tùy ý như vậy có ổn không nhỉ? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mọi người đến thật là sớm.”

“Quán này có được không? Nhìn rất ấm cúm.”

Ai bảo từ nhỏ đến bây giờ hắn chẳng có lấy một người bạn nào đúng nghĩa đâu.

Rốt cuộc là cả nhóm tính đi đâu vậy chứ?

Nhanh chóng làm nóng bầu không khí, tàu trưởng Nguyễn Tuệ phất tay về mọi người và bước nhanh đi. Đến giờ hắn vẫn không tài nào hiểu được làm sao có thể thoải mái năng động như vậy. Chẳng lẽ là do khác biệt về tính cách của mỗi người?

Là bạn bè mà phải không?

Nhưng mà có vẻ không khác gì nhiều lắm với những gì hắn đã thấy. Quanh đây vốn dĩ cũng chỉ là những cung đường lớn nhỏ, và trên đó có một vài cửa hàng tiện lợi nho nhỏ mà thôi.

Phải. Một trong những mục đích tiếp theo của buổi tối hôm nay. [Điểm cá nhân] thứ mà bọn họ mới được biết đến lúc chiều!

Như đã từng nói, Thiên Không Thành chỉ vừa thành lập trong vòng 10 năm trở lại đây, những thông tin về nó hoàn toàn bị ngăn chặn và những người được vào thành càng bí ẩn hơn. Bây giờ nhìn dòng người xung quanh, rõ ràng họ đều đang sống một cách “bình thường” và ước tính qua lượng người cũng lên đến hơn mười mấy nghìn người.

Dường như cô nàng chọn trúng quán này cũng vì nó đơn giản hoàn toàn khác biệt với những thứ quá nhộn nhịp, quá sặc sỡ ngoài kia. Mà cũng vì thế, cả bốn người còn lại đều cùng lúc đồng ý với ý kiến đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13. Buổi dạo chơi