Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4. Trạm tiếp tế
Lê Phong Thiên sau khi hồi thần lại từ việc nhìn thấy đám Robot đang cầm s·ú·n·g hoành hành ngoài kia thì bắt đầu chú ý những chi tiết xung quanh. Xuất phát sau có hại cũng có lợi, ít nhất có thể được đến những tin tức mà những nhóm người trước để lại.
Cả ba sau khi nhìn đều giật mình. Bỏ qua số người “m·ất m·ạng” đã hơn mười người kia thì việc có người đã hoàn thành nhiệm vụ còn khiến mọi người kinh ngạc hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“A. Có một khu vực màu vàng đột nhiên hiện lên.”
Khi bắt đầu hướng đến chỗ trạm tiếp tế, rõ ràng đám Robot có phần nhiều hơn và thậm chí có vẻ động tác lẫn tốc độ đều hơn hẳn lúc trước.
“Ai bảo thế giới này khó khăn đến như vậy đâu.”
Vừa rồi chỉ mới hơi để lộ qua một chút liền khiến cho cả đội bị đuổi bắn không ngừng. Nếu không phải may mắn khoảng cách xa thì có khi Lê Thiên Phong đã bị trúng đ·ạ·n m·ất m·ạng rồi. Hắn vừa nãy thấy rõ ngay một viên đ·ạ·n bắn vào sát ngay bên cạnh chỉ cách tầm 30cm.
Từ sau khi xuất phát đến bây giờ rất ít khi gặp những người khác nên mọi người ai cũng tò mò xem các tổ đội kia như thế nào.
Hai người còn lại cũng không khá hơn là bao, đều dựa vào tường ổn định lại hô hấp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi hai người đi đến xem thì thấy một màn hình chiếu lên, trên đó chỉ vẻn vẹn hai dòng chữ.
Nhưng nếu mọi thứ đơn giản như vậy thì tốt nhỉ. Với Lê Phong Thiên thì không, ít nhất thì nghi ngờ một chút để chuẩn bị sẵn tâm lý vẫn tốt hơn. Tất nhiên hắn sẽ không nói ra bây giờ.
“Đùa! Làm sao có thể đến vị trí tập kết nhanh như vậy được?”
Nếu liên tục di chuyển hơn 20km và còn phải cân nhắc tránh né cũng như toàn lực chạy thục mạng để vượt qua đám truy binh Robot thì sẽ khá mất sức.
Tiếng nói đầy thất vọng của Nguyễn Tuệ vang lên, theo đó cũng là tiếng thở dài của hai người còn lại. Thật vậy, trên từng kệ dài này đã chẳng còn có bao nhiêu vật dụng nữa rồi.
Nguyễn Tuệ cũng chú ý đến những vết sơn đó, khuôn mặt cũng đã thả lỏng hơn một chút. Đối với những đứa trẻ còn đang tầm độ tuổi này, dùng tính mạng để hù dọa cũng thật sự rất có hiệu quả.
“Chú ý hết mức có thể vậy, phải nhanh chóng vượt qua thôi.”
Số người đến đích: 2]
Đó là tất cả những gì còn lại, mọi người chia nhau và mang ba lô lên rồi rời đi. Đúng như Nguyễn Tuệ nói, thật may là ba lô bắt buộc mỗi người chỉ được phép mang một cái. Mỗi người phải dùng vòng tay quét lên tủ đựng, sau đó một chiếc ba lô mới được chuyển ra.
Không có tính mạng uy h·iếp, mọi người có vẻ thả lỏng dễ dàng hơn chút, ít nhất sự nhanh nhạy đã có lại.
Mọi thứ dường như trở nên thú vị hơn hẳn rồi.
Không biết tiêu chuẩn chọn là gì nhưng đây đã mang một ý nghĩa phi phàm, những người này đã hoàn toàn khác biệt với phần còn lại.
Là cái giá phải trả của việc xuất phát chậm hơn những người khác.
Đến bây giờ đã có thể xác định được, đúng là có s·ú·n·g có đ·ạ·n, nhưng may không phải đ·ạ·n thật. Ít nhất vấn đề sinh mạng được đảm bảo, phần còn lại là như thế nào “sống sót” đến vị trí tập kết thôi.
Nguyễn Tuệ cũng dứt khoát không đi xem những con số trên màn hình nữa mà quay về kệ hàng hóa.
Lê Thiên Phong cũng thở dài gật đầu. Chuyển hướng sang những thứ khác, hắn tiếp tục tìm kiếm thêm thông tin hữu ích, ít nhất dù không có công cụ cũng phải có đầy đủ thông tin.
Cả ba người bắt đầu có động lực và hành động nhanh nhẹn hơn, chỉ trong chóc lát đã thu thập những gì hữu dụng còn lại.
Nguyễn Tuệ lên tiếng hỏi ý kiến của hai người đồng đội. Dù sao nếu có xuất hiện những thứ như trạm tiếp tế tức là nó có ý nghĩa nhất định. Đến đó có khả năng bổ sung đồ ăn thức uống, và cả những thông tin cần thiết nữa.
Nhưng cho dù vậy việc có đội đến nơi nhanh như vậy hoàn toàn làm hắn bất ngờ.
Vũ Văn Đạt cũng đến gần và đọc những bảng hướng dẫn.
Rời khỏi căn phòng, bên ngoài ánh nắng mùa này dù không đến mức thiêu đốt nhưng giờ cũng gần về trưa, cái oi bức của một nơi gần đường xích đạo cũng không phải đùa.
Cả đội lách qua từng con đường và tiến lên phía trước, dù có hơi vòng vèo nhưng cũng đã đi được khá xa, có hơn 2km.
…
“Chúng ta có lẽ cũng nên tiếp tục đi đường thôi, còn cách vị trí tập kết còn rất xa. Tất nhiên cũng phải chú ý an toàn, đã có 14 người hy sinh rồi.”
Bây giờ nói là nhiệm vụ nhưng thật ra trong lòng mọi người đâu đó cũng sẽ nghĩ rằng đây là một cuộc thi. Tốt nhất vẫn là đảm bảo bản thân và đồng đội, còn lại thì sao phải quan tâm chứ? Thậm chí nếu những người khác vì vậy mà bị “m·ất m·ạng” thì có khi còn là điều tốt với tổ đội của mình.
[Số người sống sót: 386/400 (đọc tại Qidian-VP.com)
Gật đầu đáp lại câu hỏi của Vũ Văn Đạt, Nguyễn Tuệ cũng bắt đầu nghiêm túc cân nhắc tình hình trước mắt.
Là Vũ Văn Đạt lên tiếng, cậu ta có vẻ là một người khá tập trung vào những gì cần làm. Trông bình thường rất giản dị nhưng từ lúc xuất phát, có thể thấy rõ khuôn mặt nghiêm nghị hơn hẳn.
Trong khi nhóm ba người đi vừa hơn 1/6 con đường thì đã có người đến nơi. Thay ai cũng thấy không thể tin nổi đi.
“Những người đến trước đã lấy hết đi nhỉ? Không có ghi các yêu cầu khác, tức là nếu hỏng thì mặc vào cái khác cũng được.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nào, không thể để vừa mới đến đã thảm hại được.”
Những thứ trong có vẻ hữu dụng và có ích trong cuộc chiến sắp tới gần như đã bị lấy hết sạch luôn rồi. Lê Phong Thiên có một suy nghĩ, là có thể số lượng của những món đồ này sẽ rất ít. Đơn giản là làm thành phần thưởng cho những người đến đây sớm nhất.
“Để xem. Ba chiếc ba lô đựng đồ, chỉ có 5 gói lương khô quân dụng, 8 chai nước 500ml, ba chiếc đèn pin đề phòng có thể phải di chuyển trong bóng tối. Ít nhất may mắn là còn ba lô cho chúng ta, dù sao cũng sẽ chống được một lần bắn.”
Khi bấm vào điểm vàng thì trong đó nhảy lên [Trạm tiếp tế]. Có vẻ là sẽ có một số trạm tiếp tế trên con đường đi đến vị trí tập kết. Ít ra nhiệm vụ lần này cũng khá nhân tính đấy chứ.
Con đường phía trước còn rất xa, và với tình hình như vậy. Việc bị “bắn trúng m·ất m·ạng” hoặc mệt mỏi kiệt sức là điều có thể xảy ra. Có khi, đó cũng là lí do xuất hiện trạm tiếp tế này không chừng?
“Có lẽ vậy, chứ nếu như lúc đầu thì đã không làm trận địa lớn như vậy rồi.”
Có đôi khi, một chi tiết nho nhỏ chính là khoảng cách giữa người với người.
Nếu chú ý, sẽ thấy rõ trên đường, hay những bức tường, chiếc xe ngoài kia hiện đầy những vết sơn màu đỏ văng tung tóe khắp nơi. Nếu có xem qua một số sách hoặc chương trình thì sẽ nhận ra nó trong như những vết tích mà viên đ·ạ·n chứa sơn thường đươc dùng để tập luyện hoặc trong có khu trò chơi.
Không có ai ở đây cả. Lê Phong Thiên đi liếc qua từng kệ đồ suy nghĩ. Hắn đã mong là có một vài người khác nữa để xem tình hình các nhóm như thế nào cơ.
Khoảng cách xuất phát giữa các đội là tầm mấy phút đến mười mấy phút, nhưng bây giờ Lê Phong Thiên không hề thấy bóng dáng của những đội đi trước. Còn những nhóm khác phía sau thì vừa nãy hắn để ý thấy đã đi vào con đường khác chứ không phải con đường này.
“Cũng không thể coi thường, chúng ta còn chưa biết tiêu chí đánh giá của việc sống sót như thế nào? Lỡ chỉ dính phải một chút vết sơn cũng coi là “m·ất m·ạng” thì đáng tiếc lắm.”
Điều đầu tiên chú ý là thông tin và phương hướng. Lúc này có vẻ tổ đội bắt đầu tự chủ phân chia công việc của bản thân. Vũ Văn Đạt một mực chú ý bản đồ để tìm kiếm con đường tiến lên, Lê Phong Thiên thì quan sát hướng di chuyển cũng như động tĩnh của đám Robot.
“Thế nào. Chúng ta đến đó xem qua chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 4. Trạm tiếp tế
Vũ Văn Đạt trước tiên lấy lại tinh thần, lúc này cậu ta dường như có vẻ còn nghiêm túc hơn lúc trước rất nhiều.
Mấy người nhìn nhau rồi gật đầu bắt đầu hành động.
Trên đó có viết đầy những công cụ tốt như: S·ú·n·g lục, dao, gậy bóng chày, lưới quân dụng,.. thậm chí có cả bom khói!
“Cũng đừng bi quan, nhìn qua kia đi.”
Nghĩ đến còn phải chạy, phải di chuyển còn tránh né t·ruy s·át trong thời tiết này, Lê Phong Thiên cũng không khỏi âm thầm kêu khổ.
[Mũ giáp chống đ·ạ·n] thì tương tự nhưng lại chỉ có chống 1 lần duy nhất.
Mọi người đã đến tận đây tất nhiên đều có ý nghĩ và mong muốn của bản thân. Dù ít dù nhiều thì có vẻ mọi người đều đang quên mất rằng chỉ có 400 người, chỉ có 400 người được chọn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy mà hết sạch đồ hữu dụng rồi!”
Cả ba lấy lại hơi thở trong chốc lát rồi đi vào bên trong trạm tiếp tế. Đập vào mắt lúc này là từng hàng dài kệ đồ, trên đó là từng bảng hướng dẫn màu đỏ gây chú ý.
Sau khi tổng hợp thông tin từ hai người, Nguyễn Tuệ sẽ sắp xếp lại và dẫn mọi người hành động. Ba người nhẹ nhàng im lặng lách qua từng con phố, nấp sau những chiếc xe ven đường hoặc sau ngôi nhà nào đó.
“Suýt nữa thì phải nằm xuống luôn rồi.” Hắn cười đùa trong khi chống tay thở hồng hộc nói.
“Cũng có suy đoán qua, nhưng thật may đúng là không phải đ·ạ·n thật.”
Nguyễn Tuệ lớn tiếng gọi đồng đội qua xem. Lê Thiên Phong cũng Vũ Văn Đạt cũng giật mình chạy qua.
Rõ ràng nếu tình hình càng lúc càng tệ hơn cả lúc nãy thì việc trúng một hai viên đ·ạ·n là điều cực kì bình thường.
“Này lại đây xem đi, có hiển thị số người sống sót này!”
Đôi khi hắn vẫn luôn tự hỏi. Thế giới trở nên như thế này thực sự là bình thường sao?
Hắn bắt đầu đi quan sát từng bảng hướng dẫn sử dụng của từng kệ hàng, tất nhiên là chẳng còn đồ dùng nhưng lại có thể cung cấp một số thông tin có ích.
Lúc này Vũ Văn Đat, người luôn chú ý đến bản đồ thấy điểm vàng nhấp nháy xuất hiện. Cả ba cùng lúc dừng lại, nấp vào một bên hông của cửa hàng và bắt đầu xem.
Là 20 phút sau, cả ba đang bỏ chạy hết sức để cố gắng cắt đuôi những tên Robot thì đã đến trạm tiếp tế như mong muốn. Thực ra thì không như mong muốn cho lắm.
Những đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi đang chơi “trò trốn tìm” và “làm nhiệm vụ” điều đáng quan tâm nhất là: Bọn họ thấy đều là điều hiển nhiên!
[Áo giáp chống đ·ạ·n: Có thể chống được 3 lần bị đ·ạ·n bắn trúng, sau khi bị trúng 3 lần thì hết hiệu lực thành áo bình thường. (Ghi chú: chỉ chống được những nơi mà áo giáp bao hàm, trúng những vị trí khác vẫn tính như bình thường)]
Vũ Văn Đạt có hơi suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý, Lê Phong Thiên thì cũng chẳng phản đối làm gì. Thế là cả ba người nhanh chóng rời đi và hướng đến trạm tiếp tế kia.
“Có khả năng hay không, càng đi về phía trước càng khó khăn?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.