Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15. Cuộc trò chuyện giữa những người bạn
Dường như hắn chăm chú nhìn cô nàng hơi lâu nên bị để ý đến. Lưu Thúy Linh quay sang ánh mắt chạm vào cậu nhưng cũng không tránh đi mà bỗng nhiên hỏi.
Dần dần, cả ba đều đã đến trước tòa ký túc xá số 2 từ bao giờ. Ngước lên nhìn, có thể thấy chỉ có một số ít căn phòng sáng đèn, còn lại có thể là vẫn đang ở ngoài hoặc đã ngủ.
Là hiệu ứng cầu treo chăng? Tình cảnh hung hiểm của nhiệm vụ hôm nay, cộng thêm những thứ đe dọa về tương lai phía trước khiến cho trái tim của những con người trong độ tuổi mới lớn dễ dàng rung rinh hơn?
Vẫy tay chào hai người bạn, hắn quay lưng bước đi. Hiện tại cảm xúc của hắn rốt cuộc là gì đây nhỉ? Nhưng có vẻ cũng đều không quan trọng, thứ quan trọng sẽ chuẩn bị ập đến đây rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Nếu có một ngày, cũng như trường hợp lúc đó, nhưng lần này là việc nếu hắn nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn đó thì hắn sẽ thành Rank F và cô nàng lên Rank S. Thì lựa chọn của mọi người là gì?]
“Tớ học ở trường số 12.”
Dù là cố ý hay vô tình, đa số mọi người đều đã tự động bỏ qua chuyện trước đây tồn tại cái gọi là những quốc gia. Thậm chí trong quá trình đạo tạo, những thứ đó dường như bị lược bỏ qua một cách cẩn thận.
Theo như giáo viên môn nghệ thuật của hắn thì: Tình yêu chính là thứ tồn tại vượt trên hết thảy. Không có hình dáng, không có âm thanh, không có hương vị, tình yêu tồn tại lại dường như không tồn tại.
Bây giờ đã qua 10h tối, hay gọi là khuya nhỉ? Nếu đặt ở cách đây mười mấy ngày trước thôi, giờ này có muốn cũng sẽ chẳng thể tìm thấy bóng người nào lang thang giữa đường. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ồ, nơi tớ sống còn chẳng bao giờ thấy được tuyết. Nhưng cũng cách đây cũng rất xa, tận nửa vòng trái đất cơ.”
“Hai người họ thấy cũng rất hợp nhau.”
Lưu Thúy Linh cũng có phần hoảng loạn, không hiểu sao bản thân lại hỏi câu đó nữa, nhưng mà thật sự rất tò mò nha.
Vì bây giờ ai cũng đều là “Công dân Trái đất”.
Có lẽ bây giờ bọn họ chẳng ai muốn về lại căn phòng đó và đi ngủ. Bởi vì, chỉ cần thức dậy thôi thì đó sẽ là ngày hôm sau, cái ngày chính thức bước vào địa ngục đang mở sẵn cửa chờ đợi ấy.
Ít nhất trước tiên phải suy nghĩ về câu hỏi:
Đột nhiên nhớ đến Nguyễn Tuệ cùng Hoàng Yến Nhi, hắn thầm nghĩ có khi nào hai người đó thành đôi thật luôn không nhỉ?
Mà bây giờ mới thấy, ngay cả việc chỗ ở cũng đang trở thành thứ v·ũ k·hí ép buộc những người ở đây đấu tranh giành quyền lợi lẫn nhau. Mỗi tòa ký túc xá đều gồm 10 tầng lầu một tầng trệt, và bên trong nó là sự phân biệt của Rank F đến Rank S.
Có vẻ mọi người đều chẳng muốn nhắc gì nhiều về những gì trong quá khứ, vì nó vốn cũng chẳng có gì đáng để nói cả. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại một cách máy móc. Có chăng thì là lâu lâu mới có những cuộc thi và trao đổi giao lưu giữa các khu vực.
Ngay khi đặt chân đến ký túc xá, ở sảnh của tòa nhà đã có thông báo rõ ràng mức Rank nào ở tầng nào, Rank càng cao thì số lầu càng cao.
“Rất mong chờ ngày mai. Để xem các ngươi mang đến kinh hỉ gì đây? Người ngoài hành tinh!”
Tiếp tục đi về ký túc xá, dưới bầu trời đầy sau trên kia, mỗi người trong lòng đều đang giữ cho mình những tâm sự riêng.
Chương 15. Cuộc trò chuyện giữa những người bạn
Sau khi đến sảnh tòa nhà, cả ba cũng dừng lại cuộc trò chuyện, Lê Phong Thiên phải về tòa số 3. Tính ra nếu nhìn mức Rank của Lưu Thúy Linh cùng Vũ Văn Đạt lúc này thì khá cao đấy chứ, tận 2-B luôn mà.
Mùa thu là mùa mà hắn yêu thích nhất. Cũng không hẳn là có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là nó có nhiều thứ khiến bản thân hắn thích thú hơn những mùa khác mà thôi. Và điều hắn thích nhất là mỗi khi mùa thu đến, có cảm giác như mọi thứ trở nên tĩnh lặng hơn, yên dịu hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nào là Hoàng Yến Nhi rất xinh, nào là Nguyễn Tuệ thật năng động trưởng thành, rồi cả hai người họ phối hợp rất tốt, trò chuyện hợp ý. Sau đó còn nói về chuyện chàng ta đã từng cứu cô nàng trong nhiệm vụ.
Đầu tiên là tiểu thư đến từ vương quốc tuyết Lưu Thúy Linh và sau đó là chàng trai ấm áp vùng cận nhiệt Vũ Văn Đạt. Thực ra bây giờ đối với mọi người khoảng cách địa lý chỉ đơn giản là những khoảng cách về km, về khí hậu, về con người mà thôi.
Nghĩ đến đó, hắn cũng không nhịn được nhìn về phía Lưu Thúy Linh đang nhẹ nhàng rải bước bên cạnh mình. Hắn cũng không phải trẻ con chẳng biết thứ gì, không biết vì sao trong quá trình đào tạo 10 năm kia, nhà trường cũng chẳng hề quá nghiêm túc trong việc ngăn cấm những thứ như tình yêu, tình cảm. tình thân, tình thương.
Không hề có trường đạo tạo đặc biệt số 1, người ta vẫn luôn thường bảo rằng có thể nó nằm ngay chính trong Tinh Không Thành. Có khi, nơi mà bạn hắn chuẩn bị huấn luyện chính là trường số 1 trong lời đồn cũng không chừng.
…???
Không hiểu sao, Lê Phong Thiên lại thích cái cảm giác trò chuyện thông thường như này hơn là về những thứ kia. Hắn, ghét sự tranh đấu.
Nhưng mà cũng chỉ trong một ngày hôm nay, bất cứ ai cũng đều như trải qua cả một đời. Vì ngay hôm nay, nhân sinh của bọn họ đã sang một trang mới hoàn toàn.
“Đúng vậy, tớ thấy hai người đó đều tính cách năng động như nhau, cùng chung một tần số.”
Nếu có một điều ước, có thể hắn sẽ liền ước rằng đây là một thế giới bình thường. Hắn có thể đến một ngôi trường bình thường, gặp những đồng bạn như bọn họ và sống một cách thoải mái vô tư không hề lo nghĩ.
“Còn hai cậu thì sao, có gần đây không?”
“Đừng nói, tớ cách đây rất xa rất xa luôn, là một hòn đảo phía bắc. Vào thời gian này có khi đã bắt đầu tuyết rơi nữa ấy.”
Vậy là dưới đèn đường sáng rõ, ba con người vừa mới quen biết đang vừa đi vừa nói về hai người đi đánh lẻ kia.
Sau khi kết thúc buổi họp bàn ở quán café vừa rồi, mọi người bắt đầu tản về trước khi bị cầm dép đuổi. Rốt cuộc thì cũng chưa có gì đáng để nói vào thời điểm hiện tại cả, suốt buổi cũng chỉ trò chuyện về những thông tin được cung cấp ngày hôm nay mà thôi.
Sau đó, Nguyễn Tuệ cùng với Hoàng Yến Nhi tỏ ý muốn tiếp tục đi khám phá xung quanh nữa. Hai con người năng động nhiệt tình đó có vẻ như không biết cạn năng lượng nghĩa là gì.
Vũ Văn Đạt ấm áp nhắc nhở hai con người đang chuẩn bị chạy nhảy khám phá kia.
Hắn tất nhiên là sẽ không quên còn Vũ Văn Đạt bên cạnh rồi, cậu ta nãy giờ cũng rất yên tĩnh ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao kia mà chẳng nói gì cả. Không cần phải đẩy thuyền nhanh vậy đâu chàng trai! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có khi nào hai người đó thành đôi thật luôn không nhỉ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thì ra cũng không phải chỉ bản thân mình tò mò, thấy Vũ Văn Đạt biểu hiện như vậy thì chắc chắn cũng rất để ý đến chuyện này chứ không phải bình tĩnh như vẻ ngoài. Có thể đây là bệnh chung đi, nói về chuyện tình cảm của người khác cũng rất thú vị mà.
Đúng vậy, về cơ bản thì chắc chắn sẽ khá gần, dù sao hắn đến đây cũng chỉ vài giờ đồng hồ di chuyển mà thôi.
Đột nhiên nói về trường đào tạo, về vùng đất đã từng sinh sống, cả ba cùng lúc trầm lặng lại. Cả ngày hôm nay nói dài thì cũng không dài, nếu so với hơn mười năm qua thì có là gì cơ chứ.
“Số 12! Vậy là chẳng phải rất gần Tinh Không Thành luôn sao?”
Hay chỉ đơn giản là lấy lý do đi hẹn hò riêng nhỉ?
Ngôi trường đào tạo đặc biệt có chế độ giờ giấc sinh hoạt một cách nghiêm ngặt, từ 9h tối đến 6h sáng là khoảng thời gian dành cho việc ngủ. Có lẽ vì thế mà hắn cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi.
“Này, Lê Phong Thiên, lúc trước cậu học ở trường đào tạo đặc biệt ở đâu vậy?”
Sau cái ngày lịch sử ấy, khắp nơi trên thế giới nhanh chống thiết lập những điểm trường đào tạo đặc biệt. Lúc đầu thì những con số cũng chẳng ai để ý nhưng sau này đều thấy rõ là nó tăng dần từ Tinh Không Thành.
Ít nhất cũng may là bọn họ vẫn được học về lịch sử thế giới một cách kĩ càng và tất nhiên là cả địa lý trái đất nữa. Nhưng mà thứ chủ yếu được dạy vẫn là khoa học và những kiến thức cơ bản cùng thường thức.
Lê Phong Thiên biểu thị tình cảm con người là thứ quá khó hiểu đối với hắn. Chỉ mới gặp gỡ ngày hôm nay mà thôi những trong khoảng thời gian này ai cũng có thể thấy rõ hai người đó trở nên thân mật hơn hẳn.
Hai người kia chưa chịu về cũng là vì vậy à?
Biến tướng ý chỉ rằng Rank cao chính là người trên người?
Cảm giác bầu không khí trở nên xấu hổ, Lê Phong Thiên hết cách liền chêm vào. Thực ra hắn cũng tò mò lắm rồi, hắn cũng muốn xem ý kiến của người khác như thế nào. Ai mà chẳng muốn có một thanh xuân đầy đẹp đẽ oanh liệt cơ chứ.
Nhìn đôi bàn tay trắng tinh đang quơ nhẹ trong không khí kia, nhớ lại sự mềm mại đã từng nằm gọn trong lòng bàn tay, hắn vẫn chưa thể có câu trả lời.
“Hai cậu cũng nên về sớm một chút. Ngày mai sẽ chính thức bắt đầu buổi huấn luyện đấy.”
Lần này Vũ Văn Đạt cũng không còn im lặng nữa mà tham gia vào câu chuyện, như này mới đúng chứ. Lưu Thúy Linh nghe vậy cũng mừng rỡ quay sang hợp bọn với hai cậu con trai và bắt đầu cởi mở đàm tiếu.
Hình như trong độ tuổi này, đa phần mọi người bắt đầu tò mò về những việc đó thì phải.
Có lẽ bây giờ hắn mới hiểu, vì những thứ còn lại nếu mang ra ngoài vũ trụ đều chẳng có tác dụng chút nào cả. Ngay từ đầu, những đứa trẻ này đã nằm sẵn trong kế hoạch vũ trụ của những người kia rồi.
Tất nhiên với 3-D như hắn thì trông ai cũng đều là cao hết. Từ ngày mai có thể những con số này còn ảnh hưởng đến cuộc sống nhiều hơn nữa.
Hắn vẫn chẳng hiểu được những gì cô giáo muốn truyền đạt là gì cả, bây giờ vẫn vậy. Có thể là do bản thân hắn vẫn chưa thể hiểu được hết cảm xúc của con người mà thôi.
Hai má nhanh chóng nóng lên, gương mặt thoáng chốc trở nên đỏ ửng, cô nàng ngoảnh mặt đi tránh ánh nhìn của hai cậu con trai. Đáng yêu cực!
Nhưng ai bảo hắn lại sống trong một thế giới đầy bi ai này đâu? Nếu đây chỉ là một quyển tiểu thuyết do tác giả nào đó viết lên như những quyển sách trong thư viện thì tốt. Hắn, sẽ đến và đấm cho lão tác mấy phát cho tỉnh ra, nhất định!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.