0
Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu có một cuộc chiến nổ ra ngay bây giờ thì những người bên 3-D bọn hắn chắc chắn sẽ bị loại khỏi nhiệm vụ lần này.
Lê Phong Thiên nhìn về phía cậu con trai lực lương đang gào thét đòi g·iết sạch bọn hắn kia mà nhíu mày. Tình huống hiện tại thực sự chẳng khác gì ngàn cân treo sợi tóc đối với bọn hắn cả.
Dù là đã được chuẩn bị tinh thần trước nhưng đến khi thực sự rơi vào hoàn cảnh này thì tất cả mọi người không ai bình tĩnh nổi cả.
“Ực”… Tiếng nuốt bọt cho dịu đi cổ họng đang khô khốc của bản thân. Đám người Lê Phong Thiên với ánh mắt đầy cảnh giác và lo sợ hướng về những kẻ đang uy h·iếp và dần dần ép về phía bọn hắn kia.
20m… 15m… 10m… Vòng vây cứ như vậy và khép dần lại. Bây giờ ai cũng đang vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cả rồi.
Những giọt mồ hôi nhỏ giọt xuống đất, trái tim đập liên hồi như muốn phá nát cái lồng ngực này và chạy đi ra.
“Trước khi chết thì có muốn nói điều gì không?”
Trong khi tất cả mọi người dù là những người đang bị ép là 3-D, hay những kẻ vây hãm 2-C vẫn còn đang căng thẳng thận trọng áp sát nhau thì có một người tỏ ra rất thoái mái tự tin.
Cậu ta lắc lắc chiếc cổ của mình vang lên từng tiếng “răng rắc” và mở miệng đe dọa đám người mà theo cậu chẳng khác gì đám chuột. Không có lý do nào cho việc Lương Thế Vinh cần phải căng thẳng lúc này cả, cậu ta hoàn toàn tự tin vào bản thân mình cũng như tự tin vào tình thế hiện tại của 2-C.
Đối với cậu ta, hiện tại đang có tám con cá nằm trong giỏ cần hắn đến cạo vảy làm thịt mà thôi.
“Có ngon thì nhào lại đây thằng oắt con. Đừng tưởng bọn ta sợ gì ngươi.”
Trần Hạo Nhiên với sự năng nổ thường thấy bây giờ cũng vẫn đang phát huy không hề có kẽ hở. Cậu ta hướng về phía chàng trai cơ bắp đó ngoắc ngoắc tay khiêu khích, nếu trên gương mặt đó mồ hôi không đổ xuống cùng với đôi mắt đang cứng lại thì sẽ tốt hơn chút.
Sau màn đối thoại đầy “kịch tính” (trẻ con) kia thì có vẻ sự căng thẳng đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm. Mùi thuốc sung dường như đang phát tán trong một không gian nhỏ hẹp này, ai nấy đều đang chăm chú hết mức chuyển động của đối thủ vì họ biết có thể sẽ phải đánh nhau ngay tức khắc mà thôi.
Bây giờ có lẽ thứ duy nhất có thể nghe thấy được là tiếng những cành cây chiếc lá bị gió quét qua va chạm xào xạc vào nhau mà thôi. Chàng trai với cơ thể của vận động viên kia dường như bị chọc giận bởi Trần Hạo Nhiên và đang nghiến răng nghiến lợi, mặt đen lại chực chờ nhào vào cắn xé.
“Khoan đã. Đám người này có gì đó không đúng.”
Ngay khi mọi người đang nghĩ câu đầu tiên được nói ra sẽ là hiệu lệnh tấn công thì giọng nói đầy lạnh lùng đó lại vang lên.
Lương Thế Vinh nãy giờ vận sức chỉ chờ để lao lên nghe được câu đó liền nổi điên quay sang cô nàng bên cạnh, người vừa lên tiếng nói câu đó.
“Đến lúc này rồi cô lại nổi điên cái gì vậy?”
Cậu ta với toàn bộ sự bực tức hét lớn về Phan Yến, nó lớn đến mức những người còn lại còn tưởng là đang đứng cạnh dàn loa của sân khấu lớn nào đó.
Và người phải hứng chịu thứ đó ngay bên cạnh tai của mình thì lại tỏ ra bình tĩnh đến kì lạ. Bây giờ thứ cô ta quan tâm duy nhất chính là tám con người đang bị mình bao vây kia mà thôi.
Ngay từ lúc nhận được điện đàm từ đội chim sẻ báo cáo việc chạm mặt những con chuột nhắt 3-D kia thì cô đã cảm thấy có gì đó khác thường rồi.
Sau khi cô bắt kịp đám người đó và tiến vào trạm thu mua để quan sát thì sự nghi ngờ đó càng lớn hơn. Một dấu hỏi to lớn cứ vậy hình thành bên trong bộ não của cô.
Đám chuột này lấy đâu ra tự tin mà liều lĩnh đến thế này?
Phan Yến không phải kẻ ngu. Việc cô đang ở Rank C chủ yếu là vì bài thi đánh giá đó cô không gặp may mắn cùng với việc bản thân không cố gắng hết sức mà thôi.
Cũng chính vì sự không ngu ngốc như đám người còn lại đó, hiện tại cô càng khẳng định rằng những người bên 3-D đang giấu thứ gì đó. Những kẻ được đến tận đây chắc chắn không phải là kiểu đầu đường xó chợ có thể dễ dàng ngu ngốc tiến vào trận địa của địch rồi bị tiêu diệt một cách đơn giản vậy được.
Mặc dù cô tin vào điều đó và trực giác của cô cũng cho thấy rằng không phải như vậy nhưng là cô không tìm ra được lý do gì khiến bọn khốn đó dám cả gan như vậy.
Là tiếp viện? Không, xung quanh không hề có dấu hiệu của những kẻ còn lại.
Là vũ khí đặc biệt? Cũng không, quy tắc đã được hiện thị rõ ràng, hiện tại vẫn chưa có lỗ hổng quá lớn giúp bọn chuột có thể lật kèo được.
Là quy tắc khác của nhiệm vụ lần này?
Cái này khả thi nhất và cũng là thứ khiến Phan Yến băn khoăn nhất. Về cơ bản thì Rank C bọn họ cũng chỉ được cung cấp một lương thông tin ít ỏi, và cũng được cho biết rằng còn rất nhiều quy tắc khác phải tự mình tìm kiếm.
Đó cũng là lý do vì sao ngay từ khi bước chân lên hòn đảo hoang này cô đã yêu cầu đồng đội của mình ngay lập tức tìm đến “Trạm thu mua” nhằm lấy thêm thông tin cần thiết. Nhưng mà cho dù vậy thì thứ bọn họ biết cũng chỉ là những kí hiệu khu vực kì lạ mà thôi.
Cắn chặt môi của mình, cô đang điên cuồng suy nghĩ tất cả mọi trường hợp có thể lý giải cho chuyện này nhưng thực sự là không thể nghĩ đến gì ngoại việc bọn chuột nhắt chắc chắn rằng 2-C bọn họ sẽ không thể làm gì chúng.
“Này cô có nghe tôi nói không? Tôi chịu quá đủ cái hòn đảo chết tiệt này rồi!”
“Nhanh chóng đè bẹp tất cả đám chuột nhắt này và giành chiến thắng thôi nào.”
Lương Thế Vinh mất sạch kiên nhẫn và đẩy thật mạnh vào vai cô nàng khiến cô thoáng mất thăng bằng và loạng choạng qua một bên.
Cũng may là cơ sở của Phan Yến vẫn khá tốt, sau vài bước cô đã liền có thể đứng vững lại. Và dù cho đồng đội của mình vừa tác động đầy bạo lực với bản thân như vậy nhưng cô vẫn chẳng thèm trả lời lấy một mắt và vẫn nhìn chằm chằm vào những con chuột đó.
“Đã nói là không được. Bọn hắn rõ ràng đang giấu thứ gì đó.”
Bầu không khí lại quay trở về sự chết lặng. Những người thuộc 2-C thì đang khó hiểu hướng ánh mắt về đồng đội của mình, còn bên 3-D thì vẫn đang duy trì những ánh mắt cảnh giác cao độ kia không hề buông lỏng.
Thời gian này là khoảng thời gian mà đám người Lê Phong Thiên căng thẳng nhất, thậm chí ngay cả hắn cũng không chịu nổi tiếng trống vang liên hồi trong lồng ngực kia. Những người khác cũng không khá hơn là bao, Lý Thu Thủy thậm chí còn bắt đầu run rẩy nép càng lúc càng sát hơn sau lưng hắn.
Nếu ai đó để ý thì sẽ thấy cả tám người bên 3-D vô tình hay cố ý đã luôn khẽ liếc về chiếc vòng tay của bản thân. Thật may là lúc Lý Thu Thủy nhịn không được nhìn vào vòng tay thì cũng là lúc Lương Thế Vinh đánh vào vai Phan Yến. Và bọn họ đã bỏ lỡ việc phát hiện ra nó!
“Lương Thế Vinh nói đúng đấy. Bọn này chịu đựng cô quá đủ rồi.”
“Suốt ngày trưng cái bộ dạng lạnh lùng đó thị uy, cuối cùng đến lúc này thì lại sợ hãi.”
“Nếu không dám thì cút sang một bên đi. Bọn này sẽ tự xử lý đám chuột nhắt.”
Tưởng chừng mọi thứ đang lâm vào bế tắc này thì một tên con trai trong số những người đang vây hãm đột nhiên đi về phía trước và nhìn về khía Phan Yến cay nghiệt lên tiếng.
Có vẻ câu nói đó cũng đã nói lên tiếng lòng của những người khác, mấy người còn lại cũng đã tiến lên theo cậu ta và ủng hộ.
Phan Yến lúc này cũng tức giận hết cả lên, cô nhận ra đó là người mà hôm trước đã phản đối rất nhiều kế hoạch của cô, dường như cậu ta muốn bản thân là người nắm quyền quản lý tổ đội 2-C này.
Còn chưa kịp chờ đợi cô ngăn cản thì những người còn lại đã đi theo cậu ta dồn ép về phía những người thuộc 3-D đang bị vây lại kia. Lương Thế Vinh thấy có người ủng hộ mình cũng đã mặc kệ Phan Yến và cũng bắt đầu xông lại phía đó.
“Dù có thiếu một thì vẫn là 14 vs 8. Lên nào, tiêu diệt đám chuột thôi.”
“Giết xong đám này thì chỉ còn lại vài tên mà thôi và chúng ta sẽ chiến thắng nhiệm vụ lần này.”
“Có khi chúng ta kết thúc sớm như vậy so với 30 ngày đề ra thì có thể sẽ được thưởng thêm điểm nữa đấy.”
Cậu ta là một kẻ giỏi trong việc khích bác người khác và cũng giỏi trong việc cổ động mọi người hùa theo cậu. Lần này cậu ta đã bắt được điểm hở của Phan Yến nên đây chính là cơ hội để có thể lật lại và giành vị trí quản lý nhóm kia nên cậu sẽ quyết tâm không bỏ qua.
Phất tay hô hào mọi người, cậu ta cũng đã nhanh chóng áp sát kẻ địch gần nhất trong tầm mắt đó chính là Lê Phong Thiên.
Để có thể kéo mọi người theo mình, cậu ta đã chủ động đi đầu trong việc mở combat này. Cách vài mét nhưng chỉ chớp mắt cậu ta đã nhảy đến gần đối thủ rồi.
Chân trái là trụ, mượn lực quán tính cậu ta xoay cả cơ thể thuận thế tung một cú đá ngang thẳng đến Lê Phong Thiên, người có vẻ đứng không vững kia.
Nở một nụ cười đầy kiêu ngạo, cậu ta dồn hết toàn bộ sức lực của bản thân và vui mừng tưởng tượng về chuyện bản thân sẽ làm thủ lĩnh sắp tới.
“Không được. Dừng lại mau!”
Tiếng hét thất thanh của Phan Yến vang lên phía sau những người đồng đội đang lao thẳng vào chuẩn bị đánh nhau một trận lớn kia. Mặc dù cô vẫn chưa nhận ra đó là quy tắc gì nhưng cô chắc chắn bọn họ đã rơi vào bẫy của đám chuột nhắt 3-D.
Nhưng mọi thứ đều đã trễ. Đồng đội đang hoàn toàn tự tin kia của cô đã đánh đến mất rồi, dù có muốn cũng chẳng thể thu lại được nữa chứ nói gì rõ ràng cậu ta chẳng hề muốn thu lại.
Và cũng chính lúc đó.
Nụ cười giải tỏa nở rộ trên môi của kẻ sắp bị đá một cú trời giáng kia hiện lên.
Lê Phong Thiên đã cười!