Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92


Trước đây, cô nghĩ rằng việc cô kết hôn sẽ khiến họ an tâm hơn để làm những gì mình muốn. Nhưng giờ đây, sau một tháng sống yên ấm, cô bắt đầu tự hỏi liệu có phải chính hôn nhân của cô đã là ngòi nổ dẫn đến cuộc ly hôn của họ. Nếu cô không kết hôn, liệu họ có ly hôn hay không?

Cô ngồi co ro, vòng tay ôm gối, tự quấn mình lại trong tư thế đầy tính phòng vệ.

Trần Quất Bạch bước tới gần.

“Hay anh mua bánh ngọt ở tiệm gần Nam Trung cho em nhé?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không sao. Em vừa chơi game, suýt qua được màn mà bị anh phá.”

Cô bước vào phòng sách, lấy chiếc kính thực tế ảo Space Pro mà Trần Quất Bạch để lại. Cố tránh nhìn vào căn phòng vốn là nơi Tống Cao Dật thường xuyên sử dụng, cô nhanh chóng cầm kính rồi rời khỏi đó.

“Trần Quất Bạch, anh nói xem, tình yêu đáng tin cậy hơn hay hôn nhân đáng tin cậy hơn?”

Trần Quất Bạch bật cười nhẹ: “Anh về chơi cùng em. Sẵn tiện hỏi em muốn ăn gì tối nay?”

“Em không sao chứ?” Anh lo lắng hỏi.

“Ừ, hồi còn đi học, anh từng thấy em vào đó mua hai, ba lần.”

Tống Duy nói tiếp: “Nếu sau này thật sự xảy ra chuyện gì đó, hoặc tình cảm phai nhạt, mình chia tay trong hòa bình được không?”

Cô vùi mặt vào ngực anh, giọng đáp nhỏ đến mức không thể nghe rõ: “Ừ.”

Tống Duy tự mình đáp: “Cả hai đều không đáng tin.” Nếu không, làm sao họ lại ly hôn?

Trần Quất Bạch im lặng vài giây, đáp: “Nhớ.”

Tống Cao Dật thu dọn gần xong. Ông chỉ mang theo sách và một vài đồ dùng thiết yếu, đóng gói trong bốn, năm chiếc thùng. Xe của ông không đủ để chở hết, Trần Quất Bạch liền giúp mang đồ qua. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở vòng đua thứ tư, khi cô gần về đích, màn hình kính hiện thông báo cuộc gọi đến từ Trần Quất Bạch. Cô vội bấm từ chối, nhưng khi quay lại trò chơi, màn hình đã hiện thông báo thất bại.

Không biết bao lâu sau, Tống Duy lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: “Em đã nghĩ sẽ không có ngày này, nhưng không ngờ cuối cùng họ vẫn chọn ly hôn.”

Cả hai sắp xếp ổn thỏa rồi lại rơi vào im lặng. Tống Duy tựa vào vai anh, không nói gì thêm.

Tống Duy tháo kính, bật loa ngoài, giọng điệu trở lại bình thường: “Có chuyện gì không?”

Bên ngoài, tiếng bước chân của Tống Cao Dật đi qua đi lại vang lên rõ rệt.

Nửa giờ sau, Trần Quất Bạch về đến nhà. Hương thơm từ hộp gà rán lan tỏa khắp phòng, khiến Tống Duy không kìm được, lập tức ra bàn ăn, nét mặt đầy háo hức. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vì anh không đồng ý ly hôn.”

Sau một hồi suy nghĩ, cô đề nghị: “Em muốn ăn gà rán.”

Không có gì để g·i·ế·t thời gian, cô tiện tay cầm lấy một cuốn sách từ bàn trà, lật vài trang rồi lại mất tập trung. Tầm mắt cô dừng lại trên chiếc giá sách đối diện. Những khoảng trống do Tống Cao Dật mang đi phần lớn sách thường đọc của ông, giống như những lỗ hổng sâu thẳm, dễ dàng cuốn lấy cô.

“À?” Trần Quất Bạch chưa hiểu chuyện gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đàn ông im lặng, đang nghĩ cách lựa lời để giúp cô giữ niềm tin vào tình cảm và mối quan hệ của họ.

Chương 92

Tống Duy không đi cùng, cô biết mình sẽ không chịu nổi cảnh tượng ấy.

“Trần Quất Bạch, cho dù sau này chúng ta có dọn đi, mỗi cuối tuần mình sẽ về đây ở hoặc ăn cơm, được không?”

Nhắc đến tiệm bánh, Tống Duy nhớ lại lần thứ hai họ gặp nhau, khi anh mang đến một hộp bánh nhỏ. Cô mỉm cười: “Anh có phải biết trước em thích tiệm đó không?”

Con người thường nghĩ rằng con đường mình chưa đi qua sẽ hoàn hảo hơn.

Cô lại hỏi: “Sau này, chúng ta có ly hôn không?”

Kết nối kính với tay cầm và điện thoại, Tống Duy bắt đầu chơi trò đua xe đơn giản. Những vòng đua không giải quyết được vấn đề, nhưng giúp cô tạm quên đi thực tại, kéo dài khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi.

“Được.”

Tống Duy ngồi ôm Tuyết Hoa, ánh mắt lơ đãng nhìn khoảng không trước mặt. Căn phòng yên tĩnh đến mức tiếng ồn từ tầng dưới — tiếng trẻ con chơi đùa, người lớn trò chuyện — vang lên rõ ràng, khiến cô càng thêm khó chịu.

“Không thành vấn đề.”

“Nhớ mua ở tiệm gần khu chung cư nhé. Nếu mua từ chỗ anh về sẽ không còn giòn đâu.”

Tống Duy ngồi xếp bằng, nghĩ một lúc: “Em chưa nghĩ ra.”

Cô không chắc việc mình kết hôn là điều tốt hay không tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Duy ngẩng cổ nhìn anh: “Tại sao?”

Cuộc gọi thứ hai tới ngay sau đó. Tống Duy đành nhấc máy, giọng trách móc: “Đều tại anh, em suýt nữa thắng rồi!”

“Mẹ nói mai sẽ về.” Tống Duy lờ mờ đoán được ý định trước đây của Dương Nghênh Thu khi bà nhiều lần yêu cầu cô dọn ra ngoài. Họ không muốn cô chứng kiến cảnh gia đình tan vỡ. Nhưng cô không thể ích kỷ như vậy: “Em biết mẹ chắc chắn cũng đang buồn, muốn ở một mình, nhưng em không thể đi.”

Mỗi khi tâm trạng không tốt, cô luôn muốn ăn những món giàu calo.

Trần Quất Bạch cúi xuống, nhìn cô hồi lâu, rồi nâng cằm cô lên và hôn.

“Những chuyện nhỏ như thế mà anh cũng nhớ.”

Tống Duy không nghĩ sâu, chỉ cười: “Không hổ danh học sinh nhất trường, trí nhớ quá tốt.”

Cô không thể tưởng tượng được Dương Nghênh Thu sẽ cảm thấy thế nào khi trở về căn nhà trống vắng này, khi chồng đã rời đi, và cả người con gái duy nhất cũng dọn đi. Đó sẽ là cú đòn quá lớn, cô muốn ở bên mẹ, dành cho bà vài ngày để dần thích nghi.

Hiện giờ, dường như không thiếu thứ gì, nhưng lại mất đi một thứ gì đó quan trọng.

Tống Duy ngước nhìn anh, đôi mắt trống rỗng, sau đó nở một nụ cười nhạt: “Em không sao.”

“Đừng mua, tiệm đó đổi chủ rồi, hương vị không còn như trước nữa. Mua về chỉ lãng phí.”

Tống Duy bật cười nhẹ: “Làm sao anh có thể quyết định thay cho chính mình của mười hay hai mươi năm sau?”

Bóng tối đã bao trùm. Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mảng mờ tối.

Nụ hôn không mang theo chút d*c v*ng, chỉ kéo dài hai giây trước khi anh buông cô ra. Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Tống Duy, cho anh một chút niềm tin.”

Anh cười nhẹ: “Vậy em có muốn ăn không? Anh đi mua.”

“Không vấn đề gì.”

“Được.”

Anh không thể trả lời.

Khi hai người đàn ông chuyển đi thùng cuối cùng, Tống Duy nhìn quanh căn nhà. Đây là nơi họ đã sống hơn mười năm, từ lúc “gia cảnh khốn khó” đến khi có “tất cả đều đủ đầy”.

“Giữa tuần mình sẽ đến ăn với bố. Viện nghiên cứu cách công ty chỉ ba, bốn cây số thôi.”

Anh ngồi xuống cạnh, để cô dựa vào vai mình, giống như lúc ở trong xe trước khi về nhà. Anh muốn trở thành điểm tựa cho cô: “Mẹ em nói sao?”

Tuyết Hoa nhảy ra khỏi lòng, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Trần Quất Bạch trả lời dứt khoát: “Không.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92