Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27. Hành động
Lại là một ngày đẹp trời, thật tiếc là lúc sáng không có bức ảnh Phạm Hinh Nhi trong làn sương mờ bên dòng suối như hôm qua. Nhìn khu trại chỉ còn một nửa người so với cảnh tấp nập hôm qua, Lê Phong Thiên cũng bắt đầu cảm thấy một số cảm xúc khó tả.
Nhanh chóng ăn nốt phần cá còn sót lại, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc để bắt đầu di chuyển. Vào rừng không phải là điều dễ dàng, quan trọng nhất vẫn là thức ăn và nước uống.
Khu vực hang động của 2-C là ở B7 nên di chuyển đến A5 quá thuận tiện, vì thế mọi người đã cắt cử một nhóm khác gồm 5 người đi đến kiểm tra thử xem. Nhưng kì lạ là mất nguyên buổi để tìm kiếm vẫn chẳng có thứ gì khác ngoài thông báo nhận điểm nhiệm vụ kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Trong khi chờ đợi thì chúng ta cũng nên chuẩn bị rời khỏi đây thôi.”
Nhưng mà chẳng ai ngờ được, cả nhóm lại rơi vào một quy tắc khác của nhiệm vụ lần này mà chẳng hề hay biết. Lúc đó là đến lượt Phạm Hinh Nhi đi đầu, bởi vì đã qua rất nhiều khu vực nên cũng ước lượng được khoảng cách nên nàng đã chú ý vòng tay khi chuẩn bị vào E2.
Khi quay về chỗ tập trung, nàng thấy Trần Hạo Nhiên đang hỗ trợ chỉ huy mọi người thu dọn đồ đạc, lần này bọn họ sẽ phải chia thành hai đội nhỏ để di chuyển. Mặc dù biết ít người như vậy có thể sẽ khiến độ nguy hiểm tăng cao nhưng cũng đỡ hơn là vướng phải rắc rối như hôm qua.
Sáng ngày thứ ba trên đảo hoang, mọi thứ dường như diễn ra rất nhanh. Hắn thì tranh thủ rửa mặt sáng sớm rồi tiếp tục luyện tay ném giáo của mình, cứ như vậy cho đến hết kì thi có khi hắn lại có thể tham gia Olympic bộ môn ném giáo được luôn ấy.
Và ngày hôm nay trên bảng kia hiện ba khu vực mới, lần này thì có thể khẳng định là mỗi ngày nó sẽ tăng lên thêm một khu vực, và khu vực được chọn là hoàn toàn ngẫu nhiên.
Chương 27. Hành động
Thật kì lạ. Đến tối nhóm hai mươi người 2-C tập trung lại và bàn bạc thì vẫn chưa thể lý giải được nên là đã cho qua, cứ tiếp tục thì dẫn sẽ hiểu được thôi.
Phạm Hinh Nhi mang một buồng chuối to lớn trở lại chỗ bọn cô cố gắng làm một nơi ở tạm thời. Cũng thật may mắn là xung quanh đây có thể bắt gặp rất nhiều loại cây ăn trái, tối qua còn có người tìm được những quả táo dại nữa cơ.
Có lẽ đã đến lúc Lê Phong Thiên nên hành động.
. . . (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lê Phong Thiên. Cậu nghĩ thế nào việc nhóm Phạm Hinh Nhi lại không quay trở về ngày hôm qua?”
Không ngoài kì vọng, đã đến E2 thành công và cô đã nhận được điểm nhiệm vụ. Nhưng mà khi cô vừa quay lại tính chia sẻ với mọi người thì cái thông báo đáng c·hết đó nhảy ra.
Nhưng thật không ngờ, cậu ta lại đâm lưng ngay lúc này.
Lý Thu Thủy đang đi phía sau hắn quay hỏi với giọng nhỏ lí nhí như kiến. Dù là đi tìm kiếm những người khác nhưng việc kiếm điểm nhiệm vụ ít nhất cũng nên có phân chia, vậy là Vương Đào cùng Tô Nhã đang đi sau cùng, còn những người khác chưa có điểm thì đi đầu tiên.
Ngay lúc này, ở một hang động phía bắc, một nhóm gồm năm người đang tập hợp lại để chải vuốt thông tin. Trưa nay, đội nằm vùng ở khu “Trạm thu mua” vừa truyền về tin tức cho bọn họ, lần này là ba khu vực khác nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này hắn biết là chẳng thể thay đổi được nữa, liếc nhìn khung xương cá không còn một mẩu thịt trong tay. Lê Phong Thiên chỉ còn biết cảm thán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chuyện nguyên mười người không ai trở lại thì hắn nghĩ là có thể đã gặp phải một quy tắc nào đó của nhiệm vụ mà thôi. Đơn giản là bọn họ chẳng biết cái gì về nhiệm vụ lần này cả, mọi thứ hoàn toàn dựa vào việc mò mẫm mà tìm hiểu nên là nếu gặp phải trường hợp chưa biết là điều hoàn toàn bình thường.
Hôm qua mọi người vẫn còn lương khô có thể đi thoải mái nhưng bọn họ hôm nay xuất phát thì sẽ gặp phải rắc rối nếu tình trạng không thể quay về lặp lại.
“Cá này… Thật không thơm!”
“Tớ nghĩ nhóm bọn họ sẽ ổn cả thôi. Có thể sau khi gặp lại bọn mình còn sẽ biết thêm những quy tắc khác trong nhiệm vụ để chuẩn bị cho tương lai nữa ấy.”
. . .
“Được rồi, nếu chưa ảnh hưởng gì nhiều thì mặc kệ nó đi. Điều quan trọng là nên thăm dò xuống phía nam. Không biết bọn 3-D đang làm cái quái gì mà thậm chí còn chưa có bóng hình nào lảng vảng ở trạm thu mua nữa” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đơn giản là vì như vậy mới sẽ tối đa hóa lợi ích, mà theo hắn nghĩ, Trần Hạo Nhiên sẽ là kiểu người quyết tâm làm như vậy. Vậy là bọn hắn sau đó mới thống nhất chia thành hai đội đi tìm kiếm theo hai hướng, một là sẽ như cũ từ B1 sang C1 cho, hai là sẽ đi lên B2 rồi mới tiếp tục tìm kiếm.
Hoàng Kiên Cương với giọng nói có phần mỏi mệt lên tiếng đầu tiên. Tất nhiên là mọi người gật đầu ngay tức khắc, không cần là vì nhiệm vụ thì bọn hắn vẫn sẽ đi tìm những đồng bạn kia, dù sao bọn hắn vẫn là con người.
Đây đã là ngày thứ ba bọn họ bị vứt bỏ tại hòn đảo hoang đầy rắc rối này. Lương khô mang theo đã hoàn toàn cạn kiệt, lượng nước thì không còn giọt nào. Bây giờ đây, đám người bọn họ đang đầy lo sợ cho tương lai sắp tới.
Dù là trong tay mọi người đang có rất nhiều hoa quả thức ăn nhưng chẳng ai thấy vui mừng cả, đúng hơn là vì không thể làm gì hơn nên mới có thời gian đi hái lượm.
“Hình như là tăng dần theo số ngày ở trên đảo.”
Lần này là để tìm kiếm những người khác nên bọn hắn quyết định sẽ di chuyển một cách nhanh chóng hơn, cũng đã hẹn là dù có tìm được hay không thì bắt buộc sau 1h chiều sẽ phải cấp tốc quay lại trại.
Đang gặm chiếc đuôi cá được Hoàng Kiên Cường nướng vàng giòn ngon lành thì bị nhắc đến khiến hắn trố mắt nhìn lên. Ba người vừa lên tiếng chính là ba cô nàng cùng hắn chế tạo chiếc lồng nguyên thủy thu hoạch tràn đầy kia.
. . .
“Tớ cũng vậy.”
Lê Phong Thiên nhẹ giọng an ủi cô nàng nhút nhát sau lưng, những lúc thế này thì việc giữ cảm xúc của đồng đội bình tĩnh vẫn là ưu tiên hàng đầu. Đây đã là ngày thứ ba bọn họ phải ở trên đảo hoang nhưng thực ra chỉ mới qua 1/10 chặng đường mà thôi, còn quá lâu mới hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Lần này hắn cũng thật bất ngờ, chẳng lẽ bọn họ tính gia nhập dàn har... Bỏ qua, chắc là tính ăn hàng lại nổi lên thôi, ngoại trừ việc tiếp xúc nhiều nhất ra thì chắc cũng là vì đi theo Lê Phong Thiên sẽ không lo về chuyện thức ăn?
Bởi vì lúc trên du thuyền 2-C bọn hắn được cung cấp thông tin là “Trạm thu mua” sẽ là nơi duy nhất cung cấp thông tin và quy tắc cho nhiệm vụ khi ở trên đảo, nên dù có vất vả đến đâu bọn hắn ngay ngày đầu tiên đã cố gắng đến được đó.
Con đường di chuyển lên B2 và C2 có vẻ khó khăn hơn hắn tưởng tượng, xung quanh một bên là khu rừng dốc đứng, bên còn lại thì là vách thác cao dần. Đã qua một giờ đồng hồ đi đường, năm người bọn hắn vẫn đang cố gắng lách qua những lùm cây rậm rạp thái quá ven đường.
“Vậy cũng được. Vương Đào cậu cũng tham gia vào nhóm của Lê Phong Thiên nhé. Những người còn lại thì đi với tớ. Chúng ta nên nhanh chóng di chuyển thôi.”
“Lát nữa chúng ta nên chia ra hành động. Dù biết là khá nguy hiểm nhưng chia ra đi tìm ở hai hướng sẽ có hiệu quả hơn.”
Mà đó tất nhiên là trường hợp tốt nhất, có thể có những thứ khác xấu hơn có thể xảy ra. Điều mà hắn cân nhắc là nếu có người bị loại thì không biết có được thông báo hay không, chứ nếu vẫn im lặng như cách nhận điểm nhiệm vụ thì quá khó để xác định.
Nhưng mà cứ mơ hồ như vậy cũng không ổn, nếu lần sau lại tiếp tục những chuyện biến mất như thế này xảy ra thì cơ hội thắng sẽ càng lúc càng nhỏ đi mà thôi.
“Tớ nữa!”
Mà cũng phải thôi, đối với khu vực gần nguồn nước thì cây cối sẽ mọc tốt hơn, ít nhất còn may mắn là sẽ không gặp những ngọn cây cao lớn với phía dưới là những tầng cây đan chéo lẫn nhau, như vậy là hết đường bước tiếp luôn. Bọn hắn muốn hạn chế việc đi vòng nhất có thể, duy trì một con đường thẳng tắp sẽ giúp bản thân đỡ bị lạc trong khu rừng bạt ngàn này.
7h sáng, những gương mặt thẫn thờ đang ngồi bên đống lửa và thả trôi suy nghĩ của bản thân. Nhìn qua quầng thâm dưới mắt có thể thấy đêm qua bọn họ không được ngủ ngon cho lắm, Lê Phong Thiên cho rằng lý do là Vương Đào ngáy quá to.
“Cái kia… Tớ muốn cùng nhóm với Phong Thiên.”
Dù sao thì lúc đó đã quá khuya nên bọn hắn không thử đi thăm dò F7 mà chờ ngày mai mới đi thử xem. Ngày thứ hai từ sáng sớm bọn họ cử một nhóm đi đến F7 nhưng mà trên bảng đã thay đổi, lần này là hai khu vực và F7 đó đã biến mất, thay thế bằng A5 và E2.
Trước tiên là cần phải xác nhận tuyến đường, nếu như hôm qua nhóm Trần Hạo Nhiên xuất phát thì những người đó sẽ đi thẳng một mạch theo hàng ngang số 1. Lúc này Lê Phong Thiên góp ý là có khả năng khi quay trở lại nhóm vào rừng sẽ quấn sang hàng số 2 để quay ngược về khu trại cũng không chừng.
Nhưng mà vào khu rừng thì ai biết chuyện gì có thể xảy ra cơ chứ, hắn còn chẳng thể đảm bảo bản thân sẽ ổn nữa là lo cho người khác. Tất nhiên là không thể từ chối một cách thẳng nam như vậy được, hắn liếc mắt cầu cứu Hoàng Kiên Cường.
Mọi thứ là vì chiều hôm qua, bọn họ tính toán rằng mỗi khu vực sẽ là một ô vuông có cạnh tầm 1000m, nên sau khi thống nhất đã nghĩ rằng sẽ đi một vòng vào sâu hơn rồi mới trở lại. Như vậy thì vừa kiếm thêm được điểm nhiệm vụ trên đường về, và cũng có thể tìm kiếm thêm thông tin, mở rộng bản đồ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.