Sau khi người kia rời đi, Đổng A dẫn đội tiến gần hơn về phía siêu thị, quả nhiên thấy không ít người đang bị treo, hấp dẫn một đám đông zombie đứng dưới, đang đưa tay lên cao với lấy, dị thường chen chúc.
Mấy cái xác bị treo khá cao, nên chẳng con nào được như nguyện. Zombie cũng ngăn chặn mọi lối tiến vào siêu thị, nếu muốn ngăn chặn những người sống sót, thì có nhiều biện pháp khác an toàn hơn. Không biết bọn hắn làm như vậy có mục đích gì? Treo người ở đây, trăm hại không có một lợi nào.
Xác định vị trí của t·hi t·hể tình nghi không hề khó, tuy vậy, để có thể lấy t·hi t·hể xuống, rất không dễ dàng, phải giải quyết vấn đề về zombie lẫn thạch đầu bang. Vậy tại sao không để cho hai vấn đề này giải quyết nhau đâu!
Nghĩ liền làm. Đổng A dự định t·ấn c·ông căn cứ phụ, sau đó dụ cho zombie hướng về nơi có tiếng động, phân tán zombie tập trung bên dưới mấy cái xác, rồi mình phân ra một tiểu đội đi tháo xuống mang đi. Lần hành động này chủ yếu bất ngờ và tốc độ, yêu cầu mọi người phải phối hợp thật tốt, tốc độ thật nhanh.
Theo như Đổng A suy đoán, bọn Thạch Đầu bang sẽ không sở hữu quá nhiều súng, Tận thế sơ kỳ, súng đạn là rất thiết yếu, mà lại đoạt được rất khó khăn. Chỉ có thể xem như uy h·iếp, đến sử dụng trong trường hợp khẩn cấp. Nếu trên tay bọn này mỗi người một khẩu súng, hắn điên cuồng đến mấy cũng không thể không rút lui.
Bố trí xong đội viên, canh đúng thời gian, Đổng A từ một góc gần đó bắt đầu cuộc tiến công, với một phát tên nỏ vào đầu một tên canh gác. Tên còn lại vội vàng hô hoán nhưng rất nhanh cũng bị một mũi tên khác bắn trúng đổ gục.
Từ bên trong cửa vội vàng chạy ra hai tên nữa, rất nhanh chóng núp vào công sự, tránh né thành công hai mũi tên khác bắn tới. Phải nói tay nghề của Đổng A thực sự rất tốt, tên nỏ ngoài uy lực mạnh, độ chính xác cũng không có chỗ chê.
Kẻ địch bị bên mình áp chế, không chút do dự, Đổng A từ chỗ núp gần đó trực tiếp lao ra, Tiểu Ân theo sát sau hắn. Cùng lúc đó, đội của Lập Thành và Tiểu Nguyệt từ một phía bên khác lao lên.
Do tốc độ Đổng A quá nhanh, một tên xã hội đen núp sau công sự, trong tay cầm mã tấu chưa kịp vung lên ngăn cản, đã bị hắn dùng tổ hợp thương đâm gục tại chỗ. Tên còn lại quá sợ hãi, quay đầu muốn chạy ngược lại, vào bên trong cửa, Tiểu Ân theo sau nắm lấy cơ hội, bắn một phát giữa lưng, c·hết ngay tại chỗ.
Lập Thành lao theo phía sau, như kế hoạch cầm trong tay chai cháy, bất kể phía bên trong cửa có gì, cứ thế quẳng vào. Lửa rất nhanh bùng lên, khói bụi bốc lên mãnh liệt, ngăn chặn kẻ địch lao ra ngoài.
Bên trong cửa cũng không có động tĩnh gì, nhưng rất nhanh phía trên lầu Siêu Thị vang lên tiếng hô hoán và tiếng loa phát thanh. Đồng thời phía trên có người hướng về phía người chạy sau cùng là Tiểu Nguyệt bắn một súng.
Người nọ thương pháp chẳng ra gì, Tiểu Nguyệt thậm chí không cần làm né tránh, rất nhanh chạy đến sát cửa ra vào, nép sát vào tường, thoát khỏi tầm nhìn của đối phương.
Tiểu Ân không rãnh rỗi cầm trong tay thuốc nổ do Đổng A tự chế, không do dự châm lửa mồi, quẳng đi vào. Chưa tới 3 giây, một t·iếng n·ổ rung trời bộc phát, kèm theo khói bụi mù mịt và một vài tiếng kêu thảm.
Đã đến nơi, Tiểu Nguyệt cũng đem thuốc nổ trên tay ném đi vào, lại tiếp tục một t·iếng n·ổ rung trời vang lên, nổ cho bọn bang chúng tối tăm mặt mũi.
Bọn này ý nghĩ rất hay, chỉ cần loa phát ra cảnh báo sẽ hấp dẫn zombie tới, đuổi đi địch nhân, đồng thời cũng cảnh báo cho trụ sở chính. Chúng chỉ cần thủ ở bên trong khóa lại lối lên lầu hai, cho dù cửa bị phá hỏng, cũng tạm thời không có chuyện gì.
Chẳng mấy chốc, zombie bị hấp dẫn đến. Cánh cửa ra vào đã bị chai cháy và thuốc nổ phá hỏng, Đổng A thấy kế hoạch hoàn thành liền ra hiệu cho mọi người men theo góc tường, khuất tầm nhìn rút lui.
Quả nhiên zombie đã bị dẫn đi không ít, Nhóm của Sở Tuyết và Tiểu Thi sau khi giải quyết một số đầu zombie còn sót lại, liền nhanh như chớp chạy về phía 2 cái xác khả nghi đang bị treo bởi dây thừng, được neo bằng cách cột vào cây trụ chống. Sở Tuyết chỉ việc chặt đứt dây thừng sẽ rơi xuống. Nhưng các nàng là nữ, việc vận chuyển cùng lúc 2 cái xác là rất khó khăn. Nàng đành phải, 2 người cùng kéo lê một cái bỏ chạy.
Đổng A lợi dụng tốc độ của mình chạy tới tiếp ứng, một đường chạy vòng, một đường chém g·iết zombie lạc đàn, tới nơi mang theo cái xác còn lại.
Các đội viên khác thì chia ra, theo hướng đã hoạch định sẵn bỏ chạy. Lúc này tác động của v·ụ n·ổ đã trôi qua, bọn bang chúng ở trên lầu 2 mới thấy được đám người Đổng A đang bỏ chạy, vội rối rít dùng trên tay cung nỏ và súng, hướng phía dưới nổ súng, nhưng hiển nhiên không kịp, bọn họ đã chạy xa, mất hút trong tầm mắt.
Một đường hữu kinh vô hiểm quay lại nơi tập kết, Đổng A mới mang 2 t·hi t·hể cho Tiểu Thất xác nhận. Mặc dù xác c·hết đã có phần phân huỷ, xú khí huân thiên, nhưng cả đội không có ai ngại. Dù sao mùi trên người zombie cũng không khác biệt là mấy.
Tiểu thất mặt mày trắng bệch, đi đến bên cạnh 2 cái xác, cho dù đoạn thời gian này chém g·iết zombie, đã trưởng thành rất nhiều, nhưng vẻ sợ hãi vẫn hiện lên khuôn mặt của nàng. Đến khi cẩn thận xác nhận về sau, mặt nàng trở nên tím tái đi, sau đó, chỉ ngước lên nhìn trời mà không nói câu nào, cũng không có bi thương khóc lớn, bầu trời trong xanh không một gợn mây ánh vào trong mắt của cô bé. Tiểu thất bỗng nhiên đứng phắt dậy rồi sau đó lại đổ gục xuống. Cả đội hoảng sợ vây lại nâng đỡ, mới thấy cô bé đã ngất đi từ bao giờ.
Đổng A nhìn thấy cảnh này, nhận thức tình cảm của hắn dù có chút méo mó so với bình thường, cũng không khỏi buồn lên, hắn đến muộn chỉ vài ngày, giá như hắn không quá cầu toàn, mạo hiểm đi tìm kiếm sớm hơn một chút…Cho dù ba mẹ Tiểu Thất, biến thành zombie, hay bị zombie ăn hết, cũng không làm hắn khó chịu như lúc này.
Lỗi ở đây là do hắn quá cầu toàn, là bọn xã hội đen bất nhân, hay ba mẹ tiểu thất xui xẻo? Tất cả đều không còn có ý nghĩa gì! Người c·hết như đèn diệt, chỉ để lại trong ký ức người còn sống sự nuối tiếc vô bờ, vì mãi mãi sẽ thiếu vắng hình bóng họ.
Sự hối hận hiện lên trong ánh mắt của tất cả mọi người, Nếu như bọn hắn đến sớm hơn, đã có cơ hội đi giúp đỡ hai vợ chồng này, trong đội sẽ có thêm hai thành viên mới. Tận thế thật như trêu đùa họ, bắt bọn họ phải đem sự nuối tiếc này giữ ở trong lòng. Tiểu thất cuối cùng vẫn phải chịu nỗi đau ly biệt.
“Lũ khốn kiếp này! Người sống sót chúng ta không c·hết ở trong tay zombie, mà c·hết ở trong tay đồng loại! Sao mà nực cười!”
Sở Tuyết không nhịn được mà oán hận nói.
“Chuyện này chưa xong đâu" Đổng A nghiến răng nghiến lợi nói. Ngọn lửa thù hận không biết lúc nào, vô hình bị đốt cháy lên. Giao Tiểu Thất cho Thanh Nhã chăm sóc, cả đội muốn quay lại báo thù cho nàng.
Đổng A nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Suy cho cùng hành động báo thù này không lý trí, nhưng mà uỷ khuất như vậy rút đi, bọn họ nuốt không trôi. Đạt được sự tán thành cao của tất cả mọi người, cả đội nhanh chóng ẩn núp quay lại gần trụ sở chính của Thạch Đầu Bang. Xung đột chính thức bắt đầu.
0