Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 93

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93


Vậy là kế hoạch được bàn bạc sơ bộ ngay tại bàn ăn. Tống Duy không khỏi ngạc nhiên, nhìn cảnh mẹ mình và chồng hợp tác mà không biết phải nói gì.

Dương Nghênh Thu bật cười: “Mẹ có gì đáng sợ?”

Trần Quất Bạch cũng cười: “Đừng lo, bố là người trưởng thành, ông biết tự chăm sóc mình.”

Trần Quất Bạch mỉm cười: “Được.”

Tống Duy hơi khựng lại, rồi trả lời: “Chắc vài ngày nữa. Mai con phải đi làm rồi.”

“Có chứ.”

Dương Nghênh Thu tiếp lời: “Làm gì có đôi vợ chồng nào sống chung với bố mẹ mãi. Con thì không ý kiến, nhưng còn Tiểu Trần chắc chắn sẽ có ý kiến. Hai đứa cần phải tự mình xây dựng cuộc sống riêng.”

Khi ăn, không ai nhắc lại chuyện ly hôn. Trần Quất Bạch chăm chỉ báo cáo công việc với Dương Nghênh Thu: hiện anh đang làm gì, kết quả ra sao, dự định phát triển thế nào.

Tống Duy nghe mà mắt cay xè.

Hôm sau là Chủ Nhật. Buổi chiều, Dương Nghênh Thu đáp chuyến bay xuống sân bay Nam An. Trần Quất Bạch và Tống Duy đi đón bà.

“Mẹ em cũng uống.”

Bà lườm cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Duy vòng tay ôm lấy mẹ.

“Để mẹ uống loại trà sữa matcha đơn giản nhất, ấm, không thêm topping. Còn của em lát nữa em gửi anh.”

Hôm nay, cô như biến thành một đứa trẻ, luôn quấn lấy mẹ, đáng yêu và nhõng nhẽo. Nếu anh nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên cô làm nũng với anh như thế.

Tống Duy cười hì hì: “Mẹ à, một tháng con chỉ uống một hai lần thôi mà.”

Khi đã no bụng, Dương Nghênh Thu và Trần Quất Bạch đã bắt đầu thảo luận sâu hơn. Bà gợi ý anh thành lập một cơ sở giáo d·ụ·c tại trường, như một trạm khoa học nhỏ, kết hợp giữa nhà trường và doanh nghiệp, giúp học sinh mở mang tầm nhìn và tạo động lực học tập. Đồng thời, đây cũng là cách để công ty của anh quảng bá.

Tống Duy hít một hơi, cố nén cảm xúc: “Biết rồi, biết rồi. Bọn con sẽ dọn ngay.”

Dương Nghênh Thu từ chối: “Mẹ không uống.”

Sợ không chịu nổi, Tống Duy ngắt lời: “Sao vẫn chưa gọi tới lượt chúng ta, để con ra hỏi.”

“Muốn ăn ở đâu thì ăn.”

Dương Nghênh Thu khựng lại, rồi mỉm cười đáp: “Cảm ơn con.”

“Vậy thì đồ Nhật.”

Tống Duy bước vào theo sau, cất tiếng: “Mẹ, tối nay con ngủ với mẹ nhé.”

Ba người đến một quán lẩu lâu năm nổi tiếng trong thành phố. Vào giờ cao điểm, họ phải chờ tới năm bàn. Tống Duy ngồi trong khu vực chờ, bất ngờ dùng giọng nũng nịu: “Trần Quất Bạch, em muốn uống trà sữa~”

Trần Quất Bạch đứng lên: “Anh đi mua.”

“Mẹ không muốn ngủ chung với con.”

Chương 93

Dương Nghênh Thu vừa ngồi xuống liền lên tiếng: “Bố con nói hai đứa chuẩn bị dọn ra ở riêng?”

Ôm thật lâu, cô nũng nịu: “Nhưng tối nay con vẫn muốn ngủ với mẹ.”

Tống Duy im lặng.

Trần Quất Bạch trầm ngâm một lúc, sau đó nghiêm túc: “Mẹ, cho con xin thông tin liên lạc.”

Cuối cùng, Dương Nghênh Thu cũng không lườm nữa.

Dương Nghênh Thu kéo cô ngồi xuống mép giường: “Không cần phải an ủi mẹ. Con thấy đấy, bây giờ con đã có gia đình riêng, mẹ không cần phải gánh trách nhiệm với con nữa. Sau khi ly hôn, mẹ cũng không còn là vợ của ai, thêm hai năm nữa nghỉ hưu, những gánh nặng trên vai mẹ đều được gỡ bỏ. Khi đó, mẹ chỉ là chính mẹ thôi, thoải mái lắm.”

Sau bữa tối, khi cả nhà trở về, Dương Nghênh Thu bước vào căn nhà trống trải hơn thường ngày, thoáng sững sờ.

Cô bước ra khu vực lấy số chờ, nhân tiện điều chỉnh lại cảm xúc. Vừa lúc số bàn của họ được gọi, Trần Quất Bạch cũng mang trà sữa về.

Khi nhìn thấy hai người, bà lập tức trở về dáng vẻ cứng rắn quen thuộc, nghiêm mặt nói: “Đã bảo không cần tới đón, có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ?”

Chờ anh đi xa, Dương Nghênh Thu liếc nhìn con gái, cuối cùng không nỡ nói gì, chỉ nhẹ nhàng khuyên: “Uống ít mấy thứ lung tung này thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Duy ngồi trước bàn ăn, cầm miếng gà rán nhưng động tác dần chậm lại. Cuối cùng, cô không nhịn được hỏi: “Bố ở đâu?”

“Ừm, mẹ dự tính hai năm nữa nghỉ hưu. Hiện giờ công việc bận rộn, không thể như bố con mà chăm sóc cho các con được. Sau này, khi con có con, mẹ sẽ quay lại.”

“Anh ấy không dám đâu.” Tống Duy thì thầm vào tai mẹ: “Mẹ, anh ấy sợ mẹ lắm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa nói, anh vừa giúp hai mẹ con nhúng thịt, gắp đồ ăn, tay miệng hoạt động không ngừng.

Người mẹ, người vợ, người hiệu trưởng — những vai trò quá nặng nề mà Dương Nghênh Thu đã gánh vác suốt bao năm. Cả Tống Cao Dật cũng vậy. Cuối cùng, giờ đây họ đã chọn trở về làm chính mình.

Từ xa, Tống Duy nhìn thấy mẹ. Trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác xót xa. Dương Nghênh Thu cúi đầu, vẻ mặt mệt mỏi, không còn khí chất uy nghiêm của một hiệu trưởng lúc nào cũng ngẩng cao đầu.

“Tiểu Trần sẽ tìm mẹ tính sổ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Nghênh Thu nhíu mày: “Mấy thứ đó có gì ngon.”

Trần Quất Bạch bước tới nhận vali, còn Tống Duy cầm tay mẹ, làm như không nghe câu trách cứ: “Mẹ, tối nay mình ăn ở nhà hay ra ngoài ăn?”

“Được.”

Tống Duy cười hì hì: “Vậy ra ngoài ăn. Con rể mẹ mời mẹ ăn món Pháp sang trọng.”

“Xung quanh đó trong bán kính 500m có chợ, siêu thị lớn, còn có nhiều quán ăn nhỏ.”

Nhận được cái nhìn khó chịu lần thứ ba, Tống Duy bật cười: “Được rồi, chúng ta ăn lẩu.”

Tống Duy yên lặng một lúc, cúi đầu, giọng trầm xuống: “Ừ.”

Tống Duy xen vào: “Mẹ, mẹ giúp mở cửa sau thế này, coi chừng đến lúc về hưu danh tiếng bị ảnh hưởng.”

Bỗng nhiên, cô như hiểu ra tất cả.

Dương Nghênh Thu nghiêm mặt: “Cửa sau gì mà cửa sau. Trường đang xây dựng tòa nhà thí nghiệm, giờ là giai đoạn quy hoạch và đấu thầu. Nếu công ty các con trúng thầu, đâu phải do một mình mẹ quyết định.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Nghênh Thu nhìn con gái hồi lâu, rồi khẽ thở dài, lần đầu nhắc đến điều bà luôn lảng tránh: “Duy Duy, mẹ không sao. Việc này lẽ ra đã nên xong từ tháng trước. Mẹ đã chuẩn bị tâm lý một tháng nay rồi, bây giờ cảm giác chỉ còn lại sự nhẹ nhõm. Con hiểu không?”

“Một điều nữa…”

Tống Duy nhìn anh, bật cười: “Em biết mà, em từng tới viện nghiên cứu của họ.”

“Không được.” Cô bướng bỉnh ôm lấy tay bà, nhất quyết không buông.

Tống Duy không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ chăm chú ăn.

Anh trả lời chi tiết, khiến Tống Duy khẽ gật đầu: “Vậy cũng tốt, như thế sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian đi lại.”

Một lát sau, Tống Duy nhẹ nhàng nói: “Mẹ, chúc mẹ ly hôn vui vẻ.”

Tống Duy ngỡ ngàng.

“Đồ Hàn?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93