Giữa trưa và bầu trời vẫn chẳng ban phát một chút tia nắng nào, thậm chí càng lúc càng u tối hơn nữa.
Sau khi choáng ngợp trước mức giá đắt đến mức vô lý của những món v·ũ k·hí đầy hấp dẫn kia, bọn hắn đành phải chuyển qua xem những thứ khác.
Nhưng dù có thấy thế nào đi chăng nữa thì những đồ được bày bán ở đây có mức giá hoàn toàn điên rồ. Ngay cả với một chai nước 500ml thông thường cũng được bán với giá 2k điểm cá nhân cùng với 2 điểm nhiệm vụ.
Thèm tiền đến muốn điên luôn rồi hay gì?
Nhưng mà, thời gian của bọn hắn sắp hết rồi. Trước khi hành động sáng nay, mọi người đã hứa phải tuân thủ hoàn toàn kế hoạch đã được bàn bạc từ trước.
Và trong kế hoạch lần này, bọn hắn đã định ra là chỉ cần tìm được những thông tin hữu ích, tức là trạm thu mua hoặc căn cứ của kẻ địch, thì sẽ ngay lập tức chuyển hướng để hội họp với tổ đội còn lại.
Tất nhiên là dù không có kế hoạch từ trước thì Lê Phong Thiên cũng không có ý định ở lại đây lâu đâu, với cả những món hàng này cũng không phải là thứ có thể mua ngay bây giờ.
Đó là còn chưa nói tới những người nãy giờ đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn kia.
Chỉ ít phút sau khi bọn hắn vào trạm thu mua này thì có hai người cũng đã đi vào nơi này và đối diện thẳng thắn với đám người Lê Phong Thiên. Trên đảo hoang đáng ghét này, người không phải đồng đội thì chỉ còn lại duy nhất một đáp án thôi đó là kẻ địch của bọn hắn, 2-C.
Một chàng trai lực lưỡng cao gần 1m8, làn da ngăm đen và cơ bắp cuồn cuộn kia càng làm cho cậu ta trông mạnh mẽ hơn. Người còn lại là một cô gái với dáng người cao dài mảnh khảnh, trông cô nàng liễu yếu đào tơ nhưng lại mang đến cảm giác đáng sợ hơn cả chàng trai đô vật kia nữa.
Hai người đó vừa tiến đến đã nhìn chằm chằm vào bọn hắn không rời mắt khiến cho mọi người có phần không được tự nhiên.
Ngay khi vào trạm thu mua, có bảng thông báo ghi sẵn ở đó rằng đây là nơi nghiêm cấm chiến đấu nên ít nhiều thì bọn hắn cũng đỡ lo sợ hơn.
Hai bên cứ vậy mắt đối mắt giằng co lẫn nhau, Lê Phong Thiên thấy có vẻ cậu con trai kia đang dần mất hết bình tĩnh rồi, nãy giờ cậu ta cứ tung nắm đấm vào không khí và đang lẩm bẩm gì đó với đồng đội bên cạnh.
Nhưng cô nàng bên cạnh mới khiến hắn e dè hơn, suốt từ khi chạm mặt đến giờ cô ta chỉ im lặng nhìn về phía bọn hắn không rời một mắt. Đối với hắn, những kẻ bình tĩnh đến đáng sợ mới chính là tên thợ săn núp ở cuối cùng chỉ chờ bóp cò khẩu súng của bản thân để săn mồi.
“Này mọi người, có một màn hình thông báo gì nè!”
Lý Thanh Thanh, người nãy giờ đã mất hứng thú với những món đồ đắt giá kia và đi loanh quanh dò xét gọi bọn hắn từ phía sau ngôi nhà.
Cả bọn nghe vậy thì nhanh chóng chạy lui phía sau. Khu vực phía sau trông có vẻ rộng rãi hơn phía trước nhiều, có lẽ là do không có quá nhiều kệ hàng nên không gian cũng lớn hơn.
Ở đây chỉ có những kệ trống không và bên cạnh là một biển thông báo đơn giản “Điểm thu nhận hàng hóa”. Bây giờ mới có thể lý giải được vì sao đây là trạm thu mua rồi, ở đây có thể mua cũng có thể bán các loại hàng hóa.
Lê Phong Thiên tò mò không biết ở đây sẽ thu mua lại hàng hóa như thế nào và đã đặt chiếc ba lô của mình lên kệ hàng nhưng lại chẳng có gì xảy ra cả.
Mà lúc này cũng chưa cần thiết phải để tâm điều này, thứ mà Lý Thanh Thanh gọi bọn hắn tới chính là màn hình đang được chiếu lên kia.
Trên đó chỉ có một dòng duy nhất hiển thị: A1, B3, G5, H8.
“Đây là kí hiệu cho những khu vực mà phải không. Tại sao những khu vực này lại được hiển thị lên ở đây?”
Lý Thu Thủy nãy giờ vẫn chỉ đang im lặng suốt cả chặng đường thì bây giờ mới mở miệng lên tiếng. Cô nàng cũng đã hỏi thay sự nghi hoặc của tất cả mọi người ở đây.
Sẽ không có chuyện những kí hiệu khu vực kia hiển thị một cách vô nghĩa được, bọn hắn sẽ chẳng bao giờ quên bản thân đang ở trong một nhiệm vụ huấn luyện đáng sợ đâu.
Nhưng nếu vậy thì bốn khu vực này rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?
Hằng trăm giả thuyết được Lê Phong Thiên đặt ra ngay lúc này. Nhưng cho dù thế nào thì chỉ dựa vào bốn điểm như thế thôi thì chẳng thể nào hiểu rõ ngay được, những khu vực này dường như cũng chẳng có quy luật nào cả.
Được rồi, cứ ghi nhớ lại tất cả những thông tin nhận được đi đã, cần phải tiếp tục thu thập thêm nhiều thông tin trong những ngày tới nữa thì mới có thể hoàn toàn hiểu rõ quy tắc của trò chơi được.
Liếc nhìn xung quanh, có vẻ tất cả những gì cần biết ở “Trạm thu mua” này đã rõ ràng hết cả rồi, nên đến lúc rời đi trước khi mọi chuyện tệ hơn.
Lúc này Tô Nhã nhận được tín hiệu của tên khốn khiến cô bực tức kia. Dù muốn cắn cho mấy phát nhưng cô vẫn phải theo kế hoạch mà hành động.
“Đến lúc chúng ta phải rời đi rồi. Chậm thêm chút nữa là không kịp mất.”
Nghe Tô Nhã nói vậy, mọi người cũng bắt đầu lấy lại tinh thần và kiểm tra lại vòng tay của bản thân. Cái hành động cùng lúc trong vô thức của tất cả này trông thật thú vị, nếu để ý kĩ còn thấy những bàn tay kia run run nữa cơ.
Đúng vậy, tất cả mọi thứ hiện tại vẫn đang theo kế hoạch, một kế hoạch rất mạo hiểm. Và cũng chính vì thế, nếu có một tia sơ sẩy nào thôi thì bọn hắn sẽ nhận về một trái đắng cho toàn bộ.
Không nhanh không chậm, tám người bọn hắn bắt đầu chuẩn bị lại tất cả những gì cần thiết để rời đi. Mà vốn dĩ thì bọn hắn cũng quyết định là tạm thời không mua thứ gì cả nên cũng chẳng có gì cần phải chú ý nhiều.
Khu “Trạm thu mua” này có hai cổng vào, một là cổng chính hướng về phía tây nơi mà lúc nãy bọn người Lê Phong Thiên tiến đến, còn lại là một cổng sau có phần nhỏ hơn hướng về phía đông của hòn đảo.
Tất nhiên là bọn hắn sẽ chẳng quên được kẻ địch của mình, những người thuộc 2-C vẫn đang ở ngoài kia rình rập nãy giờ.
Ít nhất có bảy tên đối thủ đang ở đó, và theo hắn nghĩ còn có rất nhiều nữa đang ẩn nấp trong khu rừng tăm tối kia. Với việc hai người khác đã bắt kịp bọn hắn và theo chân vào trạm thu mua để thăm dò thì có khả năng kẻ địch đã mua những bộ đàm dùng cho liên lạc.
Thật là giàu có!
Lúc nãy Lê Phong Thiên cũng đã chú ý đến bộ đàm đó, mỗi chiếc có giá tận 50k điểm cá nhân cùng 50 điểm nhiệm vụ. Cũng có nghĩa là ít nhất bên 2-C đã bỏ ra 100k điểm cá nhân cùng 100 điểm nhiệm vụ cho việc liên lạc, và thậm chí có thể còn hơn nữa.
Điều này cũng khiến hắn phải suy nghĩ thêm về sự chênh lệch của hai phe hiện tại. Rõ ràng là với những thông tin đã có ngay từ đầu, bên phía 2-C đã xuất phát từ rất sớm và thu về một lợi thế tuyệt đối cho phe bọn họ.
Trong khi đó những người thuộc 3-D thì vẫn đang chật vật với đủ thứ rắc rối mấy ngày qua. Không ngoa khi nói rằng, trận chiến lần này 3-D bọn hắn đã gần như thua cuộc ngay từ những giây phút đầu tiên.
“Đừng sợ. Hãy tin tưởng vào kế hoạch của chúng ta.”
Cuối cùng bọn hắn cũng rời khỏi trạm thu mua, và hướng bọn hắn chọn chính là cổng chính ở phía tây kia, nơi mà đám người 2-C đang phục kích ngay đó.
Trong cái nhìn chăm chú của hai người mà nãy giờ vẫn chẳng hề rời chân một bước nào của kẻ địch, nhóm tám người Lê Phong Thiên chạy thật nhanh vào khu rừng.
Tiếng tim đập mạnh trở lại, hơi thở dần dần gấp gáp hơn, mồ hôi trên trán không biết xuất hiện từ lúc nào và chảy dài xuống từng khuôn mặt non nớt đó. Bọn hắn biết rõ thứ đang chờ đợi phía trước là gì nhưng bọn hắn cũng biết đã không còn cách nào khác ngoài việc đối mặt trực tiếp.
Không hề xa chút nào, bên ngoài hàng rào của trạm thu mua đã là khu rừng bắt đầu rậm rạp kia rồi.
Ngay khi bọn hắn vừa bước chân vào khu rừng càng lúc càng u ám vì bầu trời không chút tia nắng kia thì tất cả đã phải dừng lại. Đứng trước mặt cách bọn hắn không xa, sau những thân cây to lớn kia là một hàng mười người đang nhìn thẳng về phía đám người Lê Phong Thiên.
Tất nhiên là không phải những đồng đội đáng quý rồi, những kẻ đang tỏ ra uy hiếp kia chính là kẻ địch của bọn hắn trong nhiệm vụ lần này, những người thuộc 2-C.
Lúc này, phía sau cũng phát ra những tiếng bước chân cực kì bình tĩnh đi đến. Có năm người với hai kẻ dẫn đầu là hai người đã vào trạm thu mua và thăm dò bọn hắn lúc nãy.
Vậy là ngay lúc này đây, giữa trưa ngày thứ tư của nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt, tám người thuộc 3-D bọn hắn đang bị bao vây thực sự bởi mười lăm người bên phe đối thủ.
Bầu không khí bắt đầu trở nên ngưng trọng, đội của Lê Phong Thiên đứng co cụm lại với nhau và cảnh giác hết mức. Lúc này ba tên con trai duy nhất trong nhóm đứng ra trước và hình thành một hình tam giác bảo vệ những cô nàng còn lại bên trong.
Tất nhiên là đừng có mà coi thường những cô nàng nhìn qua có vẻ yếu đuối này, không ai quên được nơi bọn hắn đang đứng là ở đâu đâu. Đây là một nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt dành cho những [Người được chọn] đến từ toàn bộ cư dân của Trái đất này.
Những con người ở đây đã phải trải qua 10 năm đào tạo đặc biệt, và sau đó chỉ chọn lại còn đúng 400 người được đưa đến Tinh Không Thành này.
Dù vẫn chưa rõ ràng tất cả các tiêu chí để lựa chọn [Người được chọn] những dù ít dù nhiều, những người đã đến được đây đều đã được trang bị cho mình những thứ cơ sở nhất cho việc chiến đấu. Mà theo Lê Phong Thiên thấy rằng, chiến đấu là một phần cực kì quan trọng trong quá trình 10 năm đào tạo đặc biệt kia.
Nhưng nếu điều đó đúng với đội mình thì cũng đúng với kẻ địch. Tức là ngay lúc này 3-D bọn hắn đang trong một trận chiến mà chênh lệch 8 với 15 và gần như ngang bằng chiến lực giữa từng người.
À đâu, bên 2-C hình như có những cá thể vượt trội hơn nhiều. Tương tự như tên đang nắm đấm lại vang lên tiếng “răng rắc” rối nói kia.
“Bây giờ tớ giết chết những con chuột này được mà phải không?”
0