0
Thu thập được kha khá vật hữu dụng xong, hai người một đường đi tới cửa đông, mới thấy xa xa là nhà kho đồ đông lạnh.
Nhà kho đông lạnh được xây khá chắc chắn, sau trận bão nó vẫn còn tồn tại là minh chứng tốt nhất. Phía trước cổng rõ ràng được cải tạo qua, hiển nhiên có người sống sót ở trong này.
Không định phức tạp thêm vấn đề, đưa mắt nhìn ra hiệu cho Sở Tuyết, dự định yên lặng rút lui. Nhưng có lẽ may mắn đã dùng hết, ngay khi hai người lùi về sau, bỗng nhiên từ đống đồ lớn bên cạnh đi ra một đám người, trên tay cầm mã tấu, côn bổng coi bộ muốn ngăn chặn đường đi.
Một đám người xăm mình nhuộm tóc đủ màu, ô ương ương một mảnh, một bộ lưu manh, d·u c·ôn.
Đổng A nhìn thấy cảnh này, trong lòng siết chặt. Nếu được chọn, hắn không muốn chiến đấu với đám người này.
Đi đầu một người gầy gò xỏ khuyên mũi, nhìn Đổng A chưa tới một giây liền dừng lại trên người Sở Tuyết, mắt sáng lên, cao giọng hô lớn:
“Các ngươi biết nơi này là địa bàn của ai không mà dám đến đây lục soát? Không muốn sống nữa…..Á đù?”
Không đợi đối phương nói hết lời, Đổng A và Sở Tuyết, chỉ bằng ánh mắt liền hiểu ý nhau, không chút do dự hướng phía sau lùi lại giữ khoảng cách, không cho đám người này vây kín, đồng thời cầm lên v·ũ k·hí đề phòng.
Tên gầy gò thấy mình bị phớt lờ, trong lòng bỗng nhiên giận dữ, không dài dòng, triệt để bại lộ ý đồ:
“Á đù, dám chạy,...Huynh đệ lên, nam g·iết, nữ bắt lại dâng lên cho đại ca.”
Một tên đàn em không nhịn được mới lại gần nhỏ giọng:
“Tứ ca, bọn họ có tên nỏ, người kia hình như còn có súng” mặc dù chỉ là tiểu đệ nhưng không có ai ngốc. Mạng chỉ có một, ai lên trước c·hết trước. Cả đám 12 người, chẳng ai muốn làm thằng xui xẻo đó cả.
Tên gầy gò không nhịn được:” Nỏ thì thế nào, cũng chỉ có 1 mũi tên, súng kia không biết là đồ chơi ở đâu nhặt được, sợ cái chim, lên cho ta."
Dù cho hắn nói như vậy nhưng bọn lâu la không ai cất bước. Đổng A nhìn thấy lũ lưu manh làm trò hề, dù cho vạn phần tập trung nhưng khóe miệng không nhịn được câu lên.
Tình thế như vậy không giằng co được bao lâu, trong nhà kho lại tiếp tục đi ra một đám người. Đổng A dư quang liếc qua thấy có khoảng 23 người nữa, mặc dù không có v·ũ k·hí công kích từ xa, nhưng đao, mã tấu, trường mâu không ít, còn có 5 người trong tay cầm cưa lốc một bộ hung thần ác sát.
Trong lòng thầm kêu không tốt, hắn hô vội lên một tiếng: “Chạy!” sau đó, cả hai nhanh như chớp quay người chạy như điên.
Bên mình có viện quân, tụi lâu la được tiếp thêm dũng khí, không sợ tên nỏ uy h·iếp đuổi sát theo sau.
Sở Tuyết thấy uy h·iếp vô dụng cũng không suy nghĩ gì nữa, đang chạy bỗng nhiên xoay người, ngắm kẻ gần nhất bắn một phát nỏ. Bởi không có kinh nghiệm, sợ bắn trật nên nàng cố ý ngắm vào bụng, ai dè mũi tên lại xuyên qua bả vai. Không chí mạng, nhưng cũng khiến cho người kia đau ngã xuống oa oa gọi bậy.
Đám côn đồ thấy mũi tên b·ị b·ắn ra không những không có sợ hãi, lại càng ra sức đuổi theo.
Không kịp vừa chạy vừa thay tên, Sở Tuyết chỉ đành đeo nỏ ra sau lưng, rồi xoay người cắm đầu đuổi theo Đổng A.
Yểm trợ Sở Tuyết, Đổng A cũng quay người tặng cho kẻ gần nhất một phát súng. Bởi vì quá nhanh, người kia không kịp tránh né, headshot một phát máu me tung toé, uy lực như vậy zombie cũng phải gục huống hồ là người.
Đổng A không nhìn kết quả quay người chạy vội. Hai người cũng không dự định chạy thẳng về xe, không nói đối phương nhiều người, lên được xe, chạy thoát được hay không còn là dấu chấm hỏi. Chạy thẳng một đường như vậy, rất dễ bị nhóm người từ kho lạnh đi ra chặn đường.
Gọi Sở Tuyết một tiếng, hai người cùng chạy vào chỗ có đống hàng chất cao che khuất tầm nhìn, dự định chơi khô máu với tụi lưu manh. Có lẽ là g·iết zombie quen tay, Sở Tuyết đối với g·iết người cũng không quá kích ứng, chứ đừng nói tới cảm xúc không bình thường như Đổng A.
Thủ lĩnh mới vừa từ nhà kho đi ra, là băng d·u c·ôn này lão đại, mọi người hay gọi là Báo ca, trên lưng hắn xăm một con báo lớn. Đối với báo ca mà nói, không thích zombie, nhưng không có pháp luật quản chế, muốn làm gì thì làm, càng làm hắn ưa thích.
Lúc zombie bộc phát, Báo Ca cùng đang em đang ở tầng hầm của KTV tổ chức party, sử dụng ma tuý nên không ai bị zombie cắn, cũng không có ai bị l·ây n·hiễm coi như gặp phải số may.
Mấy tuần sau đó, lợi dụng đàn em đông đảo, thu thập thêm tiểu đệ gần mấy chục người, mới công phá kho đông lạnh của nhà kho trung chuyển. Trước đây làm chủ nơi lày là nhân viên cũ của kho, tập hợp bão đoàn bảo vệ nhau chống cự zombie.
Vừa ra khỏi cổng, nhìn thấy 2 tên đàn em bỏ bình, lập tức khiến Báo Ca không vui. Trông mà thèm súng và nỏ trong tay địch nhân hắn cũng đã từng suy nghĩ vào đồn cảnh sát tìm kiếm súng, nhưng chỉ tìm thấy súng shock điện và súng bắn đạn cao su, còn súng thực thụ không biết được cất đặt ở đâu, hai cái đồ chơi này đối với zombie là hoàn toàn vô dụng.
Tại trong nước súng đạn là bị quản chế cực kỳ nghiêm. Xã hội đen không phải là không có súng, nhưng những băng đảng toàn lâu la cắt ké như của Báo Ca, không có khả năng đạt được.
Thiếu khuyết v·ũ k·hí tầm xa là bất lợi, Báo Ca đang tìm cách khắc phục, chưa kịp làm gì, quả nhiên hôm nay gặp phải kẻ địch dạng này khiến đàn em ăn thiệt thòi. Thấy kẻ địch chỉ có hai người, bên mình người đông thế mạnh, hắn liền khởi động cưa lốc trong tay, huy động đàn em nhanh chân đuổi theo.
Đến góc khuất Đổng A cùng Sở Tuyết giảm xuống tốc độ, người thay đạn, người cài tên, vừa chạy vừa chờ đợi cơ hội. Đổng A biết mình cơ bản không cần phải đối phó với tất cả bọn chúng, chỉ cần xử lý phân nửa, đội ngũ sẽ tự nhiên sụp đổ.
Lấy trong balo đen ra 2 chai molotov cocktail, đưa cho Sở Tuyết một chai. Đổng A vòng qua khúc rẽ, tận dụng khuất tầm nhìn hắn không chạy nữa, ghé vào bên cạnh đống hàng, lôi đống rác rưởi này quẳng xuống đường đi để tạo chướng ngại vật. Tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc lối đi đã bị vật ngăn trở đến đầu gối, Sở Tuyết đã đem chai của mình đốt lên chờ đợi kẻ địch.
Chưa tới hai giây về sau, tại khúc rẽ phát hiện thân ảnh địch nhân, hai tên lâu la vừa mới vượt qua khúc rẽ, phía trước có chướng ngại vật đang định nhảy qua, thấy Sở Tuyết cùng Đổng A còn dám đứng lại phản kích cũng sửng sốt một chút.
Không để cho hai tên lâu la kịp phản ứng, Sở Tuyết đã ném mạnh chai cháy về phía chúng. Chai cháy vỡ ra xăng bên trong nhanh chóng bùng lên đưa hai tên kia nuốt hết, chỉ để lại 2 tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Thế lửa không giảm, bén lên bên đường hàng hoá, chướng ngại vật phía trước b·ốc c·háy, khói đặc nghi ngút triệt để ngăn chặn lối đi này. Nhưng ý nghĩa không lớn, bởi vì lối đi hình bàn cờ nên địch nhân có thể đi vòng qua, chỉ là kéo thêm được chút thời gian.
Thấy đồng bạn gào thét thảm thiết trong ngọn lửa, tên gầy gò chạy ngay theo sau trong lòng không khỏi một trận hoảng hồn, biết gặp phải kẻ hung hãn.
Tận thế gần một tháng đến nay hắn làm quàng đã quen không gặp chút quản chế nào khiến tâm tình bay lên. Hôm nay gặp phải xương cứng, mới hung hăng bị dội cho một gáo nước lạnh.
Phía sau nhóm tiểu lâu la nhìn thấy cảnh này, cũng không nhịn được chùng xuống bước chân. Tốc độ không nhanh như trước.
Đàn em chùn bước, tên gầy gò đành phải hô lớn: “Mau đi vòng, phải nhanh chóng cùng đại ca hội hợp, đến lúc đó vì huynh đệ báo thù.”
Cả đám bèn lùi lại chạy vào một con đường song song khác.
Nhưng bọn chúng nằm mơ cũng không nghĩ tới, 2 người Đổng A cơ bản không chạy, còn dự đoán đường đi của chúng, tại ngã rẽ phía trước tập kích.
Hai tên lâu la lao lên phía trước nhất, một người ngay lập tức bị tên nỏ xuyên qua lồng ngực gục xuống, một người bị viên đạn bắn ngay bụng chỉ vội kêu lên một tiếng đau đớn rồi đi theo tên kia.
Chạy phía sau đám côn đồ liền trở nên bối rối. Kẻ địch so với bọn hắn dự đoán càng phải hung tàn, bọn chúng chỉ dám đứng ở bên cạnh góc khuất không dám đuổi theo.
Đợi đến lúc nghe thấy nhóm của đại ca ở một phía khác đã đến gần, đang truy hô về sau, mới ló đầu ra nhìn, địch nhân đã không còn bóng dáng tăm hơi.
Mười hai người trong nháy mắt nhân số giảm đi một nửa, khiến làm ác đã quen như bọn họ không khỏi sợ hãi. Lo sợ đại ca trách phạt, tên gầy gò cũng đành dẫn đàn em chạy theo truy kích bao vây, nhưng tốc độ so với trước chậm hơn nhiều.
Đổng A cùng sở Tuyết chạy một đoạn thì không thấy nhóm của tên gầy gò đuổi đằng sau, nhưng mà phía bên trái có tiếng truy hô, hiển nhiên là đồng bọn từ nhà kho của bọn chúng đang thực hiện chiến thuật bao vây, đuổi về phía bên này.
“Muốn bao vây bọn ta sao, không có dễ như vậy” cười gằn một tiếng, Đổng A nhanh như điện leo lên phía trên đỉnh của một đống hàng, thấy chỗ khuất chưa tới mười mét có nhóm năm người, dẫn đầu là một tên to con đang cầm cưa lốc, băng băng chạy vội.
Cúi thấp người không để người kia trông thấy, đốt chai cháy trong tay, đợi tiến vào phạm vi 6m mới đứng người lên quăng mạnh vào đám người, không kịp nhìn kết quả hắn tụt nhanh xuống, sau đó cả hai hướng về phía nam chạy.
Cầm đầu nhóm côn đồ người to lớn nhất kia, trông thấy lửa cháy phía bên này, mới chạy tới, không nghĩ tới đối phương có chai cháy, bị đón đầu thống kích một đợt, may mắn hắn chạy trước nhất, đội ngũ lại thành một hàng, chỉ có ba tên chạy giữa trúng chiêu đang giãy dụa trên đất la hét thảm thiết. Những người còn lại vội vàng lao lên c·ứu h·ỏa, nhưng xăng cháy đâu có dễ dập, chỉ biết đứng mình đồng bọn bị lửa nuốt hết.
Nhìn thảm trạng của ba tên đồng bọn, lúc này còn lại hai người mới tỉnh táo lại, không còn dám hung hăng như trước nữa. Tên to con nhận thức được bọn hắn tư duy quá hạn hẹp rồi, chai cháy rất dễ chế tác, lúc trước quen dùng dao phay mã tấu chặt chém nhau, nghĩ thế là hay, đến khi găp phải người biết sử dụng v·ũ k·hí thực sự, mới biết đâu là uy lực chân chính.
Bây giờ cũng giống như tên gầy gò, To Con không dám đuổi gấp theo nữa. Suy cho cùng đám côn đồ cũng chỉ là mặt hàng lấn yếu sợ mạnh. Rất khó có khả năng gặp phải kẻ hung tàn còn dám liều mạng đỉnh đi lên.
Báo ca đang đuổi theo không biết đội ngũ hơn 40 người, nháy mắt đã giảm quân số gần một phần tư.
Chỉ mấy phút đồng hồ Đổng A và Sở Tuyết đã gần chạy đến cổng Nam, nhưng tụi d·u c·ôn đã theo sát phía sau. Chai cháy chỉ còn một chai cuối cùng. Vừa chạy ra cửa nam - là lối đi của nhân viên nên khá nhỏ, chỉ đủ cho 2 người cùng lúc song hành, hắn cũng lấy ra rác rưởi quẳng vội trước cửa, rồi lấy chai cháy còn lại ném vào, tạo ra một bức tường lửa, làm cho đám d·u c·ôn không vượt qua được.
Kế hoạch bao vây của bọn người Báo Ca đã thất bại. Chẳng bao lâu Báo Ca đã dẫn người chạy đến nơi. Hắn chỉ biết hậm hực thông qua ánh lửa nhìn lấy chạy xa 2 người, hận đến nghiến răng kèn kẹt.