Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5. Gặp gỡ những người khác

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5. Gặp gỡ những người khác


“Không đúng, hướng bên phải nãy thấy có một toán Robot chạy qua đó mà.”

Rõ ràng tình hình bây giờ chẳng tốt đẹp chút nào, đơn giản là không hề đủ thông tin mà phán đoán. Đi lầm một bước thôi, nhẹ thì sẽ phải mất thêm rất nhiều thời gian và công sức, nặng thì có khả năng sẽ có đồng đội phải hy sinh.

Làm dịu đi cổ họng đang khô khốc của bản thân, Lê Phong Thiên nhìn về phía bên kia con đường, nơi có hai thiếu nữ cũng đang nghỉ ngơi giống bọn họ.

Không phải là Lê Phong Thiên sắc đảm thượng thiên hay gì, hắn chỉ đơn thuần muốn nhìn xem xem, những người được chọn rốt cuộc là những người như thế nào. Hắn, chỉ muốn hiểu rõ hơn về những gì đang diễn ra mà thôi.

Vũ Văn Đạt có hơi kinh ngạc nhìn lại, còn Nguyễn Tuệ từ lâu đã muốn thử, giờ thấy người ta chủ động liền nhanh nhẹn phất tay về phía họ.

Chai nước thứ hai mở nắp trong ngày của Lê Phong Thiên dù đó là chai nước cuối cùng của hắn. Lúc đầu hắn còn tưởng sẽ như lần trước, đi được một đoạn sẽ có trạm tiếp tế khác, nhưng không.

Ngay ở giao lộ, nhóm ba người Lê Phong Thiên chỉ muốn chạy thẳng tiếp thì con đường bên trái gặp hai cô nàng chạy tới. Cả hai tổ đội chạm mặt rồi lại chạy chung một hướng?

Từ khi rời đi đến giờ cũng chỉ có cắm đầu chạy trối c·hết chứ không có trạm tiếp tế nào hiện lên trên bản đồ. Nó thậm chí khiến hắn cảm giác trạm tiếp tế đặt ở rất sớm kia là một cạm bẫy.

“Này. Mấy cậu có muốn hợp tác chút không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tất nhiên đối với Lê Phong Thiên những thứ này cũng không quan trọng cho lắm, hắn chỉ để ý một chút liền thôi. Nếu có đi chăng nữa thì sẽ chỉ là.

“Nhìn thử xem, hình như thật sự cùng một nơi!”

Mà có thể thấy, dù tình hình có vẻ không ổn, và dù có những ý kiến trái chiều nhưng cả Nguyễn Tuệ lẫn Vũ Văn Đạt vẫn còn không hoảng loạn lắm. Ít nhất quá trình rượt đuổi trốn chạy này cũng khiến khoảng cách đến vị trí tập kết thêm ngắn hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa nói, Nguyễn Tuệ nhanh nhạy thao tác chiếc vòng tay điều ra tấm bản đồ. Cảm giác cậu ta đối với mấy đồ điện tử khá nhạy bén thì phải, chỉ hơi làm quen đã biết cách xoay màn hình hiển thì và đẩy ra trước mắt cho hai cô nàng kia xem.

“Ầm…” Ngay trước mắt Lê Phong Thiên vọt qua một viên đ·ạ·n. Nó thậm chí dường như lướt qua sợi tóc trước trán hắn sau đó nổ tung ở bức tường bên cạnh. Suýt nữa thì ngỏm!

Khụ... Đùa thôi.

Hai người còn lại cũng chẳng hề tốt hơn chút nào, dựa vào tường uống từng ngụm từng ngụm nước giải khát.

“Hộc… hộc… hộc…”

Tuy hai người kia cũng cao xấp xỉ như nhau nhưng có một người rõ ràng có cơ thể nhỏ con hơn hẳn, chỉ tầm 1m5 tả hữu. Gương mặt nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ thấy rất xinh xắn, đôi mắt to tròn, tóc dài buộc gọn, dáng người nhẹ nhàng mảnh khảnh.

Hai người này tổ đội là vì cùng chiều cao, cùng xinh đẹp à?

Nếu như chỉ là việc di chuyển 20km đối với những người suốt 10 năm trong “trường đạo tạo đặc biệt” bọn họ thì chẳng là chuyện gì to tát. Nhưng mà việc phải tránh né, đào vong và còn phải cân nhắc hướng đi thì không hề dễ dàng chút nào.

Chấp nhận mạo hiểm một chút cũng tốt.

Thay vào đó Nguyễn Tuệ lại có vẻ hứng thú hơn, nhìn có vẻ như rất nóng lòng muốn thử qua bắt chuyện với hai người kia.

“Là thế này. Theo lúc nãy trốn thoát đám Robot t·ruy s·át thì hình như điểm đến của hai tổ đội có phần gần giống nhau mà phải không. Nếu là đều giống nhau thì có thể hay không kết bạn cùng đi?”

Nghe cô nàng kia nói vậy, Lê Phong Thiên khẽ liếc qua Nguyễn Tuệ, chắc chắn lúc nãy cậu ta cũng có ý định này, để xem hiện tại xử lý như thế nào.

Cả ba lại tiếp tục chạy về phía trước. Nhưng có vẻ hôm nay rời khỏi phòng giẫm chân trái trước thì phải, mọi việc không hề thuận lợi chút nào.

“Tiếng s·ú·n·g có hơi kì quặc, có thể là có những người khác?”

Sau khi thấy điểm màu cam trên bản đồ, hai thiếu nữ trong mắt toát lên vẻ vui mừng. Sau đó cũng nhanh chóng mở vòng tay rồi thao tác mở bàn đồ ra.

Thông thường, Lê Phong Thiên sẽ cung cấp thông tin của phạm vi 40-50 mét phía trước nên ít nhiều vẫn có khả năng phòng tránh rủi ro. Cấp tốc điều hướng, cả nhóm lách vào con đường phía sau dãy nhà và tiếp tục tiến lên.

Tất nhiên những lúc này cứ để cho người năng động, dễ gần như cậu ta lo là được rồi. Lê Phong Thiên lui về phía sau nhìn về phía hai người đang đi đến.

“Phù. Mệt c·hết mất thôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ vừa rời khỏi trạm tiếp tế tầm mấy trăm mét, đám Robot bắt đầu đông lên rõ rệt, thậm chí có khả năng truy tung. Cảm giác phía sau luôn có một đám đang lần theo dấu vết kiếm đến, phía trước thì là những nguy hiểm không biết lúc nào sẽ xảy ra khiến cho cả nhóm lộ ra rất chật vật.

Đối với việc di chuyển, Lê Phong Thiên biểu thị chắp tay hoàn toàn nhường cho hai người còn lại chỉ huy. Việc của hắn là cung cấp thông tin mà thôi.

Với cái địa hình ít chỗ che chắn như thế này, chỉ cần bị tiếp cận đủ gần, bị đ·ạ·n bắn trúng là điều quá bình thường.

Là Lê Phong Thiên lên tiếng hỏi. Nếu đặt trong hoàn cảnh như thế này, mọi người sẽ hiểu được có nhiều thứ phải cân nhắc như thế nào.

Là một nhóm chỉ gồm hai cô thiếu nữ.

Chẳng biết là có thật sự chung phương hướng hay có ý định khác nhưng vì tiến lên cùng một đường nên cả hai bên bây giờ cũng đang đánh giá, chú ý lẫn nhau.

Cả ba người đã phải duy trì chạy liên tục như thế này không biết đã bao lâu rồi nữa, chỉ biết đã phải chạy rất nhiều đi rất xa luôn rồi.

Cả Lê Phong Thiên cùng Vũ Văn Đạt đều ngó qua xem. Phía trên bản đồ biểu hiện điểm màu cam nhấp nháy, nếu so sánh với xung quanh thì vị trí cũng giống như điểm mà cả ba đang hướng đến.

“Chúng ta làm sao đây?”

Lại tiếp tục rẽ thêm vài con đường nữa, đến lúc này tiếng động phía sau mới nhỏ đi dần. Biết là duy trì chạy nhanh liên tục như vậy là không ổn. Nguyễn Tuệ ra hiệu cho hai người đồng đội tấp vào một căn nhà nhỏ phía trước nghỉ ngơi.

Lại thêm một lần rẽ trái, cả đội đi vào một khu vực có hơi trống vắng, chỉ có lác đác vài ngôi nhà trệt cùng những cửa hàng nhỏ. Có thể nói, trong một cuộc truy đuổi, địa hình như này không ổn cho việc ẩn nấp chút nào.

“Ồ. Vậy trước tiên xem vị trí tập kết đi, nếu thật sự giống nhau thì có thể cùng nhau di chuyển.”

Nguyễn Tuệ cũng rất vui mừng, có vẻ cậu là dạng người rất thích đông vui thì phải, có thêm bạn mới khiến khuôn mặt lúc đầu còn mệt mỏi giờ đã tràn đầy nụ cười. Hoặc là do đối phương là thiếu nữ? À đâu, là mỹ thiếu nữ?

“Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta hợp tác đi. Dù sao đông người có thể chiếu ứng lẫn nhau hơn.”

Vũ Văn Đạt chú ý thoáng qua liền không nhìn nữa. Là vì đánh giá con gái chưa quen biết là không tốt? Anh chàng này thực sự là một cậu con trai mẫu mực!

Nguyễn Tuệ cũng bị hỏi khó. Đơn giản là vì địa hình hiện tại không có nhiều lựa chọn như vậy, cũng không muốn phải mất công thêm một vòng lớn nữa.

“Chúng ta cứ tiếp tục theo kế hoạch tiến lên đã. Có gì thì ứng biến sau vậy.”

Không phải đơn giản là gặp đội nhóm khác như vậy. Còn là lượng lớn Robot truy đuổi, con đường trốn chạy, phương hướng tiến lên, và những thứ chưa biết khác nữa, cái này mới quan trọng nhất.

Bây giờ không có thời gian để dừng lại bàn bạc kĩ hơn được nữa. Cả ba người nãy giờ đều là vừa chạy vừa trao đổi. Lượng oxi vào ra có phần bắt đầu không được ổn định. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Muốn hỏi hai người đó có s·ú·n·g lục hay không ghê.” Nguyễn Tuệ lúc này cũng hướng về tổ đội kia mà lên tiếng.

Thấy hai người đến gần, nhóm ba người cũng lên tinh thần hơn. Trước tiên cứ nghe xem bọn họ muốn hợp tác như thế nào đi, dù sao cũng chẳng có gì để quan trọng cả.

Lê Phong Thiên cấp tốc truyền đạt thông tin đến cho hai người đồng đội. Tại sao phải làm một người thu thập thông tin đâu? Đơn giản là vì hắn có một đôi mắt đẹp, à nhầm là một đôi mắt sắc bén, hoặc ít nhất là những gì hắn cho thấy điểm bản thân có hơi mạnh.

Nói như vậy thôi, chủ yếu là sự kết hợp giữa kiến thức và kinh nghiệm cùng trải nghiệm. Tiếng s·ú·n·g rõ ràng giống như bắn truy đuổi hơn là thăm dò, điều này nói rõ phía kia ít nhất đang có một tổ đội.

“…”

Ba lô đều là thống nhất một màu, chai nước cũng giống như bên ba người, nhưng tất nhiên chẳng thể xác định được là cùng một trạm tiếp tế mà bọn họ đi qua.

Là một cô nàng trông có vẻ hướng ngoại, dễ dàng cười nói lên tiếp xúc với người lạ. Cao hơn bạn của mình một chút, gương mặt thân thiện dễ nhìn, cười lên có mấy phần xinh đẹp.

“Thật nhỏ nhắn, vậy mà chạy cũng thật nhanh!”

“Chào hai cậu. Hợp tác là hợp tác như thế nào?”

“Rẽ trái... Không, rẽ phải đi.”

Chuyện này trước tiên không nói, giờ phải cố gắng thoát thân khỏi đám Robot cái đã. Không nói đến những con Robot đang t·ruy s·át nhóm hai người kia, những con Robot vốn du đãng xung quanh cũng bắt đầu nghe tiếng động mà đuổi theo tới.

Đúng lúc này, là cô gái trông có vẻ trưởng thành hơn mở miệng hỏi về phía ba người, hai cô nàng cũng đi về phía này ngỏ ý hợp tác.

Vũ Văn Đạt cũng bắt đầu chú ý những điểm chi tiết hơn. Não bộ của con người, chỉ cần cố ý tận dụng thì thường có khả năng còn dùng tốt hơn những đài máy tính tiên tiến.

Trong quá trình học tập suốt 10 năm, hắn cũng biết rõ kế hoạch đào tạo không hề phân biệt nam nữ, cả hai bên đều đồng đều như nhau đều có cùng chế độ luyện tập. Nhưng dù nói thế nào cũng sẽ có sự chênh lệch, dù ít dù nhiều. Đâu đó hắn chỉ biết vài ví dụ con gái có thể chất rất tốt hơn cả con trai thôi, rất ít chính là.

Cả ba cấp tốc chạy trối c·hết lần nữa, nhưng lần này có điểm khác biệt.

Về cơ bản, cấu tạo sinh học bên trên đúng là có thể thấy cơ thể con gái yếu hơn một phần so với con trai. Nhưng nếu xét trong môi trường có nhiều yếu tố thì chẳng thể nói được gì đâu. Ít nhất thì trước mắt hai cô nàng kia tốc độ chạy cũng ngang ngửa ba người.

“Có khả năng cao là không, bọn họ cũng không hề có giáp chống đ·ạ·n nữa là.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khẽ liếc qua hai người lạ mặt đang là bạn chạy, Lê Phong Thiên bất giác lại cảm thấy những người có thể ở đây ngày hôm nay đều không hề đơn giản.

Hình như là chưa quen biết cách thao tác màn hình hoặc là do mừng nên vội mà cô nàng trực tiếp nhảy đến bên cạnh Nguyễn Tuệ đưa tay ra biểu hiện bản đồ cho cậu ta xem.

Tiếng thở gấp liên hồi, đôi chân dần dần có dấu hiệu của sự mệt mỏi, từng dòng mồ hôi cứ thế chảy dài xuống trán. Có vẻ Lê Phong Thiên đánh giá sai mức độ tăng lên của độ khó thì phải.

Chương 5. Gặp gỡ những người khác

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5. Gặp gỡ những người khác