0
Chạy ra khuôn viên nhà kho, cả hai người mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Lúc này Đổng A bình tĩnh đến dọa người, quyết định nghỉ ngơi năm phút, hẹn đồng hồ điện tử trên tay, kiếm một góc khuất cạnh tường rào ngồi xuống, không lập tức chạy xa.
Nhìn thấy Đổng A muốn quay lại sống mái thêm một đợt nữa, Sở Tuyết không nhịn được, đối với Đổng A điên cuồng lau mắt nhìn. Người bình thường nếu chạy được, đã chạy bao xa có bao xa… Sở Tuyết cũng đâu phải người thường, nàng cũng không nghi ngờ quyết định của Đổng A, trong mắt còn hiện lên vẻ hưng phấn.
Về phía Đổng A, không thể thất bại lần này, bao nhiêu vật dụng thu nhặt được trong nhà không nói, hắn còn cần xe để quay lại cô nhi viện. Hành trình cả nghìn km trong tận thế là không thể sơ sót.
Chưa tới ba phút sau, quả nhiên một đám người có khoảng hai mươi tên ngồi ô tô, bộ dáng rất rêu rao đuổi theo. Ngồi trong góc khuất, Đổng A yên lặng nhìn đây hết thảy. Đuổi theo tốt, ở nhà kho càng ít người càng dễ đối phó.
Chính xác năm phút không thừa một giây, hắn gọi lên Sở Tuyết, mất thêm năm phút yên lặng chạy men theo bờ tường rào rón rén quay lại cửa tây.
Cùng lúc đó, cũng có một nhóm mười một người đi tới bên này, thấy chiếc xe lạ, bèn đi lên định đập phá tìm cách mở cửa.
Núp bên cạnh cổng thép, Sở Tuyết đưa lên cung nỏ ngắm bắn, khoảng cách ba mươi mét, nếu có chút luyện tập, bắn trúng hẳn rất dễ dàng, nhưng tiếc là nỏ mới tới tay nàng không lâu. Có thể dùng nỏ bắn trúng người, dù cho là tầm gần cũng rất không dễ dàng.
Ở một bên Đổng A đưa lên súng yên lặng ngắm bắn. Hẹn xong tín hiệu, hai người cùng hô một tiếng, tiếng súng, tiếng tên nỏ rời dây, cùng vang lên một đợt.
May mắn Sở Tuyết bắn trúng phần eo của một tên lâu la, máu phun như suối.
Đổng A thì bắn trúng bắp đùi của một tên khác, khiến hắn kêu la thảm thiết.
Nghe tiếng súng, cả đám côn đồ đều hoảng hốt. Thấy từ cổng tây, đã bay mất hai con vịt trời, thế mà không biết sống c·hết quay trở lại.
Cầm đầu đám người là một tên có vết sẹo dữ tợn trên mặt, giận dữ nhưng hắn không có ngu ngốc gọi tiểu đệ xông đi lên. Nói đùa, hai người kia có súng, ai lên trước c·hết trước, cho dù có hô, biết rõ sẽ không ai xông lên.
Mặt sẹo nhanh chóng cùng đàn em tản ra, núp về phía sau mấy chiếc xe, dùng như công sự che chắn. Tên b·ị t·hương ở đùi cũng được kéo đi, còn tên bị xiên eo thì để đó cho tự sinh tự diệt.
Hắn thấy không có súng, không có tên nỏ, thật là quá biệt khuất. Dự định sau đợt này, nhất định phải yêu cầu đàn em chế vài cái đi ra.
Bọn cô đồ không hùng hổ xông lên, Đổng A trong lòng có chút đáng tiếc, xem ra không có ai ngu như trong phim. Mạng có một đầu, mạng là quý nhất. Nếu thực sự xông lên, cùng lắm hắn chơi chiến thuật thả diều, không tin xử lý không hết mười một người này.
Đám côn đồ ẩn núp hết, giúp cho hai người tiến về chỗ ô tô cải tạo dễ dàng hơn. Sợ viện binh quay lại sớm, lắp đạn cài tên xong, cả hai men theo vật che chắn cùng nhau tiến lên.
Đám côn đồ cũng không có đợi nguyên tại chỗ, mà cũng men theo vật che chắn tiến về phía hai người. Lần này học khôn, bọn chúng tiến lên rất nhanh chóng, cũng rất cẩn thận, hai người cơ bản là không kịp ngắm chuẩn.
Thấy súng, nỏ không dùng được, Đổng A và Sở Tuyết không sợ hãi chút nào. Đánh giáp lá cà, bọn hắn chưa sợ ai bao giờ.
Đổng A một tay cầm súng, một tay cầm mũi lao đặc chế xem như kiếm dùng. Sở Tuyết hai tay nâng lên nỏ, chỉ đợi bắn xong tên, sẽ dùng đao treo ở thắt lưng.
Tên đầu tiên tiếp cận không phải ở phía trước mà ở phía sau. Hiển nhiên hắn đã thành công vòng qua mà không hề bị phát giác. Nhưng quá xui khi gặp phải Đổng A.
Phản ứng của Đổng A nhanh hơn người thường rất nhiều, không chút huyền niệm bị một lao trúng ngực c·hết ngay tại chỗ.
Sở Tuyết cũng không quay đầu lại, chỉ ngắm chuẩn phía trước, đủ thấy nàng tin tưởng Đổng A như thế nào.
Đã hẹn với đồng bọn cùng xông lên một đợt, một tên lâu la khác vừa mới xông ra, nhìn thấy cô gái đối diện vẫn chằm chằm về phía mình, làm hắn bối rối không biết phải làm sao. Không cho cơ hội nghĩ ngợi, một mũi tên đã xuyên thấu lồng ngực, c·hết không thể c·hết lại.
Phía sau tên mới c·hết tiếp tục lao ra một tên đồng bạn thấy được cảnh này, mặc dù sợ hãi, nhưng biết cô gái đã không kịp cài tên, bèn lựa chọn xông đi lên. Cùng lúc đó, phía của Đổng A cũng xuất hiện một tên lâu la khác, nhảy qua t·hi t·hể của Đồng bọn, cầm trong tay mã tấu bổ tới.
Đổng A không sợ hãi chút nào, nhẹ nhàng lách qua mã tấu, mũi lao ba cạnh hơn ba mươi cm nhẹ nhõm đâm vào động mạch cổ, máu phun như nước cao áp vẩy khắp hắn một thân.
Sơ sẩy rồi, máu nhân loại không sệt như máu zombie. Giết zombie nhiều, Đổng A phán đoán có chút sai lầm. Theo như hắn thấy, g·iết người so với g·iết zombie còn đơn giản, khác với zombie phải đâm vào đầu mới ngỏm, đối với người sống chỉ cần chọc trúng, phải c·hết không thể nghi ngờ.
Sở Tuyết thì chọn cách ứng đối hung hãn hơn nhiều, nàng hoàn toàn không né tránh, buông ra trong tay nỏ, tay cầm lên thanh đao, ngạnh kháng mã tấu trong tay đối thủ.
“Cheng” một tiếng, Sở Tuyết vận lực kình, khéo léo làm mã tấu tuột tay, sau đó không chút do dự vung ngang đao, vạch ngang trên bụng đối phương một đường máu dài. Tên lâu la chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm bụng gục trên mặt đất.
Khoảnh khắc, lại bốn tên thủ hạ tiêu đời, tên mặt sẹo cầm đầu vừa mới băng qua một chiếc xe tiếp cận bên này, nhìn thấy giao thủ trong nháy mắt, nhất là nhìn thấy Đổng A máu me khắp người, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía mình. Sự sợ hãi đã lâu không cảm giác được, lúc này như thuỷ triều cuồn cuộn bao phủ.
Không để ý mặt mũi, mặt sẹo quay đầu liền chạy, lũ đàn em thấy đại ca đều chạy, cũng không còn ý chí chiến đấu nữa, dồn dập quay người chạy trốn. Đổng A nhìn một màn này thì thở phào, nếu năm người kia cũng lao lên tập kích như lúc nãy, cũng là phiền phức không nhỏ.
Không có chút do dự nào hai người thay đạn cài tên xong, liền chạy về phía xe cải tạo. Thấy được tên bị đồng bạn bỏ lại, sắc mặt hắn trắng bệch, chắc là mất máu quá nhiều đang nằm ở đó. Đổng A đưa súng đặt ở trán hắn, hỏi tất cả các thông tin mà người này biết. Người này, dù rất choáng nhưng không dám lề mề, liền bàn giao hết, chỉ cầu một hy vọng sống.
Sau khi tra hỏi, Đổng A mới biết được, băng đảng của Báo Ca này còn giam giữ một số người ở khu vực kho lạnh. Bên trong còn có rất nhiều vật tư, mà trọng yếu là kho lạnh còn có điện, còn có thịt đông lạnh. Xác nhận được ngoại hình của tên cầm đầu là Báo Ca về sau, một mũi lao tiễn tên kia xuống hoàng tuyền. Nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Đổng A, hắn không hiểu, mình đã thành thật bàn giao vẫn không trốn khỏi một kiếp…
Sở Tuyết đứng ở một bên vừa canh chừng vừa nghe được. Nàng không nhịn được hỏi: “xe đã lấy được, vật tư vừa thu thập được cũng đã mang hết lên trên xe 16 chỗ, chúng ta còn muốn đấu nữa hay rút lui?”
Đổng A đứng lặng, suy nghĩ một chút, rồi hắn nhìn sở Tuyết nói: “Tại sao không làm, dẫu sao lần sau muốn rời đi thành phố, còn phải đi ngang qua bên này một chuyến mới lên được đại lộ. Sau trận này, bọn côn đồ sẽ học khôn, lúc đó tự chế ra thật nhiều tên nỏ tới, bọn hắn nhận ra chúng ta rồi chặn đường sẽ rất phiền!”
Nghe nói vậy Sở Tuyết cũng không nói gì thêm nữa.
Nhưng hai người không thể cứ như vậy mãng đi lên. Đổng A dự định chế thêm nhiều chai cháy tới, cùng lắm biến nơi này thành biển lửa. Đến cuối cùng, để xem thiệt thòi sẽ là ai.
Trên xe đã có sẵn bình thuỷ tinh và ngòi mồi serafin, hắn chỉ việc đổ xăng vào là có thể dùng. Sở dĩ hắn không có làm sẵn nhiều bởi vật này mang theo nhiều rất không tiện, xăng còn dễ bắt lửa, rất nguy hiểm.