Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3. Nhiệm vụ đánh giá đầu tiên
Trên đó hiện ba điểm xanh nhấp nháy đang đứng cùng một chỗ, không cần nói cũng biết đó là biểu thị vị trí của đồng đội. Sau đó cách xa đến mức phải thu nhỏ bản đồ rất nhiều mới thấy, là một điểm nhấp nháy màu cam, bấm vào thì hiện lên [Vị trí tập kết].
Nhưng mà cũng không xa, từng hồi tiếng động vang lên liên hồi. Nếu ở tại hiện trường thì chắc mọi người sẽ nghe rõ hơn. Nghe rõ tiếng s·ú·n·g bắn, tiếng đ·ạ·n rơi là như thế nào.
“Cách tận hơn 20km…”
Rõ ràng là chẳng thể đến đó một cách đơn giản được. Có rất nhiều con đường, ngõ ngách rắc rối, đó là còn chưa tính đến việc những con Robot trang bị vũ khí mà cả ba còn chưa biết rõ có thật uy h·i·ế·p mạng sống hay không nữa.
Được rồi những cái này để sau, trước tiên cần phải ghép đội để biết được vị trí cần đến đã. Phía trước là đám Robot có khả năng cao cầm vũ khí, không thể chạy loạn được. Nhưng mà mới vào đã phải tìm đồng đội dù chẳng biết gì về đối phương sao?
Thông tin kẻ địch: Robot s·ú·n·g ngắn, Robot s·ú·n·g trường, Robot s·ú·n·g ngắm,…]
Xem xét trên bản đồ, vị trí tập kết ở xa phía đông bắc nên ba người thống nhất lộ tuyến rồi chạy chậm đi về phía trước.
Yêu cầu 2: Còn sống!
Trước tiên phải bình tĩnh lại đã.
“Chuyện quỷ gì đang xảy ra vậy! Ai dạy các ngươi cho đám nhóc 12, 14 tuổi đi đánh nhau với Robot chiến đấu vậy? Đây cũng không phải học viện siêu anh hùng!”
“Được. Cảm ơn vì đã cho tớ gia nhập.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tò mò, hắn bấm vào.
“Mặc kệ, trước tiên là cứ phải tiến lên cái đã. Chúng ta xuất phát nào.”
“Vậy mà thật sự cho chiến đấu với Robot cầm s·ú·n·g đ·ạ·n!”
Là hai cậu thiếu niên, Lê Phong Thiên nhìn về phía tiếng gọi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên bản con đường mới lúc trước còn đầy những thiếu nam thiếu nữ, những [Người được chọn] đang háo hức tiến đến nơi hằng mong ước, thì giờ chỉ là một con đường hiu quạnh.
Cùng lúc đó, thanh âm vang lên, trên màn hình cũng nhảy ra một bảng thông báo:
Là chiếc vòng tay bằng kim loại. Ngay khi vừa nhập cảnh vào Tinh Không Thành, Lê Phong Thiên được phát cho chiếc vòng và được báo rằng từ nay về sau, không bao giờ được tháo ra.
Kim loại màu xám trắng, thử gõ vào chỉ có vang lên tiếng trầm đục, cảm giác không giống với những kim loại thông thường. Ngay lần đầu đeo vào Lê Thiên Phong đột nhiên cảm giác nhói lên, dường như có một cây kim đâm vào cổ tay của hắn.
“Ồ, mọi người thật sự rất nhanh nhỉ? Có vẻ ai cũng rất tự tin vào bản thân.”
Cậu bạn trông có vẻ ấm áp kia lên tiếng. Có vẻ xung quanh cũng bắt đầu di chuyển hết rồi nên những người còn lại bắt đầu hành động cũng đúng thôi. Ít nhất là trước tiên cứ xuất phát thử xem rốt cuộc nhiệm vụ này là như thế nào đi đã.
Nhìn vào chiếc vòng tay nháy nháy điểm đỏ, Lê Phong Thiên nghĩ một chút liền đưa tay bấm vào.
Không hề lâu một chút nào, chỉ vừa qua vài phút, đầu tiên là một nhóm gồm 5 người, có vẻ họ đã nhận được vị trí chỉ định. Chỉ thấy nhóm người trao đổi gì đó rồi liền xuất phát ngay.
Đoán xem những người này vì sao còn chưa lập đội xuất phát đi?
Hắn giả vờ nghĩ trông chốc lát rồi mới mỉm cười đáp lại. Đầu tiên phải thận trọng luôn luôn không sai, dù rằng bản thân hắn cảm thấy cũng không có gì quan trọng cả.
Hắn bây giờ thực sự muốn chửi ngay một câu.
Sau đó, một màn hình nhỏ phát ra, là dạng hình chiếu.
Tất nhiên, một số người cũng đã bắt đầu ý thức được tình hình nghiêm trọng hiện tại, và cũng đã hiểu được bước tìm đồng đội đầu tiên có thể là một bài kiểm tra đánh giá trong nhiệm vụ.
“Đều là những [Người được chọn] trên khắp cả thế giới ha.”
[Nhiệm vụ đánh giá: Sống sót đến điểm tập kết!
“Đó thậm chí chỉ là khoảng cách tính theo đường chim bay.”
Lê Phong Thiên bất chợt cảm khái. Nhìn đi, dù thông báo nhiệm vụ ghi rõ mấy thứ biểu đạt uy h·i·ế·p đến sinh mạng nhưng mọi người cũng không có lộ ra quá hoảng loạn.
Khi hắn nhìn xung quanh đánh giá, rõ ràng những người khác cũng đang như vậy.
Chỉ vừa lướt qua tiêu đề của nhiệm vụ, Lê Phong Thiên cũng đã đủ ngạc nhiên. Sau khi xem xuống list kẻ địch càng thêm trầm mặc. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bấm vào để xác nhận nhiệm vụ? Màn hình có thể thao tác thực được?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tuyệt. Đến, dùng vòng tay chạm vào nhau là có thể kéo vào đội.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Này, cậu có muốn lập nhóm chung không?”
Người lên tiếng là một cậu con trai có vóc dáng hơi nhỏ một chút tầm 1m65, khuôn mặt nhìn qua sẽ khiến người khác có cảm giác thân thiện. Nghe giọng nói có vẻ là một chàng trai nhanh nhẹn và tự tin, đảm bảo là cung lửa.
Phút chốc, màn hình chuyển qua một bản đồ rộng lớn, nhìn qua có vẻ là khu vực xung quanh. Biết được cũng là vì điểm xanh trong bản đồ đang nhấp nháy, hắn bấm vào thì hiện lên ID: Lê Phong Thiên.
Chương 3. Nhiệm vụ đánh giá đầu tiên
Lê Phong Thiên cũng gật đầu đồng ý, giờ ở lại đây cũng chẳng có ích gì. Trước hết hãy cứ xác nhận điểm cần đến đã, rồi tính tiếp sau.
Phía dưới liền là hai nút đồng ý và từ chối, hắn liền bấm chọn đồng ý. Sau đó nhảy ra một bảng nhỏ, phía trên là ba cái tên. Qua đó hắn cũng biết được cậu bạn còn lại tên là Vũ Văn Đạt.
Lê Phong Thiên núp sau vách tường ngoái nhìn phía trước con đường, vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn có lẽ cũng đã trả lời được một phần.
Sau khi đội đầu tiên đi, những người khác có vẻ cũng tiếp thêm động lực và dần dần bắt đầu từng nhóm từng nhóm tụ lại với nhau rồi xuất phát.
Hít sâu một hơi dài rồi thở ra, Lê Phong Thiên nhìn qua xung quanh. Theo thông báo hôm qua gửi đến, 9:00 sáng sẽ diễn ra buổi gặp mặt. Bây giờ chỉ mới là 8:23 nhưng lại đã bắt đầu nhiệm vụ.
“Ba người chúng ta nhận vị trí luôn nhỉ?”
Ít nhất là hai người, không hạn chế số lượng tối đa. Bớt chợt Lê Phong Thiên thầm nghĩ, nếu tất cả những người ở đây đồng lòng kết thành một đội thì sao?
Hắn xoay đầu nhìn lại, rõ ràng là cổng vào ngay phía sau không xa, mà chắc chắn nhiệm vụ quan trọng như thế này thì phải đủ tất cả mọi người mới bắt đầu. Nhưng dù thấy thế nào xung quanh và thậm chí xa phía trước cũng có rất ít người, chắc chắn chưa tới 100 người.
Sau khi được thêm vào tổ đội, hắn thấy phía dưới bảng tổ đội có hiện lên dòng “Xác nhận vị trí tập kết”. Hẳn là chỉ cần đủ 2 người liền sẽ có dòng này và lúc nào chốt đồng đội thì có thể nhận vị trí ngay.
Những người xung quanh vơi đi từng chút một. Qua một khoảng thời gian thì chỉ còn lại vỏn vẹn mười mấy người còn đứng đó.
“Được rồi, xác nhận đi. Chúng ta cũng đã xuất phát rất muộn rồi.”
Tất nhiên là có người tìm đến mời gia nhập, hắn cũng sẽ vui vẻ đồng ý, vì vốn dĩ hắn cũng không để tâm lắm làm đồng đội với ai.
Chi tiết nhiệm vụ: Trong thời gian quy định phải di chuyển đến địa điểm chỉ định (Xin mời xem xét bản đồ để biết vị trí)
Nếu thực sự như những gì trên màn hình miêu tả thì đây vốn dĩ là một nhiệm vụ bất khả thi.
Bảng thông báo còn rất tri kỉ, không những có hình ảnh của đám Robot mà còn cả chiều cao lẫn cân nặng, thậm chi có cả tốc độ di chuyển.
Thu tay về nhìn lại màn hình thì trên đó hiện lên.
Nghe vậy, Nguyễn Tuệ cũng gật đầu nhấn vào “Xác nhận vị trí tập kết”. Ngay sau đó, bản đồ xuất hiện trên màn hình của cả ba người.
Rõ ràng trên hình chiếu hiện lên kí tự là vậy, thậm chí còn thân thiện cho một cái icon chỉ vào nút [Xác nhận].
Yêu cầu 1: Bắt buộc phải có từ hai người trở lên kết hợp thành một đội mới có thể nhận được vị trí.
Vũ Văn Đạt lên tiếng xác nhận, cùng lúc đó cũng nhìn quanh những người còn lại. Không còn nhiều, có vẻ như cũng đã thành từng nhóm nhỏ 2-3 người. Lúc này có vẻ mọi người cũng đã tìm được đồng đội cả rồi, muốn thêm người gia nhập cũng khó.
“Trước tiên xem kĩ thứ đang nhảy lên liên tục này đã.”
Ai cũng đã xông xáo chạy về phía trước, mặc kệ ý nghĩa, mặc kệ mong muốn. Chẳng ai biết điều gì đang chờ đợi họ phía trước cả.
“Là thế này, dù sao nhiệm vụ nhìn cũng có vẻ hơi nguy hiểm, nên hai tớ bàn bạc thấy rằng có lẽ thêm người chiếu ứng lẫn nhau vẫn sẽ tốt hơn.”
“…???”
Nghe thấy hắn đồng ý, hai người kia liền vui mừng tiến đến. Cậu bạn trông có vẻ năng động kia quơ tay trái ra hiệu Lê Phong Thiên dùng vòng tay chạm vào nhau. Hắn cũng tò mò, đưa tay qua chạm vào, cùng lúc có tiếng thông báo vang lên.
Sốc lại tinh thần đồng đội, Vũ Văn Đạt vỗ vỗ hai má rồi hướng hai người còn lại kiên nghị nói. Đúng là bây giờ than vãn sẽ chẳng có ích gì, hoặc là bỏ cuộc hoặc là tiến lên mà thôi. Lê Phong Thiên và Nguyễn Tuệ nhìn nhau một cái, rồi cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi thấy khoảng cách đến điểm tập kết, Nguyễn Tuệ ngay lập tức thở dài,
Một đồng đội tin cậy, trước tiên là trong có vẻ mạnh. Tất nhiên những yếu tố khác nữa, nhưng mạnh phải là ưu tiên hiện tại, sau đó là rốt cuộc bao nhiêu người một đội là hợp lý?
Thậm chí, có những người bắt đầu di chuyển và bắt chuyện với những người khác. Rõ ràng, nếu như những gì trong nhiệm vụ nói, thì có một số thứ có thể rút ra và tìm kiếm những thứ mình cần ngay tức khắc.
Biết rằng nếu cố gắng để hiểu chiếc vòng này có ý nghĩa như thế nào sẽ khiến bản thân thấy bất lực nhưng đầu não cho hắn hiểu rằng “Tự do! Đã mất.”
Người bên cạnh thì khá cao lớn hơn, khuôn mặt chữ điền nở một nụ cười nhẹ nhàng. Là một chàng trai ấm áp, đó là những gì Lê Phong Thiên nghĩ đến.
Mà bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những thứ đó.
“Thật sự? Tớ có thể gia nhập được không? Dù sao hai cậu cũng đủ người rồi mà?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.