Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30. Chiến tranh chuẩn bị nổ ra
Hiện tại hắn vẫn chẳng thể hiểu nổi điều gì khiến cho Vương Đào hành động một cách kì lạ như vậy. Nhìn tình hình bây giờ thì một là cậu ta cố ý chạy như vậy để chiếm điểm nhiệm vụ cho riêng mình, hai là có một lý do nào đó khác có thể khiến cậu ta liều mình mạo hiểm.
“Nên nhớ rằng đây mới chỉ là nhiệm vụ huấn luyện đầu tiên mà thôi. Chúng ta kiếm được càng nhiều, về sau lại càng dễ đi lên những bậc Rank cao hơn.”
“Bây giờ chúng ta đã hoàn toàn nắm trong tay khu vực xung quanh trạm thu mua nên bây giờ chỉ cần vây quanh lại bên kia là được.”
Nói xong Lê Phong Thiên tự mình đi đến và đỡ Vương Đào đang đau khổ kia dậy. Thật may mắn là bộ dày của bộ áo quần thể d·ụ·c này vượt khỏi sự tưởng tượng của mọi người. Không hề có vết rách nào nên chắc cậu ta sẽ chỉ bị đập sưng bầm tím chút thôi.
Như đã nói, khu rừng này không hề dễ dàng cho việc di chuyển chút nào, bởi vì nó có quá nhiều tầng và cây cối ở tầng thấp thì thường sinh trưởng đan chéo lẫn nhau.
Nếu là lý do thứ nhất thì Lê Phong Thiên chỉ có thể nói là ngu hết thuốc chữa. Nhưng mà nghĩ lại về những biểu hiện kì lạ ngay ngày đầu tiên cùng với việc những người ở đây ít nhất thì IQ cũng phải được đảm bảo thì hắn nghiêng về lý do thứ hai hơn.
Với chất giọng lạnh tanh đó, cô nàng nở một nụ cười gượng gạo và bắt đầu kể ra những chi tiết to nhỏ trong những ngày vừa qua.
Có thể nói, ngay lúc này không chỉ ở đảo hoang số 7 này mà còn là những hòn đảo hoang khác đang diễn ra nhiệm vụ lần này, một sự thay đổi dần dần xâm chiếm toàn bộ những người tham gia cuộc chiến.
Cuộc chiến này, mới chỉ bắt đầu mà thôi!
Ngay lúc này ở F6, toàn bộ tất cả những người thuộc 2-C đều tụ tập về căn cứ tạm thời của bọn họ vừa mới được dựng lên này. Đây là nơi mà những người có nhiệm vụ theo dõi “Trạm thu mua” ẩn nấp, sau đó mọi người quyết định sẽ làm thành một căn cứ mới cho gần hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỏ qua, bây giờ về trại hội họp với nhóm người Hoàng Kiên Cường rồi bàn bạc sau, qua lần này bọn hắn có lẽ sẽ có thêm nhiều thông tin có ích hơn cho cuộc chiến sắp tới. Bây giờ thứ mà Lê Phong Thiên phải mất công đi suy nghĩ hơn là tên đáng c·hết đang cắm đầu chạy phía trước kia kìa.
Dùng chiếc bút chì, cô ta khoanh tròn lại khu vực mà bọn họ chuẩn bị nhắm đến. Cuối cùng cũng đã đến phần quan trọng nhất trong nhiệm vụ lần này.
Trong lúc não Lê Phong Thiên đang phiêu dạt theo những suy nghĩ rắc rối của bản thân thì phía trước hét lên một tiếng thất thanh, kèm sau đó là tiếng v·a c·hạm trầm đục. Thật may, đó không phải là giọng của con gái!
“Nếu như những gì mọi người kể lại là đúng thì hướng mà bọn họ chạy trốn sẽ là khu vực A, B hàng số 2 hoặc 3.”
Lý Thanh Thanh dường như có chút tức giận, thoáng liếc Vương Đào một mắt rồi mới gật đầu đi trước mở đường. Tô Nhã thì vẫn lạnh lùng im lặng như vậy mà đi theo sau, còn cô nàng nhút nhát Lý Thu Thủy thì suốt nãy giờ chẳng rời xa Lê Phong Thiên quá 5m. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Chẹp, chỉ là những tên Rank D đầy kém cỏi chuẩn bị rớt xuống Rank F tầm thường kia mà thôi.]
Chờ cho Lương Thế Vinh ổn định lại một chút, cô ta nhẹ nhàng vỗ tay một cái để thu hút sự chú ý của mọi người tập trung vào. Sau đó từ chiếc ba lô, cô lấy ra một tấm bản đồ vẽ tay mà mấy ngày nay bọn họ cố gắng thu thập thông tin rồi vẽ lại.
Lê Phong Thiên chạy đến và nhìn gốc rễ cây mọc nhôi lên trên mặt đất ẩn sau lùm cây thì đã hiểu chuyện gì xảy ra. Cái này dù chỉ là đi bộ cũng rất dễ vấp phải chứ nói gì việc đang cắm đầu chạy thật nhanh.
Mọi người cũng vì vậy mà giật mình nhìn lại về phía cô, ngay cả Lương Thế Vinh bình thường ngang tàng cũng rùng mình một cái. Có thể nói, bây giờ cô ta mới bắt đầu để lộ bản chất thật của mình và nó khiến mọi người sởn cả da gà.
“Đừng nhìn tớ như vậy. Tất cả đều là vì chiến thắng của tất cả chúng ta mà thôi.”
Một số người thì bắt đầu nở rộ những tài năng của bản thân, một số khác thì bộc lộ những thứ được ẩn giấu đi trong môi trường bình thường ngoài kia. Khi mà những [Người được chọn] bắt đầu bước chân vào đây thì bọn họ cũng bước vào nơi mà những gì sâu kín nhất bên trong từng người được kích phát ra.
. . .
Ở đây, tất cả những gì cần làm đó chính là phát huy toàn bộ năng lực của bản thân để đạt được những gì mà mình mong muốn.
Lúc này, cô ta từ một người thư ký tận tâm đột nhiên chuyển biến, ánh mắt trở nên sắc bén mà liếc qua những người ở đây, giọng nói bắt đầu lạnh dần. Cảm giác khí tràng của cô bắt đầu chuyển dần từ thư thái sang u ám chỉ trong giây lát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không hiểu sao bây giờ hắn lại cảm nhận được hương vị của mùa thu mà hắn yêu thích kia. Trong khi lướt qua những làn cây dày đặc, những cơn gió cũng không biết từ đâu cuốn đến chen qua những cành cây mà thổi lướt qua đầu tóc rồi bời đã ướt đâm mồ hôi.
Nhưng mà nghĩ về những thứ sắp xảy ra, Lê Phong Thiên chỉ biết thở dài.
Ở đây, sự trưởng thành là điều tất yếu và không bao giờ là đủ cả, bởi vì phải phát triển thực lực mới có thể là người trên người.
“Với cả nhìn phương hướng bọn chúng trốn đi cũng sẽ đoán được một phần vị trí của bọn chuột nhắt 3-D rồi.”
“Ầm…” Lại một chiếc thớt bị chia đôi cùng với củ cà rốt. Mọi người hoàn toàn lặng im trước giọng hét vang vọng khắp cả cánh rừng kia, bây giờ có muốn đứng ra nói vài câu thì cũng sẽ bị chịu đòn mà thôi.
“Được rồi. Dù sao cũng là do chúng ta chưa quen khu vực rừng rập rạp như vậy, làm quen dần sẽ tốt cả thôi.”
“Bây giờ điều quan trọng nhất là phải có một chiến lược hoàn hảo để có thể tiêu diệt toàn bộ đám chuột 3-D kia.”
“Có như vậy cũng bị mất dấu được. Ngu xuẩn!”
Cốt lõi cho sự tự tin đó là bọn họ biết rằng bản thân có những lợi thế vượt trội hơn hẳn so với những người thuộc 3-D. Thậm chí, nếu xét về Rank và mức đánh giá kia thì bọn hắn hoàn toàn có quyền coi thường đối thủ của mình.
“Tớ không muốn chiến thắng đơn thuần, mà phải chiến thắng trong khi nghiền ép hết toàn bộ lợi ích lấy được từ nơi này.”
Lấy lại tinh thần, hắn nhanh chóng chạy đến, dù hiện tại đã cắt đuôi được nhưng có thể đám người 2-C sẽ lần mò tìm được nên phải tiếp tục di chuyển về căn cứ. Sau khi bắt kịp phía trước thì hắn mới hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Mặc kệ cậu ta lúc được nâng lên lại hét lên một tiếng đau đơn, hắn cứ vậy khoách tay vòng qua vai và đỡ cậu ta tiếp tục di chuyển. Mà lần này lại khiến Lê Phong Thiên càng cảm thấy Vương Đào đang ẩn giấu thứ gì đó, cậu ta dù đang đau như vậy mà vẫn cắn răng theo nhịp hắn và bước đi thật nhanh.
Cả bọn nhanh chóng rời khỏi nơi này và hướng về khu trại. Bây giờ đúng là chỉ có chạy về nơi mà bọn hắn vừa coi là nhà kia mới có thể cảm thấy an toàn được.
Chỉ mới lúc đầu giờ chiều, nhóm đi thăm dò phía nam cuối cùng cũng tìm được dấu vết của đám chuột nhắt 3-D sau mấy ngày vất vả. Nhưng bởi vì địa hình không mấy thuận tiện nên đã để mất dấu chỉ sau 2-3 giờ đuổi bắt.
“Các cậu mở đường đi trước đi. Chúng ta sẽ đến B3 nhanh thôi, lúc đó thì dọc theo dòng nước xuôi xuống là được.”
“A!!!!!”
Chắc phải cảm ơn bản thân là những ngày qua đã ngập lặn trong khu rừng quá đỗi rậm rạp này và quen thuộc hơn với chúng. Nhưng là dù có như vậy cũng không thể mất cảnh giác được, lần này rốt cuộc đã chạm trán nhau rồi, việc tìm đến sẽ chẳng còn bao xa nữa cả.
Quá trình truy đuổi cùng chạy trốn đã diễn ra hơn một giờ đồng hồ và dường như đã có một số dấu hiệu tốt cho bọn hắn. Có lẽ là do địa hình đầy khó chịu ở đây nên những người kia dù đã rất cố gắng bám theo nhưng dần dần Lê Phong Thiên bắt đầu không nghe rõ được tiến bước chân gấp rút kia nữa.
“Nhưng mà chúng ta cũng không thể khinh địch rồi hy sinh một cách vô ích được.”
Ai biết được, có khi vì ngu đến vậy nên cậu ta mới ở Rank D cũng nên.
Lê Phong Thiên phải chạy cuối cùng, cái này không ai ép buộc nhưng hắn phải ở sau cùng mới có thể yên tâm được. Trong một khu rừng với đầy thứ chưa biết này, hắn rất sợ việc đột nhiên người phía sau lưng mình gặp phải chuyện gì đó mà bản thân không kịp nhận ra được.
Chương 30. Chiến tranh chuẩn bị nổ ra
[Thứ đang nằm đau đớn trên mặt đất rốt cuộc là gì vậy?]
Chỉ thấy lúc này Vương Đào đang chật vật dưới đất và co rúm lại ôm lấy đầu gối mà rên rỉ. Ba cô gái thì nhìn về phía Lê Phong Thiên với ánh mắt đầy mê man và bất lực, như thể đang hỏi:
Hôm nay bọn họ đã bỏ mặc toàn bộ những thứ khác và huy động hoàn toàn lực lượng để t·ấn c·ông qua bên đó nhưng cuối cùng lại thất bại mà trở về. Để bây giờ, sau khi tập hợp lại bọn họ phải chịu một trận chửi té tát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay từ khi bắt đầu ở trên hòn đảo hoang này, 2-C bọn họ đã quyết định không chơi trò dây dưa dài dòng với đối thủ. Riêng việc phải sống trên này đến tận 30 ngày cũng là điều vượt sức chịu đựng rồi, nên là mọi người đã quyết định là đánh nhanh thắng nhanh.
Lúc này, cô nàng giống như trợ lý luôn luôn đi bên cạnh Lương Thế Vinh lên tiếng nói giúp cho mọi người. Cô đè lại cánh tay lực lưỡng đang gồng lên hết cỡ như muốn lên đài đánh nhau kia của cậu ta.
Thứ bọn họ chờ đợi lúc này chính là “Chiến tranh”.
Cuối cùng, qua thêm một đợt những cây dây leo chằng chịt kia, hắn đã có thể dám chắc đám người phía sau đã bị bỏ ra xa. Lúc này mới bình tĩnh thở dài ra một hơi, lúc đó thực sự hắn cũng đã rất ngạc nhiên khi gặp phải đối thủ một cách đột ngột như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc kệ những con người đang dùng ánh mắt sợ hãi cùng nghi hoặc nhìn về phía bản thân, cô ta chỉ nhẹ nhàng lấy một quyển sổ nhỏ ra, trên đó viết đầy những con số. Đây là bản kiểm kê chi tiết về điểm nhiệm vụ của toàn bộ 2-C, nó chi tiết đến nổi những ai kiếm điểm nhiệm vụ ở khu vực nào đều được viết hết lên đó cả.
Nên là bây giờ, sau khi có được thông tin về đối thủ, bọn họ phải dùng lợi thế tuyệt đối này nghiền ép đối thủ ngay khi những người đó không kịp thở dốc. Những người còn lại nghe cô ta trình bày thì đôi mắt cũng sáng lên, sự hưng phấn bắt đầu nổi lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.