Một đường bình yên vô sự trở lại căn cứ, rất nhanh vật nuôi được chuyển vào trại chăn nuôi. Khu chăn nuôi là nằm dưới lòng đất, có hệ thống thông gió rất tốt, còn có hầm chứa phân riêng, sau này vật nuôi nhiều lên, có thể sử dụng để lấy chất đốt sinh học. Diện tích cũng khá rộng rãi, chỉ là vật nuôi quá ít.
Cả một xe tải vật phẩm mới đổi được chừng ấy, đủ thấy vật nuôi trong tận thế trân quý. Chỉ hi vọng bọn chúng sinh nở thật nhiều. Đổng A dự định tìm thêm nhiều vật nuôi, vì nếu quá ít, những đời tiếp theo chắc chắn sẽ thoái hóa giống.
…
Chẳng mấy chốc đã là cuối tháng 1, mạt thế từ tháng 3 năm trước bắt đầu bùng nổ, đến bây giờ đã qua gần một năm.
Đám người Đổng A trải qua sơ kỳ zombie hỗn loạn, mấy lần t·hiên t·ai, bọn họ không những kiên trì nổi còn, tự xây dựng cho mình một căn cứ nho nhỏ.
Đổng A không giỏi lãnh đạo, cũng không thích lãnh đạo người khác. Hắn chỉ tự nhận mình là một người ưa thích chế tạo, tính cách hơi lỗ mãng, miệng tiện giống lưu manh một chút, chỉ là khỏe mạnh hơn người bình thường một chút, đánh đấm giỏi hơn người ta một chút. Nên lúc cần đứng ra, buộc phải đứng ra, để giành lấy hy vọng cho bản thân và mọi người.
...
Một ngày này, bên trong phòng sinh hoạt chung, Đổng A triệu tập mọi người mở tổng kết hội nghị. Nói là hội nghị cho sang, chỉ là đội viên lảy ra cái bàn nhỏ, mấy cái ghế đẩu, ngồi quây lại cùng nhau bàn bạc, có chút giống ngồi uống trà đá chém gió hương vị. Có quan hệ với năm ngoái tổng kết, cùng một năm mới hoạch định, chuyện này nên tổ chức hằng năm để phát triển ngày một tốt hơn.
Đổng A nhìn những người ở trước mắt, hơi xúc động, bọn họ từ người dưng chẳng quen biết nhau, tập hợp thành một đội ngũ. Lúc đầu có hơi trúc trắc, nhưng chung quy ai cũng đáng tin cậy, dám đánh dám liều.
Thanh Nhã vẫn giữ lại phong độ lãnh đạo của mình chủ trì hội nghị. Nàng nhìn một cái mọi người, ngay sau đó nói:
"Đến hết đến trước mắt, căn cứ nhân khẩu số lượng đạt tới bốn mươi tám người, trong đó thành viên cô nhi viện ba mươi lăm người, đến từ thành phố A mười hai người, cộng với Tô Dự một người. Trong căn cứ, trên căn bản mỗi người đều có thể đối phó được zombie. Lũ trẻ con khi đủ tuổi đều được huấn luyện đối phó với zombie.
Trong căn cứ vật liệu mặc dù có chút tiêu hao, nhưng là thông qua chính chúng ta trồng trọt, thu hoạch; đi ra ngoài tìm, bây giờ vật liệu, về cơ bản là đủ dùng và có thể tăng lên 20% trong vòng 2 tháng tới.
Trước mắt tại khu trồng trọt, còn đang gieo trồng chủ yếu là khoai tây, và nấm, dùng lập phương thức trồng trọt lập thể, chồng chất lên trồng nên không gian có tỉ lệ lợi dụng khá cao, tất cả đều có phần mềm máy tính quản lý nên chất lượng rất ổn định. Cái khác rau quả loại do toàn trồng loại siêu ngắn ngày nên một tháng trước mới vừa thu hoạch gần 1000kg, muối chua, cấp đông, sấy lạnh, tất cả đều được áp dụng bảo quản.
Về tường rào, hệ thống tường gỗ đã được gia cố chắc chắn hơn. Camera quan sát đã hoàn thiện. Tháp quan sát đã cải tạo thêm một phòng quan sát, có thể cung cấp hai người trường kỳ sinh hoạt, mà không chịu ảnh hưởng của thời tiết.
Vũ khí phương diện, thành viên chiến đấu, về cơ bản mọi người đều được trang bị súng,
đạn gần đây có chút tiêu hao, chủ yếu là do luyện tập nhưng đã được bổ sung hoàn tất, đang được chế tạo thêm.
Nỏ hiện tại, tổng cộng đã có 30 cái. Mũi tên có hơn 3000 mũi, những thứ này mũi tên cũng là trước kia ở bên ngoài trụ sở chặt cây một ít cây cối, phối hợp một ít sắt thép đầu mũi tên chế tác mà thành cũng đang được chế tạo thêm.
Chiếc xe phương diện, Do lúc trước chú trọng thu thập nên tổng cộng có 100 chiếc xe, hơn phân nửa dừng ở bãi đỗ xe cũ, phần còn lại được giấu ở khu đỗ xe mới bên ngoài tường rào, cách căn cứ 1km.
Mọi người đang phía dưới nghe Thanh Nhã nói ra từng cái số liệu, nội tâm liền cảm giác được an toàn. Trước mắt căn cứ vận hành, cộng với hầm trú ẩn cùng vị trí địa lợi là bọn họ lớn nhất bảo đảm.
Đổng A nghe được những thức ăn này số lượng dự trữ sau, nội tâm cũng đang suy tư, mặc dù căn cứ của bọn họ nhân số không nhiều, đã cơ bản đi vào vận hành nhưng không thể thoả mãn với hiện tại. Vì vậy hắn cùng mọi người thảo luận, lên kế hoạch cho tương lai.
Khu trồng trọt còn phải mở rộng nhiều. Container bây giờ đã rất khó thu thập được, bọn hắn chỉ còn cách sử dụng bê tông cốt thép để xây dựng, đây hẳn là một công trình dài. Cây lương thực cần phải trồng thêm lúa nước, không thể chỉ ăn khoai tây mãi qua ngày.
Các loại cây gia vị, cây ép dầu, cũng phải mở rộng diện tích. Ngoài ra phải trồng thêm cỏ cho dê, cá,... không thể chỉ để nó ăn thức ăn chăn nuôi công nghiệp mãi được.
Rồi lượng nước tích trữ, quá trình chưng cất hư hao thiết bị, cũng bị mọi người lôi ra bàn bạc.
Xe bọn hắn tuy có nhiều, nhưng dầu diesel và xăng cũng không phải là vô hạn, dùng bao nhiêu ít bấy nhiêu, nhất là sau đợt s·óng t·hần, không có cách nào thu thập được.
Trước mắt thành viên chiến đấu tinh nhuệ, là 10 người bao gồm cả Đổng A.
Lũ trẻ trong cô nhi viện cộng với Hân Nhiên là 35 người. Trong đó trẻ dưới 3 tuổi có 3 bé, trẻ từ học tiểu học có 5 bé, trẻ vị thành niên có 27 người. 27 đứa trẻ này hầu hết đều nhỏ tuổi hơn Tô Dự, ngoài thời gian học tập ra cũng tích cực tham gia vào hoạt động xây dựng căn cứ.
Về phần trực ban, tại tháp quan sát, hầu hết là một thành viên tinh nhuệ dẫn theo một thiếu niên chia ca trực, vừa có người làm bạn, vừa chỉ dạy cho những thiếu niên kia, kỹ năng quan sát, và sinh tồn.
Về phần tường rào, trong ngắn hạn, cơ bản là đủ dùng, chỉ là cần phải bố trí thêm những chướng ngại vật ở những nơi yếu đạo lên núi, để ngăn chặn zombie hiệu quả hơn.
Ngoài ra, chúng ta cũng cần thường xuyên tiến về căn cứ Z để trao đổi vật liệu, không thể chấm dứt liên lạc với bên ngoài. Tất cả đều được bàn bạc kỹ lưỡng, mọi người cũng có rõ ràng hơn mục tiêu của mình.
…
Họp hành xong xuôi, Đổng A quyết định mở một bữa tiệc nhỏ xem như là ăn tết. Bởi khí trời quá nóng, nên không như thường lệ, làm món nướng hay lẩu. Bữa tiệc chỉ dùng bánh kẹo, cộng với trái cây căn cứ tự trồng được, ăn với khoai tây chiên thơm nức mũi. Lũ trẻ rất háo hức đón cái tết đầu tiên trong tận thế, phải nói háo hức nhất vẫn là lì xì tết. Tiền bạc trên cơ bản là đã vô dụng, Đổng A không còn cách nào khác phải dùng công xưởng của mình chế đồ chơi cho đám nhóc, lấy ra làm thay cho tiền lì xì.
Rồi cả đội cùng nhau tụ tập lại gói bánh chưng, nếp có, đậu xanh có, thịt heo ba chỉ được thay bằng thịt hộp, chỉ là kiếm không ra lá gói, hết cách chỉ còn cách dùng khuôn gỗ cố định luôn như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên cả bọn gói bánh chưng, kết quả dĩ nhiên là thất bại thảm hại, nếp dính chặt vào khuôn gỗ, phải dùng thìa nạo ra ăn, không biết cái này còn có thể được gọi là bánh chưng nữa hay không? Thế nhưng đây đã là bữa ăn xa xỉ hiếm có trong một năm nay. Nếp đang được gieo trồng,vẫn chưa có trổ bông, vả lại trồng đợt này chủ yếu là để lấy ra làm giống, đợi mở rộng khu trồng trọt thêm nữa mới đem đi gieo, do đó muốn ăn được nếp tự trồng còn phải đợi thêm một thời gian dài.
Có vẻ như nếp sống quá nhanh của xã hội hiện đại làm ta bỏ qua nhiều cái tốt đẹp tạo dựng bởi giá trị truyền thống. Đổng A nhớ tới cái tết gần nhất là mình làm cái gì tới?
"À là tự nguyện gửi hết tiền cho Cô Nhi Viện để lũ trẻ đón tết tươm tất hơn, hắn thì ở lại tăng ca, còn chạy đi làm thêm ở nhà hàng để nhận nhân ba lương,..."
Thực sự là chẳng có ai ép, hắn tự nguyện như vậy, nhưng mà nghĩ lại cảm giác bỏ lỡ nhiều thứ quá. Ăn cái tết này phải nói là cái tết thiếu thốn nhất, nhưng cũng là cái tết vui vẻ nhất.
0