Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31. Sập bẫy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31. Sập bẫy


Trong khi những con người ở đây còn đang cạch mặt lẫn nhau thì team địch đã rình rập chực chờ cắn đến ngay đây rồi. Hắn không biết nếu bây giờ nói ra việc đã gặp phải đối thủ thì sẽ như thế nào nữa…

“Bây giờ đầy đủ mọi người rồi, chúng ta bắt đầu nói kĩ càng hơn nhỉ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bọn tớ đã dính bẫy…”

“Về rồi. Nhóm Lê Phong Thiên về rồi!”

Đến cùng, điều gì đã khiến những đứa trẻ như bọn hắn phải ở trong hoàn cảnh như thế này vậy chứ?

Qua ít ngày trên đảo mà thôi, dường như mọi người đã bắt đầu tự động sắp xếp vị trí của bản thân hết rồi. Bên con trai thì Hoàng Kiên Cường đứng đầu cùng với Trần Hạo Nhiên, phía nữ thì hình như Phạm Hinh Nhi đang rất cố gắng giúp đỡ gắn kết mọi người với nhau.

Chỉ thấy ba cô nàng phía trước dường như lấy lại năng lượng giúp cho đôi chân nặng trĩu kia giờ đã có thể bước đi nhanh nhẹn hơn. Lê Phong Thiên cùng Vương Đào phía sau cũng cố gắng theo kịp tốc độ, bọn họ giờ cứ như thiêu thân đâm đầu vào lửa vậy.

Cậu ta có vẻ đã bỏ cuộc trong việc thử dàn xếp tâm trạng của mọi người và chuyển qua vấn đề về nhiệm vụ lần này. Mọi chuyện sẽ trở nên càng lúc càng tệ nếu tình trạng không gắn kết cứ tiếp diễn như vậy.

Những người còn lại của 3-D đều đã tập hợp ở đây cả rồi, mọi người tụ tập xung quanh đóng lửa trại và dường như đang chực chờ nhìn chằm chằm vào phía cánh rừng u ám kia. Ngay khi năm người Lê Phong Thiên xuất hiện, bọn họ đã reo hò hét lên.

Nhưng mà nghĩ đến việc quay trở lại thông báo cho những người kia về kẻ địch thì hắn lại thấy mệt mỏi.

“Chúng ta sẽ về được đến trại mà phải không…?”

Cơ mà cách nói đó là sao? Cái gì gọi là “Chút chuyện này đáng là gì” cơ chứ. Dường như cứ mỗi lần trải qua khó khăn là những người này lại càng thêm ảo tưởng về hắn thì phải. Hắn không hề toàn năng, hắn chẳng phải là chúa cứu thế hay gì, trong tình trạng này chính Lê Phong Thiên cũng bất lực mà thôi.

Tất nhiên thời điểm hiện tại không phải là để dành cho việc gục ngã, bản thân Hoàng Kiên Cường cũng rất mong muốn được chứng minh bản thân, được lên những mức Rank cao hơn.

Mọi người nghe cậu ta lên tiếng, lúc này mới bắt đầu tập trung trở lại. Từng đôi mắt mang đầy những câu hỏi đang đổ dồn hết về phía Hoàng Kiên Cường, người dù vẫn đang tỏ ra dũng cảm trong vai trò người lãnh đạo nhưng không ai biết trong thâm tâm cậu đang mệt mỏi như thế nào.

Cậu bạn Kiên Cường lắc đầu cười khổ trước ánh mắt của hắn, còn Phạm Hinh Nhi thì hình như có tâm sự gì đó, muốn nói nhưng lại chẳng thể nói nên lời. Cứ như vậy mọi thứ lại trở về sự im lặng c·h·ế·t chóc kia, điều đó thực sự rất khó chịu.

Lý Thu Thủy với giọng đầy run rẩy lên tiếng. Cô nàng cầm trên tay chiếc đèn pin và chỉ dám chĩa thẳng về phía trước và bước chậm từng bước để di chuyển. Ngay khi mặt trời tắt nắng, có lẽ âm thanh mà bọn hắn phải nghe thường xuyên nhất là tiếng hét luôn đột nhiên vang lên của cô nàng.

Lần này dường như cậu ta đã mạnh dạn hơn, hướng mắt về phía nhóm người Trần Hạo Nhiên và ra hiệu bên đó lên tiếng.

Vậy. Bây giờ thậm chí còn chưa biết cách ứng phó ra sao với kẻ địch thì ngay chính nội bộ bọn hắn lại xảy ra rắc rối nữa sao. Hắn thật sự đang dần cảm thấy bế tắc trong nhiệm vụ lần này, với cả vốn dĩ Lê Phong Thiên hắn không phải là người giỏi trong việc liên kết mối quan hệ như thế này.

Cuối cùng thì Hoàng Kiên Cường cũng phải nhận lấy gánh nặng thủ lĩnh của mình mà đứng lên.

Hoàng Kiên Cường tiến đến vỗ vai Lê Phong Thiên, hai người lúc này mới đối mắt lẫn nhau, dường như cậu ta có rất nhiều điều muốn nói với hắn thì phải. Phạm Hinh Nhi thì tiến đến với ba cô nàng đã không còn sợ hãi và chuyển sang thở phào nhẹ nhõm kia.

Cậu ta biết rõ hiện tại không phải là lúc bản thân trở nên gấp gáp, lộn xộn làm gì. Có vẻ Hoàng Kiên Cường là một người có nội tâm khá vững chắc.

Tô Nhã lúc này cũng không còn giữ vẻ lạnh băng của bản thân mà nhẹ nhàng an ủi đồng đội của mình, có lẽ là trong lúc này chính bản thân cô nàng cũng muốn dựa vào cùng nhau cho đỡ sợ hãi chăng.

Lần này thì Hoàng Kiên Cường ngồi cạnh hắn chứ không phải là ngồi cạnh Trần Hạo Nhiên như mọi khi, bên cạnh là nhóm mấy cô gái của Phạm Hinh Nhi. Bởi vì thực sự khó hiểu chuyện gì đang diễn ra nên Lê Phong Thiên đành phải hướng ánh mắt về hai người đó mà hỏi thăm.

Lý Thanh Thanh động viên theo, dù cũng đang co lại gần sát bên cô nàng nhút nhát Lý Thu Thủy, hai cô nàng gần như ôm nhau luôn rồi ấy.

Chương 31. Sập bẫy

Đó là ánh lửa lấp ló sau làn cây phía trước, dường như ngọn lửa lần này lớn hơn hẳn làm cho khu rừng u ám tối tăm này như được sáng bừng lên. Khi thấy được nguồn sáng tuyệt vời đó, cả năm người bọn họ liền nhanh chóng tăng tốc.

“Đừng lo lắng, chúng ta gần về đến rồi.”

Trời đang không mưa nhưng từng đợt gió mạnh đang bắt đầu ập đến theo từng đợt khiến cho khu rừng u ám phát lên từng hồi tiếng vọng ngột ngạt. Không trăng không sao, lúc này trời cũng đã tối hẳn nên nhóm người Lê Phong Thiên phải dùng đèn pin để tiếp tục di chuyển trong cánh rừng rậm rạp này.

Nhưng thứ cậu nhận lại chỉ là nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ bất lực của cô nàng.

“Có thể nói cho tớ rõ hơn về tình huống lúc mọi người bị kẹt lại trong rừng được không?”

“Bỏ qua việc nói quá về tớ đi. Chúng ta gần đến rồi, tớ đã nghe được tiếng thác nước cách đây không xa.”

Tập thể vừa xây dựng chẳng bao lâu này sẽ sụp đổ sớm mà thôi.

Đó cũng là lý do mà ngày đầu tiên đến đây dù có phần hơi do dự nhưng cậu ta vẫn quyết tâm đứng ra chỉ huy mọi người. Bỏ lại con người yếu đuối lúc trước, bây giờ Hoàng Kiên Cường phải cố gắng trưởng thành hơn, chứng minh thực lực nhiều hơn, khi đó cậu ta mới đạt được thứ mình muốn.

Có lẽ cũng bởi vì không khí tĩnh lặng cùng với màn đêm sâu thẳm này mà mọi người đều khá dè chừng khi di chuyển khiến cho con đường về lại khu trại càng dài hơi hơn. Tất nhiên là còn cả thứ vướng víu đang được hắn đỡ bên vai cùng di chuyển nữa, việc cà nhắc bước đi khiến cho chẳng thể nhanh hơn được.

Hắn cười khổ ra hiệu về phía ba cô nàng đang bước chậm từng bước cách hắn không quá ba mét kia. Bây giờ Lê Phong Thiên chỉ muốn nhanh chóng về lại khu trại và nghỉ ngơi thật tốt, ngày hôm nay cũng thật nhiều chuyện xảy ra.

Nhiệm vụ lần này, chuẩn bị bước sang giai đoạn khó khăn rồi đây.

“Chúng ta bỏ qua một bên những thứ khác đã nhé. Bây giờ nên tập trung vào những gì chúng ta biết về nhiệm vụ lần này đi.”

Những người còn lại cũng đều đã chú ý và tập hợp về phía này hết cả rồi, gần như tất cả đều mang trên mình sự mỏi mệt mà tiến đến ngồi xuống. Giống như ngày đầu tiên đến hòn đảo hoang, hai mươi người bọn họ lại một lần nữa có thể đầy đủ ngồi quanh nhau bên đóng lửa như thế này.

Cô nàng chỉ mới trưa nay thôi đã mạnh dạn tuyên chuyến với nhiệm vụ lần này giờ chạy đi đâu rồi?

Ít nhất thì với tình hình hiện tại như vậy sẽ rất tốt cho công cuộc đấu tranh không thể tránh khỏi sắp tới. Lê Phong Thiên khẽ liếc mắt qua Phạm Hinh Nhi một chút rồi mới thu tầm mắt lại và nhẹ nhõm nói chuyện với cậu bạn Kiên Cường.

Với Lê Phong Thiên thì nếu có thể hắn cũng chỉ cần tập trung với một số người là đủ rồi, nhưng tất nhiên là nhiệm vụ lần này sẽ khiến việc ảnh hưởng của tập thể nâng lên cao nhất. Nhìn qua thôi cũng đủ biết rằng sẽ có lợi thế lớn như thế nào nếu việc hoạt động theo nhóm được hoàn thành kĩ càng.

Hoàng Kiên Cường cũng biết sơ một chút qua lời kể của những người khác nên giờ cũng không biết nên làm cách nào để mọi người có thể thoải mái nói chuyện. Cậu ta hướng ánh mắt cầu cứu về phía Phạm Hinh Nhi, người cũng đã tham gia nhóm người vào rừng hai ngày qua.

. . .

“Chúng tớ về rồi đây. Cậu cũng nên tập hợp mọi người lại đi, nên ăn tối rồi, cùng với đó là cực nhiều thông tin cần xử lý.”

Người chạy đến đầu tiên là Hoàng Kiên Cường, theo sau đó là Phạm Hinh Nhi. Hai người hớt hải chạy đến đón bọn họ, gương mặt mỏi mệt kia cũng không giấu nổi sự vui mừng, có vẻ mọi người đã chờ đợi bọn hắn rất lâu.

“Trước tiên hãy nói về những gì xảy ra hai ngày nay đã. Đó là những thông tin quý giá mà chúng ta có thể nhận được cho đến hiện tại.”

Hoàng Kiên Cường gật đầu một cái rồi đỡ lấy Vương Đào người vẫn còn đau chân kia và đi về phía lửa trại. Vì có quá nhiều thứ cần hỏi nên tạm thời chưa thể hỏi, cậu ta cũng chẳng hỏi thăm lí do cho việc Vương Đào bị như vậy nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng mà đúng lúc này thì bầu không khí cũng trở nên khó xử, có vẻ là hai ngày nay nhóm đó đã xảy ra vài thứ không được ổn cho lắm. Nhưng mà cảm xúc cá nhân thì cũng không nên để ảnh hưởng vào đoàn đội lúc này chứ?

Ngay khi vọt ra khỏi cánh rừng rậm rạp, phía sau nó chính là khoảng không rộng rãi mà cả ngày nay hắn mơ ước được về thật sớm để nghỉ ngơi.

Lúc này ba cô nàng cũng đã đi chụm lại với nhau, ngay cả người bình tĩnh nhất là Tô Nhã cũng không thể không cẩn thận từng bước mở đường cho mọi người di chuyển. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lách tách…” Tiếng những cành cây khô bị ngọn lửa đốt cháy vang lên trong bầu không khí đột nhiên im lặng đến lạ thường này. Ngay lúc Lê Phong Thiên bước ra khỏi khu rừng và nhìn về phía trại, hắn đã cảm giác được thứ gì đó không đúng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây cũng đã là đêm thứ ba mà hắn ở trên hòn đảo hoang không biết nằm ở đâu trên trái đất này. Theo hướng di chuyển của du thuyền khi đến đây, có lẽ là nó nằm ở đâu đó khu vực vùng biển phía Đông xuất phát từ Tinh Không Thành, vì thế cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều bởi thời tiết ở đây.

Không khó để nhận ra mọi người đang ứng xử rất mất tự nhiên, thậm chí có một vài người còn chẳng thèm quan tâm người khác mà qua một bên ngồi ngắm bầu trời không có sao trăng kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cậu trở về rồi.”

Cũng may, Trần Hạo Nhiên rốt cuộc đã đứng ra phá vỡ sự bế tắc này

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31. Sập bẫy