Tu Kiệt, chỉ là một tên tiểu lâu la ở trong Tây Bắc ngục giam, b·ị b·ắt vào tù vì tội l·ừa đ·ảo. Có lẽ cái tên đẹp mang cho hắn một ngoại hình khá ưa nhìn, lại không có thực tài gì, chỉ giỏi khua môi múa mép. Bởi vì làm trai lơ cho một tên tại ca, mà được tên này tín nhiệm.
Sau khi tù phạm của ngục giam Tây Bắc thu thập Thạch Đầu bang, tên bang chủ trước kia tên Thạch Đầu, người cũng như tên cứng đầu không chịu thuận theo bị liền bị g·iết. Do đó đám tù phạm cần người quản lý bang này, thông qua ước định của các đại ca trong ngục, Tu Kiệt may mắn được phân cho công việc béo bở này.
Tại chỗ này hắn chính là vua không ngai, muốn gì được nấy, được đàn em phụng dưỡng, trôi qua ngày càng tốt. Công việc của chỉ có hai yêu cầu: thứ nhất, đảm bảo nguồn cung nô lệ. Thứ hai, thu thập càng nhiều vật tư, lương thực vận chuyển đến ngục giam bên kia.
Tu Kiệt chưa ngồi ấm ghế lão đại được bao lâu, thì sự tình liên tiếp phát sinh, nào là zombie hoạt động ban ngày, nào là nô lệ bỏ trốn, bị làm cho phát bực, nên mới có chuyện treo người lên cao cho bọn họ đói c·hết như vậy.
Làm xong, Tu Kiệt không những không có chút đồng tình nào, còn cảm thấy rất sảng khoái, là quyền lực, là người trên người sảng khoái. Từ một kẻ vô danh tiểu tốt, bây giờ cũng có thể quyết định vận mệnh của người khác.
Hôm nay, lại có sự tình mới phát sinh, căn cứ Siêu thị thế mà bị t·ấn c·ông, Tiếng nổ đinh tai nhức óc làm Tu Kiệt hoảng sợ không nhỏ.
Hắn vội vàng gọi lên thân tín thủ hộ bản thân, sau đó mới phái ra bang chúng tìm hiểu tình huống, lại nghe thấy tiếng súng vang lên, tiếp theo là tiếng la g·iết một mảnh, lại càng làm hoảng sợ tăng nhiều.
Không biết địch nhân bao nhiêu, địch nhân có thuốc nổ, có súng càng làm hắn sợ hãi hơn. Tu Kiệt và đàn em đều có súng, nhưng đối với súng glock loại đầu đạn nhỏ nhất này, đối phó với người thì rất tốt nhưng đối phó với zombie không hiệu quả nên mới được phân cho bọn họ. Đạn dược cũng không nhiều, trên tay hắn và đàn em tất cả 4 người, mỗi người 1 băng đạn, dùng xong liền không có. Một tên đàn em thân tín lại đang ở căn cứ Siêu Thị bên kia.
Đang lo lắng hãi hùng, Tu Kiệt nghe đến, cứ cách một đoạn thời gian, tiếng súng lại vang lên, như là từng con dao đâm vào tim. Sau một lát tiếng súng không còn vang lên nữa, Tu Kiệt biết bọn hắn phái ra người thu thập thông tin, với điểm ấy v·ũ k·hí thô sơ, có lẽ đã một đi không trở lại.
Tu Kiệt tuy có nhát gan, nhưng đàn em thì không phải, lại cộng thêm bản thân có chút đầu óc, biết mình người đông thế mạnh, trong tay có súng, chỉ cần thủ vững căn cứ, chưa chắc đối phương đã công phá nổi. Suy cho cùng không dám bỏ chạy, đại ca của hắn tốn biết bao công sức, mới giành lấy miếng bánh này trong tay các đại ca khác kiếm về, quyết định bỏ chạy chắc chắn không thể quay lại ngục giam, nếu quay lại cũng là c·hết một đường.
Tu kiệt rất nhanh tổ chức lên bang chúng phòng ngự. Nghiêm lệnh không cho phép ai ra ngoài. Căn cứ của chúng là một quán bar, hình hộp vuông đã được cải tạo khá chắc chắn. Căn cứ này, zombie không công phá nổi có lẽ cũng có thể chống đỡ địch nhân.
Tu Kiệt đợi nửa ngày không thấy phe địch có động tĩnh gì, chưa kịp thở ra một hơi, bất chợt từ sân thượng tòa lầu 7 tầng ở phía đối diện, một bình gas đã được cải tạo bị ném đi qua, mang theo một cái đuôi lửa phá vỡ cửa kính lầu 3. Cửa kính được gia cố qua, bình gas không có bay vào phía trong, nhưng va đập trong nháy mắt đó, t·iếng n·ổ tung lên, cửa sổ vỡ tan, khói bụi khắp nơi.
Sau đó bốn đến năm bình gas lấy phương thức y như vậy đập vào tòa nhà phá vỡ hết tầng gia cố bên ngoài. Tiếp theo liên tiếp từng cái chai cháy cỡ lớn bay qua, để thế lửa bốc lên càng thêm mãnh liệt.
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra rất nhanh, đến nỗi người của Thạch Đầu bang chưa kịp đưa ra biện pháp giải quyết gì, thì không biết zombie bị ai dẫn dụ đi qua, nghe tiếng động lớn như vậy lập tức bổ nhào tới bao vây. Công sự che chắn bị tạt xiêu vẹo, rất nhanh đã bị công phá đi vào.
Nhưng mà bên trong có không ít người, tổ chức chống cự cũng khá hiệu quả, thế tiến công của zombie nhất thời bị chặn lại.
Bị đối phương chỉnh một trận trở tay không kịp, Tu Kiệt có chút hoảng hốt, biết mình gặp phải kẻ hung hãn. Hôm nay đã xế chiều, nếu hắn không dẫn đàn em rút chạy khỏi đây, đợi đêm xuống, không có công sự che chắn, zombie ùa vào, hẳn phải c·hết không thể nghi ngờ.
Thế là triệu tập đàn em vừa đánh vừa rút ra khỏi căn cứ.
Thông qua Flycam trinh sát giúp Đổng A và Sở Tuyết tinh chuẩn bắn xong “Bình gas đạn, và chai cháy". Bọn họ bắn bằng ná phát xạ mà Đổng A lâm trận chế tạo ra từ vật liệu xung quanh.
Bắn xong không kịp nhìn kết quả, cả hai liền lập tức xuống lầu, hội hợp với Đội của Lập Thành đang đi dẫn dụ zombie bên dưới, rồi vắt chân trên cổ mà chạy.
Zombie trong lầu cũng bị tiếng động thu hút rời ra ngoài, đuổi theo phía sau cả đội, ô ương ương một mảnh. Nhưng do đội của Đổng A đã lên kế hoạch kỹ lưỡng từ trước, nên rút chạy cũng không tính khó khăn.
Không nghĩ tới đi, đám xã hội đen này làm việc bá đạo đã quen, thiết kế công sự phòng ngự chỉ chú trọng đối phó zombie mà không phải người, nên rất dễ b·ị đ·ánh phá.
“Đám ngu ngốc này, phòng ngự yếu kém như vậy cũng dám đi rêu rao khắp nơi! Để người khác biết được vị trí căn cứ, không khác nào cá nằm trên thớt."
Đám này để Đổng A học được một bài học, sau này muốn xây căn cứ, cho dù vững chãi đến đâu, nếu để người khác biết được mà nhằm vào, thì sớm muộn cũng phải đổ sụp. Trong tận thế, xây căn cứ, vững chãi là một chuyện, so với vững chãi, tính bí mật càng quan trọng.
Sau khi cắt đuôi được zombie, Đổng A không lập tức ra lệnh cho mọi người trở lại bãi đỗ xe, mà quay ngược lại một bên khác, gần căn cứ của thạch đầu bang, do sử dụng Flycam trinh sát nên tránh được rất nhiều zombie, nhẹ nhõm đi tới.
Từ camera của Flycam, bọn họ thấy được một nhóm người thế mà phá vây thành công, theo hướng tây bắc rút chạy. Đám người kia nhờ có 2 tên mãnh nhân, thân cao gần 2 mét thể trạng to lớn, tốc độ lại không chậm, một đường đi đầu chém g·iết zombie, chỉ huy đàn em, mới mở ra được một con đường máu xông ra ngoài.
Ngoài 2 tên cao lớn có súng, còn có một tên khác cũng cầm súng, nhưng lộ vẻ kh·iếp nhược hơn nhiều, được mấy tên khác bảo hộ rất tốt, hẳn là đầu sỏ của bọn này. Trong quán bar đang mở ra máy hát, thanh âm lớn thu hút không ít zombie, tuy vậy phải bỏ lại 20 cỗ t·hi t·hể, mới cắt đuôi được, chạy thoát.
Không để mất dấu bọn này, Đổng A vừa điều khiển Flycam vừa gọi lên đồng đội đuổi theo. Cũng chỉ có tốc độ phản ứng não siêu nhanh của hắn mới có thể cùng lúc làm được chuyện này.
Chạy chưa tới năm phút, thấy zombie đuổi theo không nhiều, tốc độ của bọn Thạch Đầu bang, mới dần chậm lại. Không cho bọn chúng cơ hội thở dốc, Đổng A thông qua bộ đàm liền phát động tín hiệu công kích.
Đi đầu, Sở Tuyết không chút do dự từ góc khuất đi ra, nàng cơ bản không cần ngắm, hướng đám người phát xạ nỏ. Đi theo sau nàng, tiểu Thi, Lập Thành cũng từ chỗ ẩn nấp đi ra bắn tên về phía địch nhân, sau đó lộn lại chỗ ẩn nấp, động tác rất nhanh.
Năm mũi tên nỏ, bắn ở tầm trung, mang đi sinh mệnh của bốn người. Bị tập kích bất ngờ, bọn xã hội đen càng là chim sợ cành cong, hỗn loạn một mảnh. Tuy nhiên mấy tên chỉ huy cũng rất hung hãn, tổ chức phản kích, thế là lẻ tẻ tiếng súng vang cộng thêm chai cháy, tên nỏ hướng về phía đội của Đổng A phản công trở về.
Ưu thế của bọn chúng là có nhiều người, ba tên chỉ huy đều có súng, ngoài ra còn một số tên nỏ, nhưng những mặt hàng tự chế kia bị gia công thô sơ, lại không có ròng rọc trợ lực lên dây, dẫn đến độ chính xác lẫn uy lực, đều thua xa tinh phẩm trong tay đội người của Đổng A.
Bọn chúng còn không có Flycam, nhờ vào Đổng A điều khiển Flycam cáo tri đồng đội, mà mỗi lần nhô ra công sự phản kích, đều có thể đem một hoặc hai địch nhân mang đi. Hắn vừa điều khiển vừa chi viện cho đồng đội nếu có đột biến phát sinh.
Ngoài ra đuổi theo còn có zombie, mặc dù ít ỏi, nhưng làm cho chiến trường càng thêm hỗn loạn. Sở tuyết sau khi dùng tên nỏ b·ắn c·hết địch nhân đối diện, liền rút ra đao cầm trong tay, hướng về phía tiểu Thi đứng ở bên cạnh nàng vung tới, dọa cho Tiểu Thi sợ hết hồn. Nàng không có chém Tiểu Thi mà đem một con zombie từ phía sau cho chặt bay. Nhìn Tiểu Thi giật mình sợ hãi, Sở Tuyết nhịn không được mắng mỏ:
“Đần! Chú ý cẩn thận một chút." Sau đó lại đem nỏ trong tay lên dây cài tên, chuẩn bị lại một vòng phát xạ.
Chiến đấu trong đường phố, mọi người là truy đuổi chiến, dẫn đến liên tục di chuyển biến đổi vị trí không ngừng. Nhưng tất cả đều bị Flycam của Đổng A thu hết vào tầm mắt, làm cho địch nhân có ảo giác giống như bị bao vây tứ phía.
Tuy vậy Flycam không phải là vạn năng, Tiểu nguyệt sau khi đâm vào đầu một con zombie, lại bị một cái đàn em Thạch đầu bang, thoát khỏi tầm mắt Flycam, bất ngờ tiếp cận tập kích.
Cũng may nàng mạng lớn, vội vàng tránh né, mã tấu chỉ kịp chém trượt qua cánh tay một đao, mã tấu sắc bén vô cùng, dù tránh được chỗ chí mạng nhưng trên tay cũng bị phá ra một rãnh máu thật sâu.
Tiểu Nguyệt né tránh ngã lăn ra đường, thấy không kịp tránh thoát lần công kích tiếp theo, nàng từ sợ hãi lại biến thành điên cuồng, muốn ôm chặt chân đối phương để câu giờ cho Lập Thành đuổi tới, nàng dù c·hết cũng muốn kéo theo kẻ địch đệm lưng.
Lập thành phản ứng rất nhanh, hắn căn bản không kịp chạy tới chị viện, liền suy nghĩ nhiều, giống như bản năng, mặc kệ zombie sau lưng, đem rìu chữa cháy trong tay, hướng về phía địch nhân trước mặt Tiểu Nguyệt, ném mạnh đi qua. Lập Thành không có thời gian nhìn đến kết quả, lập tức quay người muốn dùng sức cùng zombie vật lộn.
May mắn Đổng A phát hiện tình huống không ổn, lập tức tiến vào trạng thái phản ứng siêu tốc, dự đoán được hành động, trước khi Lập Thành ném ra rìu liền rút súng ngắm ngay đầu zombie phía sau lưng Lập Thành nổ súng.
Lại nói đến, Đổng A phát hiện, trong mấy tháng này, cường độ cao suy nghĩ, cường độ cao chiến đấu, có thể khai thác được càng nhiều năng lực tiềm ẩn của bản thân. Trong lòng có suy đoán, những năng lực tiềm ẩn này đối với hắn như lạ như quen, không phải là năng lực mới. Dẫn đến tỷ mỉ hồi tưởng lại, quá khứ trải qua có rất nhiều điểm đáng nghi.
Độ cao tập trung, Đổng A có thể tiến vào trạng thái não siêu tốc vận chuyển, cảm giác như mọi vật đang chuyển động chậm đi, cơ thể hắn cũng trở nên linh hoạt hơn rất nhiều, tác dụng phụ là nếu duy trì trạng thái này quá lâu, thể lực rất nhanh liền không chống đỡ nổi.
Nói thì chậm, thực sự diễn ra rất nhanh, kể từ lúc Tiểu Nguyệt ôm hẳn phải c·hết quyết tâm, đến Đổng A bắn súng, rồi Lập Thành ném rìu, chỉ trong tích tắc, một mạch mà thành.
Lúc mà Tiểu Nguyệt cảm thấy mình hẳn phải c·hết, bỗng nhiên kẻ địch trước mắt không còn chút sức lực nào đổ gục xuống, phải đến khi này, hết bị che khuất tầm mắt, nàng mới nhìn thấy ở phía sau lưng của kẻ địch bị cắm một cây rìu, chấn đứt cột sống, c·hết không thể c·hết lại.
Đồng thời zombie tiếp cận Lập Thành cũng bị một súng bể đầu. Từ trong cực độ nguy hiểm thoát thân, Tiểu Nguyệt cùng Lập thành mới thở phào một hơi. Thấy đồng đội của mình phối hợp tốt như vậy, không biết từ lúc nào, lòng có nghẹn ngào, một cỗ tín nhiệm cao độ đối với đội ngũ,vô thức dâng lên.
Dưới sự giúp đỡ của Lập Thành, Tiểu Nguyệt nhanh chóng dùng vải xé ra trên quần áo băng bó v·ết t·hương. Đổng A thì đứng một bên tiếp tục mở ra siêu tốc trạng thái vừa điều khiển Flycam, vừa nổ ba súng, b·ắn c·hết hai tên địch nhân cùng một đầu zombie. Đợi Tiểu Nguyệt băng bó xong mới đưa điều khiển Flycam cho nàng, để nàng tạm thời thay thế vị trí của hắn làm tầm mắt cho cả đội.
0