Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16. Kinh hỉ dành cho những kẻ thất bại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16. Kinh hỉ dành cho những kẻ thất bại


Không lâu đâu, cô ta chỉ cười nhẹ nhàng mà nói.

[Tinh: Nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt

“Rank D thực sự đều là những kẻ thất bại, kém cỏi nhỉ? Lúc đầu ta còn có chút mong chờ cơ đấy.”

Mặc kệ là lý do gì, đơn giản những kẻ bị rớt xuống mức Rank này đa số đều là những kẻ yếu, những người thất bại hoàn toàn theo sự đánh giá kia.

Sảnh số 18, Rank 3-D, tập hợp cho cuộc chiến đầu tiên

Mặc kệ những lời chê bai thậm tệ của người phụ nữ đó. Đám nhóc phía dưới khẩn trương nhìn vào màn hình vừa mới phát lên kia. Với bọn hắn, bây giờ có thứ đáng sợ hơn là bị sỉ nhục nhiều, đó chính là việc bị rớt xuống Rank F.

Chú ý: Đấu trường đã chọn tốt, chính là những hòn đảo hoang. Nên là yêu cầu những người tham gia cấp tốc đi đến điểm tập kết để lên xe di chuyển về bến cảng.

Những người đang ở Rank D này, thực đúng như cô ta nói, đều là [Kẻ thất bại] cả. Như hôm qua đã được biết, chỉ một chút sơ sẩy mất điểm thôi thì bọn họ sẽ rớt xuống đáy xã hội. Cái gọi là Rank F nó đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì mà người khác có thể tưởng tượng.

Tận một tháng trời! Ngay lập tức, cả bọn đều há hốc mồm kinh ngạc.

[Tinh: Nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt. Bắt đầu!

Tính chất: Chiến tranh toàn diện]

Nếu không phải là 1 năm sau thì hắn rất muốn ngay trước mặt đám người kia hét lớn lên rằng: Tụi này mới chỉ mười mấy tuổi!

Cô ta đi đến chính giữa sảnh rồi quay lại nhìn bọn họ. Gỡ đi chiếc kính râm, hai tay khoanh lại dưới thứ trong có vẻ nặng nề kia. Lời nói của cô ta vang lên nhưng thực sự không hề đẹp đẽ như gương mặt kia.

Đây là một sảnh chờ hình vòng cung, nhìn thoáng qua hai bên là một cung đường kéo dài rộng lớn. Tất nhiên ít nhất là có những bảng hướng dẫn để tránh lạc đường, Lê Phong Thiên cứ theo nó mà đi tìm vị trí sảnh chờ của hắn.

. . .

“Những người Rank D các ngươi… Cố lên nha. Hết!”

Thông báo hết!]

Ước gì có Lưu Thúy Linh bên cạnh, để hắn véo má cô nàng xem có đau không, chứ bây giờ hắn chẳng phân biệt rõ là bản thân có đang mơ nữa hay không rồi. Hay là hắn xuyên qua 1 năm sau rồi nhỉ?

“Tiếp theo là thông tin cung cấp cho các ngươi.”

Được rồi, chuyện đó dù có hét mấy lần đi nữa thì vẫn vậy, dù sao những người kia đã biết sẵn rồi mà. Trước tiên là phải đánh giá xem nhiệm vụ lần này có lại đang tung hỏa mù như nhiệm vụ hôm qua nữa không.

Thời gian: 30 ngày

Chỉ sau 1 giờ di chuyển bằng xe vận chuyển, 20 người bọn họ được đưa lên chiếc du thuyền. Ngay sau khi ổn định chỗ ngồi, tiếng “lộc cộc lộc cộc” vang dội trong không gian nhỏ này.

Chỉ đâu đó xuất hiện những người như Lê Phong Thiên, có vẻ là những người biểu hiện không tốt và những người đã bị loại từ sớm.

Nhưng mà, ngay cái khoảnh khắc bảng thông báo đó hiện lên, đầu hắn chỉ toàn là: ??? !!!

Mong chờ thứ gì chứ? Mong chờ có người sẽ lo sợ đến mức ngất đi à? Mà hình như có một vài người gần như vậy thật kìa. Có vài người khuôn mặt đã không còn một sắc máu, trông có vẻ là do say sóng thì phải.

Rùng mình, danh sách của những kẻ đáng sợ lại thêm một người rồi.

“Kỉnh hỉ lắm phải không những [Người được chọn].” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phe đỏ: 3-D

“Chút nữa thôi các ngươi sẽ đến một đảo hoang mà tổ chức đã chuẩn bị.”

Là tiếng của giày cao gót, một người phụ nữ xuất hiện phía sau cánh cửa kia và đi vào bên trong. Nhìn thoáng qua, chỉ tầm hai mươi mấy ba mươi tuổi, nhưng, khí tràng thật mạnh!

Chi tiết: Cốt lõi của phát triển là sự cạnh tranh. Để đánh giá thực lực của những “Người được chọn” bắt đầu quá trình huấn luyện ngay tức khắc:

Một tháng là quá nhiều, Lê Phong Thiên chẳng thể nào hiểu được có kiểu nhiệm vụ gì kéo dài tận một tháng cơ chứ. Phải biết, đây không phải là đánh trận!

Ai mà ngờ được, cái nguy cơ đó lại đến nhanh như vậy cơ chứ, không, không phải là nhanh nữa mà là ngay tức khắc. Chắc hẳn đa phần mọi người không ai có chuẩn bị tinh thần cho chuyện này cả.

Phải nói gì đây nhỉ? Thế giới này thực nát thấu, nên hủy diệt đi cho rồi?

Trước khi nằm ngủ ngày hôm qua, hắn cũng đã tưởng tượng xem những gì có khả năng xảy ra sắp tới. Nhưng hắn có thể nói rằng chẳng thể nào nghĩ ra được chuyện điên rồ này sẽ xảy ra.

Thư thả không bao lâu, tiếng thông báo từ vòng tay lại vang lên trong không khí buổi sáng mát mẻ ấy. Lúc đầu, Lê Phong Thiên còn nghĩ chỉ là hướng dẫn cho ngày hôm nay mà thôi, vì trước mắt chẳng có đề cập gì cho những gì cần làm cả.

Cái cốt truyện ba xu gì thế này???

Sau khi khụ khụ hai lần cho thông giọng, người phụ nữ kia bắt đầu im lặng đánh giá những đứa trẻ phải lên chiếc du thuyền này. Có vẻ những người này rất thích chơi bài im lặng và dùng cặp mắt coi thường người khác đó đi săm soi người khác.

“Đúng vậy. Sắp tới đây, các ngươi những [Kẻ thất bại] này sẽ phải sinh tồn trên đảo hoang đó suốt một tháng.”

Sau khi nhận thông thông báo, thậm chí chẳng cho bọn họ thời gian để lấy lại tinh thần, chiếc vòng tay bắt đầu vang lên từng hồi chuông thúc d·ụ·c. Nó lớn đến nỗi hắn dường như mất cảm giác tai trái của mình.

- Rank A đấu Rank B, Rank C đấu Rank D. Đã đến lúc chứng minh bản thân nào!

“Trận nhiệm vụ này… Sẽ kéo dài trong vòng 30 ngày liên tục.”

Nói là bãi đỗ xe nhưng rõ ràng nó lớn như một bến xe thông dụng của thành phố sầm uất nào đó. Muốn qua cánh cổng vào bên trong phải quét chiếc vòng tay vào bệ an ninh, có lẽ sẽ phải quen thuộc với điều này trong suốt thời gian ở đây, hắn vội vàng bước vào trong.

Nhanh chóng mặc vào đồng phục được phát, hắn rời khỏi căn phòng và mở bản đồ lên xem điểm tập trung để đi đến. Không hề xa, dường như là một bãi đỗ xe ngay bên cạnh cổng vào của dãy ký túc xá. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hahaha… Nhìn các ngươi thế này thật thú vị. Kinh hỉ hay không kinh hỉ!”

A, nếu là đánh trận thật thì sao nhỉ?

“À đâu, còn có cả phải đấu tranh với những người khác nữa, những người giống [Người được chọn] hơn các ngươi. Xem màn hình đi.”

Chắc là do thiếu ngủ nên mới im lặng như vậy? Đừng đùa!

Đôi mắt đầy sắc bén ấy, nhìn chăm chú vào hắn, một người thường thường không có gì lạ như hắn. Thậm chí, thoáng một phút chốc trong lòng, hắn như ảo giác đọc được ánh mắt ấy nói: Ta sẽ chờ biểu hiện của ngươi!

“Bên trên đó sẽ chính là sàn diễn của các ngươi sắp tới. À nhắc luôn, trận nhiệm vụ này…”

Sao bảo có tận 3 năm thời gian luôn mà, không phải huấn luyện tức là bước đầu tiên nên luyện tập những kĩ năng cần thiết đã à?

Điệu cười kinh dị như vậy lại xuất phát từ gương mặt xinh đẹp kia khiến hắn cảm giác da vịt đều nổi lên luôn rồi. Người phụ nữ đó, không hề ngần ngại chút nào mà chỉ thẳng vào đám nhóc phía dưới và cười phá lên. Cảm giác như cô ta đang coi bọn họ như một trò tiêu khiển thú vị.

Đảm bảo là lão tác chẳng biết viết gì nên mới cố ý viết như vậy! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được rồi. Ít nhất cũng phải làm xong những gì cần làm đã rồi cười tiếp.”

Sảnh số 18, nằm gần cuối hàng lang bên phải. Lúc đến nơi thì chỉ có duy nhất một cậu con trai đang ngồi trên ghế đang chăm chú vào người mới đến là hắn. Hai đôi mắt chạm nhau, dường như cùng lúc cả hai cũng đều có câu trả lời, bởi vì chiều hôm qua khi nhìn hình ảnh của mình thì hắn cũng đánh giá những người cùng chung một ô.

Phải đấu với 2-C coi như cũng nằm trong những gì bọn họ nghĩ, dù sao cũng có thông báo rồi. Nhưng mà cái gì gọi là đấu tranh toàn diện cơ chứ? Hai bên cầm s·ú·n·g bắn nhau như hôm qua bắn nhau với đám Robot ấy hả?

Bầu không khí trở nên quái dị, một bên không dừng cười, một bên thì sắc mặt dần trở nên trắng bạch. Nếu như có ai đó chú ý thì sẽ thấy đa phần những người ở đây đều là những người đã thất bại vào nhiệm vụ hôm qua.

Chỉ vỏn vẹn vài dòng nhưng lại là thứ chuẩn bị quyết định số phận của bọn họ. Điều mà Lê Phong thiên và cả những người khác chú ý nhiều nhất có lẽ chính là dòng “Chiến tranh toàn diện” kia.

. . .

Nói đến đây, đột nhiên người phụ nữ đó cố ý kéo dài âm thanh của mình. Cô ý khẽ nở nụ cười đầy ma mị rồi liếc xuống đám người. Không biết có phải nhìn nhầm hay không, mà Lê Phong Thiên thấy cô ta nhìn chăm chú vào hắn.

Bỏ qua vấn đề đó. Có vẻ cuộc chiến sắp tới sẽ còn vượt qua những gì xấu nhất mà Lê Phong Thiên nghĩ về sự tranh đấu nữa. Ngay lúc còn đang vắt não suy nghĩ về hai chữ c·hiến t·ranh kia thì giọng nói đầy ma mị của người phụ nữ đó lại vang lên lần nữa.

Tất nhiên nếu đó là trong tiểu thuyết. Bây giờ là thế giới hiện thực, không có chỗ trống cho những suy nghĩ vẩn vơ của hắn.

Chỉ có vỏn vẹn vài dòng như vậy mà thôi.

Cùng lúc đó, tiếng động cơ cũng nổ vang, chiếc du thuyền chậm rãi khởi hành về phía đại dương xanh biếc kia. Nhưng có vẻ chẳng ai trong số bọn họ vui mừng phấn phởi vì được ra biển hoặc là kinh hỉ như người phụ nữ kia nói cả.

“Đột nhiên như vậy mới chơi vui chứ phải không? Bật mí cho nhé, kế hoạch này ta cũng đóng góp một phần ý tưởng đấy!”

Không, không thể nói như vậy được, hôm qua mới kết thân với những người bạn đầy đáng quý mà, thế giới vẫn còn tươi đẹp lắm. Nhưng mà cho dù thế, đứng trước tình cảnh hiện tại Lê Phong Thiên chẳng thể nào hào hứng mà tiếp tục ủng hộ bộ tiểu thuyết nhảm nhí này nổi.

“Kỉnh hỉ lắm phải không những [Người được chọn]. À không, những người ở đây phải là những [Kẻ thất bại] mới đúng chứ nhỉ?”

Ồ, ra là bây giờ cái giọng cười đó mới dứt à?

Sáng nay, vẫn là 6h sáng tự động tỉnh dậy như đồng hồ sinh học suốt hơn 10 năm nay, hắn bắt đầu lo cho bữa ăn sáng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phe xanh: 2-C

Chương 16. Kinh hỉ dành cho những kẻ thất bại

Map: Đảo hoang số 7 (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng nói đầy ma mị vang lên trong tiếng động cơ ầm ầm.

Nói đến đây, hình như có một số người nhất định hôm qua đã tiếp xúc với s·ú·n·g cùng bom rồi nhỉ?

Mô tả: Hãy sống sót đi hỡi những con người của số phận

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16. Kinh hỉ dành cho những kẻ thất bại