Đám người Đổng A đứng trong cửa tiệm nhìn lấy 5 người kia rời đi, Đổng A tai thính, có thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
“Không nghĩ tới, người nhìn như nhân viên bảo an kia, lại là lãnh đạo.” Hắn thầm nghĩ.
Còn chuyện muốn điều tra thông tin về mình, Đổng A không lo lắng. Bọn hắn không có đi chống lại căn cứ Z, trên cơ bản không có xung đột lợi ích, nên cũng không có uy h·iếp gì.
Tin tức đã tung ra, bây giờ thì phải xem năng lực của căn cứ Z. Pin hydro sau đợt t·hiên t·ai này có thể đến lấy, phải nhanh chóng rời khỏi đây, trở về căn cứ trên núi.
Đám người Đổng A vừa mới thu thập xong đồ đạc, chuẩn bị ra bãi giữ xe, thì bỗng dưng gió lớn bắt đầu thổi, gió mạnh lên rất nhanh, cuốn theo không ít cát bụi. Phía trong tường cao mà gió mạnh như vậy thì bên ngoài gió lớn có thể nghĩ.
Bọn họ chỉ đành trốn vào trong cửa tiệm, sau đó đóng cửa lại, không cho gió cát đi vào. Định bụng khi nào gió yếu bớt sẽ rời đi. Nhưng gió mạnh cứ liên tục thổi một ngày một đêm, mà không hề có dấu hiệu chấm dứt.
Đổng A đứng trong cửa hàng, thông qua khe hở nhìn về phía bên ngoài, dù là bên trong tường cao nhưng khắp tầm mắt chỉ thấy toàn là cát vàng loạn vũ.
Bây giờ, người nào ra ngoài chắc chắn sẽ bị gió cuốn bay. Cũng may cửa hàng của bọn hắn, mặc dù nhỏ nhưng được đổ bê tông chắc chắn, tạm thời không có lo lắng gì.
“Cứ cái đà này, có lẽ chúng ta phải ở lại trung tâm thương mại một thời gian. Chẳng mấy chốc bão từ sẽ tới.”
Đổng A hướng về Thanh Nhã và Sở Tuyết nói.
“Không sao, chúng ta đi cùng nhau ngày ấy, bao nhiêu khó khăn trắc trở đều đã vượt qua, huống hồ còn có anh, chỉ cần anh bên em, em chả lo lắng chút nào". Sở Tuyết trả lời, trong mắt tràn ngập tự tin.
“Sở Tuyết, dừng! Đừng vung thức ăn cho chó trước mặt ta." Thanh Nhã dơ dơ nắm đấm bày ra vẻ hờn dỗi vui đùa nói.
Cứ thế Sở Tuyết tính tình hoạt bát, lại cùng Thanh Nhã trêu đùa lên.
"…"
3 ngày ba đêm, gió lớn không ngừng,mặc dù khó có thể nhìn rõ bầu trời, nhưng Đổng A có thể cảm giác được ánh sáng có yếu đi, chứng tỏ, trên trời có mây. Gió thổi, không biết cuốn theo mây ở đâu về.
"Mây! Đã lâu không gặp!" Thầm cảm thán một câu...
Mỗi ngày dưới ánh mặt trời gay gắt, làm cho người ta quen thuộc màu trời xanh. Bây giờ xuất hiện mây, có lẽ sẽ có mưa, nhưng thay vì khiến cho vui thích, mây mưa lại kiến cho người ta ẩn ẩn sợ hãi.
Không ngoài dự kiến, nước mưa như không muốn ở mãi trên trời, vội vàng lao xuống mặt đất khát khô. Mưa như trút nước... Nước mưa, gió, cát, quyện vào nhau, tạo nên một khung cảnh thời tiết khó mà diễn tả nổi.
Lại tiếp tục 1 ngày một đêm, cát đã bị nước mưa liên miên không dứt gột rửa. Trong không khí tràn đầy hương vị thanh tân, khiến cho người ta dễ chịu.
Đã bao lâu! Hiếm thấy đây không phải là mưa axit. Nếu như không biết bão từ sẽ diễn ra ngay sau đó, người sống sót có lẽ sẽ dấy lên hi vọng, hy vọng rằng thời tiết cực đoan sắp chấm dứt, hy vọng rằng cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn…
"…."
Căn cứ trên núi,
Lão Tân cùng với Lập Thành đang ở tháp quan sát, thông qua cửa kính nhìn về phía đại dương. Những người khác đã xuống dưới hầm trú ẩn.
Cả cái căn cứ lẫn lối đi đều nằm dưới tầng đất dày, cộng với chống nước được làm rất tốt nên gió mưa cơ bản chẳng ảnh hưởng tới bọn họ.
Căn cứ trên núi ở gần biển, gió ở đây mạnh mẽ hơn ở căn cứ Z rất nhiều. Sóng biển - Không! bây giờ phải gọi là s·óng t·hần mới đúng, đập ầm ầm vào đất liền cuốn ra khơi không ít đất đá.
Tầng mây đã hạ xuống cực thấp, mang lại cho người ta cảm giác đè nén, như trời muốn sập xuống đến nơi.
“Lập Thành, ở trên này có chút nguy hiểm, ngươi xuống dưới hầm cùng Hân Nhiên chăm sóc lũ trẻ đi. Việc trên này cứ để cho cái thân già này.”
“Ngài đừng lo lắng, nếu gió lớn hơn chút nữa, chúng ta cùng nhau đi xuống. Ngài có thấy lúc nãy thứ gì bay theo gió không?”
“Hình như là zombie, zombie trong nước biển bị gió cuốn lên không, bay vào trong đất liền, không nghĩ tới trong biển lại nhiều zombie như thế!"
“Nếu gió yếu xuống, ta nghĩ khu vực này chẳng mấy chốc sẽ bị zombie bao trùm, lúc đó đề nghị, ta và ngài sẽ đợi ở khu container của đội trưởng bởi nơi đó vững chắc nhất. Đợi bão từ đi qua, các thiết bị điện tử khôi phục bình thường rồi xuống hầm, sau đó nên khoá cửa hầm lại đề phòng khí tức tiết ra ngoài, thu hút thêm nhiều zombie.”
Bởi vì Lập Thành không biết lúc nào sẽ xảy ra bão điện từ nên cũng không dám mở ra thiết bị liên lạc, thứ này là rất quý hiếm.
“Đội trưởng có lẽ không về kịp. Hy vọng mọi người bình an.” Lão Tân gật đầu đồng ý với đề nghị của Lập Thành, cũng lo lắng cho tình hình của Đổng A.
Lão Tân vừa nói xong, lúc này bỗng dưng gió đột ngột yếu xuống, mưa cũng yếu đi một chút, có ánh sáng xanh lục le lói xuyên qua tầng mây, lấp loé không ngừng, khung cảnh quỷ dị, làm người ta có chút rùng mình.
“Là cực quang, bão điện từ đến rồi!” Lập Thành không nhịn được kinh hô một câu.
"..."
Trung tâm thương mại, Tiệm tạp hoá,
Khung cảnh tương tự đang diễn ra. Ánh điện trong cửa tiệm lấp loé không ngừng rồi tắt hẳn. Để lại 3 người bị bóng tối nuốt hết. Đèn dầu nhanh chóng được sử dụng, nhưng ánh sáng xanh lục bên ngoài cũng kịp thông qua khe hở mà chiếu vào trong phòng.
Thanh Nhã không nhịn được cảm thán: “Bão Từ thật sự đến rồi, lúc trước ta còn mơ ước được nhìn thấy cực quang đây, không nghĩ lấy tình huống này gặp được!”
Đổng A lo lắng nói: “Gió yếu xuống, nhưng cứ cái đà này, phiền phức lớn rồi.”
Không thể dùng thiết bị điện tử, sức chiến đấu của căn cứ Z yếu đi là không thể nghi ngờ. Mưa lớn, thứ gì sẽ trở nên đáng sợ nhất? Là Zombie. Ở một nơi nhiều người như căn cứ Z, chắc chắn sẽ hình thành zombie triều,
"..."
Lúc này, trong phòng làm việc của mình, Tần Vô Song đang ngồi thư thích trên ghế dựa, đầu hơi ngửa về phía sau, một tay buông thõng xuống dưới, trên tay cầm một cuốn sách không biết sách gì, tay còn lại đang xoa trán một bộ đau đầu.
Đứng ở trước bàn làm việc là người giống như bảo an đã từng đến cửa tiệm tạp hoá của Đổng A kia. Người này nói:
“Tướng Quân, công tác phòng chống bão điện từ đối với một số thiết bị quan trọng đã hoàn tất, chỉ là thời gian quá ngắn, một số nơi vẫn không kịp làm đề phòng, tổn thất hẳn phải có, nhưng là có thể khắc phục được. Chỉ là hầu hết máy b·ay c·hiến đ·ấu không thể sử dụng, điều này quá nguy hiểm.”
Tần Vô Song nghe xong cũng không thấy nhận xét gì, bỗng dưng hắn khẽ hỏi:
“Kẻ đưa ra tin tức, các ngươi điều tra qua chưa?”
“ Đã điều tra qua, là người của một căn cứ nhỏ, tiêu ký ở khu B trên bản đồ từ lâu. Theo như chúng ta điều tra được, hẳn là về hướng casino đang xây dở bên kia, không có gì bất thường.” Trợ lý mới nói.
“Gần biển như vậy cũng dám ở, không s·ợ c·hết hay sao?” Tần Vô Song nghe xong không khỏi hứng thú ngẩng đầu lên.
“Thâm nhập điều tra kỹ một chút, có thể tự mình tìm tòi ra được chuyện này thực đáng để chúng ta quan tâm. Dù sao cũng có lợi cho căn cứ, khai thác biện pháp điều tra ôn hòa một chút... " Tần Vô Song suy nghĩ rồi phân phó.
“Rõ!” Người trợ lý làm động tác chào, đáp lời sau đó mới rời khỏi phòng.
Người lý sau khi rời đi, Tần Vô Song mới thì thầm, càng giống như là tự nhủ:
“Thế giới kể từ lúc nào mà thay đổi đâu? Ái Nhi, ta sẽ tìm được dược nhân, giúp ngươi tỉnh lại…”
Hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, mệt mỏi quá… Người của căn cứ S ngây thơ, cứ tưởng Tần Vô Song không biết gì. Ai ngờ rằng việc bọn hắn làm, Tần Vô Song rõ rõ ràng ràng. Nếu không phải con gái hắn cần, mà lại cần dược nhân bản gốc, mặc kệ bao nhiêu nhân mạng vô tội, căn cứ S (Long Thiên) sớm đã huỷ diệt.
Nhờ vào tin tức của Đổng A, căn cứ Z tránh khỏi rất nhiều tổn thất, nhưng tình hình không mấy lạc quan. Mưa to như thế, đã có xu hướng hình thành zombie triều, mà bão điện từ vẫn còn diễn ra dẫn đến hầu hết thiết bị điện tử không thể vận dụng, Chỉ dựa vào xương vỏ ngoài thiết giáp tối tân, là không chống nổi cấp bậc hàng triệu zombie triều.
Tình huống này thì tất cả mọi người cùng lên liều một thanh.
Rất nhanh từng cái mệnh lệnh được ban bố xuống, căn cứ Z, giống như một cỗ máy c·hiến t·ranh, nhanh chóng vận hành.
Từng đoàn xe rời khỏi căn cứ, mang theo rất nhiều máu súc vật ở xa bên ngoài thành lập các tụ điểm hấp dẫn zombie. Những xe vận tải kia đều là xe quân dụng, có biện pháp phòng ngừa bão điện từ, trong mưa lớn vẫn băng băng chạy, vượt mọi địa hình.
"…."
Lại một ngày một đêm đi qua, cực quang vẫn còn trên trời xuyên qua tần mây chiếu rọi đại địa. Ba người Đổng A mắc kẹt trong cửa hàng tạp hoá. Đổng A thì vẫn luôn luôn như vậy, loay hoay chế tác, không phải v·ũ k·hí gì, chỉ là chế tác cái kẹp tóc tặng cho Sở Tuyết, Sở Tuyết rãnh rỗi quá, chống cằm ngồi kế bên nhìn say sưa.
Thanh Nhã Thì đang kiểm kê lương thực còn lại. Tính luôn số lương thực mà Đổng A mang tới, đủ cho bọn hắn dùng 4 tháng. Nước trong cửa hàng, đồng thời trải qua mấy ngày qua mưa lớn là không có gì đáng lo.
Thanh Nhã rãnh rỗi cũng là rãnh rỗi, bèn thu được trùng lá tre lấy ra nuôi. Do bọn chúng n·hạy c·ảm với từ trường, đáng lẽ ra dưới bão điện từ phải c·hết hết, nhưng Đổng A đã làm ra một chiếc lồng Faraday để nhốt, nên tình hình sống sót rất khả quan.
“Đội trưởng, ngài cũng đừng nặng bên này nhẹ bên kia, ngài cũng làm cho ta một cái kẹp tóc, lát nữa ta đích thân nấu mì đãi 2 người.” Thanh Nhã trêu chọc nói.
“Sở Tuyết lúc đầu còn bĩu môi, nghe được là Thanh Nhã chiêu đãi mì gói lúc này mới hớn hở cười nói:
“Ok. Ta muốn nhiều thịt khô hơn một chút.”
Thanh Nhã nói: “Ta đâu có nói với ngươi, ta đang nói chuyện với đội trưởng.”
Sở Tuyết vui vẻ nói: “Ta đáp ứng chính là anh ấy đáp ứng. Haha”
Đổng A nhìn hai người có chút bất đắc dĩ. Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn khô khốc mà chuyên chú như vậy. Sở Tuyết trước đây không có như thế, có lẽ tình yêu biến con người ta trẻ con hơn cũng nên.
"…"
Một ngày này, Đang ở trong cửa hàng bách hoá 3 người Đổng A bỗng dưng thấy được bầu trời sáng lên, loé đến con mắt ẩn ẩn đau đớn, sau đó không lâu là rung trời bạo hưởng truyền đến. Chấn cho lỗ tai của tất cả mọi người ù ù.Biến cố bất chợt khiến cho không ít người ở bên trong Trung tâm thương mại, tinh thần hoảng hốt.
Tiếp theo là tiếng còi báo hiệu inh ỏi. Sau đó là loa phát thanh phát đi chỉ thị từ căn cứ Z.
Có lượng lớn zombie công thành. Tại khu trung tâm thương mại thành lập bộ chỉ huy lâm thời, yêu cầu mọi người đảm bảo trật tự.
Căn cứ Z cũng không có ép buộc mọi người leo lên tường thành chống cự zombie, nhưng sẽ lấy hình thức thuê, cho những ai không phải là nhân viên của căn cứ Z. Đánh g·iết càng nhiều zombie, được trả thù lao càng phong phú.
Việc này đưa tới lính đánh thuê trong trung tâm thương mại rất hoan nghênh, nhao nhao báo danh tham gia. Có cơ hội thu được thù lao, có tiền là có lương thực, mọi người ai cũng tích cực leo lên tường cao ngăn chặn zombie.
Zombie bị các tụ điểm bên ngoài căn cứ hấp dẫn, tập trung lại, bị lượng lớn thuốc nổ giải quyết, Nhìn sức nổ, có lẽ đạn h·ạt n·hân chiến lược đã được sử dụng qua.
Phần lớn zombie đều bị q·uân đ·ội, mà chủ yếu là không quân cho giữ chân, trung tâm thương mại bên này, phải đối phó là phần còn sót lại. Dù cho như vậy, số lượng vẫn không nhỏ.
Hơn nữa khu trung tâm thương mại cũng không tính thuộc về nội bộ căn cứ Z, về độ an toàn có chênh lệch vì vậy không có gì là chắc chắn cả.
Căn cứ Z cho các người cơ hội sinh tồn, đừng nghĩ trộm gian dùng mánh lới chờ lấy phù hộ, không có cửa đâu. Trả thù lao giúp các ngươi xem như là nhân nghĩa.
Dù cho Trung tâm thương mại có bị công phá các ngươi có c·hết hết, căn cứ Z cũng không lo lắng, vẫn còn một đạo phòng tuyến nữa. Phòng tuyến này mới chân chính xem như phòng tuyến.
Người sống sót bên trong trung tâm thương mại vẫn hiểu đạo lý này. Có kinh nghiệm mấy lần trước chống chọi zombie triều, rất nhanh đều ổn định trận thế tiến lên đón đánh.
0