Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6. Nguy cơ ập đến
“Cảm ơn cậu.”
Vũ Văn Đạt chăm chú lấy bản đồ bắt đầu than thở. Bây giờ vừa phải tìm con đường tiến lên, vừa phải tránh né t·ruy s·át, thực sự là một chuyện cực kì khó khăn.
Nhưng rồi, bất ngờ luôn đến vào những lúc bản thân chủ quan nhất.
Cũng đúng. Thực ra, chọn cái nào cũng sẽ có lý do đúng của nó. Thế giới này là vậy.
Cả năm người đang cắm cổ chạy không bao xa liền đã phải liên tục chuyển hướng cùng tránh né mấy chục tên Robot đang ngắm tới.
Cái nắng giữa trưa còn khiến bản thân mệt mỏi, từng giọt mồ hôi chảy dài từ trán xuống khuôn mặt, muối Natri nhanh chóng tàn phá đôi mắt mệt lả của hắn, thật cay!
Không có không gian để né tránh, chỉ có chạy nhanh phía trước né vào con đường bên phải.
Lê Phong Thiên nhìn từng nhóm Robot chạy chậm phía trước cũng thấy khá nhức đầu. Càng dần về vị trí tập kết, số lượng của đám Robot càng nhiều hơn, càng phiền phức hơn.
Mọi người bắt đầu cấp tốc chạy thật nhanh, không chỉ vì để tránh đám Robot mà còn là cân nhắc đến giới hạn thời gian. Càng lúc càng gần, khi mà điểm màu cam nhấp nháy trên bản đồ càng lúc càng thấy rõ hơn, cả đám dường như được tiếp thêm động lực, mặc kệ thể lực đã cạn đáy của mình và tiến lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất nhiên là không thể ở đó mà tận hưởng khoảng khắc anh hùng rồi. Nguyễn Tuệ bổ nhào vào Hoàng Yến Nhi và cả hai cùng lúc nhảy vọt vào con đường bên phải, nếu chậm mất một phần mấy giây nữa thôi là cả hai đã phải hứng trọn cả chục viên đ·ạ·n đang phá không bắn đến.
“Không được, bên trái có con đường dễ đi hơn.”
“Nhưng...” Hoàng Yến Nhi bắt lấy chai nước có vẻ hơi do dự, nhìn thoáng qua cô đồng đội bên cạnh rồi lại nhìn Nguyễn Tuệ.
Thông báo hết!]
Hai cô nàng bên cạnh có vẻ còn khẩn trương hơn, một phần là vì độ khó hai phần là vì sự mệt mỏi của cơ thể ba phần là không hề có sự an toàn để tiến lên.
Việc chạy liên tục từ sáng đến bây giờ khiến cho thể lực của mọi người bị bòn rút nghiệm trọng, lúc này nước là một vật tư cực kì khăn hiếm.
Bầu không khí có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng tất nhiên chẳng ai quên được khó khăn tiếp theo phải đối mặt. Chỉ là chỉnh đốn một vài phút, hai tổ đội liền tiếp tục di chuyển.
[Tích: Ba lô bị trúng đ·ạ·n, giải thể ngay tức khắc].
Bầu không khí thoáng chốc tĩnh lặng trở lại. Thật không ngờ mọi thứ còn có thể điên cuồng đến lúc này, chắc hẳn những người xuất phát muộn hoặc không cố gắng đi thật nhanh đang đầy hồi hận thất vọng đi.
“Ầm... ầm... ầm...” Tiếng s·ú·n·g nổ liên hồi vang lên.
“Không sao. Tớ vẫn còn một ít nước mà.”
Sau khi hết thời gian dù có đến vẫn tính là thất bại!
Hai thiếu nữ cũng quyết định rất nhanh.
Liên tiếp là hai chiếc Balo của Vũ Văn Đạt cùng Lưu Thúy Linh đồng thời b·ị b·ắn trúng. Nét hoảng loạn của mọi người hiện lên ngay tức khắc.
Hấp tấp đứng dậy, không có lời gì dư thừa nữa cả hai bắt kịp nhóm người phía trước và tiếp tục chạy thục mạng dù có vẻ chân hai người ẩn ẩn điểm đau.
Có lẽ, nếu mọi chuyện yên bình như vậy thì cố gắng một chút cũng sẽ đến nơi thôi. Lê Phong Thiên thầm nghĩ trong lòng, ít nhất thì với mức độ hiện tại vẫn chưa có gì là uy h·iếp quá đáng cả.
Cũng chẳng rõ đã chạy bao lâu, đi được bao xa. Mọi người dường như đã bắt đầu quen với việc chịu mệt mỏi, luồn lách tránh đi từng đợt t·ruy s·át, săn lùng và phải chạy thục mạng để lẩn trốn.
Chỉ thấy cậu ta cấp tốc giật lùi phía sau Hoàng Yến Nhi, người bị chậm mất nửa giây không kịp rẽ vào và đỡ viên đ·ạ·n đang bay thẳng tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thực ra nếu đám Robot có thông tin vị trí của người tham gia thì cũng có thể lợi dụng ngược trở lại. Dù sao cũng chỉ là đám máy móc được lập trình, Lê Phong Thiên tự mình ngẫm nghĩ.
Một giây thôi là cũng có thể anh hùng cứu mỹ nhân rồi, Nguyễn Tuệ said.
Hắn thấy vậy cũng chỉ nhún vai cười khổ rồi nhìn về Nguyễn Tuệ. Cả ba người bắt đầu cân nhắc chuyện đang diễn ra.
Cả nhóm đều biết tình hình không ổn, trái tim chỉ trong một tích tắc liền nhảy lên một phát. Cắn răng, đạp mạnh đôi bàn chân, thân thể cấp tốc hướng về phía trước. Bắn vọt thật nhanh.
Sau khi thông báo phát xong, bản đồ đồng loạt hiện lên, trên đó ngoại trừ 3 điểm xanh nhấp nháy còn là lít nha lít nhít điểm đỏ đang lấp đầy xung quanh cho đến tận điểm tập kết. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được. Bây giờ chỉ còn cách đó.”
[Tích! Thông báo: Đã có 300/400 người đến điểm tập kết thành công. Bắt đầu mở giai đoạn cuối cùng.
Nguyễn Tuệ đầu tiên phá vỡ sự im lặng này bằng một nụ cười và câu trả lời đầy tự tin.
Cũng phải, bây giờ còn cách nào nữa cả đâu.
Hoàng Yến Nhi thấy vậy cũng không tiện nói gì nữa, gật đầu nở nụ cười cảm ơn rất chân thành rồi mở nắp chai nước đưa cho đồng bạn của mình.
Cuối cùng thì năm người nhanh chân rẽ qua con đường bên trái, theo ý tưởng của Nguyễn Tuệ thì là: Chạy đủ nhanh, dù đông vẫn không b·ị b·ắn trúng được. Con đường dễ đi mới càng nhanh đến đích.
Là một hàng 5 con Robot đột nhiên tăng tốc tập kích từ phía sau bên trái.
Cuối cùng: Những người còn chưa đến đích đều sẽ được phát hình công khai cho những người ở điểm tập kết xem. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong những lúc thế này sẽ thấy việc thể lực cùng thể chất quan trọng như thế nào. Hai thiếu nữ đã chạy trong suốt thời gian vừa qua rồi gặp phải vấn đề phát sinh ngay tức khắc như vậy liền bị chậm mất mấy nhịp.
[Tích…] [Tích…]
Tất nhiên mọi người đều đồng ý, cả nhóm liền bắt đầu di chuyển ngay tức khắc.
“Không ổn, phía trước có rất nhiều Robot đang tuần tra, thay phương hướng khác đi.”
Lúc này Vũ Văn Đạt nhìn về phía Lê Phong Thiên một mắt, như muốn hỏi bây giờ phải làm thế nào.
Và thông báo luôn: Vị trí của những người tham gia đã bị hoàn toàn công khai cho Robot, thỉnh chú ý. Tất nhiên có một phúc lợi là Robot cũng bị hiện lên bản đồ của người tham gia.
Chai nước từ tay Nguyễn Tuệ ném qua cho hai cô bạn. Bây giờ mọi người đang dừng chân nghỉ ngơi trong thoáng chóc, ít nhất cũng phải xem xét kĩ hơn nên đi con đường nào tiếp theo.
Liều mạng hết cỡ để tránh nhưng tất nhiên với tần suất dày đặc của s·ú·n·g trường và khoảng cách cũng gần như vậy. Trúng đ·ạ·n là điều bình thường.
Dù là chỉ mới gặp gỡ kết chung một đường di chuyển, nhưng cũng may trong đội ngũ có hoạt ngôn như Nguyễn Tuệ và thân thiện như Hoàng Yến Nhi nên coi như cả hai bên đều khá ổn. Ít nhất trước mắt đều chưa có gì quá khó xử xảy ra.
Chương 6. Nguy cơ ập đến
“Nguy hiểm!”
Hoàn hảo! À nhầm, may quá!
Cũng may con đường rẽ đã ngay phía trước, cố thêm vài giây nữa thôi. Mọi người ai cũng cầu nguyện bản thân không b·ị b·ắn thêm phát nào nữa.
Giai đoạn khó khăn này lộ ra việc có v·ũ k·hí và giáp phòng là tốt đến mức nào. Không có khả năng chiến đấu lẫn bảo vệ khiến cho thời gian di chuyển càng kéo dài hơn. Mà càng kéo dài càng khiến thể lực kéo rút và độ nguy hiểm cũng gia tăng.
[Tích: Ba lô bị trúng đ·ạ·n, giải thể ngay tức khắc].
“Bên phải 5 tên Robot, bên trái 8 tên. Chạy bên phải đi.”
“Chúng ta còn cách cũng không xa. Nếu cẩn thận tránh né và cố gắng chạy thì sẽ kịp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Là giọng của Lưu Thúy Linh?
Cãi nhau. Bây giờ không chỉ là Nguyễn Tuệ và Vũ Văn Đạt, thậm chí Hoàng Yến Nhi cũng bắt đầu tham gia thảo luận hướng tiến lên cho cả nhóm.
Hai thiếu nữ có vẻ cũng là những người đến trạm tiếp tế muộn như tổ đội của Lê Phong Thiên, nãy giờ vẫn đang nhịn lấy khát nước mà di chuyển.
Bốn người còn lại đều nhìn về phía Nguyễn Tuệ, tất nhiên ai cũng hiểu tình hình bây giờ là như thế nào. Nhưng mà, nói thì dễ làm mới khó!
Nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm mấy thứ chẳng liên quan như thế này.
Nhưng như hiểu được hắn đang nghĩ gì, ông trời lại bắt đầu trêu ngơi, tạo thử thách mới. Ngay lúc năm người vẫn đang chật vật luồn lách tiến về phía trước thì những chiếc vòng tay bắt đầu phát ra tiếng kêu, sau đó tự chủ phát hình.
Nhưng tất nhiên. Nếu mọi thứ dễ dàng thì đã chẳng cần phải bày vẽ thêm việc mở ra giai đoạn mới làm gì.
“Nhưng bên trái vốn đã đông, phía sau còn đông hơn nữa.”
Một giây thôi là cũng đủ tiễn người lên đường rồi.
“Đã đến nước này. Chỉ còn cách liều mình tiến lên mà thôi.”
“Càng lúc càng khó tiến lên rồi, không hiểu đám Robot này còn đông đến mức nào nữa!”
“Hai cậu cũng hết nước rồi phải không? Dùng chai này đi.”
Cậu ta nở nụ cười cầm lấy chai nước đã vơi đi hơn một nửa lắc lắc. Lúc đầu 8 chai nước, chia ra Lê Phong Thiên 2 chai, hai người còn lại là 3 chai nước. Lê Phong Thiên lấy lý do là hắn bình thường không uống nhiều nước. Ha, giả dối.
Nhiều người sức mạnh lớn chăng?
Vì bây giờ đám Robot đều được hiện lên bản đồ nên việc có thông tin và tìm con đường tiến lên cũng dễ dàng hơn một chút. Vũ Văn Đạt liên tục đánh giá bản đồ và hướng dẫn mọi người.
Thời gian hạn chế, đám Robot biết vị trí của mọi người nên chắc chắn sẽ ào đến nhanh mà thôi. Nên là, điều cần phải làm và cũng là điều duy nhất có thể làm bây giờ là liều mình nhanh chóng chạy về điểm tập kết.
Không biết là giọng AI hay giọng người những rõ ràng có thể cảm giác được trong câu nói hiện đầy cảm giác như xem trò đùa.
Đầu tiên là chiếc Balo của Hoàng Yến Nhi. Sau khi vang lên thông báo, ngay lập tức chiếc ba lô bị tháo thành trăm mảnh, tuột khỏi tấm lưng nhỏ nhắn của cô nàng. Chỉ nhìn thoáng qua thôi Lê Phong Thiên cũng phải ngoắc miệng đầy kinh ngạc trước tốc độ tháo rời. Nếu người đeo ở phía trước có khi sẽ vướng vào chân lúc chạy mất?
Thời gian còn lại: 29:59/30:00
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.