Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28. Kẻ địch đột ngột xuất hiện
Là một chàng trai khác trong nhóm mang vật tư lên tiếng. Đúng thật là nhìn những khẩu s·ú·n·g được trưng bày sáng loáng ở đó khiến cho đám con trai bọn họ cực kì nóng lòng muốn thử. Tính ra ở nhiệm vụ đánh giá đầu tiên kia cũng có s·ú·n·g ở “Trạm tiếp tế” nhưng khi bọn họ đã đến chậm và chỉ còn cái nịt.
“Tớ nghĩ là nhóm của Trần Hạo Nhiên. Và có vẻ là họ đã đi về hướng trại theo hàng số 1 nên có khi họ đã gặp được Hoàng Kiên Cường rồi.”
Đã là giữa trưa và bọn hắn thậm chí đã đến khu vực D2, ngay lúc này là Vương Đào đang dẫn đường tiếp tục di chuyển sang E2. Nhóm Lê Phong Thiên không có ý định dừng lại giữa đường trừ khi có chuyện gì đó xảy ra, mọi người thống nhất là khát thì uống, đói thì ăn nhưng hãy cứ tiếp tục di chuyển.
Tất nhiên muốn đạt được nó thì phải trải qua cuộc đấu tranh khốc liệt và nhiệm vụ lần này mới chỉ là bước đầu tiên của cuộc tranh đấu đó.
“Cũng đúng, c·hiến t·ranh gì mà từ đó đến giờ còn chẳng thấy nổi một bóng hình của đám bọn họ. Hay là vì chẳng biết gì cả nên tự khiến mình bị loại hết cả rồi.”
Lê Phong Thiên đang đi cuối cùng cố ý nhắc nhở mọi người. Nếu như không có gì thay đổi thì có thể tự nhẩm tính ra được khoảng cách giữa các khu vực, vậy có nghĩa là: Bọn hắn hiện tại nên ở E2 rồi!
“Không đùa chứ! Vậy mà gặp kẻ địch thật rồi!”
Mà hẳn là không phải việc cậu ta sẽ che dấu việc nhận điểm thưởng như ngày đầu tiên, trò đó bây giờ chẳng thể làm ra được đâu. Nên là sẽ chỉ còn có một lý do, đó chính là đã có người chiếm lĩnh khu vực này rồi.
Có vẻ là môi trường cùng với hoàn cảnh hiện tại đã kích hoạt những thứ tiềm ẩn bên trong cô nàng. Cùng với đó là sự khao khát tất yếu của con người, bọn họ cảm giác rất lâu nhưng thực ra chỉ mới vài ngày trước thôi, những [Người được chọn] được cho biết về một góc bí ẩn của vũ trụ này và thứ mà bọn hắn rất hướng tới.
“Đúng vậy nhỉ, rõ ràng đã tới khu vực E2 nhưng mà vòng tay của tớ không có thông báo nào cả.”
Thậm chí đối với những người Rank C bọn hắn cũng chỉ được cung cấp một lượng thông tin cơ bản mà thôi, bọn hắn vẫn còn rất nhiều điều chưa hiểu rõ lắm nên vẫn là làm việc cẩn thận một chút thì hơn.
“Mọi người nhìn thử vòng tay xem có thông báo gì không?”
Vốn là bọn hắn sẽ quay vòng sang hướng D3 rồi cứ vậy đi vòng về trại. Nhưng là mọi thứ không dễ đi theo kế hoạch như vậy.
Sau đó Tô Nhã đột nhiên hơi cúi thấp người đi nhanh đến chỗ bọn họ và kéo mọi người tập trung lại. Dù khó hiểu nhưng đám người Lê Phong Thiên cũng thấy có vẻ là vấn đề nghiêm trọng nên đã thận trọng làm theo.
Khu vực E3 dường như bắt đầu có nhiều những nơi có tầng cây cao lớn và ở tầng dưới bắt đầu thoáng đãng hơn. Nếu như dựa theo kết cấu sinh thái này thì có thể là dần về phía bắc sẽ là những đồi núi và vách đá, nước của dòng thác cũng có thể là bắt nguồn từ đó mà ra.
“Chúng ta mua được s·ú·n·g rồi thì sẽ chơi trò mèo bắt chuột với đám 3-D gà què đó.”
“Chúng ta có nhiệm vụ mới đến đây, tớ không nghĩ là cứ dựng lều bắt cá thì cuối cùng sẽ dành thắng lợi được.”
Tất nhiên là bọn họ vẫn chẳng thể tưởng tượng ra cảnh bọn họ thua cuộc được. Mọi thứ hiện tại đang hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ kèm theo biểu hiện bạc nhược của đối thủ.
Sau khi thống nhất đi tìm hiểu, bọn hắn đã nhanh chóng đi lên hàng số 3. Dù chưa đi hết khu vực phía đông nên không biết giới hạn là số mấy nhưng nhìn qua có vẻ như những khu vực được đánh dấu giống như một bàn cờ vua vậy.
Lê Phong Thiên nhanh chóng phân tích cho mọi người. Trước mắt thì có vẻ như vậy là hợp lý nhất rồi nên bây giờ bọn hắn phải cân nhắc hướng đi tiếp theo của bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất nhiên là vì phải tìm kiếm những người khác nữa nên là trong khi băng qua khu rừng rậm rạp này, hắn cũng phải chú ý xung quanh xem có dấu hiệu nào của con người không.
Theo kế hoạch, bọn hắn luôn sẽ đi đến “trạm thu mua” rồi từ đó chia ra nhiều hướng và hoàn thành những nhiệm vụ được giao. Hôm nay là ngày thứ ba mà 2-C bọn họ đã phải ở lại trên hòn đảo hoang này và bọn họ gần như đã bắt đầu quen thuộc với nó.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Vương Đào cũng dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay của bản thân, trông cậu ta có vẻ khá bối rối.
“Cứ bình tĩnh đi. Chúng ta sẽ xé nát bọn 3-D nhanh thôi.”
“Được, tớ đồng ý. Ít nhất thì hãy mở rộng bản đồ mà bọn mình có thể tìm hiểu lên một chút để chuẩn bị kĩ cho tương lai nào.”
“Hơn 12h, chúng ta đã đi được rất lâu rồi nhỉ?”
“Chúng ta sẽ mua s·ú·n·g sớm thôi nhỉ?”
Nếu đặt mọi người vào tình huống như thế này thì sẽ như thế nào? Lê Phong Thiên biểu thị là, cũng chẳng thể biết nữa.
Sau khi nấp vào sau một lùm cây trông có vẻ um tùm hơn những nơi khác thì Tô Nhã mới thở dài một hơi.
“A!!!!”
Không ngờ người đề xuất lại là cô nàng nhút nhát Lý Thu Thủy, hắn còn nghĩ nếu muốn thuyết phục mọi người đi tiếp thì người có khả năng phản đối nhất là cô nàng nữa chứ. Lần này cả bốn người cũng đều nhìn về phía nàng, ở chung cũng mấy ngày rồi nên ai cũng có thể thấy sự nhát gan của cô nàng, ngay cả cầm một con cá sống còn sợ hãi nữa là.
Lý Thu Thủy cũng chú ý đến ánh mắt của mọi người, tất nhiên là nàng hiểu bọn họ đang nghĩ gì. Trước đây có lẽ nàng sẽ quay đầu lảng tránh những ánh mắt đó nhưng bây giờ dường như nàng bắt đầu có thêm một chút dũng khí để đi đối mặt với nó.
“Điểm nhiệm vụ nghe nói vẫn đang được thu thập một cách nhanh chóng, sẽ mua sớm mà thôi. Nhưng mà trước hết thì phải tìm ra bọn chuột nhắt 3-D kia đã.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay lúc này có vẻ những đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi non nớt này bắt đầu những bước đầu tiên của sự trưởng thành. Chẳng ai biết đây là điều tốt hay xấu nữa, nhưng có vẻ đây là những gì mà những [Người ngoài hành tinh] kia mong đợi, bọn họ đã đúng khi tạo nên hệ thống đấu tranh này.
Bây giờ là giữa trưa và bọn hắn đã cùng Hoàng Kiên Cường ước định là 1h chiều đồng hồ vang lên thì dù đang ở đâu cũng phải quay ngược trở về. Nếu là muốn an toàn thì có thể quay ngược lại hoặc đi xuống phía bờ biển tức là hàng số 1 để trở lại.
Lý Thanh Thanh nhanh chóng nhận ra điểm khác lạ đó, nghe tiếng nói của cô nàng, cả đội cũng cùng lúc dừng lại. Lúc này, người đi đầu tất nhiên có quyền lên tiếng nhất nên là bốn người còn lại đều nhìn về phía Vương Đào.
Nghĩ đến việc hôm qua nhóm người bọn họ không trở về, thì có khả năng là đã gặp quy tắc “Không trở về được” sau đó là bị vây ở đâu đó quanh đây. Nếu như vậy thì có khả năng sau khi có quyền di chuyển trở lại bọn họ sẽ quay lại con đường ở hàng số 1 để nhanh chóng về trại.
Tô Nhã cũng đã nhận ra điểm này, hơn nữa cô nàng cũng cân nhắc cả việc có thể là đối thủ. Đúng là với tình hình này không thể chắc chắn được là có phải xâm nhập vào khu vực của đối thủ hay không.
Điều này cũng có thể xảy ra. Nếu như những người thuộc Rank D sẽ nhận được rất ít thông tin ngay từ khi bắt đầu như những gì người hướng dẫn nói thì việc lỡ chân để bị loại là điều hiển nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy hẳn là có người đã đến đây vào hôm nay. Là team địch 2-C hay nhóm người Trần Hạo Nhiên đây?”
Vậy là cả năm người thống nhất dừng lại nghỉ ngơi và khi đến 1h chiều sẽ bắt đầu di chuyển. Lần này mục tiêu của bọn họ là đi sâu vào trung tâm khu rừng xem rốt cuộc hòn đảo hoang này còn có những bí ẩn gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
. . .
Những người còn lại có vẻ không chú ý đến điều đó thì phải, di chuyển trong rừng đúng là dễ khiến con người ta mất phương hướng cùng với việc cân đo khoảng cách trở nên khó khăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
. . .
Đầu giờ chiều, cho dù là việc mưa sẽ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ nhưng những lúc như thế này hắn chỉ ước có một trận mưa cho sảng khoái.
Cái nóng trong khu rừng ẩm thấp này khó chịu hơn rất nhiều so với khu suối mà bọn hắn cắm trại. Tia nắng dù chỉ chen được một phần qua từng vạt cây dày đặc nhưng nhiệt độ vẫn có thể truyền xuống một cách dễ dàng, đó cũng là lúc mà cái nóng hầm hập đánh thẳng vào người qua lớp vải đang dần thấm đẫm mồ hôi kia.
Giọng nói đầy hào hứng vang lên giữa khu rừng hoang sơ tĩnh mịch này. Đó là một nhóm người đang mang theo từng bao vật tư di chuyển, Nếu nhìn vào lượng lớn đồ ăn cùng đồ dùng sinh hoạt kia thì sẽ thấy bọn họ đang giàu có thế nào.
Trong khi bọn hắn đang tìm tòi con đường trở lại thì lúc này Tô Nhã bỗng nhiên hét lên một tiếng, sau đó cô lại giật mình mà bịt miệng lại bằng cả hai tay. Bốn người còn lại khó hiểu nhìn về phía cô nàng thì chỉ thấy cô nàng đưa ngón trỏ lên giữa miệng và ra hiệu mọi người không nên nói chuyện.
Nhưng để mà nói thì Lê Phong Thiên có vẻ nghiêng về trường hợp là nhóm người Phạm Hinh Nhi đã ở đây thì hợp lý hơn một chút. Cơ mà cũng khá khó hiểu là tại sao lại ở E2 mà lại không thấy xuất hiện ở D2.
“Tớ biết bản thân còn rất yếu kém nhưng mà tớ vẫn muốn thắng, vẫn muốn được trở nên tốt hơn, được lên những bậc cao hơn!”
Để mà nói thì lúc đầu còn có chút lo lắng khi trong nhiệm vụ huấn luyện ghi “c·hiến t·ranh toàn diện” nhưng giờ đây bọn hắn đã thả lỏng hơn rất nhiều. Chỉ vì một điều đơn giản:
Lý Thanh Thanh là người đầu tiên ủng hộ, cô nàng vẫn rất thẳng thắng và nhiệt tình, thêm vào đó là sau khi nghe Lý Thu Thủy nói thì hình như cô cũng bắt đầu nghiêm túc hơn. Tất nhiên đến lúc này thì chẳng có gì phải phản đối cả, những người còn lại cũng đều gật đầu.
Mọi người lúc này mới ngạc nhiên, sau đó cũng nhanh chóng mở vòng tay của bản thân. Lần này dường như không phải chỉ một người nhận được thông báo mà dường như là cả năm người bọn họ. Lúc này, mọi người sau khi xem xong đều ngẩn đầu lên, từng đôi mắt nhìn lấy nhau, hơi thở bắt đầu gấp gáp hơn.
Nhưng mà như vậy thì nguyên một buổi đi đường đều sẽ là tốn công vô ích. Với cả hiện tại Lê Phong Thiên thực sự mong muốn đi tìm thêm một chút thông tin, cả về nhiệm vụ lẫn những đối thủ kia.
“Hay là chúng ta tiếp tục đi thăm dò đi, bây giờ quay lại thì có chút đáng tiếc.”
“A, đã lâu như vậy rồi? Vậy chúng ta cũng nên đến E2 rồi chứ nhỉ?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.